CHƯƠNG 16: LỰA CHỌN QUIDDITCH – 2.
“Draco!” Từ xa đã có thể nghe được tiếng của Harry, trong giọng nói không giấu được sự khoan khoái làm khóe miệng Draco hơi hơi cong lên, quả nhiên người kia vẫn còn cảm thấy hứng thú với Quidditch mà.
“Cậu đến muộn đó.” Xoay người, Draco trách, “Cậu chắc chắn cậu không cần cho đầu óc mình một cái đồng hồ đảm bảo quan niệm thời gian của mình lúc nào cũng phải hoàn hảo chứ?”
“Ôi được rồi Draco à, cậu biết mình đã chạy rất nhanh đến đây rồi đó.” Bởi vì phải đợi Severus rót độc dược vào chai nên Harry bất đắc dĩ phải chậm lại, “Chổi của mình đâu vậy?” Cậu khẩn cấp muốn nhìn nó một chút.
“Nè.” Draco nhìn Severus ở phía sau Harry, ở trong lòng thầm giật mình Harry lại có thể kéo người này tới sân Quidditch. Người này cực kỳ chán ghét Quidditch mà, trong thời gian dạy học ở Hogwarts, nếu không phải hiệu trưởng đứng ra nói thì chỉ sợ ba đỡ đầu sẽ không bao giờ đặt nửa bước lên sân Quidditch đâu. Không, phải nói là tới gần cũng không muốn, ba sẽ đi đường vòng, nhưng Harry lại có thể kéo được đối phương tới đây? Quả thật rất giỏi nha.
“Oa!” Harry hưng phấn cầm chổi. Ở thời đại này Firebolt còn chưa ra đời, bọn họ chỉ có thể mua được chỉ là một cây Comets. Cho dù tiền bọn họ mang theo cũng không thiếu nhưng dưới tình huống không biết bọn họ còn phải ở đây trong bao lâu thì hai người đều không hẹn mà tiết kiệm. Nhưng riêng với chổi bay thì bọn họ tuyệt đối sẽ không mua chổi có tính năng không tốt, nhất là khi hai người đều là cầu thủ Quidditch xuất sắc nữa, chổi bay họ cần đều phải chọn cây tốt nhất được cung ứng trên thị trường.
“Mình cũng mua Bộ Chăm sóc Bảo quản chổi bay rồi đó.” Draco nói. Bọn họ chơi Quidditch đã nhiều năm, tự nhiên hiểu được làm thế nào để có thể giữ chổi mình đang sử dụng được bảo trì ở trạng thái tốt nhất, hơn nữa bọn họ có thể chỉnh sửa lại một chút trên chổi. Trước khi bắt đầu quá trình lựa chọn cầu thủ thì tin chắc với thời gian này thì tuyệt đối đã đủ với bọn họ.
“Mình cảm thấy chúng ta cần phải chỉnh sửa lại một ít ở phần đuôi, tránh cho khi rẽ ngoặt trên không lại xảy ra sự cố.” Còn chưa cưỡi chổi, Harry đã nhận ra nên sửa chữa cây chổi này thế nào rồi.
Đùa chứ, từ năm thứ ba Harry đã dùng Firebolt rồi, đó là cây chổi tốt nhất trong thời gian đó, còn đang không ngừng được cải tiến, tất nhiên Harry cũng sẽ có hiểu biết đại khái về việc giữ gìn chổi sẽ có được hiệu quả như nào. Sau chiến, cậu lại có cây Firebolt thứ hai, cậu không chỉ một lần mang nó đấu với Krum. Rồi ở đó nói chuyện với đối phương càng làm cậu hiểu được không ít nguyên lý nên đại khái về vấn đề sửa chữa kết cấu của chổi thì Harry vẫn có thể làm được.
“Còn khi lao xuống thì sao?” Draco hỏi, khi đuổi theo trái Snitch khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vấn đề lao xuống rồi lại cấp tốc bay lên, mà rất nhiều lúc nếu không khống chế tốt được cây chổi thì dễ dàng không thể cấp tốc bay lên được mà trực tiếp lao xuống đất kìa.
“Tối thiểu chỉ có thể bay tại độ cao năm thước Anh thôi. Nói cách khác ở độ cao đó thì nên bay lên không ngay.” Đại khái Harry cho ra kết luận này, vì có rất nhiều phương pháp cần phải trực tiếp thử chổi mới có thể đưa ra được.
Hai người không nói gì thêm, chăm chú chỉnh sửa lại cây chổi của mình.
Bên cạnh Severus im lặng nhìn bọn họ, chổi không phải là đồ vật mà anh quen thuộc. Thành tích lớp học Bay của anh là bay qua khoảng thấp, có lẽ giáo sư lớp học Bay nhìn thấy khi bay thì mặt anh tái mét, đại khái nghĩ anh sinh ra từ gia đình Muggle nên có lẽ có chứng “sợ độ cao” mà Muggle thường nói mới hiền hòa buông tha anh, giảm chiều cao yêu cầu để anh bay qua. Anh nhớ rõ lúc thi thì anh còn chưa bay qua được ngay cả mười thước Anh kìa.
Mà Harry thì khác, khi cậu thảo luận về chổi thì chăm chú giống anh đang nhìn nguyên liệu độc dược vậy, quý trọng che chở. Giống như Harry đã nói cậu thích bay, bay có thể làm cậu cảm thấy tự do không gì trói buộc, cho nên thứ có thể giúp cậu tự do không gì trói buộc ấy, không hề nghi ngờ chổi bay là sự lựa chọn tốt nhất.
“Hiếm thấy nha, Severus.” Đến trước một lúc khi chọn lựa, Lucius nhướng mày đi tới, “Từ khi cậu qua được lớp học Bay năm nhất thì tôi chưa gặp lại cậu ở sân Quidditch đâu.”
Severus nhìn anh, không nói gì.
Lucius nhìn nhìn Harry ở bên cạnh đang thảo luận với Draco, đáy mắt hiện lên một chút hiểu rõ.
Tên nhóc này mới đến chưa được một tháng, lại có thể có được sự tin tưởng của Severus, thật sự khiến người khác phải ngạc nhiên.
Lucius đã là bạn bè vài năm với Severus nên hiểu được Severus khó ở chung cỡ nào, mà ngay cả chính anh trước đó cũng phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể từng chút một giao ra sự tin tưởng và có được sự tin tưởng. Mà cái tên nhóc không biết chui từ đâu ra này lại có thể kéo được Severus đến sân Quidditch chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, không khỏi khiến Lucius sinh ra một sự tò mò lớn hơn với cậu.
“Bây giờ là chọn lựa Tầm thủ.” Ở giữa không trung đội trưởng Quidditch hô lớn.
Draco và Harry còn đang chỉnh sửa chổi của mình, một ít học sinh năm hai cầm chổi đi tranh cử. Dù sao thì Slytherin phần lớn đều là quý tộc nên không ít người trên tay cũng cầm cán chổi mới nhất giống như Harry và Draco.
Tiêu chuẩn lựa chọn Tầm thủ của Slytherin không chỉ phải tìm và bắt được trái Snitch bị ếm phép trong thời gian quy định, bọn họ còn phải phải tránh né những trái bóng nhỏ bay loạn đập tới bọn họ trong quá trình bay. Vì trong trận đấu, Bludger không phải chỉ nhắm đuổi theo Tấn thủ mà những trái Bludge nghịch ngợm kia lại thích gặp ai thì đập người đó, nếu như Tấn thủ không tới kịp mà Tầm thủ bị rớt xuống thì phải làm sao?
Trong trận đấu, Tầm thủ không có gậy nên bọn họ chỉ có thể tránh né, nên hiện tại tiêu chuẩn chọn lựa Tầm thủ của Slytherin chính là không chỉ trong thời gian ngắn tìm và bắt được trái Snitch mà còn phải tránh né những trái bóng nhỏ cố ý đập vào bọn họ. Hiển nhiên thì chọn lựa Tầm thủ nghiêm khắc hơn nhiều so với các cầu thủ khác vì trên người Tầm thủ đảm nhiệm số điểm khổng lồ một trăm năm mươi điểm đó.
Snape cau mày nhìn tình huống trên sân Quidditch, anh vẫn không thể hiểu nổi, Malfoy bình thường đều cực kỳ chú trọng bề ngoài, mỗi ngày đều phải có hai hay ba tiếng để chỉnh sửa tóc và vẻ ngoài của mình, vì sao lại có một sở thích ngồi trên một cái chổi ngu ngốc bay giữa bầu trời mặc gió thổi bay kiểu tóc của mình chứ?
Chọn lựa học trò năm thứ hai rất nhanh vì những học trò này vừa ngồi lên chổi bay chưa đầy một năm, cho dù ở nhà đã cưỡi qua chổi, nhưng dù sao cũng là chổi dành cho trẻ em, không có quá nhiều kỹ thuật đáng kể. Đối với những học trò này, nhóm cầu thủ Quidditch chủ yếu là nhìn về tính ổn định và sự linh hoạt, châm chước về kỹ thuật, rất nhanh thì cũng chỉ còn lại có Harry và Draco.
Draco cưỡi chổi của mình, cậu dự thi trước Harry.
Theo tiếng còi vang lên của đội trưởng Quidditch, Draco cưỡi chổi bay khỏi mặt đất.
Draco bay rất ổn, trước khi đám bóng nhỏ đập mạnh vào mình thì cũng có thể tránh đi cực kỳ ổn định, nhìn như bóng nhỏ muốn đập vào cậu nhưng cậu luôn có thể thuận lợi tránh được. Có lẽ mới bắt đầu sẽ có người nghĩ cậu may mắn nhưng không lâu sau, tất cả mọi người đều nhận ra đó không phải là may mắn, trước thực lực tuyệt đối thì đối với Draco, những quả bóng nhỏ này căn bản không là cái gì hết.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có một người cũng bay tốt giống cậu đó.” Đội trưởng Quidditch trêu Lucius, “Cậu có phát hiện cách bay của cậu ta rất giống cậu hay không?”
Lucius khẽ nhíu mày.
Đúng vậy, anh phát hiện ra chứ, Draco bay rất khá mà cách bay còn rất giống của anh.
Nhóm Slytherin đều chăm chú nhìn thiếu niên đang bay giữa không trung, không hề khẩn trương, không hề sợ hãi, không hề run rẩy, thậm chí cậu ta còn ổn định hơn cả khi bước trên mặt đất nữa kìa.
Không hề nghi ngờ cho tới bây giờ thì Draco là người bay tốt nhất, thành tích của cậu vứt tên thứ hai một khoảng cách xa vời.
Thậm chí ngay cả bên Gryffindor cũng phải dừng lại, James rất ngạc nhiên nhìn Draco, là một cầu thủ Quidditch xuất sắc, tất nhiên James cũng có thể nhìn ra Draco rất thành thạo khi đối mặt với những quả bóng nhỏ đó.
“Cậu ta là…” Sirius bay đến bên cạnh bạn tốt, nhưng nhíu mày nhìn bóng dáng Draco.
“Dường như là một trong hai tên nhóc mới đến Hogwarts kỳ này.” Nhóm cầu thủ Quidditch nghĩ nghĩ trả lời Sirius, bọn họ cũng quên tên của Draco nhưng tốt xấu vẫn còn nhớ rõ họ của cậu, dù sao cậu cũng có đặc trưng giống hệt Lucius Malfoy, “Hình như cũng là một tên Malfoy.”
“James, xem ra cậu có đối thủ kỳ này rồi.” Sirius trêu bạn tốt.
James cau mày đánh giá Draco một lúc, lập tức hơi thất vọng lắc đầu, “Không, Chân Nhồi Bông à, cậu ta không phải là đối thủ của mình.”
“Hả?” Sirius thú vị đánh giá lại Draco một cái, cho dù là người không hiểu về Quidditch cũng không thể phủ nhận Draco bay rất khá, thậm chí ngay cả Sirius cũng không thể phủ nhận được đối phương còn bay tốt hơn cả mình, thế nhưng James lại nói một người như vậy không phải là đối thủ của anh?
Sirius hơi ngạc nhiên, cho đến khi Draco tìm được Snitch rồi bay xuống thì Sirius mới giật mình nhận ra, dù đây là thực lực Malfoy đi nữa thì cách bay của cậu ta thật sự rất khó thắng được James. Chỉ nói tới cách bay thôi, Draco sẽ thua một chút, mà trên sân Quidditch, một chút đó thôi lại có thể quyết định thắng thua rõ ràng.
“Xem ra Cúp Quidditch kỳ này vẫn còn là của chúng ta rồi?” Sirius cười to vỗ lưng James.
“Có lẽ vậy… Khoan đã, đó là…”
Một người bay lên bên sân Quidditch Slytherin, người này vừa bay giữa không trung liền thực hiện các động tác khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
Quay cuồng, lao xuống, bay lên không, giống như cậu đang khiêu chiến cực hạn bay, không ngừng nâng cao độ khó. Cho dù là nhóm học sinh năm trên đã chơi Quidditch lâu rồi cũng không khỏi nghẹn họng nhìn chằm chằm các động tác này. Bọn họ vốn chưa từng nghĩ lại có một người có thể kết hợp một cách hoàn hảo với chổi bay của mình đến thế, giống như toàn bộ bầu trời đều là phạm vi của cậu ta vậy.
Harry hoàn toàn thả lỏng chính mình, tùy ý lao xuống rồi lại lao lên, trong lòng dần dần dâng lên cảm nhận. Cậu không ngừng xuyên qua đám bóng nhỏ bay tới, cái người vốn phụ trách bắt đám bóng nhỏ đập vào cậu đã sớm quên ếm thần chú. Draco đứng tại chỗ nhướng mày, giơ đũa phép một cái, toàn bộ các quả bóng nhỏ ở dưới mặt đất bay tới chỗ Harry.
Harry cười to trên không trung, mọi người ở đây vì cậu nhéo một tay, cậu lưu loát xuyên qua đám bóng nhỏ, ngẫu nhiên còn dùng đuôi chổi đá nó về, đương nhiên cậu cũng không quên ếm cho chổi mình một cái Protego, dù sao thì bóng nhỏ mang theo thần chú của Draco còn rắn hơn nhiều so với bình thường.
Không ai biết Harry đang không ngừng bay lên lượn xuống trong không trung đã sớm tóm được trái Snitch, nhưng cậu vẫn chưa bay xuống, cậu thích cái loại cảm giác bay giữa bầu trời như thế này.
Snape ngẩng đầu lên, tầm mắt gắn chặt lên người của Harry, chăm chú nhìn theo Harry chợt cao chợt thấp.
Tên nhóc này… nếu biến cậu ta thành Bludger chắc chắn có thể đá bay đám người Gryffindor kia đó.
Thiếu niên tùy ý bay lượn trên bầu trời, giống như bầu trời là phạm vi riêng của cậu. Trong lĩnh vực mà mình am hiểu quen thuộc thì cả người cậu đều trở nên cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác.
Harry bay rất nhanh nhưng Severus đang nhìn chằm chằm cậu nhìn rất rõ, thiếu niên vì hưởng thụ mà la lớn, đôi mắt xanh lục bừng sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Đột nhiên Severus có một loại cảm giác, chỉ cần nhìn đối phương không thôi thì đã có thể làm anh vô cùng thỏa mãn. Cho dù anh không biết vì sao mình lại có cảm giác như thế nhưng anh không ngại. Đột nhiên anh cảm thấy khó chịu với những tầm mắt bên cạnh vẫn dính trên người Harry, tự đáy lòng mình anh có xúc động muốn nguyền rủa những người bên cạnh kia.
“Thật sự là… làm cho người ta phải ấn tượng sâu sắc.” Bên cạnh, Lucius đánh giá như vậy.
Đúng thế, thật sự làm cho người ta phải ấn tượng sâu sắc, những người xem qua Harry bay thì không có ai lại không khen kỹ thuật của Harry cả, tên nhóc này sinh ra là dành cho bay lượn, hơn nữa sau luyện tập khiến cho kỹ thuật của Harry càng thêm xuất sắc. Krum đã từng khuyên Harry nên gia nhập đội tuyển quốc gia Anh, nếu thế không chừng ngày nào đó bọn họ có thể chạm mặt nhau, đánh sung sướng một trận. Mà thời điểm đó Harry vẫn còn đang chìm đắm trong du lịch mạo hiểm nên không đồng ý lập tức với Krum.
Không lâu sau, Harry bay xuống, giao trái Snitch cho đội trưởng, động tác này lại làm cho cả một đám người trợn trừng mắt.
Tất của Merlin, khi nào thì cậu ta tìm được trái Snitch vậy? Vì sao bọn họ hoàn toàn không biết thế? Người kia lại có thể tóm được Snitch khi bọn họ đang lơ đãng ý hả?
“Đây mới là đối thủ mà mình đang tìm đó.” James vỗ vỗ người anh em của mình còn đang trợn mắt há mồm, “Đúng không?”
Sirius nuốt một ngụm nước bọt, “Mình bắt đầu lo lắng vì cái Cúp rồi.”
Merlin à, hóa ra còn có một tên còn điên cuồng hơn cả James nữa sao?
Đúng vậy, điên cuồng, Harry và James trên chổi có một điểm giống nhau, chính là điên cuồng! Một khi rời khỏi mặt đất, bọn họ còn điên cuồng hơn cả Bludger, đây là lý do vì sao mà James lại nói Draco không phải đối thủ của anh. Trong mắt James, cách bay của Draco còn mang theo một khí chất tao nhã, không hề có điên cuồng nên James cho rằng Draco không phải là đối thủ của mình.
Đương nhiên, về sau khi chính thức bắt đầu trận đấu, khi Draco biểu hiện ra ngoài cái tính chất điên cuồng của mình trên sân thì ngay cả James cũng không khỏi trợn mắt há mồm, anh không ngờ người lúc nào cũng luôn luôn duy trì dáng vẻ tao nhã như Draco sẽ điên cuồng đến thế, từ đó về sau, James mới nhận ra, cho dù là Harry hay là Draco cũng không phải ngọn đèn trước gió.
Chẳng qua bây giờ thì James mới chỉ coi Harry là đối thủ của mình thôi.
Ban đêm, Draco và Harry đều nhận được thông báo, hai người đều được vào đội bóng.
Cho dù bọn họ đã ở năm thứ năm, năm thứ sáu nhưng điều này cũng không cản trở được quyết tâm tìm người có thực lực cho đội bóng của đội trưởng Quidditch đâu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hắc hắc, dục vọng chiếm giữ của giáo sư bắt đầu tăng lên rồi, Dra còn chưa phát huy thực lực của mình đâu, nên James à, cho dù kỹ thuật của nhóc rất tốt nhưng khinh thường rồng nhỏ sẽ gặp xui xẻo đó nha Đăng bởi: admin
Danh Sách Chương: