Phòng tắm nhà họ Khương rất lớn, nhưng vẫn kém hơn một chút so với noãn các ở kiếp trước.
Khương Ngộ tự bước vào, tự cởi quần áo.
Rồi thản nhiên bước xuống bồn.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa, Ân Vô Chấp nhìn y dò hỏi: "Có cần tôi giúp kì lưng không?".
Khương Ngộ chẳng đáp, Ân Vô Chấp coi như y đã đồng ý, bước vào cạnh bồn tắm rộng: "Tôi cũng xuống nhé".
Khương Ngộ vẫn không đáp, chỉ nhắm mắt, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Ân Vô Chấp an tọa ở tít đầu bên kia, cũng nhắm theo rồi chỉ giây lát sau lại mở mắt.
Cậu cầm con vịt vàng nhỏ trên cạnh bồn bóp bóp, tiếng chút chít chút chít vang lên.
Khương Ngộ mở mắt: "Đừng làm ồn".
Ân Vô Chấp bơi tới cạnh y, con vịt vàng lại kêu chút chít. Nó bị thả vào trong nước, theo sóng nước dập dềnh mà va trúng ngực Khương Ngộ, cậu cầm thêm mấy con nữa thả xuống rồi nói: "Đây là ba, đây là mẹ, đây là anh lớn, đây là em bé nhỏ".
Khương Ngộ: "Thôi đi".
Ân Vô Chấp chui vào cạnh y: "Cậu bao tuổi rồi mà vẫn còn chơi mấy thứ này".
"Cậu chơi mà".
Ân Vô Chấp cầm con vịt lên bóp chút chít chút chít lần thứ ba, làm bắn cả nước lên mặt Khương Ngộ. Khương Ngộ: "...".
Y bực bội nhích sang một bên.
Bạn trai cũ thực sự là càng ngày càng quá đáng, còn dám cầm vịt bắn nước vào y nữa.
Y trốn thì Ân Vô Chấp đuổi theo, tay chân hai đứa đụng vào nhau, Khương Ngộ cũng cầm vịt lên bóp được mấy cái, nó lại rơi xuống nước, Ân Vô Chấp cười nhạo y: "Đồ quỷ lười, cậu không chơi thì mua làm gì? Hử? Hử?".
Cậu vừa hử vừa bóp, bên tai Khương Ngộ toàn tiếng chút chít chút chít.
Y bỗng nhíu mày.
Con vịt đang kêu chút chít bỗng nín bặt, một đôi tay chống trước ngực Ân Vô Chấp, đẩy cậu ra thật mạnh.
Lần này Tang Phê đúng là đã dùng tương đối nhiều sức lực, Ân Vô Chấp không kịp đề phòng mà trượt chân một cái, hai tay đập vào gia đình vịt. Một tràng những tiếng chút chít vang dội, tới khi đứng thẳng dậy lần nữa cậu mới phát hiện Khương Ngộ đã bắt đầu leo lên.
"Cậu chạy làm gì đấy". Ân Vô Chấp lập tức túm tay y. Khương Ngộ nói: "Đừng có chạm vào tôi".
Môi y hơi bĩu, biểu cảm trở nên sinh động hơn nhiều – nghĩa là giận thật rồi.
Ân Vô Chấp chỉ đành buông tay: "Cậu có nhiều vịt thế cơ mà, tôi tưởng cậu thích".
Khương Ngộ bọc khăn tắm chạy ra ngoài.
Y nhanh chóng quay về phòng, vùi đầu vào gối rồi lại cầm gối ụp lên đầu mình, thầm nghĩ: Đồ ngốc Ân Vô Chấp.
Hai đứa đã đến tuổi lớn, Ân Vô Chấp vẫn chẳng biết gì nhưng Khương Ngộ thì khác.
Y có tất thảy kí ức của kiếp trước, vẫn nhớ về những khoảnh khắc vành tai chạm tóc mai quấn quýt bên nhau, nhưng Ân Vô Chấp đã quên cả rồi.
Ân Vô Chấp sấy tóc cho khô rồi mới quay lại.
Cậu gãi đầu nhăn mặt, còn chưa nghĩ ra cách dỗ Khương Ngộ đã phát hiện ra y ngủ say mất rồi.
"...". Thì ra chỉ có mình băn khoăn.
Cậu nhảy thẳng lên giường, cái giường mềm hơi rung, nhóc lười vẫn cứ thở nhè nhẹ mà không hề phát giác.
Ân Vô Chấp nằm xuống cạnh y, nhìn y không chớp mắt.
Thú vị.
Dễ thương.
Muốn kết bạn.
Cậu nhớ về mấy câu nói kia, lại thêm vào một câu nữa: Làm người bạn thân nhất.
Ân Vô Chấp giơ tay ôm y vào lòng, thỏa mãn hít một hơi.
Sáng hôm sau, Ân Vô Chấp đột nhiên mở mắt. Người cậu ôm đang tựa vào ngực cậu, gương mặt đỏ ửng mềm mềm, đôi môi cũng đỏ bừng trong giấc ngủ.
Cánh tay Ân Vô Chấp bị đè nặng trĩu. Cậu cảm nhận được sự kì lạ trên cơ thể mình, cẩn thận nhích người sang bên cạnh.
Dường như Khương Ngộ cảm nhận được nên vô thức cọ cọ vào lòng cậu.
Phía sau Ân Vô Chấp là đường cụt không nhích nổi nữa, cậu chỉ đành chầm chậm, chầm chậm đẩy eo y ra rừng chút một.
Cậu thấy ngón tay nhóc lười mân mê trước ngực mình thật nhẹ như đang quấn thứ gì theo thói quen, nhưng do nơi ấy chẳng có gì nên chỉ cô đơn quấn vào không khí.
Trước khi bị đẩy hẳn ra, Khương Ngộ mơ màng mở mắt.
"Cậu tỉnh rồi à". Trông Ân Vô Chấp có vẻ hơi xấu hổ. Không sợ mình khiến y tỉnh giấc nữa, cậu thẳng thừng rút tay ra: "Tôi, tôi đi vệ sinh đã".
Phòng vệ sinh có hiệu quả cách âm rất tốt, đóng cửa vào là chẳng nghe thấy gì nữa.
Một lúc sau Ân Vô Chấp mới ra ngoài: "Này Khương Ngộ, tôi về trước đây".
".".
"Chắc sắp xuất phát rồi đấy, tôi về nhà thay quần áo đã".
Khương Ngộ nhìn cậu mấy giây, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ừ".
Sắp đến giờ xuất phát, y lên xe trước.
Cha Khương hỏi: "Sao hôm nay A Chấp về sớm thế, có phải lạ giường không?".
"Ai mà biết được nó". Cha Ân đáp. "Về nhà thì hỏi không thèm nói mà cứ nhốt mình trong phòng, vẫn còn đang chọn quần áo cơ. A, ra rồi kìa, còn mặc bộ đồ mẹ nó vừa mua cách đây không lâu nữa chứ".
Khương Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ – quả nhiên Ân Vô Chấp đã thay quần áo mới, chiếc áo khoác ngắn màu cà phê nhạt khiến chân cậu có vẻ dài hơn.
Hai đứa ngồi chung một chiếc xe, Khương Ngộ nằm lăn ra ngủ, còn Ân Vô Chấp vẫn cứ chống má nhìn ra ngoài cửa sổ mà chẳng biết đang nghĩ gì.
Hôm nay là cuối tuần, công viên rất đông.
Khương Ngộ vừa xuống xe đã bị Ân Vô Chấp nắm tay: "Bên kia có xe điện kìa, ngồi đi, tôi chở cậu".
Đúng là cha Khương đã sắp xếp chu toàn, có người đang xếp hàng sẵn mua vé giúp họ, Khương Ngộ chỉ cần đợi thôi. Mỗi xe mang một kiểu hình dạng khác nhau, hai đứa lấy một chiếc hình gấu mèo, Ân Vô Chấp chở Khương Ngộ đi vòng vòng trong lúc đợi rồi hỏi: "Ăn gì không?".
"Đồ lạnh".
"Sinh tố, nước lạnh hay kem ly?".
"1".
Ân Vô Chấp chở y đến quán sinh tố, mua cho y một cốc vị trà xanh đậu đỏ còn mình thì lấy một cốc anh đào dâu tây.
Hai cái cốc trong suốt, một hồng một xanh, rất đẹp.
Khương Ngộ há miệng, Ân Vô Chấp nói: "Đợi tí tôi tìm chỗ nào râm mát cho mà ngồi".
Y đành ngậm miệng lại.
Ân Vô Chấp dừng xe dưới một tán cây, cắm ống hút vào hai cốc, cho y uống trước một ngụm rồi nói: "Chụp bức ảnh đã".
Khương Ngộ: ".".
Y không hiểu tại sao uống sinh tố mà cũng cần chụp ảnh.
Ân Vô Chấp nói như chuyện đương nhiên: "Bạn bè tôi trên mạng xã hội ai cũng làm vậy cả".
Khương Ngộ không dùng điện thoại và cũng không có hứng thú với bạn mạng, hoàn toàn không hiểu nổi lí do mọi người phải làm trò đó.
Ân Vô Chấp để y cầm cốc màu xanh, mình cầm cốc màu hồng, chụp tách một cái rồi bắt đầu chỉnh ảnh.
Khương Ngộ: "?".
Y há miệng hút một ngụm sinh tố, nhìn màn hình điện thoại cậu chằm chằm – Ân Vô Chấp dán một sticker lên mỗi cốc, lại thêm filter cho dễ thương rồi mới đăng ảnh.
Khương Ngộ thắc mắc: "Cái này để làm gì".
Ân Vô Chấp đáp với vẻ sâu xa: "Chắc cậu không hiểu được đâu".
Khương Ngộ nhìn cốc anh đào dâu tây, lại hút một ngụm vị trà xanh đậu đỏ của mình, tựa đầu vào vai cậu.
Ân Vô Chấp cứng người, trọng lượng trên vai lan cả xuống cánh tay.
Tư thế này có vẻ hơi thân mật trong mắt người ngoài, một cô bé đi ngang qua nhìn họ bằng con mắt kinh ngạc.
Nhưng Ân Vô Chấp biết chỉ là Khương Ngộ lại uể oải mà thôi. Cậu cụp mi, hỏi: "Này, vị trà xanh đậu đỏ của cậu ngon không?".
"Ừm". Khương Ngộ đáp. "Thơm".
Ân Vô Chấp cắn ống hút, thấp giọng: "Cậu muốn nếm thử của tôi không?".
Khương Ngộ: "Ừm".
Ân Vô Chấp để mặc cho y tựa vào vai mình, mím môi cúi xuống, chầm chậm đổi ống hút ở hai cốc cho nhau rồi đưa tới bên miệng y.
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp chê y, lại còn chê rất công khai nữa chứ.
Rõ ràng hồi xưa tên này uống trộm sữa của mình mà có đổi ống hút đâu.
Khương Ngộ hút một ngụm sinh tố anh đào dâu tây: "Dở".
Ân Vô Chấp vừa chuẩn bị thử sinh tố trà xanh đậu đỏ thì bỗng nghe y nói: "Không được uống của tôi".
Ân Vô Chấp: "?".
Khương Ngộ: "Đổi lại".
Ân Vô Chấp: "... Ờ".
Cậu đổi ống hút lại, có vẻ thất vọng lắm, rồi hỏi Khương Ngộ: "Vị trà xanh có đắng không?".
"Thơm".
Ống hút lại bị đổi, Ân Vô Chấp nói: "Tôi muốn thử".
Khương Ngộ hút một hơi hết hơn nửa cốc: "Không cho cậu uống".
Ân Vô Chấp đang cầm cốc, cậu muốn uống thì chỉ cần giơ tay. Từ hồi mẫu giáo đã có chuyện Khương Ngộ chỉ mới cắn một miếng bánh mì bé tí là đã bị cậu cướp nốt phần còn lại rồi. Nhưng hôm nay cậu lại như biến thành một người khác, bị từ chối đến mức đó mà vẫn ngoan ngoãn nhịn.
Khương Ngộ hút quá mạnh nên thở hổn hà hổn hển.
Ân Vô Chấp nghe tiếng thở bên vai, nhìn ống hút trong cốc sinh tố, vô thức liếm môi. Cậu hút thêm một ngụm anh đào dâu tây, chỉ thấy chua chứ chẳng thấy ngọt.
Sinh tố vị trà xanh đậu đỏ... thơm đến mức nào nhỉ.
Khương Ngộ cũng đâu quá quan tâm tới chuyện ăn uống, một cốc sinh tố to thế kia, hẳn là cậu ta không ăn hết đâu.
"Con trai, con trai". Cha Khương lái chiếc xe điện hình con khỉ há to miệng tới chỗ họ. "Đi thôi, ba dẫn hai đứa đi chơi vòng quay ngựa gỗ.
Ân Vô Chấp trèo lên xe, cha Khương đang định đi thì nghe Khương Ngộ gọi: "Con muốn đổi xe".
Ân Vô Chấp nhìn theo bóng lưng hai cha con nhà nọ xa dần, ngó xuống cốc sinh tố trong tay, giơ cốc trà xanh đậu đỏ lên, ngậm ống hút vào miệng.
Đầu lưỡi lướt qua ống hút, giây lát sau cậu mới hút thật mạnh.
Chất lỏng màu xanh lục nháy mắt dâng lên.
Vòng quay ngựa gỗ đúng là không yêu cầu chút sức lực nào, mọi người ai cũng ngồi chụp ảnh còn Khương Ngộ thì đã nằm ườn ra.
"Con trai, con trai, mẹ đang chụp kìa, con mau nhìn đằng trước đi". Cha Khương gọi, y ủ rũ ngẩng đầu, mẹ Khương chụp tanh tách rồi không nhịn được mà cười phì một tiếng.
Hai người chơi xong một lượt vòng quay ngựa gỗ thì Ân Vô Chấp mới lái xe gấu mèo về, mẹ Khương nói: "Sao về muộn thế A Chấp, mau, vào ngồi trước Khương Ngộ đi kìa".
"Cháu không chơi trò này đâu ạ".
Ân Vô Chấp cầm cốc sinh tố anh đào dâu tây, nói: "Cháu đợi trò khác".
Khương Ngộ lập tức xuống ngựa mà hỏi: "Của tôi đâu".
Ân Vô Chấp: "Tôi tưởng cậu không uống nữa... Vứt rồi".
Khương Ngộ: ".".
Cuối cùng Khương Ngộ vẫn lên chơi tàu lượn siêu tốc, cha mẹ Khương sợ đến mức tim suýt nhảy khỏi lồng ngực, chỉ có y là mặt không đổi sắc. Sau mấy trò mạo hiểm nữa, y thậm chí còn ngáp một cái.
Tối đến, Khương Ngộ về nhà, mở ngăn kéo lấy ra chiếc điện thoại di động cạn pin chẳng biết đã mua được bao nhiêu năm.
Có sạc cũng không khởi động được.
Khương Ngộ chỉ đành nói với cha mẹ rằng mình muốn có điện thoại mới, được cả hai thề thốt đảm bảo ngày mai sẽ mua cho rồi mới nằm xuống giường.
WeChat của mình là gì nhỉ...
Y muộn màng nhận ra.
Mình không có tài khoản WeChat.
Khương Ngộ: ".".
Y lại lầu bầu đăng nhập QQ, tài khoản này là do Ân Vô Chấp tiện tay lập giúp, danh sách bạn bè chỉ có mình cậu.
Y ấn vào ảnh đại diện của Ân Vô Chấp.
".".
Coi thường QQ phải không, sao không đăng ảnh lên đây.
Lời tác giả:
Tang Phê: Gục mặt giận dỗi.
A Chấp:... Tôi sợ cậu chê tôi nên mới đổi ống hút mà.
Danh Sách Chương: