Rầm!
Sùng Chinh đang đứng bên cạnh nhất thời bị hành động ngồi dậy đột ngột đến mức hất ngã cái ghế tổng sau lưng của Khương đại tổng tài dọa cho nhảy dựng. Hắn nhìn sắc mặt ai đó đen thui mà không khỏi vô thức lùi ra sau một bước.
"Lập tức tăng cường tìm kiếm Tống Thiên Kim cho tôi. Cô ta vừa xuất hiện ở chưng cư."
Khương Sầm thả lại một câu lạnh như nước đá vừa sải bước chân gấp gáp rời khỏi văn phòng. Bởi vì hắn không gọi được cho tiểu minh tinh nhà hắn. Tiểu bại hoại kia lại dám tắt máy...
"Sùng Minh! Bạch Thụy đâu?"
Sùng Minh vừa nhìn đoàn tàu chạy đi vừa run rẩy bắt điện thoại của Khương đại tổng tài. Sau khi nghe hắn nói thì khổ sở đáp: "Cậu ấy lên tàu rồi."
Rốt cuộc thì hắn vẫn quyết định nói thật với Khương Sầm.
"Cậu ấy rất quyết tâm, tôi không ngăn được."
Sùng Minh sầu thúi ruột.
Khương Sầm đứng sững ở trước cửa thang máy. Tay cầm điện thoại mà nghĩ muốn đem nó bốp nát đi. Hắn có giận cậu đấy, giận cậu không chịu nghe hắn giải thích đã bỏ chạy. May mà cậu còn biết tìm người nói một tiếng rồi mới chạy. Hắn giận đến nghiến răng là với người khác. Rốt cuộc thì hắn đã dễ dãi với bọn họ quá rồi sao?
Bạch Thụy không biết, từ sau khi cậu bị bắt cóc thì Khương Sầm đã bắt tay vào thanh lý Khương thị. Từ việc số cổ phần đám người Khương gia kia nắm trong tay lần lượt bị hắn cho tiêu diệt, đã muốn làm được trơn tru rồi, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Vốn dĩ hắn còn nghĩ nể tình ông ta đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn nên quyết định chỉ trừ đi đám sâu mọt kia thôi. Hắn vẫn sẽ tiếp tục điều hành Khương thị dưới danh nghĩa của ông ta. Nếu đám người kia chịu an phận làm người, tương lai sau này Khương thị vẫn là của Khương gia. Nhưng nếu ông ta đã không muốn, vậy cái gì Khương thị, cái gì cũng đừng hòng có.
"Khương tổng, đã tìm được người rồi!"
Sùng Chinh vì mệnh lệnh của hắn mà nãy giờ vẫn luôn ở trong văn phòng gọi điện thoại. Cứ tưởng hắn đã đi rồi, ai biết người lại âm trầm đứng ở ngoài cửa thang máy. Hắn nhìn mấy vị thư ký đứng sau bàn làm việc vì áp suất thấp quanh thân của Khương đại tổng tài dọa đến mức co quắc cả lại thì không khỏi đồng cảm cho họ. Rốt cuộc thì lão già kia vẫn là muốn chọc đến điểm mấu chốt của người đàn ông này rồi sao?
"Cô ta đang ở nơi nào?"
Người đàn ông gần như là nghiến từng chữ ở trong kẽ răng. Mấy người xung quanh ngay lập tức đánh cái rùng mình, nhất thời càng muốn khiến cho bản thân trở nên vô hình luôn mới tốt. Khổ cho Sùng Chinh, muốn tàn hình cũng không được. Gần vua thì lộc lớn thật đấy, nhưng sao không phải giống như gần cọp.
"Đã bắt lại."
Sùng Chinh căng da đầu nói.
"Không phải cô ta thích nhất là cưỡi đàn ông sao?"
Sùng Chinh nghe thấy lời này trong lòng bỗng nhiên muốn vì Tống Thiên Kim thanh minh một câu: Cô ta mới không thích. Nhưng đây là cô ta tự làm tự chịu, nói được ai. Cho nên hắn từ bi vì cô ta thắp trước nén nhang thơm.
"Tôi hiểu rồi."
Hắn đương nhiên là hiểu rồi. Cho nên chỉ có thể nói Tống Thiên Kim tới số rồi. Nhưng ai biểu cô ta xuất hiện. Nếu cô ta chịu an phận... Mà sao có thể? Lão già kia chỉ hận không có nhiều con bài để lợi dụng hơn, sao lại nghĩ buông tha cho Tống Thiên Kim. Nhưng rốt cuộc ông ta đang nghĩ cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ chọc tức Khương Sầm là hắn sẽ buông tay cho Khương thị sao? Không, có lẽ ông ta vẫn còn chưa buông tha cho ý định khống chế Khương Sầm. Mà bước đầu tiên ông ta muốn làm là đem Bạch Thụy tách khỏi hắn. Ông ta đang mơ ư...
"Đến đại trạch Khương gia."
Nói xong người đàn ông lạnh lùng sải bước chân bước vào thang máy.
Vốn là muốn về nhà, thế nhưng giờ nhà đã còn ai đợi hắn nữa. Nghĩ tới tiểu ngốc bức kia chỉ vì vài lời vô tri của Tống Thiên Kim đã nghĩ bỏ lại hắn chạy, hắn thật lòng chỉ muốn đem cậu tìm về đánh mông. Nhưng nếu không phải hắn không chịu nói cho cậu biết trước thì làm sao có chỗ cho Tống Thiên Kim lợi dụng chứ... Cho nên nợ nần này hắn vẫn muốn tính lên đầu người khác, sau đó lại đi dỗ dành cậu sau.
Khương gia lão tử ở đại trạch vừa nhận được tin Bạch Thụy đã lên tàu rời khỏi S thị còn đang vui vẻ đây. Ai biết lại nhận được điện thoại cầu cứu của Tống Thiên Kim.
"Cứu tôi! Cứu..."
Chỉ là ông không nghe cô ta nói được mấy lời đầu dây bên kia đã bị ngắt. Bởi vì điện thoại của Tống Thiên Km đã bị người mạnh mẽ ném bể.
Khương lão gia tử nhìn điện thoại đã ngắt liên lạc trong tay, trong lòng không phải không có run lên một cái nhưng vẻ mặt ông ta vẫn là lạnh lùng đến vô tình. Bởi vì ông ta không phải lo cho Tống Thiên Kim. Cô ta cũng nghĩ không sai, Khương lão gia tử đã muốn từ bỏ cô ta rồi. Hiện tại còn không hề có ý định cứu cô ta nữa. Đặng ông ta quay qua nói với quản gia bên cạnh: "Sầm nhi sắp đến rồi, ông đi chuẩn bị chút đi."
Quản gia hiểu ý, đáp một tiếng rồi rời đi.
Đúng là gừng càng già càng cay, ông ta vẫn đoán được Khương Sầm muốn đến tìm ông ta rồi. Nhưng sao lại không phải đúng ý ông ta?
Từ sau khi Bạch Thụy bị bắt cóc, Khương Sầm đã làm những gì ông ta đều biết. Chỉ là ông không nghĩ hắn lại làm được như vậy. Thế nhưng Khương Sầm lại không chịu đến gặp ông ta. Chẳng biết từ lúc nào ông ta đã không thể kiếm soát được đứa nhỏ kia nữa. Hiện tại cả Khương gia nháo nhào, Khương Sầm bình thản lại lạnh lùng đối với từng người một ra tay. Tuy rằng hiện tại hắn còn chưa đá động gì tới ông, cũng có lẽ là do cổ phần của ông nhiều nhất, nhưng mà ông không thể để như vậy. Cơ nghiệp Khương gia ông trèo chống lâu nay, ông có thể không bận tâm đám bại gia kia nhưng không thể để mất hết mọi thứ. Ông đã nhìn ra được Khương Sầm không có tình thân với cha hắn. Nhưng ông khác mà, ông đã nuôi hắn lớn. Thiết nghĩ ông vẫn còn có sức nặng trong lòng hắn đi.
Hiện tại đám bại gia kia không đối phó được Khương Sầm lại quay qua làm phiền ông ta. Bọn hắn còn không biết cổ phần trong tay ông chẳng đủ để khiến cho Khương thị nằm trong sự khống chế của mình nữa. Khương thị trước đó không chỉ có một nhà độc đại, cố phần công ty có một số nằm ở trong tay một số cổ đông ngoại lai khác. Là bởi vì biến cố lớn trước khi Khương thị bị Khương Sầm nắm trong tay, lúc đó vì trèo chống Khương thị Khương lão gia tử không thể không bán ra ngoài một số cổ phần. Hiện tại ông không chút hoài nghi nào nó đã rơi vào sự khống chế của Khương Sầm. Đã vậy đám người kia còn để cho hắn nắm thót, hiện tại chỉ có thể là cá nằm trên thớt chờ người xử tử.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào ông đến bảo vệ cơ nghiệp này. Chỉ cần Khương Sầm còn tình nghĩa với ông, mọi chuyện vẫn là có cách cứu vãn. Đúng vậy đấy, hiện tại Khương lão gia tử vẫn còn ở nghĩ dựa vào tình thân đi khống chế Khương Sầm. Cho nên ông ta mới muốn trừ bỏ Bạch Thụy, sau đó ông ta lại tìm cho hắn một người khác. Cứ như vậy, Khương gia vẫn là Khương gia.
"Tiểu Dịch, em muốn đi đâu?"
Trác Đằng thấy em trai mình đang tính đi ra ngoài thì lên tiếng hỏi. Mà thời điểm đó trước mặt Trác Dịch đã có hai người vệ sĩ xuất hiện đem bước chân hắn ngăn cản.
"Anh, anh đây là cấm túc em sao?"
Trác Dịch khó chịu ra mặt quay đầu nhìn Trác Đằng đang ngồi ở ghế sofa.
Từ hôm Bạch Thụy bị bắt cóc Trác Dịch trước tiên bị Trác lão gia tử cưỡng ép không cho ra ngoài, cốt là đợi cho sóng yên biển lặng rồi mới cho đi. Việc hắn cấu kết với đám người Khương gia Trác gia sao lại không biết. Nhưng trước là họ dung túng cho hắn, sau lại không thể để hắn vì đắc tội với người mà phá hỏng cơ ngơi của Trác gia mấy đời.
"Em cho rằng chúng ta chỉ vì vụ việc lần trước mà giam em ở nhà sao?"
Trác Đằng trước nay vẫn luôn cưng chiều cho người em này, hiện tại vẫn vậy nhưng là cứng rắn nuông chiều chứ không phải mềm mỏng.
"Anh biết em vẫn còn chưa từ bỏ. Nhưng em xem việc làm ngày hôm đó của em có được hiệu quả gì không?"
Bỗng nhiên bị hắn nhắc đến ngày hôm đó, sắc mặt Trác Dịch khó coi thấy rõ. Vì chuyện này mà đến hiện tại Trác Dịch vẫn còn thấy khó hiểu lẫn không cam lòng. Rốt cuộc thì Bạch Thụy tại sao lại đánh hắn? Vốn dĩ là một kế hoạch hoàn mỹ...
Bạch Thụy đúng là không hề đánh oan Trác Dịch. Hắn thật có cấu kết với nhóm người Khương gia để tạo ra tình huống ngày hôm đó. Nhưng Trác Dịch khó hiểu để làm gì. Trước nay Bạch Thụy hành xử với hắn đều không hề theo lẽ thường, có như vậy cũng không phải chuyện gì mới lạ. Đương nhiên rồi, Trác Dịch chỉ là không cam tâm thôi. Cố công làm ra mọi chuyện nhưng chỉ đổi lại là hai cái đánh, lại còn bị tên kia... Trác đại ảnh đế được nuông chiều từ nhỏ làm sao chịu nổi.
"Cậu ta sẽ không nhìn vừa mắt..."
"Nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ em không có cả tự do theo đuổi một người? Lại càng không có tự do thật sự?"
Trác Dịch bực bội cắt ngang lời của Trác Đằng, trong lòng không khỏi hiện lên một tia điên cuồng. Bị cấm túc bao lâu nay, nội tâm hắn đã sớm tràn ngập những cảm xúc tiêu cực. Mặc kệ thế nào hắn vẫn muốn cướp người về cho được. Cho dù trước chỉ là hứng thú, hiện tại trải qua bao nhiêu thất bại, nó đã muốn thành chấp niệm tâm ma.
Danh Sách Chương: