Ân Vô Chấp tiễn Tề Hãn Miểu đang không ngừng tỏ vẻ hâm mộ đi rồi quay lại, dứt khoát nằm xuống cạnh Khương Ngộ.
Y im lặng nhắm mắt, lắng nghe động tĩnh bên người.
"Bệ hạ?".
Khương Ngộ không để ý tới hắn.
"Bệ hạ, người chưa ngủ phải không?".
Khương Ngộ không khỏi nghi hoặc, sao Ân Vô Chấp tinh thế, liếc cái là nhận ra ngay y đang ngủ thật hay ngủ vờ.
"Bệ hạ muốn biết tại sao thần có thể nhận ra bệ hạ đang ngủ thật hay ngủ vờ đúng không?".
Ai thèm quan tâm tới hắn.
"Cũng đúng, chắc người lười nghĩ mấy chuyện này".
Khương Ngộ:.
Y nghe Ân Vô Chấp cười một tiếng.
Tiếng cười được cố đè xuống thật thấp, chẳng hiểu vì sao một dòng điện lại chui vào tai Khương Ngộ, y lập tức mở bừng mắt.
Thứ gì vậy.
Vừa mới nãy, đó là thứ gì vậy.
Bóng người bên cạnh khẽ nhúc nhích, Ân Vô Chấp nhích lại gần y thêm chút nữa, dịu giọng hỏi: "Bệ hạ ơi, sao thế?".
Lần này thì hắn không đoán được y đang nghĩ gì.
Khương Ngộ đảo mắt nhìn qua phía hắn, Ân Vô Chấp bèn chu đáo xoay đầu y sang. Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ngộ áp cái tai vừa bị thứ kì lạ kia chui vào xuống gối, con ngươi trong vắt và tĩnh lặng.
Bàn tay Ân Vô Chấp vẫn ôm lấy má y, ngón tay cái khẽ miết trên làn da nhẵn nhụi, màu mắt dần sẫm lại: "Lần trước bệ hạ nói da mặt thần quá mỏng...".
Ngón tay hắn trượt xuống theo vành tai y, sờ xương quai hàm tinh xảo: "Thế này thì được chứ?".
Khương Ngộ không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì.
Ân Vô Chấp tiến sát lại như thăm dò, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Hầu kết hắn khẽ lăn: "Bệ hạ".
Khương Ngộ không tỏ ý chống cự.
Ân Vô Chấp vừa ngắm y vừa nín thở, đụng một cái thật nhẹ vào đôi môi trước mắt.
Đây không phải lần đầu hắn hôn Khương Ngộ, nhưng lại là lần khiến hắn hồi hộp nhất.
Sống mũi của hai người đều quá thẳng, khi môi kề môi thì phải hơi nghiêng đầu mới tiến gần thêm một bước được.
Bờ môi đầy đặn bị đè bẹp dí.
Khương Ngộ cảm nhận được chóp mũi Ân Vô Chấp cứ cọ vào chóp mũi mình, đầu y lại được đỡ thẳng lên, có người đang bắt nạt y.
Hơi thở vấn vít, Khương Ngộ dần phát hiện không khí trong mũi mình đang hao hụt.
Y hít một hơi sâu...
Lỗ mũi. Mệt quá.
Ân Vô Chấp nhanh chóng buông y ra, ngón tay trắng nõn quấn lấy làn tóc đen, nhắc: "Thở nào".
Khương Ngộ ngoan ngoãn nghe lời.
Ân Vô Chấp không nhịn được mà cúi xuống hôn chóp mũi y, lần lên trên theo mi tâm, cuối cùng hôn một cái chụt thật kêu giữa trán.
Tiếng động ấy vang lên đột ngột tới mức hắn hơi đỏ mặt, lặng lẽ dịch xuống nhìn y.
Khương Ngộ vẫn im lặng như trước. Khi xưa trông y khá lạnh nhạt, nhưng cái dáng vẻ ấy hiện giờ lại chẳng khác nào để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, ngoan tới mức quá đáng.
Ân Vô Chấp lại hôn lên khóe miệng y một cái thật kêu.
Khác hẳn âm thanh được tạo ra trong vô thức ban nãy, lần này hắn cố tình, tiếng động to hơn nhiều và hàng mi Khương Ngộ cũng khẽ nhúc nhích.
Ân Vô Chấp nhìn chút thay đổi nhỏ bé ấy, lại hôn chụt thêm một cái nữa.
Khương Ngộ: "?".
Chụt. Chụt. Chụt chụt chụt...
Khương Ngộ: "?????".
Thấy gương mặt y ngày càng ngơ ngác, cuối cùng Ân Vô Chấp cũng không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Khương Ngộ: ".".
Y quay về với gương mặt không cảm xúc.
Mọi sinh động ban nãy đều lắng xuống, Ân Vô Chấp cũng bớt phóng túng đi đôi chút. Hắn bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện để được tiếp tục giữ tư thế thân mật với y: "Hai ngày trước Thái hoàng thái hậu nói sẽ không ngăn Diêu Thái hậu tới gần bệ hạ nữa, hôm nay thần thử quan sát rồi, hình như bà ấy đã cho giải tán hết đám lính canh".
Khương Ngộ lại nhắm hai mắt.
Hiển nhiên y chẳng có chút hứng thú nào với cuộc tranh đấu giữa tổ mẫu và mẫu thân, cũng không quan tâm ai thắng ai thua. Ân Vô Chấp nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn Diêu Thái hậu sắp tới thăm bệ hạ".
Dù sao Thái hoàng thái hậu cũng đã kìm hãm thị quá lâu, Diêu Thái hậu có đầy đủ lí do để tới.
Khương Ngộ không đáp, nhưng rõ ràng tâm trạng đã xấu đi.
Y không muốn gặp lại Diêu Thái hậu. Không chỉ vì nguyên chủ từng bị ngược đãi mà chính y cũng không thích người đàn bà đó, y từng bị thị cấu cơ mà.
Ân Vô Chấp nhận ra chuyển biến ấy.
Tròng mắt hắn sẫm lại, nhưng giọng nói thì rất nhẹ nhàng: "Bệ hạ đừng sợ. Thần sẽ ở bên bệ hạ, canh giữ nhất cử nhất động của bà ta, không để bà ta làm bệ hạ đau nữa".
"Ngoài ra, bệ hạ có thể nhớ lại giúp thần một chút được không? Mùa thu năm ngoái, chính vào buổi đêm trước khi bệ hạ tự cắt cổ, rốt cuộc Thái hậu đã nói với bệ hạ những gì?".
Một lúc lâu sau Khương Ngộ mới đáp: "Không".
"Thực sự không nhớ rõ sao?".
"Ừm".
Ân Vô Chấp áp trán vào trán y, thở dài một tiếng.
Hắn rất muốn Khương Ngộ thăm dò Diêu Cơ để thị lặp lại chuyện khi ấy một lần nữa, dù sao cũng đã tới nước này rồi, trừ y ra thì chỉ còn Diêu Cơ biết chuyện.
Nhưng nghĩ tới việc cuộc trò chuyện đêm ấy có thể chính là cọng rơm cuối cùng đè nát phòng tuyến tâm lí của thiên tử, hắn lại chẳng thể thốt ra chữ nào.
Đã tới nước này, không còn gì quan trọng hơn một Khương Ngộ bình an vô sự nữa.
Cứ từ từ thôi vậy.
Trán Ân Vô Chấp rất ấm, hai bên sọ não cứng ngắc áp vào nhau, Khương Ngộ có thể cảm nhận được rất rõ lớp da thịt bên ngoài và cảm giác tì thật nhẹ.
Hơi kì lạ một chút.
Nhưng chẳng biết vì sao y lại thấy dễ chịu.
Dưới ánh đèn, Khương Ngộ bỗng thấy mình như quay lại cái ngày được Ân Vô Chấp ôm về từ noãn các hôm ấy.
Y buồn ngủ đối diện với người đàn bà kia, nhìn thị vừa khóc như mưa vừa kể lể: "... Không thể tiếp tục thế này được nữa, nếu những lão thần kia biết được bí mật của chúng ta thì chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho con đâu. Con phải nắm hết mọi quyền lực trong tay mới có thể cứu được chính con, và cứu cả mẹ nữa".
Nếu những lão thần mà biết thì họ sẽ không bỏ qua cho y, vậy nếu Ân Vô Chấp biết, liệu hắn có dễ dàng tha thứ cho y không?
Tuy nguyên chủ có tuổi thơ đầy thê thảm, nhưng Diêu Cơ đã nói vậy thì tất nhiên y cũng chẳng sạch sẽ gì.
"Ân Vô Chấp". Khương Ngộ mở mắt ra. "Trẫm và mẫu thân có một bí mật".
Quả thực hôm sau Diêu Cơ tới thăm Khương Ngộ, thị còn mang theo cả một tỳ nữ xinh đẹp và một con mèo.
"Tuyết Nha Nhi, đi đi".
Con mèo nhanh chóng vọt lên đầu gối Khương Ngộ, meo một tiếng với y.
Khương Ngộ chẳng thèm liếc nó lấy một cái.
Diêu Cơ mỉm cười bước tới, ngồi xuống bên cạnh, giơ tay vuốt lông con mèo đang nằm sấp trên đùi y: "Lâu rồi không gặp, Tuyết Nha Nhi vẫn rất quấn con".
Thị nhìn xung quanh, đối diện với Ân Vô Chấp: "Ân Thế tử ra ngoài một chút được chứ? Ai gia muốn nói chuyện riêng với bệ hạ".
"Ân Vô Chấp không cần tránh đi".
"Vẫn phải tránh". Diêu Cơ nói. "Ai gia không chịu nổi thứ lấy sắc hầu người".
Có lẽ câu nói ấy đã khiến lòng tự trọng của thiếu tướng quân bị tổn thương, Ân Vô Chấp bước thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Chút lạnh lùng xuất hiện thoáng qua trong đôi mắt Diêu Cơ.
Nhưng Khương Ngộ nói: "Chẳng phải mẫu thân cũng thế hay sao".
Thị nhất thời không kịp phản ứng: "Gì cơ?".
"Cũng chỉ là thứ lấy sắc hầu người".
Vô số biểu cảm hiện lên trên mặt Diêu Cơ chỉ trong nháy mắt, thị cố kiềm nén những đường nét vặn vẹo ấy: "Khương Ngộ, sao con dám nói chuyện với mẹ con như thế...".
"Mẫu thân cũng chỉ là công cụ thai nghén để trẫm chào đời". Đôi mắt Khương Ngộ trong suốt như lưu ly, giọng nói bình thản. "Ngược lại, với mẫu thân thì trẫm cũng chỉ là công cụ để mẫu thân lên làm Thái hậu, giữa công cụ và công cụ thì sao phải chia thứ bậc làm gì?".
Diêu Cơ đột nhiên siết chặt bàn tay đang nắm vuốt con mèo, Tuyết Nha Nhi ré lên một tiếng, cắn vào tay thị.
Ngón tay Khương Ngộ khẽ giật. Diêu Cơ đột nhiên rụt tay về, Tuyết Nha Nhi nhanh chóng nhảy xuống đất, vọt ra khỏi điện Thái Cực.
Ngoài điện, Ân Vô Chấp nghiêng đầu nhìn, đám người tới đây cùng Diêu Thái hậu đã nhanh chóng đuổi theo nó.
"Diêu Thái hậu có nuôi mèo sao?".
"Thưa vâng". Tề Hãn Miểu đáp. "Trong cung thi thoảng sẽ có chuột, nghe nói Diêu Thái hậu sợ nhất là chuột nên mới nuôi mèo".
Ân Vô Chấp khẽ nhướng mày, thấy con mèo kia đã chạy trốn chẳng còn chút bóng dáng, dường như đang suy nghĩ chuyện gì: "Xem ra con mèo này đã được nuôi hoang ở điện Tử Vân quen rồi".
Một tiếng cười khẽ vang lên, là tỳ nữ xinh đẹp mà Diêu Thái hậu đưa tới. Ả nói: "Thế tử gia không hiểu Diêu Thái hậu rồi. Trước nay con mèo này luôn bị nhốt trong chuồng ở điện Tử Vân".
Giọng ả như vô tình xen chút cảm giác thắng thế, Ân Vô Chấp nhạy bén nhận ra điều gi, bèn nghiêng đầu liếc ả một cái.
Tỳ nữ giật thót, cúi đầu.
Nhưng nhớ tới việc mình mới là người mà mẫu hậu của thiên tử vừa ý, ả lại không cam lòng mà ưỡn thẳng lưng.
Tề Hãn Miểu cũng nhìn Ân Vô Chấp, nhỏ giọng: "Đây cũng là lần đầu tiên nô tài nghe nói tới chuyện này".
Trong điện Thái Cực, Diêu Thái hậu đã đứng dậy: "Con đã oán hận mẹ tới mức không để tâm tới tình cảm giữa hai ta nữa hay sao?".
Khương Ngộ cụp mắt nhìn mu bàn tay nhẵn nhụi của mình, nhớ lại cuộc trò chuyện với Ân Vô Chấp đêm qua.
Ngay lúc y nói giữa mình và Diêu Cơ có một bí mật, Ân Vô Chấp gần như bật thốt lên câu hỏi như phản xạ có điều kiện: "Là gì?".
"Trẫm không biết". Y thản nhiên nói. "Nhưng trẫm có thể hỏi cho ngươi".
"... Hỏi cho thần?".
"Ngày mai, nếu mẫu thân tới gặp trẫm, trẫm sẽ nói với bà ta rằng ngươi biết bí mật đó là gì". Khương Ngộ dặn dò. "Ân Vô Chấp, ngươi phải cẩn thận".
Nếu có thể lừa Diêu Cơ nói ra bí mật thì tốt, nếu không, với tiền đề là bí mật này có thể uy hiếp tính mạng của nguyên chủ và Diêu Cơ, nhất định Ân Vô Chấp sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu hắn đủ mạnh mẽ thì có khi có thể lần theo những nguy hiểm này mà điều tra được chuyện gì đó.
"Tình cảm?". Khương Ngộ nói: "Giờ trẫm chỉ có tình cảm với một người duy nhất".
"Ai?".
Diêu Cơ nhìn y, Khương Ngộ vẫn nhắm nghiền mắt. "Ân Vô Chấp".
Thị sầm mặt: "Ân Vô Chấp? Đúng là con đã bị thứ khốn kiếp kia mê hoặc tới mức điên đảo rồi".
"Trẫm chỉ tin mình hắn".
"Con có biết lòng dạ hắn sâu tới mức nào không, có biết hắn xảo quyệt tới mức nào không? Trước đây hắn từng xoay quân Triệu như dế, vậy mà con thực sự tin hắn?".
"Trẫm đã nói cho hắn biết bí mật của trẫm và mẫu thân". Khương Ngộ bình tĩnh nói tiếp. "Hắn đã thề sẽ giữ kín nó...".
"Con điên rồi sao?!". Diêu Cơ lập tức túm lấy cổ áo y. "Khương Ngộ, con điên rồi đúng không, mẫu thân nói cho con tất cả những điều ấy không phải để con đem ra lấy lòng tiểu tình nhân! Chuyện này có liên quan trực tiếp tới tính mạng của cả hai chúng ta, sao con dám nói cho Ân Vô Chấp...!".
Khương Ngộ bị lay tới mức suýt ngất xỉu, y ủ rũ đáp: "Hắn là người trong tim trẫm, tất nhiên trẫm phải tin hắn rồi".
"Thằng nhóc điên!". Diêu Cơ trợn muốn rách cả mí mắt, thị run lên bần bật.
Mãi một lúc lâu sau Khương Ngộ mới được buông ra, y chóng mặt ngã xuống ghế. Chẳng biết Diêu Cơ đã phải kiến thiết lại tâm lí một cách gian nan đến mức nào mà thị lại cất lời: "Khương Ngộ, hôm nay con quá coi thường mẹ...".
"Ừm".
Diêu Cơ: "...".
Thị không cam lòng: "Ân Vô Chấp tốt đến thế hay sao?".
"Tốt hơn mẫu thân".
"Khương Ngộ!".
"Mẫu thân không tốt bằng Ân Vô Chấp".
Trái tim Diêu Cơ bị y đâm cho mấy nhát, thị nổi giận, nước mắt trào ra: "Ngộ Nhi...".
"Giọng hắn êm tai hơn giọng mẫu thân". Khương Ngộ mở một mắt ra nhìn thị. "Khóc cũng đẹp hơn mẫu thân".
"Con!".
"Lúc tức giận thì đúng là mẫu thân có hơn hắn vài phần".
Diêu Cơ rưng rưng: "?".
"Xấu hơn hắn". Khương Ngộ hồi tưởng, bèn sửa miệng. "À, Ân Vô Chấp không xấu".
"Mẫu thân thì xấu đến đáng ghét".
Danh Sách Chương: