CHƯƠNG 61: THƯ MỜI.
Không ai biết rốt cuộc Harry và Draco đã nghiên cứu thế nào, bọn họ chỉ biết gần đây khuôn mặt căng thẳng của Draco hiện tại thoạt nhìn xinh đẹp hơn nhiều, xem ra phải là bước tiến rất lớn.
Ngay khi tất cả mọi người ở gia đình Malfoy đều đang đoán Draco có thể biến mất vào một buổi sáng sớm nào đó hay không thì Cúp Quidditch thế giới ngày càng im lặng tới gần.
“Chúng ta đi xem Cúp Quidditch thế giới đi.” Một lần, cơm chiều qua đi, Harry không thèm có hình tượng ghé vào trên lưng Severus, nói với Draco, cũng chỉ có người thần kinh vô cùng ngốc như Harry mới không chú ý vẻ mặt mọi người nhìn Draco muốn nói lại thôi.
“Quidditch?” Draco nhíu mày, rõ ràng mấy ngày nay cậu bận tới nỗi quên sạch.
“Nước Đức tổ chức Quidditch đó, chúng mình đi xem đi, dù sao trận pháp thuật cũng nghiên cứu tương đối rồi, sau khi xem xong rồi trở về, coi như thả lỏng trước khi đưa pháp lực vào trong lần cuối.” Harry nói.
Draco không nói gì, cậu đang lo lắng.
Vốn cũng không hề để ý uống trà Abraxas cũng dừng lại động tác, chờ Draco quyết định.
Lucius ngồi xa hơn bàn tay đã nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch, nhưng anh đè nén sự hồi hộp của mình.
“Quidditch lần trước bị Barty con phá hỏng, coi như chúng ta xem bù khi đó không được sao.” Quidditch khi bọn họ năm thứ ta, nửa thời gian đầu coi như tốt đẹp, nhưng thời gian sau lại quả thực là một chuỗi bi kịch.
Cuộc “tụ tập” điên cuồng của đám Tử thần Thực tử cũng không nói làm gì, Barty con trộm đũa phép cậu phóng ra Dấu hiệu Đen làm cậu thêm không ít rắc rối.
Có thể nói, sự kích thích xem trận đấu lúc đầu hoàn toàn bị trò khôi hài phía sau phá hỏng.
Nếu có thể thì coi như xem nốt phần sau chưa được tận hứng.
Hiển nhiên Draco cũng hiểu ý Harry, cậu gật gật đầu, lập tức cậu lại trào phúng, “Potter, cầm chắc đũa phép của cậu, đừng cho người khác lại rút ra lần nữa đấy, nếu không tốt thì người ta lại phóng ra cái dấu hiệu Thánh Đồ gì đó á.”
“Ôi, tất thối của Merlin, từ lúc đó mình cũng không còn để đũa phép ở túi quần sau nữa rồi.” Harry kêu lên, “Hơn nữa, ai biết được lại có người khoác áo tàng hình xem trận đấu chứ, cái tên điên Barty con kia.”
“Là cậu ngốc thì có, người bình thường đều biết không nên để đũa phép ở túi quần sau, vì có lẽ nó có thể phá hủy cả mặt sau của cậu kìa.”
“Không được học Moody dạy dỗ mình.” Harry bất mãn nói.
“Chờ khi nào cậu thông minh hơn một ít thì hãy nói những lời này với mình.” Draco kiêu ngạo nói.
Tuy rằng nói xong rất kiêu ngạo nhưng trong giọng nói lại chậm rãi trêu đùa, không hề có ý khinh thường, tất cả mọi người đều biết Draco đang nói đùa.
“Sev à…” Harry kéo ống tay áo Severus, đáng thương nhìn anh, “Draco luôn bắt nạt em.”
Severus từ sau lưng kéo cậu vào ngực, khẽ nói, “Em có tôi thương là được rồi, không cần cậu ta thương em làm gì hết.” Anh thản nhiên nói làm Harry mặt đỏ tim đập.
Harry vùi đầu vào hõm vai Severus.
Cũng chỉ có Severus vẻ mặt lạnh nhạt nói ra những lời ấm áp này đúng không?
Nghĩ đến cảnh tượng chính mình sẽ cưng chiều Harry, Draco rùng mình một cái.
Coi như xong, cậu vẫn không thích hợp với cách ở chung cùng Harry như thế.
Cái tên mơ hồ này vẫn giao cho Severus thì được rồi.
Draco nghĩ trong lòng, chính mình vẫn trở vế sớm một chút thì tốt hơn.
Từ lúc Harry và Severus không coi ai ra gì ôm nhau, đề tài dường như cũng sắp kết thúc.
Vì không để không khí dần dần im lặng, Abraxas buông chén trà trong tay xuống, nhẹ ho khan vài tiếng thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Có chuyện chú muốn cảnh cáo các con trước.” Anh sắc mặt ngưng trọng nói.
Mọi người không rõ nhìn anh.
“Giới phù thủy nước Đức gần đây cũng không yên bình. Dường như có một sức mạnh mới đang quật khởi, Bộ Pháp thuật nước Đức đã có vài nhân viên bị đuổi, hơn nữa những nhân viên này đều phụ trách Cúp Quidditch thế giới cả.”
“Ý em là…” Voldemort nhíu mày, “Có người định động tay vào Cúp Quidditch thế giới sao?”
“Không biết, bây giờ vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng lắm, còn có một việc, đây là việc mà Bộ Pháp thuật nước Anh vẫn chưa biết, bị nước Đức phong tỏa lại, chú đã thông qua người sắp xếp bên đó mới có được, Thánh Đồ gần đây rất có sức sống.”
“Thánh Đồ…”
Nói đến Thánh Đồ, không người nào sẽ không nghĩ tới người đứng sau lưng họ đầu tiên.
Cái người đã tình nguyện ở trong nhà ngục hơn nửa đời người kia.
Cho dù ở nơi hoang vu nhưng ông vẫn luôn khống chế tất cả lực lượng Thánh Đồ, mà còn dưới sự ảnh hưởng cố tình của Thánh Đồ, rất nhiều phù thủy nước Đức cũng còn chờ mong gia nhập tổ chức này.
Tuy rằng từ khi ông ta vào tù thì số người Thánh Đồ giảm bớt, nhưng những người lưu lại đều là nhân tài, những người sáng suốt cũng biết lực lượng của ông ta không hề suy yếu.
Các lão già trong Bộ Pháp thuật nước Đức nhất định vẫn còn nhớ rõ ấn tượng đầu tiên với người này.
Sau khi Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất Grindelwald tự nguyện tiến vào Nurmengard, thì nhóm Thánh Đồ tập trung trước Nurmengard, đánh những Thần Sáng do Bộ Pháp thuật phái tới bị thương đầy người, xua đuổi tất cả những người hóng chuyện.
Cho dù Bộ Pháp thuật phái ra bao nhiêu Thần Sáng thì bọn họ vẫn đứng thẳng ở cửa Nurmengard, chưa từng rời đi.
Cho tới về sau, Grindelwald ở trung nhà tù phát ra mệnh lệnh, bọn họ mới bằng lòng rời đi, nhưng trải qua chuyện kia thì Bộ Pháp thuật cũng không dám phái Thần Sáng tới nữa.
Thánh Đồ đã im lặng nhiều năm, hiện nay lại sống lại lần thứ hai, người sáng suốt đều biết xảy ra chuyện gì.
Kỷ luật Thánh Đồ rất nghiêm, dường như bọn họ cứ một mệnh lệnh là một động tác, nếu không có mệnh lệnh của Grindelwald thì bọn họ chỉ giấu mình trong giới phù thủy, phân bố các ngành nghề, chỉ cần bọn họ muốn thì không ai biết được bọn họ là Thánh Đồ.
Mà hiện giờ, bọn họ lại hành động bốn phía, mà còn làm Bộ Pháp thuật nước Đức phát hiện rồi phong tỏa tin tức, vậy cũng chỉ có một khả năng.
Grindelwald đã im lặng nhiều năm, vì nguyên nhân nào đó đã bắt đầu xây dựng lại Thánh Đồ, bắt đầu hành động.
“Chúng ta còn chưa biết nhóm Thánh Đồ rốt cuộc định làm gì, cũng không biết hành động bọn họ có ảnh hưởng đến chuyến “du lịch” của chúng ta hay không. Chẳng may bên Đức kia sự cố thì các con không cần đi tìm, lập tức mở Khóa Cảng trở về. Ngày đi đó, chú sẽ phát cho mỗi người một cái Khóa Cảng.” Dù sao cũng là ở quốc gia khác, không ai đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn nên đề phòng sự cố thì tốt hơn.
Mọi người không hẹn cùng gật gật đầu, mà ngay cả Harry cũng cẩn thận.
Cậu chỉ thấy một mặt của Grindelwald, nhưng không biết rốt cuộc ông ta định làm gì, nhưng sau khi mình đi gặp ông ta thì cũng không còn xuất hiện tấn công nữa, cho nên cậu biết đối phương nhất định làm gì đó nhưng trong lòng của cậu lại không an tâm.
Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, bọn họ chỉ xem trận đấu, không cần liên lụy vào những chuyện rắc rối khác.
Ba ngày sau, sáu người đến nước Đức vào buổi trưa.
Hai ngày sau trận Quidditch mới có thể bắt đầu, bọn họ tới tương đối sớm, tạm tời nghỉ ngơi ở trong biệt thự Malfoy xây dựng bên Đức.
“Chú đã để người đi sắp xếp việc bên sân Quidditch rồi, chúng ta hiện ở đây hai ngày, quen với bên này đã.” Abraxas nói với bọn họ.
Nước Đức, với Severus, Lucius và Draco là xa lạ.
Vì nguyên nhân gia đình Sev căn bản chưa từng ra khỏi nước, ngược lại Lucius khi còn bé đã tới các quốc gia khác nhưng chưa từng tới Đức. Mà Draco, khi còn bé cậu đã từng tới Đức một lần, nhưng sau khi lớn lên cũng không còn ấn tượng gì, sau khi tốt nghiệp cậu phải kế thừa biệt thự Malfoy, nên cậu cũng không có thời gian đi chơi chung quanh, ngược lại vì Krum nên Harry đã tới Đức mấy lần, nên quen thuộc hơn hẳn.
“Mình nhớ rõ khu rừng lần trước mình đi mạo hiểm ở trong khu vực này,” Đối với Harry pháp lực cường đại không gặp cản trở gì khi độn thổ mà nói thì khoảng cách như vậy quả thật có thể nói là “trong khu vực này”, “Nếu có thời gian thì Draco cậu có thể đi cùng mình xem sao.”
“Nói sau nhé.” Quả thật Draco rất động lòng với đề nghị của Harry, “Nếu xem xong trận đấu chúng ta có thời gian thì có thể đi nhìn xem.”
Ở nơi đó Harry tìm được đồ vật kia, nên có lẽ bọn họ có thể tìm được thông tin liên quan tới đồ vật kia thì sao.
“Bọn nhỏ, tới đây rồi các con cũng đừng nói cái này.” Abraxas lắc đầu không đồng ý nói, “Các con nên xem thông tin liên quan tới trận Quidditch này, hai đội tham gia chung kết, rất mạnh nhé, các con nên nhanh chóng quyết định cổ động ai.”
“Đó là một ý kiến hay, ba à.” Tất cả mọi người đều cho rằng Lucius vì thích Quidditch nên mới cười nói trả lời, không ai chú ý tới, khi Draco và Harry thảo luận đề tài có liên quan “trở về” thì Lucius sẽ luôn không tự chủ được nắm chặt tay mới có thể đè nén được sự kích động và tức giận dâng lên trong đáy lòng.
Đây là cảm xúc mà ngay cả bản thân anh cũng không biết vì sao lại sinh ra, nên anh từ chối nó xảy ra, anh luôn luôn đang mơ mộng hão huyền, qua một thời gian nữa thì tình cảm xa lạ ấy sẽ dần dần giảm xuống.
Chỉ cần anh có thể đè nén.
“Chú để người tìm thông tin về trận Quidditch rồi, các con đợi tí nữa là có thể đọc được.” Tuy trận đấu chưa bắt đầu nhưng tin tức liên quan tới Cúp Quidditch thế giới đã bay đầy trời, “Chú và Voldemort sẽ đi trước làm một số chuyện, các con cứ tự nhiên đi nhé.”
Vừa mới vào nước Đức, bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Bốn người gật gật đầu, chờ sau khi hai người rời khỏi đều im lặng.
Nửa tiếng sau, một con cú trắng như tuyết bay vào đánh vỡ mảnh im lặng này.
“Hedwig?” Harry nhìn con cú trắng trước mặt, trong lúc nhất thời lại nghẹn ngào.
Con cú trắng chỉ bên cạnh cậu sáu năm, thay cậu cản lại một Lời nguyền Chết chóc, cũng là con cú trắng khiến người ta phải yêu quý.
Trong lúc nhất thời, thế nhưng cậu lại cho rằng Hedwig lại nhớ bay về bên mình.
Con cú phát ra một tiếng kêu mới để Harry kịp phản ứng.
Không, không giống, tiếng kêu Hedwig tương đối có nhân tính, đây không phải là Hedwig của cậu!
Ổn định xong cảm xúc, lúc này Harry mới chú ý tới trên chân con cú có một bức thư.
“Tôi sao?” Harry khó hiểu chỉ vào mình.
Con cú nâng chân lên.
Harry đầy đầu mờ mịt gỡ thư xuống.
Nhìn trong chốc lát, cậu hơi cứng người.
Đây là một bức thư mời, đây rất bình thường, nhưng…
Không bình thường chính là, người gửi bức thư này ký tên, là Gellert Grindelwald! Đăng bởi: admin
Danh Sách Chương: