Cho nên cái sự đặc biệt của người kia nó lại càng được thể hiện một cách rõ ràng triệt để nhất.
"Trác Dịch, cái cách cậu cầm kiếm cứ có cảm giác không được tự nhiên... Bạch Thụy, cậu hướng dẫn anh ta tí đi."
Đối với việc Tiêu đạo khắc khe mọi người không phải không biết. Nhưng mắc gì có biên đạo võ thuật ở đó lại không kêu mà đi kêu một minh tinh mới nổi như Bạch Thụy? Cho dù mỗi lần cậu cầm kiếm lên thì đều thu hút ánh mắt người khác, bất kể là cầm nghiêm túc hay cầm múa chơi chơi.
Cũng không quan trọng, cái đáng nói là người cần chỉ dạy không có ý kiến.
Nhưng làm sao có thế?
"Tôi đúng là cầm kiểu nào đều không ra được cảm giác tiêu sái giống cậu."
Trác Dịch hơ hơ thanh kiếm trong tay giống như đang tìm cảm giác. Lúc này anh ta đang diễn cảnh đánh nhau với sát thủ trên thuyền hoa. Bản thân Khiêm Vương thật ra không có giỏi võ, chỉ có chút tài nghệ phòng thân. Hiện tại toàn là thủ vệ bên cạnh đánh nhau với sát thủ, anh ta chỉ đứng ở giữa cầm kiếm vừa cảnh giác thôi. Nhưng cuối cảnh bỗng nhiên nữ nghệ nhân đánh đàn vốn sợ hãi ngã ở bên cạnh lại chồm tới rút đoản đao muốn đâm anh ta. Khiêm Vương gần như là theo phản xạ đâm kiếm về phía cô, một kiếm giết chết dưới ánh mắt không dám tin, không cam lòng của cô.
Chính là cảnh này họ đã quay lại mấy lần rồi. Tuy người ngoài cảm thấy Trác Dịch đã đóng rất đạt nhưng Tiêu đạo lại không cảm thấy vậy.
Còn nguyên nhân tại sao đến ảnh đế người ta đều cho rằng mình đóng không đạt thì mỗi người mỗi cách nghĩ. Riêng Bạch Thụy nhìn cái là biết anh ta đánh cái chủ ý gì. Nhưng ở lúc này cậu biết không thể vẽ mặt anh ta. Có điều...
"Cách cầm kiếm chắc hẳn biên đạo đã chỉ dẫn cho anh rồi. Cái anh còn thiếu là cảm giác thôi."
Bạch Thụy vẫn đứng ở bên ngoài xem, giọng điệu lạnh lùng phối hợp nói vừa vung vẫy thanh kiếm trên tay mình: "Thời đại thái bình làm tâm cảnh giác với nguy hiểm cũng thiếu đi. Đó là chưa nói người ta không còn sài kiếm nữa mà dùng thứ khác đánh tầm xa, không cần cận thân. Cho nên không mấy người nhớ, kiếm là vũ khí để giết người, kiếm đến là thấy máu. Khi anh cầm kiếm anh phải hiểu rõ anh cầm nó để làm gì. Khi anh vung kiếm mục đích là gì. Chỉ cần nhớ rõ điều đó, bất kể là anh dùng nó để giết người hay để bảo vệ người khác thì cảm giác tự nhiên sẽ có thôi."
Xẹt!
Khi lời cuối rơi xuống, bỗng nhiên Bạch Thụy lại bất ngờ đâm thẳng mũi kiếm về phía trước rồi xông đến chỗ Trác Dịch như một mũi tên. Tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng. Mũi kiếm giả không có chút nào sắc bén của tổ đạo cụ ở trong tay cậu lúc này lại như lóe hàn mang khiến người bên ngoài nhìn đến còn thấy run rẩy chứ nói chi là đứng trực diện.
Không biết Trác Dịch có bị dọa hay không nhưng ở thời khắc cuối cùng hắn lại theo bản năng nâng thanh kiếm trong tay lên chật vật đỡ lấy thế tấn công giống như muốn giết hắn của Bạch Thụy.
Đúng vậy! Trong khoảng khắc đối diện với ánh mắt gần như không chứa chút tình cảm gì của Bạch Thụy, hắn cứ ngỡ cậu muốn giết hắn rồi. Dù ngoài mặt hắn không đến mức biểu lộ ra cái gì nhưng trong lòng lại không khỏi lần nữa đánh giá lại con người của Bạch Thụy sau chuyện này. Bạch Thụy không phải người dễ bị khống chế.
Choang!
Âm thanh phát ra khi hai thanh kiếm chạm vào nhau. Mũi kiếm của Bạch Thụy không ngoại lệ hất tung kiếm của Trác Dịch, đồng thời cũng khiến bản thân hắn lùi về sau mấy bước, mém chút là loạng choạng muốn ngã lại trông có phần thảm hại hơn. Sắc mặt Trác Dịch còn hơi tái, giống như thật sự bị biến cố này dọa. Kết quả thế này đương nhiên không phải do may mắn rồi. Là Bạch Thụy tận tình khống chế lực đạo, nếu không... Thật ra Bạch Thụy vẫn có thể nương tình, nhưng cậu lại đang không vui. Cậu không vui mà còn đến chọc cậu, xui xẻo cũng đừng oán trách rồi.
"Tiêu đạo, mới nãy thế nào?"
Bạch Thụy làm xong mọi thứ cũng không quan tâm người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, cậu không giống như không để ý, tâm bình khí hòa quay qua nhìn Tiêu Tầm lạnh nhạt hỏi.
"À..."
Tiêu đạo nào phải không bị cậu làm cho giật mình, nhưng vừa nghe cậu nói đã nhìn vào trong máy quay bình thường luôn mở ở bên cạnh xem lại cho kỹ. Sau đó hai mắt ông sáng lên nói: "Đúng là có cảm giác hơn được rồi này."
"Trác Dịch, cậu có nhớ cảm giác mới nãy không?"
Tiêu đạo quay qua nhìn Trác Dịch mừng rỡ hỏi. Ấy vậy mà trong lúc vô tình ông đã vô ý vạch trần năng lực của Trác Dịch. Hắn là ảnh đế, đóng không biết bao nhiêu phim, vốn nên có thể tìm được cảm giác thích hợp cho một cảnh quay. Thế mà lần này hắn lại phải nhờ người khác mới làm được. Đương nhiên khó bảo hắn có điểm không hoàn mỹ, nhưng lúc này thì... Cho nên nói... Không phải hắn không làm được mà là hắn cố ý.
Trác Dịch có cố ý hay không Bạch Thụy không biết, cậu chỉ biết cậu đã muốn thiếu kiên nhẫn với người này. Bản thân cậu còn đang mù mờ với việc xác định tình cảm của mình mà hắn còn chọc vô.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Trác Dịch ánh mắt có chút thâm thúy khẽ liếc Bạch Thụy, trong lòng sao không phải đã nhìn ra được thái độ của cậu. Tuy không biết tại sao cậu lại bỗng nhiên khó chịu ra mặt, nhưng mục đích chưa đạt được, muốn hắn từ bỏ? Khó.
Cho dù phải làm bộ buông cái tôi xuống hắn vẫn sẽ thản nhiên làm.
"Có lẽ tôi hơi thiếu cảm giác với nguy hiểm."
Lời này thật ra không sai, cũng không phải chỉ mình hắn mới cảm thấy, có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng mà...
Bạch Thụy mày liễu khẽ nhíu lại thật khó phát hiện khi nhìn thấy ánh mắt của Trác Dịch đối với mình. Cậu lại càng không thể không hiểu Trác Địch đang đánh cái chủ ý gì.
Nếu dựa theo kịch bản thì lúc này Tiêu đạo sẽ bảo Bạch Thụy nhiều cho anh ta cảm giác một chút nhưng không hiểu tại sao, Tiêu đạo bỗng nhiên tỏ ra không hiểu ẩn ý của hắn: "Như vậy được rồi, chỉ cần cậu nhớ cảm giác lúc nãy là cảnh này có thể quay xong."
"Nào mọi người, làm lại!"
Lời Tiêu đạo đã nói đương nhiên không có người dị nghị.
Bạch Thụy trong lòng có điều suy nghĩ nhưng vẫn bình thản đi qua một bên, không có lại nhìn Trác Dịch dù chỉ một cái. Đến hiện tại chính bản thân Bạch Thụy đều cảm thấy nghi hoặc vì cớ gì người kia cứ mãi bám dính lấy cậu. Nếu không có mục đích gì, cậu sẽ không tin đối phương là vì thích cậu mới cố ý tiếp cận cậu. Cho dù đối phương thích cậu thật thì bản thân cậu không cho rằng mình có cái chỗ nào khiến đối phương không có không được. Nếu đối phương là vì cái tâm tự cao, đối với thứ mình thích nhất định phải có mà không thèm quan tâm đến suy nghĩ của ai thì...
Cũng đừng trách cậu không nể mặt.
Quá trình quay phim sau đó vậy mà đặc biệt thuận lợi. Trác Dịch giống như muốn chứng minh mười phần thực lực ảnh đế của mình mà chỉ một lần diễn đã qua. Bạch Thụy nhìn trong mắt hiểu trong lòng lại không vì hắn như vậy mà buông bỏ cảnh giác. Con người này rất tâm cơ, không thể vì hắn bỗng nhiên thành thật mà cho rằng hắn đã nghĩ thông, đã thay đổi rồi. Cậu biết, người như hắn khó đối phó nhất. Không phải cậu chưa từng gặp qua nhưng trước đây cậu sẽ một đuôi quất phục đối phương. Hiện tại không được, cậu chỉ có thể đề phòng.
Nhưng có một điều cậu không ngờ đến là... Có người lại đem cảnh tượng cậu tấn công Trác Dịch hôm nay đăng lên mạng.
Người đăng chỉ đăng chứ không hề có nói gì, tựa như cảnh quay hậu trường bình thường thôi vậy.
Fan của Trác Dịch nhìn thấy là không chút bất ngờ lập tức bay vô xem. Fan đang hóng chờ thực lực của Bạch Thụy lại càng không bỏ qua. Bởi vì không rõ hướng gió nên bình luận đa phần là khen Bạch Thụy suất, soái các kiểu. Trong lúc nhất thời bên dưới toàn là lời khen cho Bạch Thụy.
Cho đến...
"Tôi nhớ trong truyện gốc hình như không hề có cảnh này."
"Ôi nhìn chiêu thứ kia tôi cứ ngỡ như đây không phải đóng phim mà là thật. Nhìn kiếm ảnh kia tôi còn thấy lạnh run. Không biết ảnh đế cảm thấy thế nào."
"Ừ ha... Lầu trên nữa nói tôi mới để ý."
"Có khi là cảnh thêm vào sau đó thì sao? Dù sao nó vẫn rất đẹp, tuy ảnh đế có phần bị áp đảo."
"Không, tôi là người trong đoàn, tôi khẳng định không có cảnh này. Nhìn video tôi nhớ lúc này là Bạch Thụy dạy ảnh đế cầm kiếm sao cho có cảm giác. Bỗng nhiên cậu ấy vung kiếm hướng về phía ảnh đế đánh tới. Tôi nhớ mọi người lúc đó ai nấy đều bị cậu ấy làm cho hết hồn."
Người này nói như thật, còn nói mình làm trong đoàn phim, tận mắt nhìn thấy. Chẳng biết có thật hay không nhưng đại đa số người đều cho là thật. Đặc biệt là fan Trác Dịch vừa nghe đã sừng sộ lên.
"Này là có thù oán sâu nặng cỡ nào với ảnh đế nhà chúng ta?"
"Xem, ảnh đế tái mặt luôn kìa. Tội chồng em quá!"
"Ảnh đế còn khắp nơi cho cậu ta kế fame mà cậu ta còn không biết điều như vậy!"
Danh Sách Chương: