Nam Tịch Viên nhìn chiếc moto trước mặt mình, liền hồi tưởng về quá khứ, "Nhớ lúc trước lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là lúc anh bên chiếc moto."
"Thật mất mặt quá, khi đó nếu cô không ra tay cứu giúp thì tôi tiêu đời rồi." Lần đó Bạc Kỷ Nhiên bị đánh úp bất ngờ, cậu không những bị thương mà moto cũng bị nghiêm trọng không thể phục hồi được, cũng vì như vậy mà cậu mới gặp được Nam Tịch Viên và phải lòng cô từ thời điểm ấy.
"Ai bảo anh là con trai của Bạc lão đại, có nhiều kẻ thù là phải rồi." Nam Tịch Viên khẽ nói.
Bạc Kỷ Nhiên cười trừ, "Tịch Viên, phải chăng lần đó cũng là duyên phận của hai chúng ta?"
"Ừ, có lẽ là thế."
Bạc Kỷ Nhiên thật sự cảm thấy hạnh phúc, gặp được Nam Tịch Viên là điều mà cậu cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời, cô không những tốt tính mà còn lại rất xinh đẹp, dũng cảm, dễ gần, thân thiện. Những điều tốt đẹp nhất dường như hội tụ đầy đủ lên người cô, Bạc Kỷ Nhiên càng ngày càng thấy rung động trước cô nhiều hơn.
Nếu như có thể, cậu rất muốn cô trở thành người phụ nữ của mình, được thế thì cậu chắc chắn sẽ không phụ cô. Nhưng nhìn biểu cảm của Nam Tịch Viên dành cho mình, Bạc Kỷ Nhiên biết trong lòng cô chỉ xem cậu là một người bạn, không hơn không kém.
“Mỏi chân không, tôi chở cô đi một đoạn?” Bạc Kỷ Nhiên đưa ra đề nghị, dù sao cậu cũng muốn cô thân thiết với mình nhiều hơn, bởi cậu rất thích cô và chỉ muốn ở cạnh cô mà thôi. Giờ đây tranh thủ được giây nào thì hay giây đó vậy.
Nam Tịch Viên đảo mắt suy nghĩ, vài giây sau liền gật đầu, “Được, tôi cũng muốn ngồi thử xe của Bạc thiếu.”
Nhận được sự đồng ý của Nam Tịch Viên, Bạc Kỷ Nhiên không khỏi vui mừng, cậu cười thành tiếng, “Cô lên đi.”
Bạc Kỷ Nhiên đưa nón bảo hiểm của mình cho cô vì cậu chỉ đem theo có một cái thôi, đâu ngờ sẽ gặp được cô ở nơi này nên không biết mà dự phòng trước. Nam Tịch Viên biết hành động này vừa là ga lăng và cũng vừa muôn quan tâm cô, giờ cô mà từ chối chưa chắc gì sẽ được, thế nên cô đã nhận lấy nón từ tay cậu và mang lên, “Cảm ơn.”
“Cô muốn tôi chạy nhanh hay chậm?” Bạc Kỷ Nhiên hỏi ý kiến của người phụ nữ phía sau mình trước khi cậu chạy xe rời đi.
“Chạy moto mà chậm quá thì sẽ chẳng có gì thú vị, nhưng mà anh không có nón, tôi nghĩ nên sử dụng tốc độ vừa thôi.”
“Không sao, nếu cô đã thích thì tôi sẽ chiều. Ôm chắc vào đấy.”
Bạc Kỷ Nhiên nói xong liền khởi động xe và rời đi, Nam Tịch Viên đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu, đối với cô đây chỉ là hành động bình thường giữa bạn bè với nhau mà thôi, cũng chẳng có gì là thân mật, vậy nên cô mới hết sức tự nhiên mà không ngần ngại khi ôm cậu.
“Thích quá! Anh là người đầu tiên chở tôi bằng moto đấy.”
Nam Tịch Viên cảm thán, Bạc Kỷ Nhiên nghe thế liền hỏi ngay:
“Trước đây không có ai chở cô à?”
“Không có, nếu có thì chỉ mà ô tô mà thôi, moto thì chưa từng.”
Bạc Kỷ Nhiên nghe lời này lòng không khỏi len lỏi cảm giác vui mừng, “Vậy cô có biết chạy không?”
“Không luôn.”
“Cô muốn chạy không, tôi có thể tập cho cô.”
Bạc Kỷ Nhiên lại đưa ra lời đề nghị, Nam Tịch Viên dựa sát vào lưng chàng trai trẻ đang chở mình rồi đáp:
“Thôi thôi, tôi thích được chở hơn.”
“Ừm, vậy tôi sẽ thường xuyên chở cô có được không?”
“Được chứ, tốt thế thì còn gì bằng nữa!”
Mười ngày nay cứ ở trong nhà suốt, đến tận bây giờ mới được ra ngoài một chuyến, lại được Bạc Kỷ Nhiên chở với tốc độ khá cao thế này khiến Nam Tịch Viên vui vẻ lắm. Đuôi tóc cô cứ thế mà bay trong gió, thật mát!
"Trời ơi, cảnh sát giao thông ở phía trước kìa, mau quay đầu đi!" Nam Tịch Viên phát hiện đằng xa xa là một nhóm cảnh sát giao thông đang đứng quan sát tình hình xung quanh, bắt gặp cảnh này cô không thể giữ được bình tĩnh.
"Cô đừng sợ, tôi sẽ vượt qua mặt bọn họ một cách an toàn." Bạc Kỷ Nhiên hứng thú nói một câu, tốc độ cũng tăng nhiều hơn.
Bạc Kỷ Nhiên chạy nhanh qua đám cảnh sát giao thông, lúc này tiếng còi cũng vang lên inh ỏi. Bạc Kỷ Nhiên không sợ chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị!
"Giữ chặt nhé!" Bạc Kỷ Nhiên nói một câu, cậu tăng tốc hết cỡ chạy trên đường lớn.
Đôi tay Nam Tịch Viên bất giác siết chặt lấy eo Bạc Kỷ Nhiên, cô nhìn đám người đang đuổi theo phía sau mình, lòng không khỏi hưng phấn. Cảnh sát không đuổi kịp, bởi xe của họ thì làm sao có thể so được với chiếc xe moto này của Bạc Kỷ Nhiên chứ?
Tuy cô không biết Bạc Kỷ Nhiên sử dụng xe gì nhưng thứ mà cậu dùng chưa bao giờ là tầm thường, từ quần áo đến giày dép, tất cả đều toát lên phong thái của một người con trai giàu có chính hiệu.
"Thích cảm giác này không?" Sau khi đã thoát khỏi cảnh sát giao thông, Bạc Kỷ Nhiên liền hỏi một câu.
Nam Tịch Viên gật đầu, "Thích lắm, thật sự rất thoải mái!"
"Không khiến cô thất vọng là được rồi."
Bạc Kỷ Nhiên đưa Nam Tịch Viên đi vài vòng, xong xuôi liền ghé xuống công viên ngồi một lúc. Cậu đưa ly nước vừa mới mua cho cô, "Uống đi."
"Cảm ơn." Nam Tịch Viên nhận lấy, cô đưa lên miệng và uống một hớp.
Bạc Kỷ Nhiên ngồi xuống cạnh cô, cậu lên tiếng bắt chuyện:
"Dạo này cô sống vẫn ổn chứ?"
"Ổn lắm, còn anh thì sao?"
"Tôi cũng vậy thôi, rất ổn." Bạc Kỷ Nhiên thắc mắc, "Tịch Viên, rốt cuộc là cô đang sống ở nơi nào vậy?"
Lần trước liên lạc với Nam Tịch Viên đến nay cũng khá lâu, nhưng Bạc Kỷ Nhiên vẫn chưa có cơ hội hỏi về thân phận của cô, giờ đây thuận tiện nên hỏi một lần luôn vậy.
Nam Tịch Viên có chút bất ngờ, "Anh không điều tra về tôi à?"
"Sợ tự ý điều tra sẽ khiến cô không vui." Bạc Kỷ Nhiên thẳng thắn, "Vì xem cô là bạn nên mới không dám hành sự lỗ mãng."
Nam Tịch Viên hài lòng cười, không nghĩ rằng Bạc thiếu đây cũng thấu hiểu lòng người như vậy, cô vui lắm.
"Tôi đang sống ở thành phố này đây, ba tôi là một nhà kinh doanh, anh tôi cũng thế, nhưng đến tôi thì lại chơi bời, cũng chẳng muốn làm gì." Nam Tịch Viên vốn không định sẽ nói chuyện mà mình sống chung với Lục Dĩ Thiên cho Bạc Kỷ Nhiên biết nhưng dù sao cậu cũng đã nói xem cô là bạn, vậy nên cô nghĩ không cần thiết phải giấu.
Thế là Nam Tịch Viên đã nói thêm, "Ba tôi bắt tôi phải lấy chồng, tôi không nghe nên đã bỏ trốn. Hiện tại đang tá túc ở Hắc Uyển."
Danh Sách Chương: