"Không ngoan!" Nam Tịch Viên lắc đầu ngầy ngậy, "Anh cũng biết tính tình của em, đâu phải muốn cản là sẽ cản được."
"Anh chỉ không muốn em... lo lắng." Lục Dĩ Thiên vừa nói xong câu thì cả người anh liền cử động mạnh một cái. Hành động này chứng minh một điều, đó là chất độc trong ngày anh đã tái phát.
"Dĩ Thiên, Dĩ Thiên!" Nam Tịch Viên gọi tên anh trong lo lắng, khuôn mặt bất giác nhăn nhó từ bao giờ.
"A..." Lục Dĩ Thiên bị trói nhưng vẫn không thể nằm im, anh đẩy Nam Tịch Viên một cái sau đó nằm lăn lộn trên giường, gân xanh trên người cũng nhanh chóng nổi lên đầy mình.
"Dĩ Thiên..." Nam Tịch Viên hoảng hốt gọi to, quay sang đám Kim Nhất cô liền sốt sắng hỏi: "Có cách nào khiến Dĩ Thiên bớt đau đớn không? Các anh mau làm gì đi chứ!"
Đám Kim Nhất cũng lo lắng không kém Nam Tịch Viên là bao, nhưng lại chẳng có cách gì để giúp anh. Họ im lặng và lắc đầu trong vô vọng.
Nam Tịch Viên lại hỏi, "Anh ấy sẽ đau đến bao giờ?"
"Hai tiếng đồng hồ." Hỏa Nhất đáp, hắn thật sự không nỡ nhìn Lục Dĩ Thiên như thế.
“Hai tiếng đồng hồ ư?” Nam Tịch Viên bần thần hỏi lại, sự xót xa cứ thế mà dâng lên ngập tràn, chỉ có mấy phút thôi mà Lục Dĩ Thiên đã đau đến thế này, hai tiếng đồng hồ sau thì anh sẽ bị hành hạ đến nhường nào chứ?
Nam Tịch Viên đưa mắt nhìn Lục Dĩ Thiên, thấy anh đau khổ nằm trên giường, cả người vì đau mà cứ vùng vẫy, nhưng lại bị dây trói lại, Nam Tịch Viên chứng kiến anh đau về thể xác thì trái tim cô càng đau hơn nhiều lần.
“Dĩ Thiên…” Nam Tịch Viên nói không nên lời, bàn tay cũng siết chặt vì không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Cô bất chấp Lục Dĩ Thiên đang vẫy vùng dữ dội mà ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó lại dang tay ra và ôm chặt lấy anh. Lần trước cô bị Vũ Châu Thanh tiêm thuốc thì anh đã ở cạnh cô một giây không rời, bây giờ cô cũng muốn ở cạnh anh như anh đã từng bên cạnh cô.
“Tịch Viên, mau tránh ra…” Lục Dĩ Thiên sợ bản thân không khống chế được mà khiến cô bị thương, nhưng anh biết dù có nói thế nào cô cũng chẳng nghe, vậy nên anh phải cố gắng kiềm chế để không làm hại đến cô.
Lục Dĩ Thiên đang cố gắng chịu đựng, Nam Tịch Viên có thể nhận ra điều đó, chết tiệt thật, rốt cuộc là kẻ khốn nạn nào đã tiêm cho anh kịch độc như thế này chứ?
“Cố gắng chịu một chút, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nam Tịch Viên vẫn ôm chặt lấy anh, lòng đau như cắt.
“A…” Sự đau đớn càng lan tỏa nhiều hơn, Lục Dĩ Thiên khó chịu đến mức phát điên.
“Em sẽ ở cạnh anh, anh cố chịu một chút nữa thôi.” Chẳng biết tự bao giờ mà nước mắt Nam Tịch Viên đã ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, cô cảm thấy đau lòng lắm, trái tim như bị ai đó lấy dao đâm mạnh vào vậy. Anh đau về phần thể xác bao nhiêu thì cô đau về phần tâm hồn bấy nhiêu, rốt cuộc Nam Tịch Viên cũng đã hiểu cảm giác đau đớn này là thế nào rồi, nó không trực tiếp khiến ta bị đau nhưng lại dày vò ta từng chút một.
Lục Dĩ Thiên muốn thoát khỏi sợi dây thừng đang trói lấy thân thể anh nên càng giẫy dụa nhiều hơn, nhưng càng giẫy thì lại càng đau đớn.
“Cô mau tránh ra.”
Lúc này bỗng dưng một giọng nữ vang lên, Vũ Châu Thanh bước từng bước vào trong phòng, cô ta tiến lại gần giường rồi ra lệnh với Nam Tịch Viên. Chẳng biết cô ta định làm gì nhưng khi bị ra lệnh thì Nam Tịch Viên đã thấy không vui, cô liếc mắt nhìn cô ta nhưng lại không nói gì.
“Tôi muốn tiêm thuốc cho lão đại, cô còn không ra tránh đi?” Vũ Châu Thanh lớn tiếng, “Các anh mau giữ lấy lão đại giúp tôi.”
Đám Kim Nhất cũng tiến lên giữ người Lục Dĩ Thiên lại phòng hờ anh sẽ cử động, Nam Tịch Viên thấy bọn Kim Nhất nghe lời Vũ Châu Thanh tuyệt đối thì liền đưa mắt nhìn cô ta, thấy cô ta lấy ra một ống tiêm, trong ống tiêm đó là một chất lỏng màu trắng. Cô hỏi:
“Đó là thứ gì?”
Vũ Châu Thanh không trả lời Nam Tịch Viên, cô ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ghim cây tiêm vào tay Lục Dĩ Thiên, anh khẽ kêu lên một tiếng sau đó từ từ mất đi ý thức và ngất đi.
“Rốt cuộc cô đã tiêm gì vào người Dĩ Thiên?” Nam Tịch Viên sốt sắng chất vấn, Vũ Châu Thanh cứ không trả lời khiến cô nóng hết ruột gan.
Đám Kim Nhất cũng đang chờ đợi câu trả lời, nhưng Vũ Châu Thanh dường như không có ý định mở miệng nói chuyện, sự nhẫn nại của Nam Tịch Viên cũng có giới hạn, nếu Vũ Châu Thanh cứ như thế thì đừng trách cô!
“Lấy danh phận là nữ chủ nhân của Lục gia tôi ra lệnh cho cô phải trả lời!” Cô không thích nói sớm điều này như vậy nhưng cô đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi, cũng do Vũ Châu Thanh này quá đáng ghét lại xem cô là tình địch, không cho cô ta một bài học thì có lẽ cô ta sẽ không biết trời cao đất dày là gì.
“Cô…” Vũ Châu Thanh cứng họng, không ngờ Nam Tịch Viên lại có thể thị uy với cô ta như vậy. Thật tức chết mà!
“Cô mà còn không nói thì đừng trách tôi giết chết cô.” Cũng vì Nam Tịch Viên quá lo lắng cho tình hình của Lục Dĩ Thiên, vừa rồi anh vẫn còn đang khỏe mạnh như bây giờ lại thành ra như thế. Nếu là người trong Lục gia thì có lẽ họ sẽ nghĩ Vũ Châu Thanh không hại Lục Dĩ Thiên nhưng cô thì lại không tin tưởng cô ta, một chút cũng không.
Thủy Nhất lên tiếng để góp phần phá tan sự căng thẳng của hai người phụ nữ:
“Vũ Châu Thanh, rốt cuộc lão đại bị làm sao vậy? Cô đã điều chế được thuốc giải cho lão đại rồi à?”
Vũ Châu Thanh tuy không ưa gì Nam Tịch Viên nhưng vẫn phải mở miệng giải thích, cô ta nhìn đám Kim Nhất rồi đáp:
“Tôi về nước là vì đã điều chế ra thuốc giúp lão đại có thể bớt đau đớn, nhưng để hóa giải hoàn toàn độc thì chưa được. Lão đại ngất đi sẽ khiến anh ấy giảm đau, vài giờ sau sẽ tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt.” Mộc Nhất nghe thế cũng an tâm phần nào, miễn lão đại của họ không còn đau đớn nữa là ổn rồi.
“Hiện tại lão đại cần nghỉ ngơi, các anh ra ngoài đi, để tôi chăm sóc cho anh ấy là được rồi.” Vũ Châu Thanh đề nghị.
“Được.” Kim Nhất đồng ý.
Thấy Nam Tịch Viên không có ý rời đi, Vũ Châu Thanh liền tỏ ra khó chịu, “Cô cũng vậy, ra ngoài đi.”
Nam Tịch Viên phản đối, “Tại sao tôi phải ra ngoài, tôi nghĩ người nên ra ngoài là cô mới đúng.”
Dù gì cũng không thích nhau vậy thì không nên giả vờ làm gì, Nam Tịch Viên quyết định cạch mặt với Vũ Châu Thanh mà không nể nang.
Danh Sách Chương: