- Khi ta nghĩ đến ngươi sẽ hận ta, lòng ta đau như cắt.
- Những Mị Ma kia sẽ vụng trộm vui vẻ đúng không? Các nàng sẽ bởi vì ta là người mở đường, sau đó bị ta trốn thoát sẽ vụng trộm chế giễu ngươi?
- Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, ta liền không muốn rời đi.
Chu Bạch Du lại cầm chiếc lược lên, chuẩn bị thu hoạch thông tin thứ hai.
Đồng thời, hắn thuyết minh bốn chữ nam nhan họa thủy này đến cực hạn, thâm tình chậm rãi nói:
- Midel, xin hãy tha thứ vì đã vượt quá giới hạn, ta yêu ngươi.
Kỹ năng diễn xuất trong cả cuộc đời, đều được cống hiến trong khoảnh khắc này.
Midel phảng phất như cảm nhận được sự giằng xé trong nội tâm của Chu Bạch Du, cùng với loại mâu thuẫn khi thân là nhân loại lại thích quái vật kia.
Tất cả những câu chuyện tình yêu bi thảm trong lịch sử nhân loại dường như đều có liên quan đến sự đối kháng giai cấp và những mối quan hệ không phù hợp.
Lương Chúc là như thế, Romeo và Juliet cũng là như thế.
Nhưng có vẻ như chuyện lãng mạn nhất thế gian, chính là ta vượt qua môn phiệt, vượt qua giai cấp, vượt qua trận doanh, vượt qua mọi khó khăn để yêu ngươi.
Loại tình yêu nặng trĩu ấy, ở dưới đặc tính của diễn thuyết gia, được thể hiện một cách chính xác.
Midel trong lúc nhất thời...lại có chút sửng sốt.
Nước mắt trong suốt rơi lên trên mái tóc màu bạc của Midel.
Nếu khuôn mặt không mấy nổi bật của Chu Bạch Du được sử dụng cho công việc này, khẳng định không diễn được.
Đây cũng là được ông trời chiếu cố, cho dược đồng một cái thân phận như thế.
Nhưng kỳ thật, hắn chỉ là lợi dụng tài nguyên bắt đầu của mình đến cực hạn.
- Ta rất chờ mong được gặp lại ngươi, nhưng ta không đủ can đảm để gặp ngươi, khi nhìn thấy bộ dạng căm hận của ngươi đối với ta.
- Ta chỉ muốn...trang điểm cho ngươi lần cuối, một lần cuối cùng...sau đó, mặc cho ngươi xử trí ta.
- Ta đã giao phó xong, Midel, Nữ Hoàng của ta, giết ta đi.
Giác quan thứ sáu tuyển thủ có hiệu lực, hai chữ Nữ Hoàng, khiến cho Midel rất hưởng thụ.
Ả mâu thuẫn cùng với Nữ Hoàng, với nội tâm thân là quái vật, khiến cho Midel có dục vọng phản loạn.
Chỉ là Midel rất rõ ràng, chênh lệch thực lực ở giữa ả cùng với Raina Nữ Hoàng là rất lớn.
Nàng cần giúp đỡ.
Dạng giúp đỡ này, không thể là Mị Ma, thậm chí không thể là quái vật khác, những quái vật khác đều rất cố chấp.
Midel đối với Chu Bạch Du, cũng không phải là tin hoàn toàn, nhưng cũng tin bảy phần.
Tăng thêm nhu cầu lợi ích, ả đã tin chín phần.
Lại thêm...
Chu Bạch Du thật có thể khiến cho nàng rất vui vẻ, cho nên Midel quay đầu lại, cầm tay Chu Bạch Du.
Chu Bạch Du cũng ném chiếc lược đi. Bởi vì cách đây không lâu, độ bền của chiếc lược đã biến thành 0/2.
Hắn đã thu hoạch được một tin tình báo khác.
- Ngươi nói thật chứ?
- Đúng vậy, ta đại khái là nỗi hổ thẹn ở bên trong người mở đường, thay vì sống như một cái xác không hồn, bị ngươi chán ghét và mang đến phiền phức cho ngươi...chẳng bằng, ngươi giết ta đi, để cho ta chết ở trước mặt tất cả Mị Ma, để các nàng lại một lần nữa ghen ghét ngươi, hâm mộ ngươi.
Nhưng.
Chu Bạch Du nhìn thấy đồng tử của Midel hơi giãn ra, dùng sức nắm lấy tay mình.
Móng tay màu tím cào ra vết máu trên tay Chu Bạch Du.
Chu Bạch Du cũng không quan tâm liệu có thứ virus nào đáng sợ hơn bệnh dại trong máu của quái vật hay không.
Dù sao chỉ còn ba giờ nữa liền có thể trở về, chỉ cần đối phó với sát tinh trước mắt liền xong việc.
Đồng thời, hắn cũng đã tiêu hóa xong đoạn tin tức thứ hai.
Bên trong thành phố Lâm Tương tồn tại một món bảo vật cường đại, nghe nói có liên quan cùng với thần linh.
Nhưng món bảo vật này, đám quái vật tìm 150 năm, lại vẫn chưa có tìm được.
Chu Bạch Du bỗng nhiên suy đoán, món bảo vật này có thể hay không đã sớm bị một người mở đường nào đó cầm đi?
Hắn nghĩ tới một vấn đề nghịch lý kỳ quái——
Nếu món bảo vật này, ở một phiên bản nào đó, chẳng hạn như phiên bản 1.2, bị một người mở đường phát hiện ra, mang về phiên bản 1.0.
Như vậy ở bên trong phiên bản 1.2 sau đó, khẳng định là không tìm thấy món bảo vật này, bởi vì bảo vật đã bị người lấy đi.
- Nhưng nếu như ta xuyên qua đến phiên bản 1.19 thì sao? Như vậy ta có phải hay không liền có thể lấy bảo vật đi?
- Nhưng cứ như vậy, người cầm được bảo vật tại phiên bản 1.2 đã trở về phiên bản 1.0 kia, vào sau khi hắn trở lại phiên bản 1.0, món bảo vật ở trên tay đối phương kia liệu có sẽ tự dưng biến mất không?
Điều này nghe có vẻ hơi lẩn quẩn. Nhưng nguyên lý kỳ thật rất đơn giản, một món vật phẩm, sẽ không có khả năng tồn tại trong tay của hai người khác nhau tại cùng một thời điểm.
Đương nhiên, vấn đề này hơi phức tạp, Chu Bạch Du cũng không có suy nghĩ nhiều.
Bởi vì hắn mặc dù biết rõ bảo vật là di vật của thần, mặc dù biết rõ món bảo vật này ở thành phố Lâm Tương, cũng biết rõ phạm vi đại khái của bảo vật...
Nhưng hắn suy nghĩ, chính mình cũng không biết rõ thời gian khoảng cách giữa phiên bản 1.01 cùng với phiên bản 1.0 là bao nhiêu, cũng không biết phiên bản phía sau, là thay đổi dựa theo các sự kiện lớn, hay là thay đổi theo một trình tự thời gian cố định.
Cho nên, Chu Bạch Du chỉ có thể tạm thời đặt xuống món bảo vật mà đám quái vật rất quan tâm này.
Nhưng hắn nhớ kỹ ở trong lòng.
Đồng thời, Chu Bạch Du cũng biết được, ở bên trong thế giới của đám quái vật, có vẻ như có rất nhiều "Thần".
Những quái vật đã cường đại đến cực điểm này, được gọi là thần.
Mà bọn chúng, có vẻ như sau khi trải qua một trận đại chiến, cũng không còn biện pháp xuất hiện, thế là các vị thần lấy một loại hình thức khác, bắt đầu đánh cờ.
Chiến trường, chính là địa cầu.