Khương Ngộ đã phải đợi biết bao lâu mới được ăn đào, thịt đào mềm, ngọt và mọng nước.
Y cắn xuống, nước đào chảy xuống dọc theo cánh tay Ân Vô Chấp.
Hắn dùng khăn lau hết để chúng không rơi xuống quần áo y, lại hỏi: "Ngon không?".
Khương Ngộ nuốt xuống, gật đầu, ăn tiếp.
Tay Ân Vô Chấp cứ thế giữ nguyên, đợi y gặm hết một mặt thịt quả thì lại xoay sang mặt khác, ân cần hết chỗ chê, hoàn toàn không tỏ ra mất kiên nhẫn vì y ăn quá chậm.
Khương Ngộ ăn hết nửa quả rồi nằm xuống.
Ân Vô Chấp hỏi: "No rồi à?".
Không no, mệt.
Ân Vô Chấp nói: "Nghỉ một lúc rồi ăn tiếp".
Cũng hệt như ngày trước, Khương Ngộ chẳng cần nhiều lời nhưng hắn vẫn biết y đang nghĩ gì.
Hắn cất nửa quả đào đi giúp Khương Ngộ, lại lấy khăn lau miệng cho y.
Khương Ngộ nhìn nửa quả đào ấy, lại nhìn Ân Vô Chấp, hắn ngồi ghế ngay bên cạnh, trên tay là quyển tấu chương cầm từ ngự thư phòng tới.
Từ khi Ân Vô Chấp vào cung, những chuyện này được Khương Ngộ chuyển sang cho hắn.
Y nằm uốn éo trên ghế, mà thực ra cũng chẳng phải uốn éo, chỉ là hai vai giần giật thôi.
Ân Vô Chấp ngẩng đầu, đặt tấu chương xuống, giơ tay đổi tư thế cho y.
Một lúc sau Khương Ngộ lại uốn éo như con sâu – cơ mà vẫn chẳng động đậy mấy, nhưng tiếng vạt áo loạt xoạt vẫn khiến Ân Vô Chấp chú ý.
Hắn lại giơ tay ôm lấy y, đỡ đầu y, kiên nhẫn giúp y điều chỉnh tư thế: "Thoải mái hơn chưa?".
Khương Ngộ ừm một tiếng, Ân Vô Chấp lần nữa rụt tay về.
Một phút sau, trên ghế lại có tiếng cọt kẹt.
Ân Vô Chấp ôm y dậy lần thứ ba, tiện thể hỏi: "Có phải bị ngứa ở đâu không?".
".".
"Hay người nằm lâu quá rồi nên khó chịu?".
Khương Ngộ không đáp.
Ân Vô Chấp hỏi: "Người có muốn ra ngoài một lúc không?".
"Mặt trời".
Đúng là bây giờ rất nóng, hắn bèn nói: "Hay đi quanh điện một lúc cũng được".
"Không".
Ân Vô Chấp chào thua, đành phải tiếp tục đổi tư thế cho y, tới khi lùi lại thì bị một bàn tay túm chặt góc áo.
Hắn nhìn bàn tay ấy.
Khương Ngộ rủ mi, những ngón tay chậm rì rì mò lên theo mép áo, mệt, nghỉ một lúc, lại mò lên, những ngón tay trườn tới bờ vai, cuối cùng vòng qua gáy.
Ân Vô Chấp thức thời cầm nốt tay kia của y quàng lên cổ mình, hỏi: "Sao vậy?".
"Ôm".
Ân Vô Chấp dang tay ôm y, Khương Ngộ áp mặt vào ngực hắn, bên tai là từng nhịp tim mạnh mẽ.
Không phải Khương Ngộ không biết tò mò. Lúc gặp chuyện không hiểu được y cũng sẽ ngẩn ngơ, nhưng thường thì những chuyện ấy chẳng liên quan gì tới y, hoặc không quá liên quan tới y, nên y lười hỏi. Dù sao có biết đáp án hay không thì cuộc sống của y vẫn vậy.
Tang Phê vẫn luôn muốn chết, cuộc sống hiện tại không thuộc về y, tình người ấm lạnh giữa nhân gian này cũng chẳng liên quan gì tới y.
Y muốn ôm, Ân Vô Chấp bèn ôm, như thể tất thảy của hắn đều thuộc về Khương Ngộ.
Như thể hắn sẽ để Tang Phê làm bất cứ thứ gì y muốn.
... Đương nhiên Tang Phê thì vốn đã vậy.
"Ân Vô Chấp".
"Ừm".
"Ân Vô Chấp".
"Ta đây".
Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp.
Đôi tay Ân Vô Chấp ôm lấy y chặt hơn một chút, hắn thấp giọng: "Người muốn nói gì?".
Tang Phê níu lấy vạt áo hắn.
Mấy ngày nay y không nói gì, không có nghĩa y không nhận ra. Ân Vô Chấp chẳng còn hôn y như ngày trước nữa.
Hắn không ăn đồ ăn y để thừa lại, cũng không làm những điều mà hắn tự cho là có lợi với y, tuy Tang Phê tự do hơn hẳn nhưng y chợt thấy mình như con diều đứt dây. Y chẳng biết nên đi đâu giữa cõi đời.
"Còn thừa đào".
Ân Vô Chấp buông y ra: "Hay người nghỉ ngơi chốc lát rồi ăn tiếp nhé?".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp hỏi: "Không thích à? Thế bệ hạ muốn làm gì?".
Bàn tay Tang Phê lướt xuống bả vai, rầu rĩ túm chặt góc áo hắn: "Ngươi ăn".
Ân Vô Chấp không nhịn được cười, hắn thả Tang Phê xuống ghế, cầm lấy nửa quả đào còn sót lại rồi ngoan ngoãn cắn một miếng, nước đào tứa ra. Khương Ngộ nhìn đôi môi đỏ, lại nhìn hắn ăn sạch rồi giơ hạt đào ra trước mặt mình: "Xong rồi này".
Hạt đào bị quăng xuống đất, hắn lau tay, nghiêng đầu hỏi: "Bệ hạ có gì cần căn dặn nữa không?".
Khương Ngộ chớp mắt.
Nụ cười ấy khiến y khó chịu.
Lẽ ra Ân Vô Chấp phải tràn đầy sức sống, bởi hắn đâu phải loài quỷ hồn không có dục vọng như Tang Phê.
"Tâu bệ hạ, có quốc sư nước Triệu cầu kiến".
Giọng nói của Tề Hãn Miểu cắt ngang những suy nghĩ của Tang Phê, y hỏi: "Gã chưa đi à?".
Tề Hãn Miểu vô thức liếc nhìn Ân Vô Chấp.
Lão nhớ lại ngày ấy. Vì trùng độc cộng sinh mà thiên tử ngã vào lòng Thế tử điện hạ, Thái hoàng thái hậu hoảng hốt chạy sang, Triệu Trừng bị Khô Ngân kéo lùi về sau, Định Nam Vương dẫn người tiến tới, hai bên bắt đầu giao chiến. Binh sĩ nước Hạ lúc đầu đứng rất xa, lại không biết chuyện trùng độc, họ tưởng Diêu Cơ xuống tay với thiên tử nên mắt ai cũng đỏ quạch như máu.
Tề Hãn Miểu quỳ phía sau, sợ đến nỗi run cầm cập.
Lão cũng chẳng ngờ thiên tử sẽ giết Diêu Cơ.
Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, giọng nói của Ân Vô Chấp lại càng rõ rệt: "Người nói người không biết chuyện trùng độc cộng sinh".
Hắn khẽ cười, như thể vừa nghe được điều gì thú vị quá đỗi.
Sau đó thiên tử được đặt vào vòng tay Thái hoàng thái hậu, Thế tử Ân Vương nhảy lên, xông thẳng về phía Triệu Trừng. Tề Hãn Miểu đứng ngay tại đó và chứng kiến tất cả.
Khô Ngân giao chiến với hắn, chẳng biết do đâu mà gã cứ liên tục lùi lại: "Cậu bình tĩnh đi Ân Vô Chấp, ta có cách cứu y, chỉ cần các cậu đồng ý thả Hạ tiểu thư về nước...".
"Ai cần ngươi cứu! Người muốn chết thì cứ để người chết, còn các ngươi, tất cả đều phải tuẫn theo người". Đôi ngươi hắn giãn rộng, tơ máu như mạng nhện giăng kín nhãn cầu, thốt ra toàn những lời ngông cuồng điên dại. "Tất cả các ngươi đều phải tuẫn theo người...".
Tề Hãn Miểu đáp: "Vâng, vẫn chưa đi ạ".
"Cho gã vào".
Khô Ngân nhanh chóng xuất hiện, gã chào Khương Ngộ: "Tham kiến bệ hạ".
"Ngồi".
Khô Ngân bình tĩnh ngồi xuống: "Trước đây Đại Hạ đã chấp thuận rằng chỉ cần bệ hạ tỉnh lại thì Hạ tiểu thư và Thái tử sẽ được thả về nước. Bây giờ ngài đã khỏe hẳn rồi...". Gã liếc nhìn Ân Vô Chấp đang cụp mắt lật tấu chương, lại tiếp tục nói với Khương Ngộ: "Chẳng biết liệu lời hứa có được thực hiện hay không".
Khương Ngộ nói: "Bà ta còn sống".
Khô Ngân đáp: "Trùng độc cộng sinh đã được giải, từ nay bệ hạ là người tự do, mong ngài sẽ nể tình mẫu tử bao năm mà tha cho bà ấy một con đường sống".
Ân Vô Chấp khẽ mỉm cười, lại như không cười.
Khô Ngân cố ép mình không liếc nhìn hắn nữa, tiếp tục nói với Khương Ngộ: "Bệ hạ đã nhắc tới chuyện chúng ta từng gặp nhau, chẳng hay ngài còn nhớ không?".
"Ngươi cũng đi xuyên dòng thời gian".
Khô Ngân cười: "Cũng có thể nói là vậy. Đúng là ta có kí ức về cuộc gặp với bệ hạ, nhưng vận mệnh của hai ta đã thay đổi, không ai nói chắc được liệu có còn tái ngộ trong tương lai không".
Khương Ngộ nói: "Ý ngươi là ngươi không phải kẻ đã gặp trẫm năm đó".
"Ta chỉ biết ta bây giờ vẫn là quốc sư nước Triệu. Nếu có cơ hội quay về thì chúng ta đều có chuyện muốn thực hiện, ta mong cả hai phía được bình an".
Cuốn tấu chương bị ném nhẹ xuống bàn, phát ra một tiếng xoạt nhỏ.
Cái tên điên này. Khô Ngân hiểu nếu thuyết phục được Khương Ngộ thì sự việc vẫn có khả năng trở nên tốt đẹp, gã nói: "Bệ hạ có còn thấy không khỏe ở chỗ nào không?".
Khương Ngộ đáp: "Không".
"Vậy ngài thả bọn ta về nước được chứ?".
"Thần nghĩ bây giờ vẫn chưa phải lúc". Ân Vô Chấp xen vào. "Quốc sư giỏi dùng trùng độc, bệ hạ bây giờ bình an vô sự, nhưng ai mà biết sau này có chuyện gì hay không?".
Khô Ngân nói: "Chắc tiểu tướng quân cũng hiểu mà, ta sẽ không ra tay với bệ hạ thêm lần nào nữa".
Ân Vô Chấp đáp: "Lòng lang dạ thú, tội đáng chém đầu".
Khương Ngộ vô thức nhìn sang hắn.
Khô Ngân không hề biến sắc, chỉ quay sang nhìn Khương Ngộ: "Lẽ nào Đại Hạ muốn đổi ý ư?".
Hôm nay gã tới một mình là để khuyên Khương Ngộ buông tha nhanh gọn, dù sao bây giờ Ân Vô Chấp ngày ngày ở cạnh y, ai mà biết hắn sẽ thổi gió bên tai thế nào.
Khương Ngộ hỏi Ân Vô Chấp: "Có muốn thả không?'.
Khô Ngân nhíu mày.
Ân Vô Chấp hiền lành nói: "Thần sao cũng được, mọi sự xin nghe theo lời bệ hạ".
Khương Ngộ đáp: "Thế thì tùy".
Khô Ngân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy bọn ta xin được chính thức cáo lui với bệ hạ...".
"Không được lén lút". Ân Vô Chấp nhạt giọng. "Sáng sớm ngày mai đến điện Thừa Đức, bằng không kẻ khác lại coi Đại Hạ chúng ta là nơi thích tới thì tới, thích đi thì đi".
Khương Ngộ đã không lên triều được một khoảng thời gian rồi. Hôm sau y được móc vào long ỷ, ngồi thẳng lưng, chỉ việc đợi sứ đoàn nước Triệu đến tỏ rõ ngọn nguồn rồi nói lời chấp thuận.
Trần Tử Diễm chợt bước ra: "Thần cho là không thể được. Từ nhỏ bệ hạ đã bị kẻ gian hãm hại, nếu cứ thế buông tha cho chúng thì quốc uy của Đại Hạ ta ở đâu?".
Khô Ngân và Triệu Trừng cùng ngẩng phắt lên nhìn Khương Ngộ, gương mặt y lạnh nhạt, vẫn mang nét uy nghiêm hệt như mỗi lần bị móc. Ân Vô Chấp chắp tay đứng bên cạnh, bộ áo bào Thế tử đỏ chói mắt.
Có Trần Tử Diễm mở miệng, những đại thần khác lập tức dồn dập theo sau.
Tả Hạo Thanh hung dữ nói: "Người nước Triệu lén lút đột nhập nước Hạ ta vốn đã là chuyện vô lí, gian tế nước Triệu hạ trùng độc cho thiên tử, càng đáng căm giận biết bao nhiêu. Giải trùng độc là chuyện chúng nên làm, giờ lại lấy ra trao đổi, không biết ngượng ư?".
Nhiễm Y Miểu đứng sau giơ tay: "Thần tán thành".
Tả Võ Hầu cũng nói: "Thần tán thành".
Định Nam Vương và các đại thần khác cùng hô: "Thần tán thành".
Khô Ngân đối diện với Ân Vô Chấp, hắn đang mỉm cười, rõ ràng không để lộ chút sát khí nào nhưng ánh nhìn bình thản lại khiến người ta vô thức run sợ.
Ở một đất nước xa lạ, họ chỉ đành chịu bị bắt nạt.
Sau đó cả triều lặng im.
Tới lúc hạ triều, Triệu Trừng đi khỏi điện Thừa Đức mà chẳng thèm quay đầu lại. Ra cửa cung, hắn ta lại thấy xe ngựa của mình nằm chỏng chơ trên đất, bên cạnh là một kẻ có gương mặt vô tội hết mức: "Thực sự ngại quá, không cẩn thận đụng phải xe nhà ngài".
Tương Vương Khương Duệ.
Triệu Trừng siết chặt nắm đấm mà nhìn hắn ta nghênh ngang bước tới, Khô Ngân lặng lẽ bước lên chắn, bị Khương Duệ huých vai.
Triệu Trừng muốn nổi sùng lên, nhưng bị Khô Ngân cản lại: "Về thôi".
Tương Vương quay sang nhìn họ, cười khẩy.
Triệu Trừng chỉ đành đi bộ về. Trên đường hắn ta lại hứng nguyên một thùng nước gạo từ quầy hàng bất chợt mở cửa nào đó, người kia liên tục xin lỗi, khiến hắn ta nổi giận mà chẳng biết nên trút lên ai.
Vừa rời đi chưa được vài bước, một công tử bột đã cưỡi ngựa chạy ngang qua, nếu không nhờ Khô Ngân thì móng ngựa đã đạp trúng vai Triệu Trừng rồi. Tên công tử bột kia liếc xéo họ: "Úi, ngại ghê, không cẩn thận".
Dạo này họ đã phải nhận quá nhiều ác ý từ nước Hạ, những chuyện vừa xảy ra cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Trong khoảng thời gian Khương Ngộ nằm dưỡng thương, tất cả mọi người đều nghĩ họ đã hại y, chỉ cần người hầu nước Triệu xuất hiện trên đường là sẽ bị dân chúng hô hào đuổi đánh, ác ý còn lớn hơn bây giờ.
Họ có thể mua thức ăn về nấu chứ không thể ra ngoài, một khi ra ngoài thì không thể không mặc trang phục nước Triệu vì thể diện đất nước.
Giờ Khương Ngộ đã tỉnh nên tình hình mới khá hơn đôi chút.
Tuy đúng là lần này nước Triệu rất vô lí, nhưng để thể hiện phong độ nước lớn, Đại Hạ vẫn chuẩn bị cho họ một căn phủ rộng rãi xa hoa.
Hiện giờ Diêu Cơ đang tỉa hoa trong viện.
Một nha hoàn nhìn thời gian, gương mặt khó nén vẻ vui mừng: "Hôm nay quốc sư tới điện Thừa Đức để xin cáo lui, hẳn vài ngày nữa chúng ta sẽ được quay về".
Một đứa nha hoàn khác nói: "Tôi muốn về nhanh nhanh quá, bây giờ ở nơi xa lạ, đúng là đến ngủ cũng chẳng yên".
Diêu Cơ mặc bộ đồ trắng thuần khiết, không tô son điểm phấn, nét mặt bình yên.
Tuy Khương Ngộ bị hạ trùng độc cộng sinh với thị nhưng y cùng lắm chỉ cảm nhận được nỗi đau thôi, Diêu Cơ bị đâm thật và bị thương thật, vết thương tới giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Khi nhớ lại nhát đâm ấy, thị vẫn thấy đau đớn. Có đôi khi thị nghĩ – nếu mình không ham công danh lợi lộc, nếu thị không nhất quyết phải có địa vị hơn người ở địch quốc, có lẽ mẹ con thị cũng chẳng đi tới bước đường này.
Nhưng may là thị còn một đứa con trai khác, Triệu Trừng.
Tuy họ đã nhiều năm không gặp nhưng Triệu Trừng vẫn đối xử với thị rất tốt, hắn ta kể hết cho thị nghe về những tháng ngày vắng mẹ, họ ôm nhau mà khóc, khi ấy thị mới biết từ nhỏ Triệu Trừng đã rất nhớ mình.
Lúc này, một kẻ nào đó hô lên: "Có người thấy Thái tử về rồi!".
Diêu Cơ nhớ hôm nay họ đi điện Thừa Đức bàn chuyện, đặt kéo xuống, nhanh chân chạy ra cửa.
Thị muốn về nhà, thị không đợi nổi nữa.
Ngộ Nhi của thị vẫn còn thương thị, cho phép thị quay về nước Triệu, có lẽ đây là kết cục tốt nhất dành cho họ.
Về tới phủ, cả người Triệu Trừng đã thê thảm không tả xiết.
Hắn ta lẳng lặng bước vào, nỗi ấm ức trong lòng như muốn xộc ra.
Khô Ngân nói: "Điện hạ hãy đi thay xiêm áo trước, kẻo phu nhân lo lắng".
"Lo lắng?". Diêu Cơ bước tới sau bức tường, chợt nghe thấy Triệu Trừng mỉa mai: "Đến cả đứa con bản thân tự tay nuôi lớn mà bà ấy còn hạ thủ được, bà ấy thực sự sẽ lo lắng vì ta sao?".
"Điện hạ".
"Phụ hoàng nói không sai, từ ngày bà ấy gửi thân cho địch rồi sinh ra Khương Ngộ thì bà ấy đã không còn là mẹ ta nữa rồi. Có trách thì chỉ trách chấp niệm của ta quá sâu nặng... Nếu ta biết mẹ ta là loại đàn bà đó, loại đàn bà không tiếc dùng kim đâm con ruột chỉ để trèo lên trên, ta sẽ không tới đây".
"Điện hạ...".
"Vì một người mẹ không xứng làm mẹ mà ta lại tự đặt bản thân vào nơi nguy hiểm, khiến phụ hoàng phải lo, ta đúng là đáng chết".
"Điện hạ!".
"Có phải quốc sư đã đoán được ngày này từ trước nên mới không cho ta đi tìm bà ấy không? Ta ngu ngốc chưa này".
Diêu Cơ lùi về sau một bước, không cẩn thận đụng trúng chậu hoa bên cạnh mình, tiếng rơi vỡ loảng xoảng. Triệu Trừng bỗng sửng sốt đi tới, chỉ thấy có bóng người vội vã biến mất nơi ngã rẽ hành lang.
Hắn ta đứng đó một chốc, gương mặt lộ vẻ mờ mịt và luống cuống.
Ở điện Thái Cực, Khương Ngộ được đặt xuống ghế, Ân Vô Chấp cởi bỏ mũ miện rồi lấy lược cẩn thận chải tóc cho y.
Khương Ngộ không có ý kiến gì với chuyện trên triều, nhưng y thấy Ân Vô Chấp có gì đó sai sai: "Sao ngươi lại lừa họ".
"Nào có".
Khương Ngộ nói: "Kể rõ ra".
"Ta không lừa chúng". Ân Vô Chấp giải thích. "Chỉ là ta thấy nếu cứ thế tha cho chúng thì uy nghiêm đất nước này sẽ bị tổn hại".
"Trần Tử Diễm có phải do ngươi sắp xếp hay không".
Ân Vô Chấp ôm lấy y từ đằng sau, dụi mũi vào cần cổ y, thấp giọng: "Bệ hạ thơm quá".
Long bào cũng được cởi bỏ, hắn quỳ xuống trước mặt y: "Bệ hạ nghỉ trưa nhé".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp ngẩng đầu hôn y, sống mũi thẳng tắp cọ vào sống mũi y, giọng khàn khàn mềm mại, mê hoặc biết mấy: "Bệ hạ, nghỉ trưa nào".
Khương Ngộ: ".".
Hồ ly tinh, sớm muộn gì trẫm cũng bị ngươi hút khô.
Danh Sách Chương: