Chính điện là nơi lớn nhất, bề thế nhất ngôi chùa này. Mái điện cao cao nhìn mỏi cả mắt. Không gian trang trọng cổ kính ngập mùi nhang khói lượn lờ. Lư hương giữa điện chưa bao giờ tắt, cho thấy độ thịnh vượng của nó. Bạch Thụy theo chân vài người khách đi vào trong điện. Trước đó cậu đặt ván trượt ở bên cạnh khe cửa, còn rất ngốc nghếch mà tìm chỗ người khác không dễ bị trộm để giấu. Nếu không phải nghĩ đem vào trong có phần hơi bất kính với không khí của nó, có khi cậu đã đem vào theo vì sợ mất. Dù người khác nhìn vào hành động của cậu lại cho rằng nó hơi dư thừa. Nơi chùa triền thế này ai sẽ trộm cắp. Nhưng thật lòng mà nói thì mỗi hành động cậu làm chân thật lại ngốc nghếch quá mức khiến người không nhịn được chỉ muốn cười.
Bạch Thụy sau khi vào điện thì đi thẳng đến chỗ đặt mấy cái bồ đoàn.
Phịch!
Cậu dứt khoát quỳ xuống một cái bồ đoàn, hai tay chấp trước ngực rồi nhắm mắt.
Năm phút trôi qua cậu vẫn duy trì như vậy không nhúc nhích động đậy chút nào.
Không biết cậu có mỏi gối hay không chứ so với cậu anh nhân viên nâng máy quay đứng bên cạnh lại muốn mỏi chân. Trong lòng hắn còn đang không khỏi nghi hoặc cậu đây là muốn làm gì. Không đi tìm thẻ mà đến đây quỳ, bộ có sở cầu gì hay sao? Nhưng cho dù vậy thì lúc này nào phải thời điểm để làm việc này. Chẳng lẽ cậu muốn cầu phật tổ chỉ đường dẫn lối?
Thế nhưng mặc kệ hắn nghĩ cái gì, người trong điện đến rồi đi không biết bao nhiêu lượt mà Bạch Thụy vẫn quỳ ở đó. Thân hình thẳng tắp lại thành kính mười phần chưa từng lung lay một cái chứ nói chi là đứng lên.
Thật lòng mà nói thì, quỳ năm phút mười phút còn được chút quỳ cả tiếng nó lại không phải chuyện đùa. Bạch Thụy còn duy trì một tư thế khó nhằn như vậy không chút động đậy. Cái bồ đoàn kia lại không hề dày. Mà dù có dày đau chân vì máu không được lưu thông là khỏi phải nói. Chẳng lẽ cậu định từ bỏ cuộc thi luôn?
Nhưng rốt cuộc Bạch Thụy đã trực tiếp quỳ ở đó đến tận lúc Đường Ca đến tìm.
Còn Đường Ca thì sao?
Anh ta theo phân công đi đến bên phải ngôi chùa. Nhưng vận may anh ta kém, tìm mãi vẫn không tìm được một tấm thẻ nào. Anh ta cũng không phải đi khơi khơi, nhưng lại không có bằng Bạch Thụy gần như lật khắp nơi lên một lượt. Cũng không thể trách anh ta. Nào có ai giống như Bạch Thụy đơn thuần như vậy chứ. Mắt thấy thời gian đã gần đến thời điểm tụ hội cùng Bạch Thụy, anh ta liền theo đường cũ trở về.
Nhưng ai biết vừa đến khuôn viên trước cổng chùa, nơi có đặt một cái lư hương bằng đồng xanh thật lớn thì khóe mắt anh ta kịch liệt nhảy lên.
Sau đó anh ta không chút chần chừ, không hiểu lí do quay đầu bỏ chạy.
"Đường Ca!"
Ba người Lục Thời Minh vừa đến nơi vừa thấy anh ta chạy thì nào có kịp suy nghĩ, gần như theo bản năng đã lập tức đuổi theo. May sao vẫn có người chưa mất lí trí như tên dở hơi nào đó.
"Trong chùa không được chạy!"
Trác Dịch rượt được một chút thì nhận ra. Hắn phanh gấp lại còn không quên gọi với theo. Nhưng không biết có phải âm thanh của hắn truyền tải không hết hay không mà chỉ có mỗi Tiêu Hằng là nghe được mà đứng lại. Lục Thời Minh vẫn còn đang đuổi theo Đường Ca.
"Giờ làm sao?"
Tiêu Hằng nhìn hắn hỏi.
"Chúng ta đi tìm trước thôi. Tôi nhìn thấy Đường Ca từ bên phải đi đến, chúng ta trước loại chỗ này ra."
Trác Dịch ngẫm nghĩ rồi nói.
"Hiện tại đã muốn trưa, chúng ta không có nhiều thời gian đã tìm. Hay là trước tìm điện chính cùng xung quanh khuôn viên này đi. Tôi nghĩ họ vẫn còn chưa tìm chỗ này đâu."
Tiêu Hằng nhìn xung quanh rồi đưa ra ý kiến của mình.
Trác Dịch thấy cũng đúng nên cùng hắn bắt đầu tìm xung quanh trước rồi dần dần đi vào điện chính.
"Đó là... Bạch Thụy đúng không?"
Vừa vào điện chính Tiêu Hằng đã nhìn thấy cái bóng lưng thẳng tắp như đã muốn biến thành tượng của Bạch Thụy mà vừa không chắc chắn vừa kì quái hỏi lại.
Trác Dịch đương nhiên nhận ra Bạch Thụy trước tiên. Hơn nữa nhân viên của chương trình đang đứng đó, chỉ có mắt mù mới không nhìn thấy. Nhưng việc làm của Bạch Thụy họ lại xem không hiểu.
"Hiện tại làm sao?"
Tiêu Hằng trong mắt lòe lòe một tia âm hiểm khó thấy, mắt nhìn Bạch Thụy quỳ ở đó miệng lại hỏi ý Trác Dịch.
"Nơi này thành kính trang nghiêm như vậy, khả năng tổ chương trình cất giấu thẻ ở đây là không khả thi. Nhưng hành động của Bạch Thụy đúng là đáng ngờ, có lẽ nơi này đang cất giấu thứ gì đó mà Bạch Thụy đã có chút phát hiện."
Trác Dịch tuy là nói vậy nhưng hắn vẫn không hiểu được điều này đại biểu cho cái gì. Chẳng lẽ muốn bày tỏ lòng thành kính? Nếu như vậy thì phải quỳ bao lâu?
Cho dù là vậy thì họ vẫn phải tin nó là thật mới được.
"Vậy chúng ta có nên..."
Tiêu Hằng chỉ nói một nữa nhưng Trác Dịch biết hắn nghĩ gì.
"Nơi như vậy cậu tính làm gì? Chẳng bằng đợi cậu ta đi ra rồi mới tính đến chuyện đó còn nói được."
Trác Dịch liếc mắt nhìn hắn. Tuy không có trào phúng ra mặt nhưng trong lòng lại khinh thường vô cùng. Hắn không khó nhìn ra Tiêu Hằng là người rất ngạo mạn lại còn ngu ngốc. Rõ ràng chuyện của Kỷ Lâm đã là một bước cảnh cáo cho những người như hắn, nhưng hắn lại cứ... Rốt cuộc não hắn nghĩ cái gì? Là cho rằng bản thân đối phó được người sau lưng Bạch Thụy? Trác Dịch dù không ưa ai kia nhưng hắn vẫn biết ai đó khó đối phó. Này là coi trọng đối thủ để tránh lật thuyền trong mương. Trong mắt Trác Dịch Tiêu Hằng là một con giun dế còn không biết thân biết phận. Có điều hắn không ngại lợi dụng con giun dế này vì mục đích của mình. Tựa như cái cách Tiêu Hằng lợi dụng Kỷ Lâm.
"Nhưng chúng ta lại không thể lãng phí thời gian ở đây. Ai biết bao giờ cậu ta mới đi ra?"
Tiêu Hằng nhíu mày nói.
"Đến giờ ăn cơm, hay chỉ là cậu ta đã muốn đến giới hạn thì sẽ đi ra thôi. Chúng ta chia nhau, một người lượn xung quanh tìm kiếm kỹ hơn, một người khác mở rộng phạm vi."
Trác Dịch vừa nói vừa đảo mắt một vòng xung quanh điện chính, trong lòng càng thêm khẳng định nơi này không hề có gì mà phân công cho hợp lý.
"Tôi đi mở rộng phạm vi tìm kiếm. Cậu ở nơi này đi."
Hắn chủ động nhận việc, nói xong thì tự mình rời khỏi điện chính. Hắn không sợ Tiêu Hằng sẽ làm ra chuyện gì với Bạch Thụy. Phải biết rằng nơi này không phải nơi tốt để tranh chấp. Nếu hắn muốn khiêu chiến gạch đá của công chúng sau khi lên sóng thì cứ làm. Bản thân Trác Dịch lại không cho rằng Tiêu Hằng làm gì được Bạch Thụy cho nên không có không yên tâm.
Tiêu Hằng nhìn hắn rời đi, không biết nghĩ cái gì, nhưng mà hắn chăm chăm vào bóng lưng thẳng tắp của Bạch Thụy một chút rồi vẫn là nhận mệnh đi tìm lại xung quanh. Cho dù hắn muốn làm gì hay là làm biếng thì hắn vẫn phải nhìn xem đang là lúc nào. Nhân viên quay phim đang ở phía sau chứ chưa nói trò chơi còn đang diễn ra.
Bạch Thụy không hề biết những chuyện xảy ra xung quanh nhưng anh chàng nhân viên quay phim thì biết. Thời điểm hai người Trác Dịch xuất hiện anh ta đã lập tức lia máy quay đến. Trên hai máy quay đồng thời xuất hiện hình ảnh của đội Sấm Sét. Những người đang xem ghi hình lập tức lên tinh thần cẩn thận dõi theo hành động của hai bên. Đây là pha đụng độ thứ hai sau khi bắt đầu ghi hình. Họ nghĩ nhất định sẽ có điểm đặc sắc để xem.
Họ thì như vậy còn bên Khương Sầm, hắn vừa nhìn thấy Trác Dịch xuất hiện đã đứng dậy khỏi nơi hắn ẩn thân, sải bước đi về phía điện chính. Cho nên khéo làm sao hắn lại né tránh được Trác Dịch hướng bên ngoài mở rộng phạm vi tìm kiếm mà dần dần tiếp cận điện chính. Bản thân Tiêu Hằng càng là không biết bên ngoài điện bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông khí tràng mạnh mẽ như vậy. Bởi vì Khương Sầm đứng ở bên hông lại không hề đi vào điện cho nên cho dù hắn có lâu lâu dòm ngó vào thì vẫn là không phát hiện được. Mà cho dù có thấy thì chưa chắc hắn nghĩ gì, tâm trí hắn lúc này đều đang để trên người Bạch Thụy đang lẻ loi quỳ ở giữa điện.
Khương Sầm đứng ở bên ngoài nhìn đến bóng lưng thẳng tắp của tiểu minh tinh nhà mình, lông mày không khỏi nhíu lại. Hắn không rõ cậu đánh chủ ý gì nhưng hắn có thể khẳng định cậu đã biết được một chút tin tức rồi. Bạch Thụy sẽ không làm chuyện không đâu. Dù miệng hắn luôn mắng cậu ngốc nhưng hắn biết rõ cậu thông minh lại lanh lợi nhạy bén thế nào. Miễn không đụng đến chuyện tình cảm tâm lý con người thôi. Nhưng mà hắn đã nhìn cậu quỳ hơn một tiếng, trong lòng sao không xót cho hai cái đầu gối kia cho được. Bên ngoài mặt trời đã muốn lên đến đỉnh. So với thời gian hai người trong đội Luân Hồi hẹn gặp nhau đã muốn vượt qua bốn mươi lăm phút, hiện tại là mười một giờ rưỡi. Hắn không bận tâm Đường Ca đi nơi nào mà chỉ lo cho tiểu minh tinh của hắn.
Còn Đường Cả... Anh ta bị Lục Thời Minh đuổi đến thở hồng hộc như trâu. May mắn lúc này trưa rồi nên trong chùa rất vắng vẻ. Nếu không bọn họ dù không bị phật tử nơi này nhắc nhở cũng sẽ bị khách đến viếng chửi cho xem. Cho dù hắn có là minh tinh cũng vậy cả thôi. Đứng trước cửa chùa, chúng sinh bình đẳng. Đồng thời nắng nóng trên đầu cũng bình đẳng với họ như vậy... Không có vì họ mệt họ nóng mà chiếu ít đi. Cho nên...
Danh Sách Chương: