Edit: Ryal
Sau khi giao lại tất cả cho Ân Vô Chấp, Khương Ngộ yên lòng rụt hai chân lên long ỷ.
Cái cảnh quen thuộc này khiến bách quan nhảy dựng, có người vội vã bước tới: "Thưa bệ hạ, thần có việc muốn bẩm báo".
Ân Vô Chấp có tài năng trời phú, là Hoàng đế ngàn năm có một, chắc sẽ xử lí thỏa đáng thôi.
"Tâu bệ hạ!". Lại có người mở miệng. "Thần cũng có việc muốn bẩm báo".
Khương Ngộ giơ ống tay áo rộng thùng thình, che trên đầu.
"Tâu bệ hạ!". Giọng nói già nua của Trần Tương truyền tới, nghe vừa trang trọng lại vừa nghiêm túc. "Mấy ngày nay ở phía Nam mưa không ngớt, bách tính kêu khổ thấu trời, thần đề nghị để Ân Thú [1] đại diện cho bệ hạ tới động viên".
Hình như Ân Thú là đại danh của Ân Vô Chấp.
Lão Trần Tương này đúng là thương học trò, lại còn dám mơ tưởng đến việc mượn cơ hội này cứu Ân Vô Chấp khỏi bể khổ... Khương Ngộ dần thiếp đi.
Ân Vô Chấp cũng phản ứng rất nhanh, quỳ xuống đất: "Thần nguyện thay mặt bệ hạ tới đó".
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ sau ống tay áo ai đó vang lên.
Ân Vô Chấp: "...".
Không ngờ kẻ này ngủ trên ngai.
Điện Thừa Đức cũng tĩnh lặng, rồi dần dần có tiếng xì xào nho nhỏ: "Ban nãy bệ hạ bảo Thế tử Ân Vương ghi nhớ mọi chuyện, để lúc nào về thì bàn bạc sau đúng không?".
"Thật là hoang đường". Có người nhỏ giọng thì thầm. "Lẽ nào thiết triều mà cũng cần người truyền lời ở giữa?".
Một vị quan có quan hệ không tốt với Định Nam Vương tỏ vẻ phật ý: "Người chẳng bàn với bách quan ở điện Thừa Đức thì thôi, một mình bàn bạc với Thế tử điện hạ là có thể tùy tiện quyết định việc nước hay sao?".
"Đúng vậy, Thế tử Ân Vương cùng lắm cũng chỉ là hạng võ phu, chẳng biết bệ hạ nghĩ thế nào... Nếu việc trên triều được nói qua miệng người thứ ba, thì ai mà biết chúng sẽ biến thành ra sao?".
Điện Thừa Đức nhanh chóng hỗn loạn tưng bừng.
Thiên tử thương Thế tử Ân Vương, quả là một sự kiện khiến người ta buồn vui lẫn lộn. Nhưng hôm nay y đột nhiên tuyên bố để Ân Vô Chấp lo liệu chuyện lớn ngay trước mặt bách quan, lại chẳng khác nào đột nhiên cho hắn quyền lợi chí tôn vô thượng.
Những vị quan không hợp với nhà họ Ân dĩ nhiên là khó mà chấp nhận nổi.
Định Nam Vương thì lại vừa lo lắng vừa hoang mang.
Ân Vô Chấp ngẩng đầu nhìn hôn quân đã mơ màng, chầm chậm buông đôi tay đang hành lễ.
Tại sao Khương Ngộ lại cho hắn cái quyền to như thế? Y muốn nâng hắn lên cao để giết, hay là thật lòng...
Ân Vô Chấp đứng dậy, đứng thẳng lưng cạnh ngai vàng.
Quay mặt xuống dưới, hắn mới phát hiện nơi này rất cao và tầm nhìn rất rộng, có thể thấy hết biểu cảm của tất cả mọi người.
Điện Thừa Đức, văn võ bá quan, giang sơn tươi đẹp.
Đứng bên một người, đứng trên vạn người.
Cuối cùng Trần Tương vẫn đứng dậy: "Xin hãy nghe một lời của lão thần, bệ hạ làm thế này tất có dụng ý. Nếu bệ hạ đã muốn Thế tử Ân Vương chuyển lời, vậy thì chúng ta cứ dâng sớ lên bẩm với Thế tử, kiên trì chờ đợi quyết định của bệ hạ, lão thần sẽ chịu trách nhiệm giám sát... Không biết ý của chư vị thế nào?".
Trong triều lão vốn đức cao vọng trọng, cảm xúc hỗn loạn của mọi người tạm thời bị ép xuống. Đúng là họ có dị nghị với việc Ân Vô Chấp được sủng ái, nhưng Trần Tương cũng đã nói thế rồi thì ít nhiều gì cũng phải cho lão chút mặt mũi.
Khi bách quan cúi chào lúc bãi triều, Thập Lục xuất hiện, bế Khương Ngộ vẫn đang ngủ say lên.
Ân Vô Chấp đứng nhìn, từ khi gã đặt tay lên vai Khương Ngộ tới khi Khương Ngộ đã được đưa lên loan giá.
Y đi rồi, bách quan cũng dồn dập rút lui. Định Nam Vương ở lại thêm một lúc, ngẩng đầu gọi Ân Vô Chấp: "Còn chưa mau xuống đây?".
Ân Vô Chấp hoàn hồn, nhanh chân bước tới, cung kính chào: "Cha, thầy".
Trần Tương ừ một tiếng, hỏi: "Hôm qua con ở cạnh bệ hạ, có thấy người ấy khác biệt chỗ nào hay không?".
"Đệ tử dốt nát".
"Dạo này tính tình bệ hạ thay đổi thất thường, đúng là khá kì lạ, nếu người đã ép con ở lại bên cạnh thì hãy nhân cơ hội đó mà chú ý xem có phát hiện được điều gì không".
Sắc mặt Định Nam Vương xám xịt. Nếu hôm nay là một kẻ khác đứng bên Khương Ngộ, chắc chắn ông sẽ cho rằng người ấy dùng sắc mê hoặc quân vương, không biết thổi gió bên gối thiên tử thế nào mới được sủng ái tới vậy.
Nhưng kẻ đó lại chính là con ruột của ông.
Nếu mở miệng trách mắng thì ông biết rõ Ân Vô Chấp chắc chắn vô tội, nhưng không trách mắng thì lại thành bao che, chỉ đành nghiêm mặt: "Cha cho mày vào cung là để cứu Tử Diễm, chứ không phải để mày mị chủ cầu vinh".
Ân Vô Chấp: "??".
"Hầy". Trần Tương ngắt lời ông. "Tôi tin A Chấp không làm chuyện như thế đâu".
Ân Vô Chấp cứng rắn nói: "Đúng là đệ tử không làm vậy đâu ạ".
Có Trần Tương nói giúp, gánh nặng trong lòng Định Nam Vương cũng vơi đi, nhưng ông vẫn giả vờ không tha thứ: "Vậy tại sao hôm nay đột nhiên...".
"Có lẽ là vì muốn người trong lòng mình được vui?". Trần Tương vuốt râu trêu chọc, thấy sắc mặt Định Nam Vương khó coi thì đành nói bằng giọng nghiêm túc: "Dù sao thì dùng xã tắc để lấy lòng người mình thương cũng là chuyện chỉ có hôn quân mới làm được. A Chấp à, con không được để bệ hạ dụ dỗ mà trở thành nịnh thần bị người người thóa mạ đâu đấy".
"Con xin nghe lời thầy dạy bảo".
Định Nam Vương cũng tán thành với lời Trần Tương nói: "Nhưng giờ cũng chẳng biết phải làm sao để khuyên bệ hạ đổi ý, nếu người cứ một mực khăng khăng thì thôi con đành chịu ấm ức trước một khoảng thời gian, cứ nhân cơ hội này mà trông coi bệ hạ, đừng để người làm ra những cử chỉ hoang đường nào nữa".
"Trước tiên cứ thế đã, ta và cha con cũng sẽ dành thời gian khuyên nhủ, nếu thực sự không được...".
Hai vị quan già liếc nhau, hiểu mà không nói.
Nếu Khương Ngộ vẫn không biết hối cải, vậy phải đổi cho người khác ngồi trên ngai vàng ấy thôi.
Bây giờ họ dặn Ân Vô Chấp trông coi Khương Ngộ, một mặt là vì thấy Khương Ngộ vẫn còn cứu được, mặt khác là do không thể tùy tiện đắc tội với quân vương một nước.
Dù sao việc này cũng rất lớn, hơi bất cẩn là cả họ sẽ bị chém đầu, nếu có thể khuyên y sửa tính sửa nết thì nhà nhà đều vui.
Trần Tương vỗ vai Ân Vô Chấp, rồi rời đi để hai cha con có không gian riêng.
Trông Định Nam Vương có vẻ như muốn nói lại thôi, Ân Vô Chấp hiểu ý cha, chủ động mở lời: "Con vẫn ổn, cha không cần quan tâm đâu".
Định Nam Vương hơi lúng túng, ấp úng gật đầu: "Mẹ con nói nếu bị bắt nạt trong cung thì cứ tới tìm Văn Thái hậu".
"Vâng".
Ông muốn nói thêm mấy câu, nhưng nhớ đến việc con mình bị hôn quân gọi vào cung là lại thấy phiền muộn, cuối cùng chỉ sầm mặt dặn: "Phải tự bảo vệ mình cho tốt".
Ân Vô Chấp: "... Vâng".
Dường như từ khi rời khỏi điện Thừa Đức thì hôn quân ngủ say hơn, Ân Vô Chấp cũng chẳng hiểu tại sao y lại ngủ được nhiều đến thế. Lúc quay về điện Thái Cực, hắn chỉ ăn sáng đơn giản bằng hai miếng điểm tâm, rồi tìm giấy bút cẩn thận ghi lại mọi việc chính trên triều.
Ân Vô Chấp thổi khô nét mực cuối cùng, đã đến giữa trưa, Tề Hãn Miểu ân cần bước tới: "Thưa điện hạ, người đã muốn dùng bữa chưa?".
"Ừm". Đúng là Ân Vô Chấp hơi đói. Hắn quay lại nhìn phía long sàng, người nằm bên trong vẫn cứ thở đều đều, không chút động tĩnh.
Hắn đứng dậy, bước tới kéo màn che.
Ân Vô Chấp hơi giật mình.
Khương Ngộ dậy rồi.
Mái tóc dài đen như mực xõa ra trên gối, gương mặt trắng nõn lại đối diện thẳng với nóc giường, nếu không phải y vẫn còn thở thì trông chẳng khác nào một con búp bê không có linh hồn.
Y tỉnh từ bao giờ?
Hơi thở của con người lúc ngủ và lúc thức khác hẳn nhau, nhưng rõ ràng Ân Vô Chấp không phát hiện hơi thở của y có gì biến đổi.
... Đúng là hệt như một vật chết được làm thủ công.
Vật chết chẳng hề nhúc nhích.
"Thần đã ghi lại hết những sự việc của hôm nay, nếu bệ hạ tỉnh rồi thì ngồi dậy đi".
Dậy cái gì mà dậy.
Chắc chắn Tang Phê không thể rời giường lúc vừa tỉnh được rồi, y còn đang muốn bám giường kia kìa.
Khương Ngộ vẫn nhìn nóc giường với vẻ mặt trống rỗng, thầm nghĩ: Ân Vô Chấp đúng là rảnh thật, bảo kể lại thôi mà hắn còn chăm chỉ lấy bút viết hết ra.
Lẽ nào từ nhỏ hắn đã có sức lực dồi dào như thế?
Ân Vô Chấp: "... Bệ hạ?".
Khương Ngộ không thèm để ý tới hắn.
Hình như y đói rồi.
Mà cũng chẳng sao, chưa tới lúc nhất định phải hấp thu năng lượng, y nhịn được. Chắc ít nhất được nằm thêm năm phút đồng hồ.
Ân Vô Chấp gọi mà y không chịu dậy, đành thôi.
Năm phút sau, Tang Phê phát hiện hình như vẫn chưa đến lúc nạp năng lượng, nằm thêm năm phút nữa cũng được.
Và lại năm phút trôi qua.
Tề Hãn Miểu gọi người mang bữa trưa tới rồi.
Mùi thức ăn thơm nức bay vào mũi Khương Ngộ.
... Sao những thứ được gọi là ngũ tạng này tham lam thế, không từ chối nổi chút mê hoặc cỏn con.
Ân Vô Chấp cảm giác được nhịp thở của hôn quân thay đổi trong phút chốc.
Dậy rồi à?
Hắn nhìn những món ăn đã được bày biện xong xuôi, lại quay sang liếc màn giường.
Hai tai dựng thẳng.
Ọt.
Đó là tiếng ngũ tạng không khống chế nổi.
Tang Phê bắt đầu muốn đứng dậy bằng ý nghĩ – tất nhiên là không được.
Sao thân xác con người rắc rối quá vậy, lòng Tang Phê ủ rũ, đành phải mở miệng: "Ân ái khanh".
Giọng y rất nhẹ, đầy uể oải, ngay cả Tề Hãn Miểu cũng không nghe thấy.
Ân Vô Chấp cũng vờ như không nghe thấy.
"Dìu trẫm". Khương Ngộ cao giọng. "Rời giường".
Tề Hãn Miểu: "Ôi chao! Nô tài đây ạ!".
Hay lắm, một ngày chịu đủ dằn vặt sắp bắt đầu rồi. Tang Phê nhanh chóng được Tề Hãn Miểu sửa soạn thỏa đáng cho, mà thực ra cũng chẳng có gì để sửa soạn – y không thích vấn tóc, cũng chẳng muốn mặc quần áo nhiều, chỉ khoác áo mềm chống lạnh và xỏ tất thôi.
Khương Ngộ lại ra lệnh cho Ân Vô Chấp: "Ôm trẫm qua đó đi, trẫm muốn ăn".
Lúc nói ra câu này, bụng y lại kêu ọt ọt hai tiếng.
Ân Vô Chấp đứng dậy ôm y tới trước bàn, nói với giọng công việc: "Xin bệ hạ hãy mau chóng dùng bữa, rồi thần sẽ báo cáo lại mọi sự của ngày hôm nay".
Hắn bưng bát cơm lên, lại phát hiện Khương Ngộ đang nhìn mình.
Nói đúng hơn là nhìn bát cơm trong tay mình.
Ân Vô Chấp nói: "Người cũng có mà".
Tề Hãn Miểu nhanh chóng xới một bát đặt trước mặt y.
Khương Ngộ nói: "Ta không thích".
Y chỉ đang nghĩ xem nhiều hạt thế thì phải nhai mất bao lâu.
Nếu nhai không kĩ thì sẽ bị sặc, hạt cơm chui ra từ lỗ mũi.
Cảm giác không thích tẹo nào.
Tề Hãn Miểu cũng nhớ tới việc bệ hạ bị sặc cơm lúc trước, đành bất đắc dĩ bưng cái bát kia về, vừa múc cháo cho Khương Ngộ vừa thở dài: "Bệ hạ ơi, dù sao thì vẫn phải ăn thứ khác chứ ạ, nếu không thân thể người làm sao chịu nổi?".
Ân Vô Chấp có vẻ bất ngờ.
Hắn cứ ngỡ vì hôm qua là bữa tối nên Khương Ngộ mới ăn thanh đạm, nhưng hóa ra... y đã liên tục chỉ ăn mỗi cháo trắng từ lâu rồi ư?
Tại sao?
"A". Khương Ngộ há miệng với hắn.
Tề Hãn Miểu yên lặng đưa bát cháo sang.
Ân Vô Chấp quả là một người thông minh, mới hết một ngày đã hiểu cách hầu hạ Khương Ngộ, tự giác thổi nguội để y không bị bỏng nữa.
Khương Ngộ dần im lặng, thân thể không ngừng dựa về phía sau, cuối cùng cả người chìm hẳn trong chiếc ghế mềm mại.
Ân Vô Chấp đành không ngừng nhoài tới, thậm chí bất đắc dĩ phải kéo chiếc ghế kia vào gần mới đủ để đút cháo.
Hết nửa bát rồi.
Khương Ngộ đã hoàn toàn thả lỏng.
Y nhắm hai mắt, bắt đầu nuốt, há mồm, nuốt, há mồm... lặp đi lặp lại như máy móc.
Ân Vô Chấp: "...".
Hưởng thụ thế?
Hắn nhìn bát cháo hoa dần loãng trong tay, thứ đồ này với bách tính bình thường đã gọi là quý, nhưng với thiên tử thì lại chẳng khác nào món ăn thấp kém nhất.
Nhạt nhẽo, vô vị.
Hắn biết mình không nên tò mò về hôn quân, nhưng vẫn muốn tò mò.
Sao Khương Ngộ không ăn món khác?
Nếu cho y ăn món khác thì sao?
Nghe giống đùa dai quá nhỉ.
Nhưng Ân Vô Chấp không nhịn được.
Hắn bình tĩnh cầm đũa lên, bình tĩnh gắp một hạt đậu trong mâm thức ăn, bình tĩnh đặt vào bát.
Tề Hãn Miểu trợn to hai mắt, con ngươi rung rung không ngừng.
Lão sốt sắng hít một hơi sâu, nhìn Ân Vô Chấp múc hạt đậu kia lên mà bình tĩnh đưa tới bên miệng Khương Ngộ.
Khương Ngộ há miệng, thành thạo ngậm vào, rồi thành thạo nuốt xuống...
A, nuốt...
Ặc.
Cổ họng, bị nghẹn, đau, quá...
Chú thích:
[1] Ân Thú là tên thật của Ân Vô Chấp, Thú ở đây không phải "thú vật" mà là chữ 戍 nghĩa là đóng giữ, trấn thủ. Có thể thấy từ khi sinh ra Ân Vô Chấp đã được kì vọng là người cầm quân bảo vệ nước nhà.
Ân Vô Chấp, Vô Chấp là không có chấp niệm, cái tên này sẽ gắn liền với một tình tiết liên quan tới quá khứ của hai người ở đoạn gần cuối.
Danh Sách Chương: