CHƯƠNG 31: HIỂU LẦM.
Harry ở một đêm trong Phòng Yêu Cầu, trước nửa đêm cậu điều chế xong độc dược, nửa đêm sau cậu nằm trên giường xuất hiện theo yêu cầu của cậu trong Phòng Yêu Cầu, trợn tròn mắt nhìn bầu trời đêm được Phòng Yêu Cầu biến ra hồi lâu mới rốt cuộc không thể không thừa nhận mình mất ngủ.
Sau khi xong việc, cậu không thể không thừa nhận trong đầu óc mình hiện giờ toàn là Severus.
“Anh ta hôn mình…” Trong đầu óc của Harry đều ngập tràn cái tin này, càng nghĩ nhiều thì hai má càng không tránh khỏi đỏ bừng.
Harry quay cuồng trên giường lớn, cho đến khi hoa mắt mới dừng lại.
“Mình nên từ chối anh ta,” Harry nắm chặt chăn nói, “Mình không ở lại chỗ này bao lâu nữa. Cơ thể Draco đã khôi phục đoán chừng không lâu sau thì sóng pháp lực hồi phục đã tới rồi, chờ đến khi chúng mình tìm được cái đồ vật kia thì chúng mình có thể trở về.”
Đúng vậy, cậu hẳn là nên cự tuyệt anh ta, nếu anh ta có ý với mình…
Nhưng nếu thế thì cái hôn kia có ý nghĩa gì?
Nếu Severus làm vậy căn bản chỉ là nhất thời xúc động thì sao?
Harry lại bắt đầu quay cuồng trên giường, cậu phát hiện cái này còn khó chịu hơn nếu mức bình thường.
“Severus chết tiệt, lão dơi già chết tiệt.” Cả lớn cả nhỏ cũng không làm cậu dễ dàng, “Chẳng lẽ anh ta là vì mắt mình giống mẹ nên mới hôn mình sao?” Harry đột nhiên nghĩ tới khả năng này, “Ôi không, nếu anh ta coi mình là vật thay thế của mẹ thì chắc chắn mình sẽ nguyền rủa anh ta!”
Harry quay cuồng cả một buổi tối trong Phòng Yêu Cầu, đợi cho đến khi sắp rạng sáng mới cảm thấy buồn ngủ ập đến. Nhưng dù sao trời đã sáng rồi, cậu đơn giản rửa mặt, cầm lấy một đống chai lọ độc dược rồi rời khỏi Phòng Yêu Cầu.
Đầu tiên cậu tới phòng hiệu trưởng, đơn giản nói lại cuộc gặp gỡ của mình ở trong hẻm Knockturn, ám chỉ hiệu trưởng nên chú ý tới tình huống bên Đức, rồi đi tới phòng bếp bưng hai phần thức ăn về ký túc xá.
Harry gõ cửa sau đó đẩy vào.
Draco đã tỉnh lại, ngồi trên giường, thoạt nhìn đang điều chỉnh pháp lực trong cơ thể. Lucius thoạt nhìn tinh thần không quá tỉnh táo, dù anh ta che giấu tốt tới đâu thì sự mỏi mệt trong đáy mắt cũng không lừa được Harry.
“Tỉnh rồi sao?” Harry đặt đồ ăn lên trên bàn, “Mình mang tới cho hai người bữa sáng nè.”
Bữa sáng của Draco lấy một ít đồ ăn nhẹ là chủ yếu, vì tí nữa Draco còn cần uống một ít độc dược, những hương vị đủ để Draco nhổ ra bữa sáng.
“Mình giúp cậu điều chế độc dược, tí nữa cậu phải uống một chút, còn có, về sau ra ngoài đừng quên Dược giảm tuổi đấy.”
“Ừ.” Draco hơi suy yếu trả lời, không đợi Harry đỡ mà tự đứng lên.
“Cậu không nghỉ ngơi một lát sao?” Cậu biết Harry chắc chắn đã giúp làm độc dược tới hơn nửa đêm.
Đây thật sự làm khó cậu ấy rồi, trình độ độc dược của người này qua nhiều năm vậy cũng vẫn không thể đạt được một điểm O, nhưng lại còn phải tiếp xúc với độc dược cả một buổi tối, thật sự khó cho Harry rồi.
“Cho nên cho mình mượn giường cậu đi.” Harry nói, “Cả đêm mình không ngủ đó.”
Draco dừng chân bước tới phòng tắm, nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu ra khỏi cửa, rẽ trái đi chưa đến mười bước thì đã tới ký túc xá của cậu rồi.”
Harry vùi mình vào trong chăn, giả vờ không nghe thấy Draco nói.
Draco nhìn tóc lộ ra ngoài, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn nhịn cái ý tưởng lôi Harry ra, đi vào phòng tắm.
Lucius nghe đối thoại giữa hai người thoạt nhìn hơi gay gắt nhưng trên thực tế lại là quan tâm lẫn nhau, phương thức ở chung của hai người này thoạt nhìn rất thú vị.
Slytherin rất ít chia sẻ đồ của mình với người khác, cho dù muốn cái gì cũng là khéo léo nói với đối phương, dùng đồ vật khác đến đổi. Nhưng Harry Potter lại có thể không cần đáp lại mà giúp Draco Malfoy? Nếu nói là muốn đáp lại, chỉ sợ chỉ muốn “mượn giường ngủ một giấc” kia đúng không?
Khi Draco đi ra từ phòng tắm đã xử lý hoàn hảo chính mình, vì khi hôn mê cậu không thể động cho nên dù Lucius muốn cũng không thể giúp cậu thay quần áo. Vì thế khi vào phòng tắm việc đầu tiên cậu làm chính là cởi quần áo cũ và tắm rửa. Cậu thật sự không thể tưởng tượng được sau chiến mình lại có một ngày thế này, mặc quần áo toàn mùi mồ hôi mà ngủ một đêm.
Cậu uống xong Dược giảm tuổi, biến thành bộ dáng mười sáu tuổi, ngay cả mái tóc ban đầu cũng ngắn lại. Cậu kiểm tra làn da của mình, chắc chắn chúng nó không còn sưng đỏ lên nữa rồi mới rời phòng tắm.
Lucius đang dùng bữa sáng của mình, Harry không biết khẩu vị của anh nên hai phần đều chuẩn bị dựa theo khẩu vị của Draco cả, nhưng gì thì gì cũng không có đồ ăn mà Lucius chán ghét.
Nghĩ nghĩ Draco vẫn khẽ nói cảm ơn Lucius, cậu biết khi Harry chưa tới chắc chắn người trước mặt đã chăm sóc mình. Đáng tiếc Draco lại không còn nhớ rõ hành động ôm lấy Lucius còn suýt nữa gọi “ba” của mình khi ý thức đang mơ hồ, nếu không Draco cũng không thể lạnh nhạt như vậy.
Lucius nhẹ nhàng lên tiếng, Draco cũng không để ý anh lạnh nhạt, đi đến trước phần cơm của mình – Harry rất cẩn thận dùng thần chú giữ ấm. Đương nhiên cậu ấy luôn cẩn thận với người khác nhưng lại rất sơ ý với chính bản thân mình.
Harry đã ngủ sâu, mùi thức ăn cũng không thể đánh thức cậu. Có lẽ vì có Draco ở trong nên cậu yên tâm thả lỏng, cậu đã mệt muốn chết rồi. Ngày hôm qua lại còn bị kích thích một chút, còn chưa tìm được người kể hết ra thì đã gặp chuyện của Draco, chạy đến hẻm Knockturn còn chạm trán phù thủy có thể đến từ nước Đức. Sau khi trải qua đối đầu áp suất pháp thuật rồi lại chạy về điều chế độc dược mà Draco cần. Buổi tối lại làm Dược giảm tuổi đến nửa đêm, rồi ở trên giường thao thức nửa điêm không được ngỉ. Trước mắt Draco rốt cuộc cũng tỉnh lại, cậu mới thả lỏng ngủ một giấc.
Chẳng qua Draco lại quái lạ người này và Severus đã xảy ra chuyện gì, lúc lễ Giáng sinh vẫn còn tốt, vì sao lúc này lại không dám về ký túc xá của mình chứ.
Lucius ăn xong sớm hơn một chút, nhìn Draco, rất khó liên hệ người đang tao nhã lạnh lùng trước mặt cùng với thanh niên yếu ớt tối qua với nhau. Nếu không phải cả đêm mình chăm sóc cậu ta, chỉ sợ mình cũng sẽ cho rằng người trước mắt thật sự chỉ có mười sáu tuổi.
Như vậy… Harry Potter kia cũng thế sao?
Ba đỡ đầu chắc chắn biết chuyện này nên mới bảo anh không phải xen vào đúng không?
Đột nhiên Lucius cảm thấy mình hơi bực mình, ba đỡ đầu và ba rõ ràng cũng biết lại còn lừa anh làm anh nghĩ lung tung. Được rồi, cũng là tự bản thân anh nói muốn điều tra mà.
Nhìn Draco như không có việc gì, Lucius rửa sạch bộ dĩa ăn của mình rồi rời khỏi ký túc xá.
Đi vào phòng sinh hoạt chung thì nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang ngồi trên ghế sô pha không hề nhúc nhích.
“Severus?” Lucius ngạc nhiên nhìn người còn đang mất hồn,”Vì sao cậu lại ở đây?”
Người ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu, nhìn Lucius, trong mắt hơi hoảng hốt, lập tức cậu không yên lòng chào hỏi, “Lucius, anh về trường học trước hả?”
Lucius nhìn bạn tốt, hơi lo lắng, “Cậu làm sao thế?”
Có lẽ đây là nguyên nhân mà Lucius có thể trở thành bạn với Severus, cho dù ban đầu anh tiếp cận Severus phần lớn vì lợi dụng nhưng sự quan tâm của anh cũng không phải giả dối.
“Không sao.” Severus dừng một chút, dường như nghĩ tới điều gì, còn nói thêm, “Tôi chỉ là… không rõ bản thân mình cho lắm.”
“Hửm?” Lucius nhướng mày, “Rất ít khi tôi thấy cậu mê man thế này.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng mình thích Lily,” Severus nói, “Nhưng không ngờ…”
“Tôi cũng vẫn luôn nghĩ cậu có cảm tình tốt với… nữ phù thủy Muggle kia,” Lucius ngạc nhiên nhướng mày. Khác với những người giả vờ quan tâm Severus trong Slytherin, Lucius chân thành quan tâm cậu luôn phát hiện trong những hành động bình thường của Severus có chuyện làm anh kinh ngạc, ví dụ như, có liên quan đến chuyện Severus có ấn tượng tốt với Lily, “Mà cậu giờ lại nói… dường như cậu không thích cô ta?”
“Có lẽ…” Có lẽ chính là khi còn niên thiếu điều chỉnh ống kính theo đuổi làm anh hiểu lầm tình cảm thích kia chăng?
Tối qua Harry vẫn chưa trở về ký túc xá, anh đương nhiên biết đối phương không muốn gặp mình, anh lại không hề khó chịu, ngược lại cảm ơn vì Harry đã không trở lại – anh chắc chắn Harry trở lại Hogwarts, một khi đã như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì – để anh có thời gian suy nghĩ về cái hành động không trải qua đại não ngày hôm qua kia.
Kết quả, suy nghĩ cả đêm, thật ra cũng chỉ là nhớ lại những hình ảnh mình ở cạnh Harry mấy tháng qua mà thôi.
Harry vì anh mà nửa đêm mạo hiểm giờ cấm bị tóm mà chạy tới phòng bếp lấy thức ăn cho anh, Harry vì anh mà chống lại James Potter bọn họ, Harry vì anh làm tất cả. Trước mắt nhoáng qua, lại khắc thật sâu vào trong tim anh.
Nhớ tới ngày trước Harry ở trên cao làm động tác nguy hiểm mà khó hiểu tức giận, nhớ tới khi anh nghe thấy James Potter mời Harry tới biệt thự Potter mà khó hiểu bùng lửa giận. Giờ nghĩ đến, là lo lắng, là ghen tị đúng không?
Trong lúc vô tình anh đã sớm chìm vào tình cảm của mình, cho đến tận ngày hôm qua cơ thể hành động trước đại não một bước, anh mới biết tình cảm của mình sâu đậm đến nhường nào.
Anh thấy Lily cưỡi trên chổi sẽ hoảng loạn, sẽ cảm thấy lo lắng nhưng sẽ không tức giận vì cô không chăm sóc tốt cho mình. Anh thấy quan hệ của lily và James Potter dần dần dịu xuống cũng chỉ cảm thấy không vui nhưng khi nhìn thấy Harry nói chuyện phiếm với bọn họ rất vui vẻ lại cảm thấy chói mắt. Giống như ngày hôm qua vậy, khi Harry mời Black bọn họ cùng đi tới giới Muggle, theo bản năng anh lôi Harry đi, không muốn hai người kia quấy rầy bọn họ, muốn Harry chỉ thuộc về một mình anh…
“Severus…” Anh nghe thấy Lucius hơi lo lắng gọi mình.
“Tôi đã biết mình yêu cậu ấy.” Đây là lần đầu tiên Severus nói về tình cảm của mình trước mặt người khác, “Tôi không muốn buông tay…”
Lần đầu tiên Lucius thấy trong mắt Severus xuất hiện vẻ mặt kiên định như thế, anh không ngừng trêu ghẹo, ““Cậu ấy”? Tôi có vinh dự được biết “cậu ấy” là chàng trai nào không?”
Dường như Severus cười cười – Lucius đương nhiên sẽ không tự kỷ đến mức cho rằng đối phương đang cười với mình, anh không ngừng cảm khái muốn biết người trong lòng của đối phương rốt cuộc là ai – ít ra thì mặt anh cũng hiền hòa hơn một chút, nhưng anh không trả lời Lucius, nói, “Anh không ở trong biệt thự tham gia các tiệc tùng quý tộc của anh sao? Hửm, rốt cuộc cảm thấy phiền chán rồi à?”
“Ngày hôm qua tôi trở lại rồi,” Lucius nói, “Ba đỡ đầu và ba đang vội vàng chuyện bên văn phòng hiệu trưởng kìa, biệt thự Malfoy sắp tới sẽ không tổ chức tiệc tùng gì cả.”
“Vậy anh dậy sớm thế…”
Anh căn bản là không ngủ!
Lucius không lịch sự bĩu môi, “Hai người kia đang ở bên trong, tôi cảm thấy không nên quấy rầy bọn họ.”
“Hai người?” Severus dừng một chút, bỗng nhiên có dự cảm không tốt, “Lucius, tôi không nhớ rằng anh rộng rãi đến vậy. Sau khi chịu đựng một bạn cùng phòng lại rước thêm một bạn cùng phòng khác nữa đâu.”
“Không phải tôi mời vào.” Lucius buồn bực không vui, “Harry Potter đồng thời tới cùng Draco Malfoy ấy đang ở trong, tôi cảm thấy không nên quấy rầy hai người bọn họ.”
Lucius cảm thấy buồn bực, rõ ràng đó chính là ký túc xá của mình, vì sao khi thấy bộ dáng bình thản ung dung của hai người kia lại cảm thấy mình dư thừa chứ? Vì sao anh phải rời khỏi ký túc xá kia? Đó là phòng ngủ của anh kia mà!
Ai cũng không ngờ, lời nói oán giận của Lucius khi vào trong tai Severus lại thành một loại ngụ ý khác.
Lời nói không rõ ràng của Lucius trong tai Severus liền trở thành, sở dĩ tối qua Harry không về là vì qua đêm ở bên Draco Malfoy! Mà giờ vẫn đang ở chỗ này, vì đang làm một chuyện với Draco nên ngay cả Lucius cũng không muốn cắt ngang!
Cậu ấy làm sao có thể…
Severus tức giận đứng lên, trước khi Lucius còn chưa kịp phản ứng đã chạy vào trong.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người muốn nhìn giáo sư thổ lộ sao, đoán chừng chương tiếp theo ta sẽ đưa ra đó!!! Đăng bởi: admin
Danh Sách Chương: