Bạch Thụy ngẩn ra một chút khi nghe hắn hỏi vấn đề này. Nhưng cậu nhanh chóng hiểu được hắn là đang nói đến chuyện gì. Cậu vô thức cảm thấy khó hiểu sao hắn cứ mãi bận tâm về tình huống lúc trước của cậu làm chi hoài. Có điều hắn đã hỏi thì cậu phải trả lời thôi, chỉ là không biết...
"Nếu em nói em bị rớt xuống đó anh có tin không?"
Cậu bình tĩnh nhìn hắn đáp lại. Trong đôi mắt đen láy kia không có một chút tạp chất.
Khương Sầm không rõ nguyên nhân lại không cảm thấy quá bất ngờ vì câu trả lời này của cậu, trái ngược còn có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm nhưng vẫn là không cảm xúc hỏi lại: "Rơi xuống?"
"Ân."
"Từ đâu? Trên trời?"
"Kiểu kiểu vậy đó."
Bạch Thụy bị hắn hỏi đến khó, vô thức khẽ nhéo nhéo khóe miệng cười gượng nhìn hắn.
"Em xem tôi dễ lừa vậy ư?"
Hắn vừa nói người trước mặt trước là ngây ngẩn, sau lập tức trề môi oán hận nhìn hắn, ánh mắt kia lên án lại đặc biệt oan ức. Giống như cậu đã rất cố gắng nói thật mà người không tin vậy đó. Khương Sầm không khỏi buồn cười. Hắn cũng không biết hắn có tin hay không nữa, nhưng trên mặt cảm xúc hắn lại chấp nhận câu trả lời nhìn như một trò đùa này.
Ở lúc Bạch Thụy cho rằng hắn thật sự không tin cậu hoặc muốn dùng cách này để lật lọng hòng không phải trả lời cậu hỏi kia của mình thì cậu lại nghe hắn nói: "Không phải."
Đôi mắt Bạch Thụy khẽ mở to ngốc nghếch nhìn người đã lại tiếp tục mặc quần áo vào ở kia. Hắn... Tin cậu rồi...?
"Khương gia lão tử năm nay đã bảy tám mươi tuổi. Người con út mà bên ngoài biết đến được sinh ra vào năm ông ấy bốn mươi, sau đó bác sĩ chuyên trách đã nói ông ấy sau này không thể tiếp tục có con được nữa, làm sao có thể có tôi."
Mặc kệ hắn có tin cậu thật hay không, hắn chấp nhận câu trả lời của cậu thì chính là tin cậu.
Khương Sầm vừa chòng cái áo thun trắng vào người, quay đầu đã nhìn thấy tiểu minh tinh của hắn đứng kia cười đến là ngốc nghếch thì cũng không khỏi vô thức nhếch lên khóe môi. Hắn thuận tay gõ vào sóng mũi hoàn mỹ của Bạch Thụy vừa nói: "Lời đồn vô căn cứ vậy mà em cũng đem ra hỏi tôi."
"Vậy anh là gì của ông ấy?"
Bạch Thụy không trách hắn xem mình như đứa ngốc. Cậu không biết có được không!? Không biết không có tội. Cậu đang vui nên cậu tha thứ cho hắn đó! Bạch Thụy rất hồn nhiên mà phủi sạch sự ngu ngốc ra khỏi người mình còn không quên nhắn nhủ bản thân bỏ qua cho người đàn ông. Cậu vừa ôm eo hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn háo hức hỏi.
"Hỏi nữa?"
Khương Sầm thuận tay bóp mạnh cái mông tròn trần trụi của ai đó vừa nguy hiểm hỏi lại.
Bạch Thụy bị cảm xúc trên mông chọc cho tỉnh táo. Lúc này cậu mới ngớ ra là bản thân nãy giờ còn chưa mặc được cái gì hết. Nhưng cậu không ngại. Dù sao đã bị thấy hết sờ hết từ lâu. Chỉ là đối với câu hỏi của hắn cậu lại có chút đắn đo. Cậu biết là hắn đang nói đến chuyện một đổi một. Mới nãy cậu không suy nghĩ nhiều còn có chút tư thái làm liều. Lúc này cậu lại đắn đo không biết hắn sẽ hỏi gì tiếp theo. Nhưng cậu thật sự rất muốn biết những chuyện liên quan tới hắn. Sâu bên trong có lẽ còn chút gì đó nghĩ không muốn tiếp tục giấu giếm hắn cậu không hiểu được mà vô thức thỏa hiệp rồi.
"Ân."
Khương Sầm nhìn biểu tình kiên định của người trước mặt, trong lòng không rõ cảm xúc.
"Sao em không nghĩ trở về?"
Bạch Thụy khựng lại một chút, sau đó tự cho là kín kẽ âm thầm quan sát biểu tình của người đàn ông. Trực giác nói cho cậu biết câu này không phải là một câu dễ trả lời, dù rằng nó còn dễ đáp hơn câu trước. Nhưng quan trọng là cậu cảm thấy hậu quả nếu cậu trả lời không cẩn thận sẽ rất lớn, còn mang theo hệ lụy không tưởng. Nhưng cậu không biết hệ lụy đó là gì, lại không thể nói dối...
Đúng vậy, ngay từ đầu Bạch Thụy chưa từng nghĩ lấp liếm cho qua câu hỏi. Dùng tâm đi đối đãi với có được trái ngon để ăn, cậu chưa từng quên lời dạy của a cha. Nếu được, cậu sẽ tận lực không dối gạt gì người này.
"Không trở về được."
Trả lời như vầy... Có lẽ là được hơn đi. Ít nhất ý nghĩa của câu này có rất nhiều, vừa không tính là cậu nói dối vừa tránh hắn suy nghĩ sâu xa. Nhưng cậu lại đã xem thường người trước mặt dù chưa từng có ý nghĩ này.
"Là hiện tại hay mãi mãi?"
Trái tim Bạch Thụy khẽ nhảy một cái thật mạnh, trong lòng cười khổ không thôi nhưng ngoài miệng cậu vẫn đáp: "Có lẽ là mãi mãi."
Dù sao cậu cũng không biết long châu đầy rồi làm sao trở về.
Nhưng như vậy đã qua vòng chưa...?
"Tôi là cháu nội của ông ấy."
Cậu vừa nghĩ như vậy đã nghe đối phương trả lời câu hỏi của cậu. Bạch Thụy gần như không chút chần chừ hỏi tiếp: "Cha anh là con thứ mấy?"
Cậu ở trong lòng tận lực không suy nghĩ nhiều đến chuyện vừa rồi cùng cách lý giải của người đàn ông đối với nó. Khương Sầm trên mặt không rõ cảm xúc nhưng không có keo kiệt mà đáp lời cậu.
"Thứ nhất."
Bạch Thụy trong lòng khẽ chuyển. Nói vậy cha hắn cũng chưa có chết. Nhưng tại sao cả Khương gia trên dưới đều không biết hắn từ đâu ra?
Lần này Khương Sầm không có chèo kéo vấn đề nữa mà nói rõ luôn. Những chuyện này đối với hắn thật ra không phải chuyện gì không thể nói, chỉ cần đúng đối tượng mà thôi. Còn chọn đối tượng thế nào... Đương nhiên là do cảm xúc của hắn đối với người đó đến quyết định.
Bạch Thụy có hiểu được dây mơ rễ má trong này hay không không biết. Tựa như cái cách cậu thản nhiên hỏi những chuyện có liên quan đến hắn, cậu hoàn toàn không nghĩ nó có quá mức xâm phạm đời tư hay không. Nhưng hắn tình nguyện nói thì cậu vẫn cảm thấy vui vẻ.
"Tôi không phải con dòng chính của Khương đại lão gia."
Khương Sầm không có gọi người kia là cha. Nhưng chưa có đợi Bạch Thụy tỏ ra thắc mắc đã nghe hắn nói: "Tôi là con ngoài dã thú của ông ta và một người phụ nữ khác lúc ra nước ngoài công tác. Bà ta là tình nhân của ông."
"Khương lão gia tử trước kia là một người rất khắc khe. Ông ấy đến tuổi ba mươi hai mới có đứa con đầu tiên nên đã vì Khương đại lão gia trải đường vạch lối, đã định sẽ cưới đại tiểu thư của một gia tộc lớn không kém lúc đó. Mục đích không ngoài hai chữ lợi ích nhưng không phải không tốt với Khương đại lão gia. Khương đại lão gia được nuông chiều lại là một người cực kỳ không ra gì. Đã cưới đại tiểu thư nhà kia rồi mà ông ta còn nhân cơ hội ra nước ngoài nuôi tình nhân, kết quả khiến bà ta vô tình mang thai."
Khương Sầm tựa như một người ngoài cuộc kể lại chiết khúc trong cuộc đời của mình, trên mặt không có một tí cảm xúc kể cả trào phúng. Bạch Thụy không phải không hiểu mấy cái hoa lá cành trong đại trạch nhưng không có quá hứng thú bày tỏ cảm xúc với nó. Cậu chỉ quan tâm người đàn ông nghĩ gì. Thấy hắn vẫn đều đều nói thì im lặng nhìn hắn vừa lắng nghe thật kỹ. Có lẽ hắn không cần sự đồng cảm của cậu đâu... Bạch Thụy vẫn biết nên đối đãi thế nào với người đàn ông này. Cậu cảm thấy hai người họ như hiện tại là tốt rồi, lâu lâu đào sâu chút riêng tư làm gia vị thôi...
Danh Sách Chương: