Hoàng đế mì sợi ườn ra cho Ân Vô Chấp muốn làm gì thì làm, nhưng rõ ràng hắn không dám làm.
Hắn cầu khẩn, khao khát ngập tràn trong giọng nói: "Để ta hôn người đi, bệ hạ, để ta hôn người đi".
Khương Ngộ không muốn từ chối.
Y thích được Ân Vô Chấp hôn, không phải thích đến chết đi được, cũng không phải không được hôn thì thấy khó chịu – mà là nếu từ chối khi Ân Vô Chấp muốn hôn, dường như y đã bỏ lỡ một điều gì.
"Ừm". Khương Ngộ vừa đồng ý, những nụ hôn vụn lập tức hạ xuống như một cơn mưa.
Ân Vô Chấp thực sự chỉ hôn chứ không làm gì khác quá phận.
Ngón tay hắn luồn vào mái tóc y, nụ hôn vừa nghiêm túc vừa thành kính, nước mắt rơi như châu ngọc.
Khương Ngộ giơ hai tay ôm lấy hắn, Ân Vô Chấp bèn chôn mặt vào vai y, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Khương Ngộ nhớ về cuộc trò chuyện với Tề Hãn Miểu.
Y hỏi Tề Hãn Miểu tại sao Ân Vô Chấp lại không có mặt trong cung, lão có vẻ do dự và trốn tránh.
Thế là Khương Ngộ bèn bám dính lấy lão: "Tề Hãn Miểu, Tề Hãn Miểu, Tề Hãn Miểu".
Có lẽ vì lão không làm gì được y, có lẽ vì lão thương Ân Vô Chấp, nên Tề Hãn Miểu đành khai hết.
Ân Vô Chấp bị Thái hoàng thái hậu đuổi khỏi cung.
Ngày hôm ấy, sau khi Khương Ngộ mất ý thức, Ân Vô Chấp chẳng thèm quan tâm tới mệnh hệ của y mà chỉ khăng khăng đòi kéo tất cả những người nước Triệu cùng xuống địa ngục. Những lời ngông cuồng ấy – Khương Ngộ muốn chết thì cứ để y chết, tất cả phải tuẫn theo – khiến Thái hoàng thái hậu hoảng sợ.
Tề Hãn Miểu nói với Khương Ngộ: "Tất cả đều biết có lẽ Thế tử điện hạ không chỉ kích động. Thái hoàng thái hậu bèn cấm ngài ấy tới gần bệ hạ, Định Nam Vương nhốt ngài ấy trong phủ".
"Ngươi ấm ức lắm phải không, Ân Vô Chấp". Khương Ngộ giơ tay xoa đầu hắn. "Ngươi đang nghĩ gì, nói cho ta biết được không".
"Dù ta không phải bệ hạ của ngươi, nhưng...".
"Phải mà". Ân Vô Chấp ôm lấy y thật chặt. "Phải mà".
Đúng là hắn đã khiến Thái hoàng thái hậu, Văn Thái hậu và cả cha mẹ mình hoảng sợ, sau đó bị họ nhốt trong phủ Định Nam Vương.
Ân Vô Chấp cũng biết chắc chắn mình khi ấy trông vô cùng nhếch nhác.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy máu Diêu Cơ nhuộm đầy trên mặt đất, kí ức dồn dập kéo tới, có một khoảng thời gian dài hắn thậm chí chẳng rõ mình đang sống trong kiếp nào – hắn là Ân Vô Chấp đã đánh mất Khương Ngộ, không thể không bước lên địa vị tối cao để hỏi đạo tìm tiên, hay là Ân Vô Chấp đã không còn kí ức, người mình yêu gần trong gang tấc nhưng lại không thể tiến tới gần thêm chút nữa?
Vì thế nên dù có nhớ Khương Ngộ, nhớ đến mức đau lòng, hắn vẫn để mặc cho những bậc trưởng bối giam mình lại mà không tới chỗ y.
Hắn cần thời gian tự điều chỉnh lại, để biến mình thành Ân Vô Chấp mà du hồn Khương Ngộ thích nhất.
Hắn tự nhốt mình trong phòng, gương mặt đầy lo lắng của cha và mẹ đảo qua đảo lại phía trước, đôi khi chúng lại hòa làm một cùng hai gương mặt già nua khác. Dường như hết thảy những điều chân thực cũng có thể hóa thành hoa trong gương, thành trăng dưới nước, hắn không dám ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, mỗi lần tỉnh lại hỏi cha mẹ hôm nay là ngày tháng năm nào.
Trước khi Khương Ngộ tỉnh giấc, Thái hoàng thái hậu từng phái người tới thăm hắn, thấy hắn thế này thì từ chối khéo mong muốn được vào cung chăm sóc Khương Ngộ.
Nhưng thực ra Ân Vô Chấp tự điều chỉnh lại rất nhanh, chưa đầy nửa tháng trôi qua hắn đã hiểu rõ mình.
Hắn không biết mình có điểm nào bất thường. Những người xung quanh luôn nghĩ hắn nói dối, thậm chí Định Nam Vương còn lo hắn bị quỷ nhập vào người mà mời thầy về đuổi quỷ.
Hắn nhiều lần tự kiểm điểm, hi vọng mình có thể trở nên bình thường hơn một chút.
Nhưng hắn biết rõ mình bây giờ cũng chẳng khác nào Thu Vô Trần, dù có làm gì, trong mắt kẻ khác hắn cũng chỉ là điên.
Thực ra không quan trọng tới vậy. Với hắn, ánh nhìn của kẻ khác căn bản không đáng quan tâm.
Nếu Khương Ngộ biến mất thì chẳng còn gì quan trọng nữa.
Nhưng Khương Ngộ còn sống, y có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, vì thế hắn hi vọng mình có thể trở nên bình thường hơn một chút, không khiến người ta cảm thấy khó chấp nhận như ngày trước nữa.
Hắn nghĩ chuyện mình ăn phần thức ăn còn thừa của Khương Ngộ khi xưa rất đáng ghét, nên dằn lòng không ăn nữa, hắn sợ nếu thổ lộ tình cảm với Khương Ngộ thì y sẽ biết được bí mật trong lòng mình, nên dằn lòng không nói chuyện cùng y.
Hắn không kìm nổi bản năng muốn lại gần Khương Ngộ.
Hắn quá khao khát Khương Ngộ, xác thịt giao hòa là chuyện duy nhất hắn có thể nghĩ tới, là cách duy nhất khiến hắn có cảm giác mình thực sự đang chiếm lấy y.
Nếu chỉ nằm ôm nhau thế này, hắn sẽ cảm thấy y có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Khương Ngộ không sửa miệng hắn nữa, chỉ nói: "Hoàng tổ mẫu không cho ngươi lại gần ta vì nghĩ ngươi không quan tâm tới sự sống chết của ta. Ân Vô Chấp, ngươi nói cho ta nghe được không, ngươi đang nghĩ gì".
Không phải.
Không phải hắn không quan tâm tới sự sống chết của y.
Nếu có thể, dĩ nhiên hắn mong Khương Ngộ được sống và ở lại bên hắn mãi mãi.
"Chẳng phải người muốn chết hay sao?". Ân Vô Chấp đáp. "Người nói người là du hồn, người không muốn sống".
Hắn nghĩ cho Tang Phê chứ không phải vì nguyên chủ.
Khương Ngộ thấy khá vui: "Chẳng phải ngươi sợ, ta chết, thì không được gặp ta hay sao".
"Không sao... Ta không sao". Ân Vô Chấp nói. "Ta quen rồi, ta sẽ tiếp tục đi tìm người, ta có thể tìm được người một lần thì cũng tìm được lần thứ hai, lần thứ ba... Không sao, rồi ta sẽ tìm được người thôi".
"Thế giới này không xứng với người, nó không xứng với người, người có thể không thích nó, cũng có thể không thích ta của thế giới này... Ta sẽ tìm một thế giới sạch sẽ khác để mang người vào ở".
Không phải hắn không quan tâm tới sự sống chết của Khương Ngộ, chỉ là hắn tôn trọng Khương Ngộ, tôn trọng việc y không muốn hít thở chung một bầu không khí với những kẻ độc ác đầy rẫy trên thế giới này.
Không phải không quan tâm, chỉ là, hắn đã chuẩn bị tinh thần đánh mất y bất cứ lúc nào.
Rõ ràng chính Khương Ngộ muốn chết, nhưng hắn lại đổ trách nhiệm cho thế giới này.
Tóm lại tất cả đều là lỗi của kẻ khác.
"Không phải ta không thích thế giới này, cũng không phải ta không thích ngươi".
Năm ngón tay của Ân Vô Chấp luồn vào mái tóc y.
"Người muốn làm gì ta cũng sẽ ủng hộ".
"Ân Vô Chấp, ngươi có đồng ý theo ta cùng đi chết không?".
"Ta đồng ý".
Giọng hắn trả lời rất nhẹ, không đắn đo suy nghĩ mà cũng không quyết đoán quá mức – như thể y vừa hỏi hắn có ăn cơm không, hắn đáp, ta ăn.
Hết mực tự nhiên.
Lần đầu tiên Tang Phê bỗng nảy sinh nghi ngờ với niềm vui đi tìm cái chết: "Ngươi, đồng ý".
"Ta đồng ý".
"Ta không phải Khương Ngộ".
"Ta cũng không phải Ân Vô Chấp". Ân Vô Chấp chống tay dậy, nhìn y mà nói: "Ta thích người từ khi chưa có lại kí ức, ta thích người, không liên quan gì đến Khương Ngộ kia, người không có quyền nói ta thích người đó, không có quyền lấy lí do người không phải Khương Ngộ để ngăn ta thích người, hoặc kháng cự việc chấp nhận ta".
Tang Phê kéo tóc hắn, Ân Vô Chấp hơi cúi đầu.
"Chết rồi thì ngươi không còn chạm vào ta được nữa".
"Được nhìn thấy người là tốt rồi, biết người có tồn tại là tốt rồi".
"Thế, liệu ngươi có từng nghĩ ta sẽ biến mất, có từng nghĩ, ta không còn tồn tại nữa".
Ân Vô Chấp nhăn mặt: "Chưa bao giờ".
"Ta không nỡ quên người".
Khương Ngộ mím môi: "Ngươi vẫn nhớ Hoàng đế bệ hạ của ngươi".
Ân Vô Chấp nhíu mày.
"Ta chưa từng chết, sao ngươi biết mình không nỡ quên ta, người mà ngươi không nỡ quên là Hoàng đế bệ hạ của ngươi kia kìa".
Y lẩm bẩm thật chậm, trên gương mặt ảm đạm âm u có đôi chút oán hờn.
Ân Vô Chấp không kìm được mà hôn y, giây lát sau mới tách rời.
"Người chính là Hoàng đế bệ hạ của ta".
Danh Sách Chương: