- Hơn nữa có thể thấy, mọi người đều có khái niệm công hội, nhân loại là tồn tại sẽ không ngừng vượt qua khó khăn cùng với phá hư quy tắc, việc quản lý công hội cũng vô cùng rườm rà, không có khả năng toàn dựa vào giao lưu tại trạm trung chuyển.
- Những người mở đường, nhất định cũng có một loại biện pháp giao lưu nào đó tại thế giới nguyên bản.
Chu Bạch Du mặc dù không tự cho mình là một người quá thông minh, nhưng hắn có thể suy nghĩ.
Nếu một người không thể sống sót, vậy liền mượn nhờ lực lượng của rất nhiều người.
Mặc dù muốn tìm đọc chiến lược cần thanh toán nhiều giá trị tiền trạm, nhưng nhất định còn có rất nhiều tin tức miễn phí cũng có thể sinh ra trợ giúp đối với mình.
Cho nên vào lúc này, liền cần tìm một tổ chức.
Chuyện này...thật đúng là không khó.
Bởi vì vào ngay sau khi Chu Bạch Du tỉnh dậy không lâu, điện thoại của hắn đổ chuông.
Số lạ!
Điện báo biểu hiện là thuộc về thành phố Lâm Tương.
Trí nhớ của Chu Bạch Du cũng có chọn lọc, một số thứ có trí nhớ tốt, một số thứ có trí nhớ kém.
Số điện thoại này, hắn nhớ được.
- Là người lừa ta.
Trước khi trở về từ trạm trung chuyển, Lâm tỷ giải thích lý do tại sao hắn được gửi đến phiên bản 2.21, cùng với quy tắc cứu trợ.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được lý do, vì sao nữ nhân kia sẽ đột nhiên bừng tỉnh, vì sao cuộc điện thoại kia kỳ quái như thế.
Chu Bạch Du tiếp nhận điện thoại:
- Ta là Chu Bạch Du, chúng ta cũng không cần nhiều lời, trực tiếp nói thẳng tình huống đi, ta đã cứu ngươi, nhưng ta cũng bởi vậy bại lộ thân phận hiện thực của ta, ta hi vọng ngươi sẽ không lấy oán trả ơn, tiết lộ thân phận hiện thực của ta ra ngoài.
Chu Bạch Du đi thẳng vào vấn đề, khiến cho nữ nhân ở đầu dây bên kia có chút mộng.
Lăng Hàn Tô cảm thấy, Chu Bạch Du làm một người mới, biểu hiện dường như quá thành thạo.
- Ừ…Ừm, Chu Bạch Du tiên sinh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta tên là Lăng Hàn Tô .
- Tên thật?
- Ừm...
- Ngươi là Kẻ Nhìn Lén đúng không?
- Hở? Ngươi làm sao biết rõ?
Ấn tượng của Lăng Hàn Tô đối với Chu Bạch Du, đã trải qua mấy lần biến hóa.
Ngay từ đầu tràn ngập hảo cảm, về sau là triệt để tiêu tan.
Lại sau này, bởi vì dược đồng thật sự là nhìn rất đẹp, khơi gợi lên một chút dục vọng nguyên thuỷ. Cuối cùng, một lần nữa tràn ngập hảo cảm, thậm chí bắt đầu bội phục.
Ở trong mắt Lăng Hàn Tô, mình quả thật phạm sai lầm, nhưng nàng đơn phương cho rằng, tự mình sẽ được Chu Bạch Du tiên sinh tha thứ.
Dù sao, Chu Bạch Du tiên sinh, thế nhưng là một người làm nghề nghiệp thánh khiết cứu vớt người khác, ngăn chặn nguy cơ tự tử.
Dạng người này...nhất định rất ôn hoà đúng không? Bản thân về sau tuyệt đối sẽ hỗ trợ hắn thật tốt.
Mặc dù Lăng Hàn Tô xác thực rất muốn chuộc lỗi, nhưng hiển nhiên, nàng không biết đủ về đa diện tính của Chu Bạch Du.
Chu Bạch Du nói:
- Được rồi, Lăng nữ sĩ, bây giờ chúng ta hãy nói về âm mưu giết ta của ngươi.
Lăng Hàn Tô khó xử.
- Đầu tiên, ở trong tình huống mặc định thất bại liền sẽ chết, lại không đáng giá cứu, như vậy ngươi không những bản thân phải chết, còn muốn lôi kéo người khác chôn cùng, ta nói không sai chứ?
Chu Bạch Du giọng nói thong dong bình tĩnh.
- Ừm...không, không sai.
Lăng Hàn Tô gật gật đầu.
Nàng muốn sống sót, có lẽ rất nhiều người đều sẽ ở trước mắt sống chết, liều lĩnh bắt lấy cây cỏ cứu mạng.
Nhưng kết luận thực tế là, theo góc độ của Chu Bạch Du, Chu Bạch Du chính là một người qua đường bị liên lụy vô duyên vô cớ.
- Rất tốt, tiếp theo, ngươi chiếm dụng tài nguyên điện thoại của người tự tử chân chính. Chúng ta mỗi ngày đều rất bận rộn, đặc biệt là những ngày này, có rất nhiều vụ tự sát. Cho nên có lẽ ngươi còn sống, ta cũng còn sống, nhưng người thực sự muốn sống vào giây phút cuối, muốn nghe ai đó an ủi mình, lại không có sống sót.
Mặc dù khả năng này cũng tồn tại, nhưng Chu Bạch Du đây đã là đang giả định tội lỗi.
Đây thật ra có chút tự cho là đúng.
Chu Bạch Du cũng không quan tâm những chuyện đó, hắn cần một người đồng đội nghe lời, đặc tính giác quan thứ sáu tuyển thủ, khiến cho hắn cảm giác được, cô gái này có chút ngốc.
Ngốc không đáng sợ, đáng sợ là ngốc, còn tự tác chủ trương, không nghe lời.
Cho nên cần phải gõ một phát.
- Ngươi có biết hành động của ngươi tồi tệ như thế nào không? Thân là người mở đường, ngươi có lực lượng mạnh hơn người khác, nhưng ngươi đã làm gì?
- Người khác là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, ngươi thì sao? Năng lực càng lớn, gây tai vạ càng lớn?
Lời công kích vô tình của Chu Bạch Du, khiến cho Lăng Hàn Tô không nhịn được rơi lệ:
- Đúng...thật xin lỗi!
Kịch bản hoàn toàn khác biệt so với trong tưởng tượng của Lăng Hàn Tô, Chu Bạch Du ngay từ đầu vô cùng ôn hoà, khiến cho nàng cảm nhận được sinh cơ mãnh liệt phảng phất như không thấy.
Đương nhiên, Chu Bạch Du biết rõ, lại tiếp tục gõ, có khả năng sẽ gõ hỏng.
Tính cách của Lăng Hàn Tô, kỳ thật Chu Bạch Du ở trong cuộc điện thoại đầu tiên bảy ngày trước, liền đã nghe ra một chút, loại xin lỗi đó chắc chắn là chân thành.
Cô gái này, đúng là đã gài bẫy mình, nhưng về bản chất cô gái này chắc chắn không phải là người xấu.
Giọng nói của hắn hòa hoãn không ít:
- Nhưng ta hiểu quyết tâm sống sót của một người, ngươi muốn tiếp tục sống, chuyện này không có gì đáng trách.
- Hơn nữa sự hợp tác của chúng ta là không thể tránh né, ta hi vọng về sau ngươi sẽ hiểu được, tội lỗi ngươi gây ra, ta sẽ bỏ qua, nhưng mà...phải nghe lời ta, phải phối hợp với ta.
- Được, được!
Nói thì nói như thế, nhưng cuộc sống không phải là dựa vào cam đoan liền có thể vạn vô nhất thất.
Chu Bạch Du rất rõ ràng, cô gái này có lẽ ở trong lúc hợp tác với nhau, xuất hiện một vài vấn đề.