CHƯƠNG 43: TIN TƯỞNG – SINH BỆNH.
Lần đầu tiên mình thấy có người chơi Quidditch còn điên cuồng hơn cả James đó, cậu quá giỏi Harry à.” Đấu xong Quidditch, Sirius hưng phấn nói với Harry.
“Hì hì, cám ơn cậu,” Harry ngây ngô cười gãi đầu, “Đấu cùng James mình cũng biết là rất vui.” Giới hạn tốc độ của cán chổi này làm hạn chế trình độ của cậu ở phương diện tốc độ, cũng làm cho cậu không sử dụng được rất nhiều kỹ xảo, như thế làm cho mình và James dường như bị vây vào trong một cái trục hoành. Ngoài Krum và Draco, đã rất lâu rồi cậu không gặp được một Tầm thủ ngang tầm, không thể không nói, tuy đấu cả ngày trận này khiến người ta cảm giác mệt chết đi nhưng cũng làm cho cậu cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Lần sau mình sẽ thắng lại.” James bên cạnh thề son sắt, “Từ khi mình năm thứ hai, đã rất ít tìm được một đối thủ như vậy.” Cho dù thua thì James cũng không thấy tức giận tí nào, trong nụ cười rạng rỡ của anh đều là tự tin, có lẽ vì tính cách rạng rỡ như mặt trời này cho nên vài năm nay mới có thể khiến rất nhiều người thích James cho dù mọi người đều biết anh rất kiêu căng.
Mà hiện tại, James đã bớt kiêu căng hơn trước càng thu hút ánh mắt của các cô gái vào thời kỳ trưởng thành, chỉ tiếc mấy ngày hôm trước Lily đã chính thức đồng ý làm người yêu của James thì các cô cũng không còn cơ hội nữa.
Người nào mà không biết James phải theo đuổi Lily những năm năm không được đến gần đây mới được Lily gật đầu chứ.
Trong mối tình cảm này, muốn xen vào giữa đều khó cả.
“Sẽ có cơ hội, trước khi nghỉ hè hẳn là còn một trận đấu nữa không phải sao?” Trận này vì bị gián đoạn nên sẽ đấu lại, cho nên cuối học kỳ này Slytherin và Gryffindor dự tính sẽ còn một trận đấu.
“Đúng rồi, cái tên kia nhà cậu đâu?” Sirius nhìn ngang lại nhìn dọc, “Sao lại không thấy cậu ta tới xem trận đấu thế này?”
“Nhắc mới nhớ, sáng sớm hôm nay mình cũng chưa nhìn thấy Sev.” Harry nhìn về phía khán đài, tuy bên Slytherin rất nhiều người nhưng cậu có thể liếc một cái nhận ra Severus, đáng tiếc lúc này cậu vẫn chưa phát hiện bóng người.
“Mình nói nè, lần trước khi các cậu tập luyện cậu làm những động tác làm mặt của cậu ta đen mất vài ngày, hôm nay cậu lại làm những động tác kích thích thế này mà lâu vậy vẫn chưa thấy cậu ta đến xách người đi nhỉ.” Hôm nay vì bắt lấy Snitch mà Harry nhiều lần làm ra những động tác hù chết người khác, mà ngay cả Sirius bên cạnh nhìn Harry nhảy thẳng từ chổi ở độ cao năm mươi thước Anh cũng bị dọa gần chết, cho đến khi anh sắp tiến lên mới nhìn thấy Harry dùng mũi chân ôm chổi đổi chiều trong không trung mà không rơi xuống.
Harry cười gượng vài tiếng, không nói gì.
Severus biết cậu là cầu thủ Quidditch giỏi nhưng với biểu hiện của cậu ở trên chổi vẫn ôm thái độ sợ hãi mà mỗi lần cậu làm một ít “động tác nguy hiểm” thì mặt của anh lập tức trầm xuống. Sirius không chỉ một lần cười nhạo anh không hiểu “nghệ thuật” Quidditch nhưng không có cách nào, nhìn Harry từ độ cao năm mươi thước Anh làm ra động tác chỉ cần sơ ý một chút thôi sẽ ngã xuống thậm chí có thể cứu cũng không cứu được thì Severus không thể nào không lo lắng.
Mỗi lần Harry tham gia trận Quidditch, Severus sẽ đều đen mặt đứng ở trên khán đài nhìn Harry.
Mà trận đấu lần này lại không thấy anh?
Cũng không lạ khi Sirius cảm thấy kỳ quái.
“Harry.” Draco đã thay xong quần áo chậm rãi tới bên cạnh Harry.
“Ừ?” Harry nhìn Draco muốn nói lại thôi, cậu chào tạm biệt với đám người James rồi lôi Draco tới nơi ít người.
“Có lẽ cậu sẽ nghe được tin đồn, nên mình cảm thấy trước đó mình nên nói cho cậu biết một tiếng thì tốt hơn.” Draco sắc mặt ngưng trọng, “Sáng nay có người nhìn thấy khi Severus ăn xong bữa sáng thì đi theo một người phụ nữ rời khỏi Hogwarts, trước mắt lời đồn liên quan tới bọn họ đã truyền khắp Hogwarts rồi.”
“Phụ nữ?” Harry hơi kinh ngạc nhìn Draco, “Theo mình dược biết mẹ Severus mất lúc anh ấy lên năm thứ ba, ở bên ngoài hẳn là không quen ai nữa mới đúng chứ.”
“Cho nên lời đồn mới có thể điên cuồng truyền ra đến thế,” Draco nói, “Cho dù trong trí nhớ của mình thì người có quan hệ tương đối tốt với ba đỡ đầu ngoài ba mình thì mình thật sự không nghĩ ra ai nữa. Từ khi mình nhận thức được thì giáo sư chỉ chạy xung quanh hai nơi Đường Bàn Xoay và Hogwarts thôi. Cho đến khi ông mất mình cũng không biết rốt cuộc ông có quan hệ tương đối tốt với người phụ nữ kia, nhưng mình không biết bên này Severus có thể quen người nào khác trong thời gian chúng mình không biết hay không. Về điều này cậu có biết tí gì không, Harry?”
“Mình xác định ở tuổi này Snape không quen một người phụ nữ mà anh có thể yên tâm đi theo đối phương rời khỏi Hogwarts đâu, mà Sev…” Suy nghĩ một lúc, Harry chậm rãi nhíu mày, “Mình cũng chưa thấy anh ấy nói gì cả.”
“Chuyện này nhìn qua thì hiệu trưởng biết đấy, làm sao có thể để đối phương tới gần Hogwarts còn dẫn theo Severus chứ.” Draco trầm ngâm nói, “Nếu cậu đi hỏi hiệu trưởng có lẽ cụ ấy sẽ cho cậu đáp án.”
“Hiệu trưởng chỉ biết cười hì hì cổ vũ tự mình đi kiếm đáp án thì có.” Harry trợn trắng mắt, cậu nhìn thấy rõ, hiệu trưởng bên này hoàn toàn là một ông cụ ham vui, chỉ chờ xem kịch thôi.
“Nếu không thì hỏi giáo sư Riddle?” Draco lần thứ hai đề nghị.
“Mình và ông ta không hợp nhau.” Ít nhất cậu tự cho rằng mình và đối phương không hợp, “Nói nè Draco, mình phát hiện cậu không bài xích ông ta nghiêm trọng như trước, nhìn qua dường như cậu đã chấp nhận chuyện ông ta trở thành giáo sư rồi, nhưng vì sao cậu lại băn khoăn chuyện của Lucius chứ?” Harry nghi ngờ nhìn Draco.
Draco ấp úng nửa ngày cuối cùng mạnh miệng quát, “Không được nói sang chuyện khác, Potter!”
“Đừng thế mà Draco,” Harry cười hì hì nhún vai, “Cậu đều ám chỉ bạn trai của mình có lẽ đã xảy ra chuyện mà mình còn không tức giận, chẳng qua mình chỉ ám chỉ cậu nên phân rõ ba cậu và Lucius thì cậu đã tức giận gì này, hiện tại cậu quả thực giống một con rồng chọc một phát thì phun lửa trước đó đấy.”
“Được rồi, không nói sang chuyện khác nữa.” Draco phiền phức khoát tay tỏ vẻ mình không muốn thảo luận đến chuyện này, “Rốt cuộc cậu có hỏi hay không, mình nói trước để tốt thôi, nếu cậu không đi hỏi thì thật sự xảy ra chuyện gì không được tới tìm mình đâu đấy.”
“Không đi.” Harry nói rõ, “Nếu Sev có chuyện gì thì tuyệt đối anh ấy sẽ nói cho mình biết, hơn nữa mình cũng không tin Severus và người phụ nữ kia có cái gì giống như họ nói đâu.”
“Cậu còn thật tự tin.” Draco nói, “Cậu đã quyết định không đi hỏi thì nhớ kỹ cho mình, cho dù về sau nghe được tin đồn gì tốt nhất cậu không nên để trong lòng, đến lúc đó mình cũng mặc kệ cậu.”
“Biết rồi.” Harry khoát tay với Draco, một mình về ký túc xá, cậu có cảm giác muốn ngủ, nhưng cách đó không xa, cậu liền tháy được Severus.
Anh đang nói gì đó mới một người phụ nữ mặc áo chùng màu lan tím, người đó khoảng chừng ba mươi tuổi, dường như cô ấy đang dặn dò gì Severus. Ít nhất Harry nhìn trong chốc lát mà cô ấy vẫn đang nói chuyện mà Severus luôn luôn chán ghét người ta ồn ào thoạt nhìn cũng không có gì không kiên nhẫn, tuy rằng anh vẫn mặt lạnh lùng nhưng ít nhất anh vẫn kiên nhẫn nghe đối phương nói.
Rốt cuộc đối phương nói xong, lấy ra một cái gói đưa cho Severus.
Harry nheo lại ánh mắt.
Cái gói kia bao kín bốn phía, thoạt nhìn như là sách, nói cách khác sách mà Sev gần đây thường xuyên nhìn không phải mượn từ thư viện mà do người phụ nữ này đưa sao?
Cuối cùng, cô thân mật hôn xuống trán Severus rồi mang theo nụ cười hiền lành rời khỏi.
Severus nhìn cô dần dần đi về phía cửa lớn trường học, cầm theo cái gói xoay người.
Sau đó anh vừa lúc chạm phải ánh mắt Harry còn chưa kịp chạy trốn thu lại.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, dường như có gì đọng lại trong không khí.
Harry nhìn đôi mắt đen huyền của đối phương bên trogn không có bất cứ cái gì né tránh và xấu hổ, nơi đó có thản nhiên và hồi hộp nhè nhẹ, cuối cùng làm Harry nhếch miệng lên, “Sev à, em thắng đó.” Cậu đi lên trước, không nhìn gói mà Severs đang cầm trong tay, vừa bắt lấy tay anh, vui vẻ tự kể lại chiến tích huy hoàng của mình, “James bị em làm hoảng sợ…”
Severus mặt đối phương lôi mình về ký túc xá, ngẫu nhiên nhìn về phía Harry có sự hiền hòa khó có thể phát hiện trong tầm mắt.
Harry biết người kia không đúng nhưng cũng không hỏi anh, gửi cho anh sự tin tưởng hoàn toàn.
Chuyển cái gói sang tay kia, anh dùng tay không chậm rãi dắt Harry.
Không uổng phí anh vì Harry mà lựa chọn con đường mà trước kia anh vẫn luôn né tránh.
Harry đáng giá để anh làm như vậy.
Bên này, Harry và Severus thoạt nhìn có gợn sóng thật ra là thuận buồm xuôi gió, mà bên Draco thì không khí cũng không tốt giống vậy.
Sau khi chào tạm biệt Harry thì Draco về phòng ngủ trước, hôm nay cậu cũng lên sân, dường như phải trong cả một ngày vì Slytheirn thắng được gần một trăm điểm, cộng với lúc Harry tìm Snitch nữa. Chơi Quidditch cả ngày cho dù là Draco cũng biết mệt, sau khi trở lại ký túc xá cậu chui vào phòng tắm, không phát hiện Lucius khác thường.
Chờ sau khi cậu tắm rửa xong đi ra mới chú ý tới Lucius bên này không ổn.
Sáng hôm nay lúc cậu rời đi Lucius vẫn nằm ở đó, mà hiện tại khi cậu trở lại Lucius vẫn nằm ở đó, màn che giường của anh đã đượcxốc lên, xem ra Lucius hẳn là đã đứng lên nhưng lại nằm trở về.
“Ưm…” Tiếng ngâm nhẹ nhàng nức nở vang lên, nghe qua như là tiếng khó chịu. Draco nhíu mày, vứt khỏi sự khó chịu sinh ra với Lucius mấy ngày nay, thân là bạn cùng phòng, cậu cảm thấy cậu cần phải xem đang có chuyện gì.
“Lucius?” Draco nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Luicus, “Anh không sao chứ?”
Kết quả vừa thấy Draco đã bị hoảng sợ.
Làn da vốn tái nhợt của Lucius lại đỏ bừng kỳ lạ, anh nhíu chặt mắt để lộ ra sự đau đớn của mình, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Draco duỗi tay đặt lên trán anh, kết quả vừa mới đụng vào đã bị nhiệt độ khác hản với người bình thường làm hoảng sợ.
“Lucius, anh sốt rồi?”
Lucius mơ mơ màng màng mở mắt, thấy là Draco rồi anh yếu ớt ho khan vài tiếng.
“Tôi đưa cậu tới bệnh thất.” Draco muốn kéo Lucius lên nhưng lại bị Lucius từ chối.
“Không…” Anh từ chối lời đề nghị của Draco, “Không vào bệnh thất.”
“Nói cái gì vậy, loại bệnh theo mùa này là chuyện rất mệt mỏi.” Khoảng giao mùa giữa đông và xuân là thời gian dễ sinh cảm nhất, cho dù là phù thủy cũng có thể không cẩn thận bị cảm nữa là. Draco còn định hai ngày này khi rảnh rỗi sẽ điều chế một ít độc dược thường dùng – bên Harry đã có một bậc thầy độc dược tương lai nên cũng không tới lượt cậu quan tâm – nhưng không ngờ mùa cảm đã bắt đầu rồi.
“Loại cảm nho nhỏ này thì ngủ một giấc sẽ không sao.” Lucius nỉ non không rõ nói.
“Cậu đã ngủ cả ngày rồi.” Draco rất khẳng định nói, “Vì sao không tới bệnh thất?” Bà Pomfrey sẽ không đi xem trận Quidditch, bà đều ở trong bệnh thất chờ đợi sau khi trận Quidditch chấm dứt thì nhóm cầu thủ sẽ tìm bà chữa trị một ít vết thương nhỏ, cho nên cho dù trước đó Lucius tới bệnh thất tìm bà Pomfrey cũng không lo lắng không gặp được người. Có thể là vì không có sức, vậy để Draco dìu anh tới, anh không có lý do gì từ chối mới đúng chứ.
“Không muốn đi… chán ghét bệnh thất.” Lucius thoạt nhìn dường như đang ngủ.
Draco lại sờ sờ cái trán Lucius, cậu cực kỳ chắc chắn Lucius cần phải uống độc dược.
Phù thủy bị ốm không giống như Muggle, nhóm phù thủy tuy rằng có độc dược nên dù bị ốm cũng tốt và nhanh hơn Muggle nhưng so ra thì nhóm phù thủy bị ốm cũng nguy hiểm hơn nhiều so với Muggle.
Phù thủy trước mười một tuổi có thể vì sốt cao làm xung đột pháp lực lên tới khả năng 50%, mà từ mười một tới mười bảy tuổi dù pháp lực sắp ổn định nhưng vẫn vì sôt cao mà pháp lực hỗn loạn cũng có thể xảy ra 30%, cho dù Lucius sắp mười bảy nhưng sốt cao vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng với anh.
“Độc dược cậu đã dùng đâu?” Draco hỏi.
Bọn nhỏ quý tộc đều sẽ có một ít độc dược đã dùng để phòng bị bất cứ tình uống nào nên Slytherin là nhà ít vào bệnh thất nhất Hogwarts. Một lần cảm nho nhỏ hay vết thương nhỏ gì đấy bọn họ đều tự mình giải quyết không cần phải vào bệnh thất tìm bà Pomfrey.
Lucius nâng cánh tay yếu ớt chỉ vào một góc ngăn tủ của mình.
Draco tiến lên mở ngăn tủ, tìm được túi không gian của Lucius.
Đầu tiên là dốc lòng cởi bỏ thần chú ếm trên túi, Draco thò tay vào trong túi không gian.
Cậu tìm được một cái hòm đựng độc dược, sau khi mở ra thì hòm dường như biến thành một ngăn tủ.
Bên trong để rất nhiều độc dược mỹ dung và keo xịt tóc – vì thế Draco xấu hổ một phen vì trong túi không gian phần lớn cũng đều là thứ này – tại nơi hẳn là đặt độc dược thường dùng thì cậu nhìn đều để trống, những độc dược còn lại căn bản không sử dụng được với bệnh của Lucius.
“Không có độc dược rồi.” Cậu gấp ngăn tủ lại, nó lại khôi phục thành một cái hòm nhỏ rồi thả lại vào túi không gian, “Cậu chắc chắn cậu thật sự không cần tới bệnh thất sao? Hay tôi giúp cậu đến chỗ bà Pomfrey lấy ít độc dược nhé.”
“Đi tìm Severus…” Lucius theo bản năng nói với Draco.
Draco dừng một chút, rốt cuộc không nói gì, đi ra ký túc xá.
Tình bạn giữa Lucius và Severus đã sâu sắc đến vậy rồi sao… Đăng bởi: admin
Danh Sách Chương: