CHƯƠNG 28: TRỐN CHẠY.
Hogsmeade rất đông người, dường như tất cả phù thủy đều tụ tập hết ở trong này vậy. Harry không thể không cầm tay Severus mới không bị tách ra.
“Đây là cái mà cậu nói hưởng thụ lễ Giáng sinh đó hả?” Severus nói bên cạnh Harry, anh chán ghét cái cảm giác bon chen đông người như thế này.
“Đúng thế Severus,” Harry cười nói, “Thế này mới có không khí ngày hội á.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Harry, Severus mấp máy môi không nói gì thêm.
“Haizzz, thật sự quá động.” Trước cửa tiệm Công Tước Mật, Harry nhìn người gần như chật kín bên trong, oán giận nói.
Severus co rút khóe mắt, cực kỳ kiên định nói, “Cậu đừng mơ tôi đi vào đó cùng cậu.”
Muốn anh vào chen lấn trong đó ý hả, thà anh về Hogwarts còn hơn.
“Tôi cũng không muốn vào.” Cậu gầy thì gầy thật, nhưng không có nghĩa cậu có thể len lủi trong đám người này thuận lợi tới quầy đặt bánh kẹo mà chọn kẹo đâu, “Tiệm kẹo ở Hogsmeade không chỉ có tiệm này, chúng ta có thể đi tới nơi khác tìm tiệm kẹo mà, hơn nữa thế giới Muggle gần đây cũng rất gần, tôi muốn ăn khoai tây chiên.” Harry nói xong nhìn Severus, đôi mắt màu xanh lục tràn ngập chờ mong.
“Đồ ăn rác rưởi.” Severus bình luận.
“Nhưng anh không thể phủ nhận chúng nó rất ngon.” Harry nói, “Đi thôi, chúng ta đi uống chút đồ nóng đã, rồi đi tới siêu thị Muggle mua ít đồ ăn đi, rất may mắn tôi có đem theo tiền của Muggle á.”
Severus không nói được một lời theo sau Harry.
Anh không thích lãng phí thời gian đi lượn lờ nhàm chán này, nếu có thể, anh càng thích đi làm độc dược hơn, thử thay đổi độc dược sau đó gửi một phần độc dược đến hẻm Knockturn bán.
Sau khi còn mình anh trong nhà, anh cần phải suy xét cho cuộc sống của mình, anh không muốn trường trợ cấp tiền cho mình, anh cho rằng mình có tay có chân, có thể tự mình kiếm tiền.
Người kia thích uống rượu, tiền trong nhà bị ông ta tiêu sạch, trước khi gặp chuyện không may tiền mẹ trộm đưa cho cũng không thể đủ để anh chống được cho đến khi tốt nghiệp. Vào ngày nghỉ, làm chút việc không giờ cũng chỉ có được một ít tiền mà thôi, cho nên anh chỉ có thể dùng đôc dược đổi thêm một ít tiền vàng, chờ khi về nhà đổi chúng thành tiền Muggle là được. Mấy năm nay tiền bán được độc dược cũng làm cho anh không hề buồn bực vì tiền nữa.
Chính là thế mà anh vừa nghiên cứu độc dược vừa làm ít độc dược đem bán. Dược giảm đau cao cấp đã cho anh không ít lợi thu vào, nhưng anh cảm thấy có lẽ anh có thể cải tiến lại cách phối Dược giảm đau xem sao?
Anh vốn định trong lễ Giáng sinh nghiên cứu thêm một ít độc dược, nhưng… mắt nhìn thấy mặt Harry bừng bừng hưng trí, anh nhẹ nhàng hít một hơi.
Ngay cả anh cũng không biết vì sao anh sẽ đồng ý đi cùng cậu ra ngoài trời lạnh giá thế này, chờ đến khi kịp phản ứng thì anh đã gật đầu đồng ý người này mất rồi.
Severus biết, địa vị của Harry trong lòng mình càng ngày càng tăng, thậm chí còn nặng hơn cả với người bạn khó kiếm như Lucius. Anh không biết như vậy là tốt hay xấu nhưng anh biết dường như mình đã không thể ngăn cản được nữa rồi.
Tại sao lại có thể như vậy… mấy tháng gần đây…
“Severus…” Harry khó hiểu gọi anh tỉnh lại từ trong suy nghĩ, anh mở mắt ra, nhìn thiếu niên ở trước mặt lộ vẻ lo lắng nhìn mình, “Anh làm sao thế?”
“Không sao.” Anh lắc đầu, “Giờ định đi đâu?”
“Quán Ba Cây Chổi,” Harry chỉ chỉ quán cách đó không xa, nơi đó cũng rất đông người nhưng gì thì gì cũng không giống như tiệm Công Tước Mật kia, nhìn người đã không muốn vào, “Chúng ta trước ăn một chút gì đó, rồi tới giới Muggle mua đồ ăn vặt.”
Severus không tình nguyện đi cùng Harry về bên kia.
“Harry!” Vừa vào cửa chợt nghe thấy một giọng nói bất ngờ.
Harry nhìn lại, phát hiện là James và Sirius, “James, Sirius?”
“Hì hì, thật là cậu nha.” James và Sirius rất vui vẻ đi tới bên cạnh Harry, “Cám ơn quà Giáng sinh của cậu, chúng mình rất thích. Snape, cậu cũng ở đây hả.” James vẻ mặt ý cười chào hỏi Severus, nụ cười quá mức nhiệt tình kia làm Severus không tự chủ được lui về sau một bước.
“James, có chuyện gì mà vui như vậy hả?” Harry nhìn James dường như cười đến cả mang tai, tò mò hỏi. James lại có thể hưng trí bừng bừng chào hỏi Severus như vậy, chắc chắn là do quá mức vui vẻ nên nhìn Severus cũng thuận mắt hơn nhiều rồi.
Quả nhiên, chỉ thấy James cười tủm tỉm nói, “Lily gửi cho mình quà Giáng sinh nhé, qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên Lily gửi mình quà Giáng sinh. Ôi, mình thật sự rất vui đó, Harry, cậu biết không, Lily gửi quà Giáng sinh cho mình cơ đấy!” Anh nói năng hơi lộn xộn lặp lại những từ này, làm Sirius bên cạnh đau đầu lắc đầu.
Harry nhìn Sirius.
Sirius thả tay xuống, “Vì học kỳ này cùng James thảo luận có liên quan đến Lớp Biến hình, thuật biến hình của Lily có tiến bộ rát lớn nhất là ở phương diện thi thực hành, cô ấy tiến bộ rõ ràng. Lily nói muốn cảm ơn James cho nên gửi quà Giáng sinh tới. Từ sáng nay nhìn thấy mình James đã bắt đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời này rồi.”
“Cậu không về nhà sao, Sirius?” Harry khó hiểu hỏi.
“Bác Dorea quyết định về thăm người nhà, vì thế sáng nay bọn họ tới rồi, mình cùng James đi ra ngoài chơi.”
Harry đột nhiên nhớ lại, Dorea Potter, bà nội của cậu trước khi lấy chồng là một người Black.
“Vậy tiếp theo muốn đi đâu thế?” Harry hỏi.
Bên cạnh Severus nheo mắt lại, tên nhóc này muốn mời hai người kia đi sao?
“Chúng mình muốn tới tiệm Công Tước Mật nhưng nơi đó đông người quá.” Sirius buồn rầu nói, “Còn hai cậu thì sao?”
“Định uống một chút đồ uống, rồi tới giới Muggle mua ít đồ ăn vặt.” Harry thành thật nói.
Mắt Severus càng nheo lại hơn.
Quả nhiên giây tiếp theo, Sirius đã hưng phấn nói, “Thật thế hả? Mình và James cũng chưa đi tới nơi đó lần nào đâu, đợi chúng mình cùng đi được không?”
Harry không có mắt nhìn chuẩn bị gật đầu, Severus nhanh chóng lôi cậu lại, “Chúng tôi có chút việc muốn đi giải quyết trước đã, hai cậu cứ tự nhiên đi.” Anh lạnh lùng nói, mặc kệ hai người đằng sau phản ứng thế nào lôi Harry đi về.
Phía sau, Sirius nhìn Harry bị Severus tóm chặt, nhìn về James bên cạnh, “Vì sao mình lại nhìn được loại tức giận khi thấy cậu nhìn Lily ở cạnh một thằng con trai khác trên người cậu ta nhỉ?”
James nhún nhún vai, “Ai biết được chứ.”
Bên kia, Harry bị Severus một đường kéo trực tiếp tới một siêu thị Muggle tương đối gần với Hogsmeade.
“Severus.” Harry nhìn nhìn anh, “Anh lôi tôi bỏ chạy làm gì thế?”
Cậu còn muốn hai người James đi cùng mà.
Severus mấp máy môi, “Không phải cậu muốn ăn đồ ăn vặt sao hả?”
Kỳ lạ nhìn anh một cái, Harry gật gật đầu, nếu không hỏi được câu trả lời, vậy thì nên chọn đồ ăn vặt tốt hơn nhiều.
Severus theo Harry đi vào siêu thị, mặt lạnh giúp cậu đẩy xe mua sắm, mà Harry thì trong khu đồ ăn vặt cứ ném từng gói từng gói đồ ăn vặt lên xe, nhìn Severus thái dương nổi gân xanh, tên nhóc này định chuẩn bị lương khô cho tới khi nghỉ hè sao chứ?
“Severus, anh muốn mua gì?” Hồi lâu sau, Harry mới nhớ tới mình chỉ lo mua đồ ăn mà Severus cũng chưa mua được gì.
“So với việc ăn đồ ăn rác rưởi đó thì tôi thà về nhai nguyên liệu độc dược còn hơn.” Severus nói.
“Đừng thế mà, cái này tốt hơn cả độc dược một trăm lần đó.” Kẻ Được Chọn bị độc dược độc hại nhiều năm nói như vậy, Severus hừ một tiếng, không phát biểu bất cứ bình luận nào.
“Được rồi, anh đã không chọn thì tôi sẽ giúp anh lựa nhé.” Harry nói xong xoay người nhìn cái giá đồ bên kia, bản thân cậu đồ ăn vặt thì không sao nhưng Severus lại không giống thế.
“Không cần quá ngọt, tốt nhất là nhạt hơn… Socola là lựa chọn rất tốt, ừm có socola đắng… có lẽ còn có thể đi lấy thêm một ít cà phê? Nhưng tôi lại không biết pha, Sev anh uống cà phê pha sẵn không? Nhưng tôi cảm thấy tôi không nên chuẩn bị cho anh cà phê, anh có tinh thần sẽ càng chôn mình vào trong cái vạc mất. Cho nên hay là thôi đi, anh có thể ăn được một ít đồ ăn vặt… Hoa quả sấy thì không sai nhé…” Harry vừa nói vừa ném đồ ăn vặt chọn được vào xe.
Severus ngay sau cậu, nhìn đồ ăn trong xe, trong con ngươi lóe ra tia sáng bất định.
Đó đúng là đồ ăn vặt mà anh có thể ăn được, người kia… lại có thể hoàn toàn hiểu biết sở thích của mình sao?
“Có thể.” Vì đồ ăn vặt phù hợp khẩu vị của Severus rất ít, cho nên Harry mỗi thứ cầm nhiều hơn, chủ yếu là bản thân cậu cũng muốn ăn, “Chúng ta đi tính tiền thôi!”
Severus nhìn Harry một cái, không nói một lời phụ đẩy xe đến quầy tính tiền.
Hai người bọn họ xách theo túi lớn túi nhỏ về Hogsmeade, Harry ếm một thần chú thu nhỏ đặt vào trong túi không gian của mình. Không ít phù thủy nhỏ chơi pháp, loại pháo do pháp thuật làm ra rõ ràng cũng có thể lóe ra tia sáng. Nhất thời Harry cũng hứng khởi đi mua hơn mười que, lôi Severus vào nơi ít người, sau khi đưa mấy que cho Severus chính mình dùng đũa phép châm lửa cho mấy cây pháo trong tay.
Tia sáng màu xanh dương màu tím bùng cháy dù ban ngày cũng rất rực rỡ, Harry quơ quơ cây pháo trong tay, cười rất vui vẻ, “Đã lâu rồi tôi chưa được chơi cái này.”
Thỉnh thoảng thử xem, cũng không quá tệ.
“Severus, anh cũng thử đi.” Không đợi Severus nói gì, Harry cầm pháo trong tay nhắm ngay đỉnh pháo trong tay Severus, sau đó pháp trong tay Severus cũng bị châm.
Severus hơi sững sờ nhìn tia sáng rực rỡ lóe ra từ pháo trong tay, nhưng không động đậy.
Chờ đến khi Harry chơi xong pháp của mình rồi, Severus vẫn còn cầm que pháo không hề động đậy.
“Severus?” Nhìn người không có một xíu biểu tình thay đổi nào, Harry sát lại nói, “Nói anh có vẻ rất không vui, rốt cuộc làm sao vậy?”
Rốt cuộc làm sao vậy?
Nói thật chính Severus cũng không biết, không chỉ hôm nay, mấy ngày nay chính anh cũng vẫn luôn không ổn.
Thường xuyên không tự chủ mà chú ý đối phương, thường xuyên có thể nhìn cậu mà ngây ngốc, giống như… tinh thần của mình dạo này đều bị người này dẫn dắt vậy…
“Severus, nói xem rốt cuộc anh làm sao vậy? Sao lại tự nhiên tức giận rồi?” Nhớ tới trước đó Severus tự nhiên lại tức giận, Harry chỉ có thể nghĩ tới tình huống như vậy.
Nhìn Harry ngày càng gần, nhìn đôi mắt lo lắng kia, nháy mắt đại não Severus trống rỗng.
Không hiểu vì sao, anh đánh rơi que gỗ trong tay, một phen ôm lấy Harry còn chưa rõ ràng.
Ngay khi hai đôi môi chạm nhau kia, Harry mở to mắt, trong đó tràn ngập hoảng sợ.
Mà Severus, cũng ngay trong khoảnh khắc đó, cảm xúc hối hận chen chúc ùa đến.
Harry đẩy Severus ra, nhanh chóng chạy đi.
Bóng dáng màu đen đứng lẳng lặng tại chỗ, nhìn Harry dần dần đi khỏi, đôi mắt đen tối.
Trên mặt đất còn lưu lại xác pháo đã sử dụng, mà trên đầu của anh, đóa hoa tầm gửi nở rộ, đón tuyết đứng lên.
Harry trở về Hogwarts, rồi đẩy cửa phòng ngủ Draco, “Draco… A!”
Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn hai người ôm nhau không phân biệt nổi.
Hai cái đầu tóc bạch kim đang không ngừng kích thích thần kinh Harry.
“Lucius, Draco, hai người đang làm gì thế?” Cậu ngơ ngác hỏi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: giáo sư còn chưa kịp hiểu rõ tình cảm của mình, làm thế hoàn toàn chỉ là do bản năng sai khiến, nhưng ta nghĩ, sau khi trải qua tình huống như vậy, anh ta cũng có thể hiểu rõ roofic hứ? Nói thật, Lucius và Dra cũng chưa phát sinh gì hết, ý tưởng trong đầu bọn nhỏ các ngươi rụng hết đi! Đăng bởi: admin
Danh Sách Chương: