Thấy chiếc xe Mercedes của Tề Thiên Vũ đậu bên đường Quân Dao chạy vụt tới chỗ chiếc xe.
Cô mở cửa ngồi vào xe vui vẻ hỏi:
"Hôm nay công ty không có việc gì sao?".
Lúc mới vào xe cô không để ý, giờ cô mới để ý không khí trên xe dường như không đúng cho lắm, cô liền đá mắt nhìn Lục Dương ở ghế lái.
Lục Dương qua gương chiếu hậu như hiểu được ý của cô lắc đầu, cái gì tôi cũng không biết đừng nhìn tôi.
Thấy thái độ của Lục Dương cái gì cũng không biết cô quay sang nhìn Tề Thiên Vũ bên cạnh. Lần này ngay cả Lục Dương cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng đoán chắc là có liên quan đến cô.
Quân Dao mỉm cười kéo tay Tề Thiên Vũ nũng nịu nói:
"Aiya, em đói rồi chúng ta có thể đi ăn chút gì đó được không!".
"Ở trường có người tuyên bố theo đuổi em?"Tề Thiên Vũ lãnh đạm hỏi.
Tới rồi tới rồi! cái gì cần tới rồi cũng tới!
Quân Dao mỉm cười vô tội nói:
"Cậu ta muốn theo đuổi, em đâu thể cản được. Anh nghĩ mà xem chẳng phải là tại vì em có sức hút sao, điều đó chứng tỏ mắt nhìn người của anh rất tốt không phải sao!".
"..."
"Được rồi! được rồi! em sẽ xử lý ổn thỏa mà được không, bây giờ chúng ta có thể đi ăn gì đó được không".
"Không có lần sau".
Lục Dương qua gương chiếu hậu không ngừng cảm thán cô trong lòng: Đúng là chỉ có cô mới có thể khiến sát khí trên người boss biến mất.
Người đàn ông cầm ly rượu vang trên tay lay lay ly rượu vang nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay nhìn những đám mây trôi nổi rồi lại uống một ngủm với vẻ thư thái.
"Tớ đến rồi".
Người đàn ông nở một nụ cười ma mị đầy quyến rũ nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
Quân Dao sau khi về tới nhà liền đáng một giấc tới sẫm tối mới dậy, cô dậy đi xuống phòng khách không thấy Tề Thiên Vũ đâu quay sang hỏi dì Trương:
"Anh ấy đi đâu rồi".
"Cậu chủ đi ra ngoài rồi ạ".
Đi ra ngoài sao!? đi đâu chứ.
"Tôi biết rồi, dì làm việc tiếp đi".
Quân Dao lười biếng đi tới ghế sofa ngồi cầm tờ báo trên tay lên đọc, trên đó toàn là những tin tức chính trị cô cũng không hi vọng lắm cô đặt tờ báo xuống đi ra ngoài.
Quân Dao chỉ mới đứng dậy đi ra ngoài liền bắt gặp Dạ Hàn cùng Tần Ngộ đi tới, cô cũng không hỏi phớt lờ bọ họ. Dạ Hàn thấy vậy rất tức giận lớn tiếng kêu cô lại:
"Nè, cô đứng lại".
Quân Dao giả vờ không nghe thấy không quay đầu lại, Dạ Hàn thấy vậy chạy đến trước mặt cô. Quân Dao cười vô tội nói:
"Anh gọi tôi sao".
"Không gọi cô thì gọi ai".
"Lão đại đâu rồi".
"Anh ấy ra ngoài rồi".
"Anh ấy đi đâu".
"Anh ấy đi đâu làm sao tôi biết, anh ấy cũng đâu có nghĩa vụ báo lại cho tôi, cho dù có biết cũng không nói cho anh".
"Cô...".
"Cô cái gì mà cô".
Nói rồi Quân Dao đi vào nhà mặc kệ Dạ Hàn còn đang ở đó tức tối. Dù sao cô cũng không nói dối, cô thật sự không bi lụy hắn đã đi đâu.
Thấy sắc mặt của Dạ Hàn bị cô chọc tức rất khó coi trong lòng cô có chút mãn nguyện. Ai bảo hắn kiếp trước luôn làm khó dễ cô chứ.
"Cô đứng lại đó! Hạ Quân Dao cô đừng tưởng có lão đại chống lưng muốn lấy gì thì làm".
Quân Dao dừng lại quay đầu nhìn Dạ Hàn châm chọc nói: "Tôi cứ muốn làm đó anh làm gì được tôi nào".
"Cô đừng tưởng tôi thật sự không dám làm gì cô".
Tần Ngộ ở bên cạnh nảy giờ không lên tiếng bước tới chỗ Dạ Hàn nói:
"Chú tới đây là để cải nhau à".
Danh Sách Chương: