"Nói gì thế! Toàn là ảnh đế các người tự làm, Thụy Thụy nhà chúng ta không hề nói gì! Chẳng ai mượn! Ai biết không phải đang cố tình bôi đen Thụy Thụy!"
Giữa muôn vàng lời chỉ trích vẫn có người bênh vực cho Bạch Thụy nhưng nó chỉ như đá chìm đấy biển.
"Đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"
"Đã biết người mới không an phận, hầy!"
"Không có lòng tôn kính tiền bối thì không đáng làm minh tinh!"
"Nếu là thật, Tiêu đạo cũng bị làm sao, tự nhiên cho một người mới uất ơ nào đi chỉ dạy võ đạo cho tiền bối."
"Lầu trên nói không đúng rồi. Chỉ xem video là biết người mới có trình độ võ thuật. Cho dù cậu ấy kém diễn xuất thì phần này cậu ấy vẫn hơn. Nói chỉ dậy cũng hơi quá, chỉ là góp ý, làm mẫu. Chỉ nhìn cái cách ảnh đế đỡ kiếm là tôi đã thấy như thật rồi."
"Nhưng không cần sắc bén như vậy chứ?"
"Đúng vậy! Tội chồng em!"
Sau đó trên mạng toàn là bình luận của fan Trác Dịch đáng thương cho hắn. Trong lúc nhất thời còn kéo tin tức lên bảng nữa. Nhìn thì bất lợi cho Bạch Thuy, nhưng nếu nghĩ theo hướng tốt thì thực lực của Bạch Thụy đã được cho hấp thụ ánh sáng mạnh mẽ. Đây là chuyện Sùng Minh cầu mà không được.
Có đôi khi scandal vẫn có cái tốt của nó.
Chỉ là người đăng tin này lên vẫn nên tìm hiểu rõ mới tốt. Dù không biết mục đích của đối phương là gì thì vẫn không thể để yên cho đối phương. Ai biết lúc nào lại đâm cho một dao.
"Lúc đó cậu không phải muốn đánh anh ta thật đấy chứ?"
Sùng Minh tắt điện thoại đi không khỏi nhìn Bạch Thụy nghi ngờ hỏi.
"Nhất thời hưng phấn."
Bạch Thụy không để tâm lắm nói.
Nhưng Sùng Minh tin mới lạ. Từ hôm qua đến giờ Bạch Thụy cứ như bị ai lấy mất hồn. Trác Dịch còn gây sự khó nói cậu ấy không nổi khùng lên. May sao bình thường Bạch Thụy vẫn luôn đúng mực, khiến người bớt lo, không có đem Trác Dịch đánh bị thương, nếu không thì khó nói rồi.
Bạch Thụy bên này là vậy, bên kia Khương Sầm vừa trở về đã nghênh đón Phương Thần.
Đối phương đến là vì dự án hai người họ hợp tác với nhau dành lấy từ tay Trình Khiêm nên thư ký bên ngoài mới báo cho Sùng Chinh biết mà không phải chặn hắn ngoài cửa đợi có hẹn trước mới cho vào.
"Gặp được cậu đúng là khó như lên trời."
Phương Thần vừa vào đã âm dương quái khí.
"Lấy được rồi?"
Khương Sầm tâm trạng có vẻ tốt, không có so đo với hắn. Còn vì sao tốt... Đương nhiên là do ai đó có thái độ không hòa hảo với tình địch của hắn rồi.
"Sao mà không thành cho được."
Phương Thần khinh bỉ nói. Nhưng hắn không có nói sai. Khương tổng đã nhúng tay mà còn không được nữa thì cũng quá là sai đi.
"Cậu không biết, lão già kia hiện đang xức đầu mẻ trán đấy."
Phương Thần cười hả hê như một tên lưu manh. Dù vậy hắn vẫn nói: "Không biết ông ta có vì lỗ nặng mà làm ra chuyện gì cắn lại không."
Sùng Chinh trong lòng nói, tốt nhất là ông ta nên làm gì. Như vậy Khương đại tổng tài mới có cớ xử chết ông ta.
Ngược lại Khương Sầm không có bày tỏ gì về chuyện này hết. Ai biết Phương Thần ngồi một hồi lại tỉ tê chuyện khác: "Khương Sầm, cậu hình như có đầu tư trong giới giải trí đúng không?"
Khương Sầm khó được nhướng mày lên liếc hắn một cái. Mặc dù một cái này diễn ra rất nhanh, người trong cuộc không nhìn thấy được.
Nhưng Phương Thần không có vì Khương Sầm không lập tức bày tỏ thái độ mà ngừng lại, còn tiếp tục nói: "Cậu giúp tôi điều tra một người xem hậu thuẫn sau lưng lớn cỡ nào mà đến mặt mũi Phương thiếu tôi người ta đều không chịu cho."
Sùng Chinh như có dự cảm liếc mắt nhìn ông chủ nhà mình một cái. Thấy sắc mặt hắn không có gì lạ Sùng Chinh mới đánh bạo tiếp lời Phương Thần: "Người Phương thiếu nói là ai?"
"Để tôi nhớ... À, là Bạch Thụy cái tên này. Nghe đâu là tân nhân trong giới giải trí. Tôi tin chắc sau lưng cậu ta nhất định có ông chủ lớn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trong cái thành phố S này mặt mũi tôi cũng không nhỏ. Lâu lâu xuất mã lại đụng phải tấm sắt rồi?"
Phương Thần cứ lo nói nên không nhìn thấy sắc mặt của hai người trong phòng đã có biến hóa kỳ lạ. Sùng Chinh thì quái quái nhìn Phương Thần. Khương Sầm vốn không để tâm lắm lúc này lại đã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn ta.
May sao ánh mắt của Khương Sầm đủ sắc bén, còn quá có lực sát thương cho nên Phương Thần nhanh chóng nhận ra khác thường. Hắn còn khoa trương đánh cái rùng mình, cổ họng nghẹn cứng ngẩng đầu nhìn tới nơi phát ra nguy hiểm chết người kia. Trước là bị ánh mắt của Khương tổng dọa, sau đó nhìn thấy cái nhìn quái dị của Sùng Chinh thì trong lòng hắn không khỏi lộp bộp một tiếng. Hắn khẽ kéo kéo khóe miệng nhìn Sùng Chinh cứng ngắt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đương nhiên là hắn không dám chọc vào tổ ong bự kia rồi.
"Khụ... Không dễ gì Phương thiếu lên tiếng, không biết anh đang ra mặt cho ai?"
Tất nhiên không thể là do chính bản thân Phương Thần rồi. Mà từ khi vào nghề đến nay Bạch Thụy gián tiếp đắc tội không ít người, trong lúc nhất tời Sùng Chinh không rõ Phương Thần đang muốn giúp ai.
"Là một tiểu minh tinh tuyến dưới thôi. Không phải lần trước tự nhiên Khương Sầm tìm tôi hợp tác dành lấy dự án này sao? Tôi đã hứa với một minh tinh nếu thật có chuyện tốt sẽ giúp cho cậu ta lấy được một slot trong một chương trình khá có tiếng. Không biết làm sao lại đắc tội người ta, bị đá ra rồi."
"Dù sao cũng là tôi đưa cậu ta chỗ đứng này, đương nhiên là phải quan tâm một chút chứ."
Phương Thần nói cũng không sai. Tuy hắn không đến nổi giúp đối phương đối phó người kia nhưng ít nhiều phải biết được là ai có máu mặt đến mức vượt qua cả hắn.
Sùng Chinh cẩn thận quan sát sắc mặt của ông chủ mình, trong lúc nhất thời không có phản ứng Phương Thần. Ai biết ánh mắt này của hắn lại bị Phương Thần bắt được, trong lòng hắn lại càng đánh lộp bộp nhiều hơn. Trong lúc nhất thời trong đầu lóe lên một suy nghĩ mà đến chính hắn khi nghĩ đến đều không tin nổi. Nhưng càng nhìn thái độ và không khí trong phòng, dự cảm này lại càng lớn hơn.
"Đừng nói minh tinh kia là cậu..."
Hắn làm bộ không để tâm, giống như nói chuyện cười mà phỏng đoán nhìn Khương Sầm. Nhưng ánh mắt của Khương Sầm lại khiến hắn chỉ nói được một nữa chứ không nói được hết câu. Trong lòng không khỏi hô lên một câu gặp quỷ.
"Cậu... Cậu vậy mà nuôi dưỡng minh tinh!"
"Sao tôi lại không biết!?"
Phương Thần sau khi nhận định suy nghĩ của mình là sự thật thì gần như nhảy dựng lên. Hắn giống một thiếu phụ bắt gặp chồng mình nuôi tình nhân bên ngoài mà nhìn Khương Sầm chất vấn.
"Khụ..."
Sùng Chinh đối với phản ứng quá khích của hắn tỏ vẻ không dám đồng tình.
"Phương thiếu à, này cũng không có giống với anh."
"Sao lại không giống!? Anh ta nuôi..."
Phương Thần lúc này mới ý thức được Sùng Chinh nói gì mà ngừng lại lời đang muốn phát ra, ngược lại nhìn Sùng Chinh hoài nghi hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Khương Sầm cảm thấy không muốn lý đến cái tên dở hơi này nữa, tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình.
Sùng Chinh tùy thời đều để ý thái độ của Khương đại tổng tài lập tức biết được tiếp theo nên làm thế nào. Sau đó hắn bình tĩnh quay qua nhìn Phương Thần nói: "Đó là người yêu của Khương tổng, không phải tình nhân."
Nhìn Phương Thần há hốc mồm ra không tin được. Dù bản thân đã nói giảm nói tránh đi rồi nhưng Sùng Chinh vẫn là đồng tình cho tâm trạng của hắn. Chuyện này nói ra thật sự là không có nhiều người tin tưởng đâu. Hắn mới đầu còn không tin mà. Nhưng ông chủ một khi đã quyết thì sẽ làm cho tới cùng. Ông chủ lập tức kêu hắn đem mọi bằng chứng có liên quan đến trận bao nuôi kia hủy thi diệt tích hết. Thế hắn mới triệt để hiểu rõ ông chủ là nghiêm túc.
Tình nhân thì còn dễ xử, chứ người yêu thì khó rồi.
Chưa nói mức độ cưng chiều của Khương tổng với tiểu minh tinh của hắn, cho dù không phải người yêu thì vẫn là ủy khuất tiểu minh tinh kia của Phương thiếu thôi. Chuyện tiểu minh tinh của Phương Thần kia thật ra Sùng Chinh cũng biết được một chút thông qua em trai mình. Hắn biết đó là lệnh của Khương Sầm cho nên chuyện này càng không có chuyển cơ nào hết.
"Cậu đùa với tôi đó à?"
Phương Thần vẫn không tin nổi chuyện này là thật.
"Là thật, Phương thiếu. Tiểu minh tinh của anh vẫn là Khương tổng trực tiếp ra lệnh phong sát."
"..."
Phương Thần sững người tại chỗ.
"Cậu ta còn may là không có bị đóng băng toàn diện."
Sùng Chinh còn rất may mắn nói.
"..."
Nhưng Phương Thần trong lòng lại không khỏi chửi mẹ nó. Giờ người ta đến đường sống còn không có thì khác nào đóng băng hoàn toàn? Có điều nếu không phải đối phương dính líu đến hắn, đứng ở dưới gốc độ là người hiểu rõ Khương Sầm, bản thân hắn là giống như Sùng Chinh cũng cho rằng đây là lời nói thật. Dù rất tàn nhẫn. Rất tư bản đáng hận. Khổ chỉ là cái tiểu minh tinh kia quá thảm, khó khăn lắm mới thông qua hắn lấy được một cơ hội để vùng lên.
"Cậu ta bị đá ra cũng không oan đâu. Ai biểu cậu ta chơi bẩn trong lúc ghi hình. Thành thật như bao người thì đã không có chuyện rồi."
Sùng Chinh nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, lập tức lý giải cho hắn biết. Nói thẳng ra, nếu không phải Phương Thần là bạn của Khương Sầm, hắn còn lâu mới đi giải thích cho anh ta.
Danh Sách Chương: