Ban đêm.
Vào lúc bộ đếm ngược của Chu Bạch Du kết thúc, đột nhiên biến mất ở bên trong thời gian và không gian không xác định...
Lăng Hàn Tô tìm Chu Bạch Du cả một ngày không có kết quả, cũng tiến vào một mảnh không gian kì lạ.
Ở bên trong thế giới đen như mực, bỗng nhiên có ánh sáng.
Ánh đèn màu da cam, khiến cho không gian chưa đầy 80 mét vuông này, lộ ra dáng vẻ già nua.
Bên dưới đèn treo, là một chiếc bàn dài, cùng với bốn dãy giá sách, các cuốn sách được chế tác bằng nhiều chất liệu và bìa khác nhau được gắn trên bốn dãy giá sách này.
Một số tương tự như bản thảo, một số tương tự như ống trúc, cũng có sách như hồ sơ, hoặc sách giống như từ điển.
Một lão nhân tướng mạo cực kì già nua, đầu hói tròn, đeo kính gọng lớn, tay cầm một cuốn sách, trong thần thái mang theo nghi hoặc, có vẻ như đang hiếu kì vấn đề nào đó.
Nhưng sau khi Lăng Hàn Tô đi vào, lão rất nhanh trở nên bình tĩnh, phát ra thanh âm già nua nói:
- Cho dù ở bên trong kiếp sống dài dằng dặc của ta, dạng ví dụ như ngươi cũng không nhiều.
Kết cấu của gian phòng, bởi vì từng dãy giá sách, bày biện ra kết cấu chữ Xuyên (川).
Lăng Hàn Tô bước vào phòng thư viện này, lão nhân bị nghi ngờ là người quản lý, thì đang ở phía bên kia của chiếc bàn dài.
- Ta làm sao lại bỗng nhiên tiến vào nơi này? Ta cũng không nhìn thấy đếm ngược...
Lăng Hàn Tô không hiểu nhìn lão nhân.
Lão nhân nói:
- Ngươi có biết tại sao quy tắc không lựa chọn để loại người mở đường khiêu chiến thất bại như ngươi, trực tiếp bị xoá bỏ, mà là lựa chọn một loại cưỡng chế tự sát kỳ quái không?
Lăng Hàn Tô lắc đầu.
Khiêu chiến nhiệm vụ thất bại, bị cưỡng chế tự sát, đây có vẻ như là số mệnh của tất cả người mở đường thất bại.
Không có ai hỏi vì sao, cũng không có ai quan tâm vì sao quy tắc do "Thần" chế định rườm rà như thế.
Mãi cho đến hôm nay, Lăng Hàn Tô được người cứu, mới bắt đầu vô thức tiến hành suy nghĩ vấn đề này.
Lão giả trực tiếp nói:
- Đây là cứu rỗi.
- Vì cho các ngươi một lần cơ hội phục sinh. Nhưng có người nguyện ý cứu ngươi hay không, có người nguyện ý chấp nhận rủi ro gần như tử vong hay không, thì cần tự các ngươi quyết định.
- Cho nên, việc tự tử là có thể được ngăn chặn, nhưng ngăn chặn nó sẽ phải trả giá đắt.
Lăng Hàn Tô không nói gì
- Vận khí của ngươi không tệ, mèo mù vớ phải cá rán. Thế mà thật trùng hợp gặp được một người tham gia lần thử đầu.
- Mà lần thử đầu của người này, đã bắt đầu.
Lăng Hàn Tô chấn kinh.
Lần thử đầu?
Thân thể của nàng run rẩy, hai chân đột nhiên mềm nhũn, cả người dựa vào trên giá sách.
- Làm sao có thể lại là...lần thử đầu...hắn lại là người mới?
Mặc kệ người khác nịnh bợ Lăng Hàn Tô như thế nào, nàng thân là Thiên Mục Giả, địa vị tôn sùng như thế nào, theo lão giả, đây chính là một nha đầu ngốc, một nha đầu ngốc không đáp ứng kỳ vọng của mình:
- Không phải vậy thì sao? Làm Kẻ Nhìn Lén chúng ta, đừng có ỷ vào có nhiều thông tin, liền không suy nghĩ, dùng bộ óc heo của ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ người mới, ai sẽ vô duyên vô cớ cứu ngươi?
- Ta thật sự không muốn làm người trung gian của ngươi, nhưng đây là nợ nần ta nhất định phải hoàn lại. Nếu như ngươi muốn tiếp tục sống, phải suy nghĩ nhiều hơn.
Lăng Hàn Tô yên lặng gật đầu, ghi nhớ lời dạy.
Chín đại nghề nghiệp, chín người trung gian.
Mỗi một người trung gian cũng đều có đặc sắc.
Nữ nhân Ma Bài Bạc thành thục vũ mị, huấn luyện viên bạo lực nóng nảy, hoặc là người quản lý thư viện truyền bá tri thức...
Họ là những tàn dư từ một trận chiến nào đó, bị buộc phải bồi dưỡng người mở đường.
Đương nhiên, ngoại trừ truyền thụ tri thức nghề nghiệp, nhiệm vụ lớn nhất, chính là ép khô giá trị tiền trạm.
Nghĩ biện pháp để cho mỗi một người mở đường, dùng hết giá trị tiền trạm của bọn hắn.
Bất kể tính cách khác nhau của chín người trung gian, cũng không thiếu có người thật sự xem người mở đường là đồ đệ của mình. Ví dụ như vị lão giả này—— Mạc Tang Ngữ.
Mạc Tang Ngữ là người trung gian của Tri Thức Cùng Trí Tuệ Chi Thần. Lão rất hi vọng những người mở đường này sống sót.
Đương nhiên, người mở đường còn sống, mới xứng có giá trị tiền trạm.
Lão cũng luôn dạy những người mở đường này: Phải suy nghĩ nhiều hơn.
Suy nghĩ nhiều hơn, chỉ có bốn chữ, nhưng ở trong phiên bản tận thế khiến vô số người khiếp sợ và có vô số quy tắc quỷ dị, thật sự có rất ít người có thể suy nghĩ nhiều hơn.
Lăng Hàn Tô rất bối rối, đang muốn mở miệng.
Mạc Tang Ngữ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của nàng, tức giận quở trách:
- Vội cái gì? Đã bảo ngươi là suy nghĩ nhiều hơn rồi, nếu như người mới kia thất bại, ngươi đã chết, nếu ngươi đã đến nơi này, vậy có nghĩa là cuộc hành trình của hắn vẫn chưa kết thúc.
- Thế nhưng hắn là người mới! Không có sự trợ giúp của ta, hắn làm sao có thể sống sót?
Mạc Tang Ngữ hừ lạnh một tiếng, vị lão giả nghiêm khắc này lộ ra sự mỉa mai:
- Não không thích suy nghĩ liền sẽ thoái hóa, người thoái hóa não liền sẽ cuồng vọng, ngươi thật đúng là cuồng vọng, khiêu chiến của chính ngươi còn chưa có cách nào hoàn thành, đây lại là khiêu chiến càng khó khăn hơn, ngươi cho rằng ngươi có thể tạo được trợ giúp gì?
- Ngươi cho rằng ngươi đang thực hiện một sự cứu rỗi hai chiều với hắn? Trên thực tế, hành vi của ngươi chính là một vụ mưu sát. Ngươi chỉ là ép buộc người khác cứu ngươi.
Lăng Hàn Tô không dám mạnh miệng, nàng rất muốn sống sót, cho nên mới bất đắc dĩ dùng thủ đoạn như vậy.
Nếu như Chu Bạch Du khiêu chiến thất bại, nàng cùng với Chu Bạch Du đều sẽ chết. Nàng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra với Chu Bạch Du.
- Ta muốn thăm dò hắn
- Có thể, thanh toán 430 điểm giá trị tiền trạm, đồng thời ta sẽ vĩnh viễn lấy đi một hạng đặc quyền ở trên người ngươi. Chuyện này, không cho thương lượng.
Chuyện này xác thực không cho thương lượng, bởi vì đây là cơ chế xử phạt. Lăng Hàn Tô cưỡng ép Chu Bạch Du cứu mạng mình, cho nên 430 điểm giá trị tiền trạm, cùng với một hạng đặc quyền, là nàng thiếu nợ Chu Bạch Du.
Đương nhiên, món nợ này hoàn toàn không chỉ như thế.
Lão giả từ bên trong dãy giá sách thứ hai, lấy ra một cuốn sách. Trên bìa sách vẽ ba con xúc xắc mười hai mặt.
Đó là một cuốn sách rất dày.