Những người đàn ông khác khi thất tình đa phần sẽ buồn bã, rầu rĩ, không muốn làm gì cả, chán nản, thậm chí là mượn rượu bia để giải sầu. Nhưng Chân Đông Kình hoàn toàn ngược lại, anh ta chẳng những không làm những chuyện vô bổ kia mà còn năng suất hơn, chuyên tâm với công việc của mình.
Chứng kiến Chân Đông Kình không mảy may đến sức khỏe của bản thân, Thương Đô không khỏi lo lắng:
"Lão đại, dù sao anh cũng đã mấy đêm không nghỉ ngơi rồi, hay là anh chợp mắt một tí đi ạ."
"Không sao." Chân Đông Kình đáp lời, ánh mắt không rời khỏi màn hình laptop dù là nửa giây.
"Lão đại, cứ như thế anh sẽ không ổn mất!" Thương Đô sốt ruột không thôi, tính ra cũng lâu lắm rồi hắn mới chứng kiến cảnh Chân Đông Kình cắm đầu vào việc của tổ chức, làm bán sống bán chết như vậy.
"Chú ra ngoài đi, phiền quá!" Tuy câu nói mang ý đuổi nhưng Chân Đông Kình lại không hề tỏ ra tức giận gì, bởi anh ta biết Thương Đô chỉ là đang quan tâm anh ta. Nhưng hiện tại dù là làm gì, anh ta cũng không thể khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Chân Đông Kình chưa từng yêu bất kì một người con gái nào, mà Nam Tịch Viên chính là ngoại lệ của anh ta. Trước kia anh ta còn nghĩ bản thân sẽ có cơ hội, nếu cô rời xa Lục Dĩ Thiên thì bằng mọi giá anh ta cũng sẽ theo đuổi cô đến cùng.
Nhưng khi chứng kiến rõ tình cảm giữa hai người, Chân Đông Kình mới biết bản thân không thể níu giữ được nữa.
Một lão đại cao cao tại thượng, muốn gì chẳng có, chỉ cần nói một câu thôi thì phụ nữ sẽ xếp hàng dài theo sau. Nhưng anh ta lại thất bại khi chẳng thể giữ được trái tim của người mình yêu, còn gì đau đớn bằng chứ?
"Lão đại..."
Thương Đô không nghe, muốn nói thêm gì đó thì bị Chân Đông Kình cắt lời:
"Chiều nay có một buổi hẹn với bên mua đúng không?"
Thương Đô biết Chân lão đại đã chuyển chủ đề và không muốn dài dòng thêm ở chuyện cũ nữa, hắn bất đắc dĩ gật đầu:
"Vâng ạ. Vào lúc bốn giờ."
Chân Đông Kình đưa tay lên xem đồng hồ, hiện đã hơn ba giờ, anh ra gập máy tính lại rồi đứng dậy, thong dong rời đi.
Thương Đô nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, thầm thở dài trong lòng. Hắn lắc đầu, vội tiến bước theo sau.
Chiều nay Lục Dĩ Thiên lái xe đưa Nam Tịch Viên ra ngoài, cũng do cô quá thân quen với thành phố này nên quyết định dẫn anh đến những chỗ thú vị mà cô biết.
Thấy khuôn mặt cô tươi sáng, anh cười:
"Lúc nào em cũng vui vẻ và hào hứng như thế sao, đúng là tràn đầy sức sống."
Trước kia cô không hề cười nhiều như vậy, nhưng từ khi hai người xác lập mối quan hệ yêu đương thì tinh thần cô mới trở nên sảng khoái hơn.
"Đời người chỉ có một, phải biết tận hưởng chứ. Thay vì rầu rĩ vì những chuyện không đâu, em sẽ cười thật nhiều." Nam Tịch Viên tựa đầu lên cửa sổ, ánh mắt lấp lánh hẳn. "Nhưng mà anh nên chở em đi bằng mô tô, em thích cảm giác ấy hơn."
Nhắc đến mô tô khiến Lục Dĩ Thiên nhớ đến cái lần Bạc Kỷ Nhiên chở cô về Hắc Uyển, anh còn chưa chở cô lần nào, đúng là sơ sót.
Người đàn ông gật đầu, tia ấm áp tràn ngập trên khuôn mặt điển trai:
"Được, lần sau sẽ chạy mô tô chở em, cho em biết thế nào là cảm giác mạnh."
Nam Tịch Viên hào hứng, nụ cười trên môi chưa từng biết mất.
Dõi mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy một chiếc Ferrari mui trần chạy đến, ngược hướng với xe cô. Nam Tịch Viên vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông ngồi trên ghế phụ, ánh mắt anh ta khép hờ, khuôn mặt có chút mệt mỏi, tuy nhiên vẫn không thể khiến khí chất của anh ta biến mất.
Không nhịn được, Nam Tịch Viên thốt lên:
"Vì sao Chân Đông Kình lại có mặt ở đây vậy nhỉ?"
Bấy giờ Lục Dĩ Thiên cũng đã thấy chiếc xe màu đen vừa vụt qua, anh bình thản, không tỏ ra chút cảm xúc gì.
Xe chạy hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi, lúc chiếc xe dừng lại thì Thương Đô liền nhìn sang Chân Đông Kình, vừa định nói gì đó thì lại thấy anh ta đã nhắm nghiền mắt.
Lão đại đang ngủ sao?
Cũng phải thôi, thức trắng mấy đêm liền thì làm sao chịu nổi, cơ thể Chân Đông Kình mệt mỏi nhưng anh ta vẫn gắng gượng, giờ thì đã không chịu đựng được nữa.
Thương Đô đưa tay xem đồng hồ, thấy chưa đến giờ đã hẹn thì quyết định để Chân Đông Kình ngủ thêm một lát nữa.
Gần bốn giờ chiều, Thương Đô quay sang vừa định gọi Chân Đông Kình dậy thì đã thấy anh ta mở mắt, trong đôi mắt ấy là những tia máu đỏ lạnh lẽo.
Ngủ được một lúc nên tinh thần Chân Đông Kình cũng sảng khoái hơn phần nào, anh ta hỏi:
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Không quá lâu ạ, đúng lúc đã bốn giờ chiều."
Thương Đô gật đầu, anh ta đưa tay chỉnh lại tóc rồi mới mở cửa xe và bước xuống, từ bãi đỗ xe đi thẳng lên nhà hàng.
Lúc Thương Đô vừa vào phòng ăn đã đặt sẵn thì đối tác của anh ta đã xuất hiện.
"Chào Chân lão đại."
Người con gái với thân hình mảnh mai, khuôn mặt trắng sáng, ánh mắt to tròn chìa tay ra phía trước, đợi cái bắt tay từ Chân Đông Kình.
Lúc đầu Chân Đông Kình không định sẽ bắt tay cô, bởi anh ta không thích, chỉ đơn giản như vậy thôi. Nhưng sau đó lại thay đổi ý định, anh ta dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô gái:
"Chào Tô tiểu thư."
Tô Mỹ Nhã nở nụ cười xã giao, cô ngồi xuống ghế, mở lời trước:
"Bắt anh đường sá xa xôi đến đây, thật xin lỗi vì sự bất tiện này."
"Không sao cả." Chân Đông Kình phất tay, vốn không để bụng.
Thật ra người mà anh ta muốn bàn chuyện làm ăn đó chính là ba của Tô Mỹ Nhã - Tô Khanh. Nhưng hiện tại ông ta đang ở nước ngoài, chưa thể về kịp, thế là ông ta đề nghị để Chân Đông Kình đến đàm phán cùng con gái của mình.
Do Tô Mỹ Nhã vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, không tiện đi đường xa nên đã mời Chân Đông Kình đến tận đây để bàn bạc. Nhà hàng này cũng rất gần với Tô gia.
"Cảm ơn anh." Tô Mỹ Nhã lịch sự gật đầu, cô không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Nói vào trọng điểm, nhà họ Tô của tôi muốn thu mua mười lô vũ khí của Chân lão đại đây. Mời anh ra giá!"
Chân Đông Kình khá hài lòng với sự thẳng thắn này của Tô Mỹ Nhã, anh ta nhếch môi:
"Tôi rất thích tính cách này của cô, rất dứt khoát. Về phần giá cả, tôi bán cho Tô gia hay những nơi khác cũng giống nhau không thay đổi."
Nói rồi Chân Đông Kình thốt lên một con số, đối với người bình thường mà nói con số đó quả thật là một cái giá trên trời, nhưng khi Tô Mỹ Nhã nghe xong cũng không hề ngạc nhiên. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng:
"Được, tôi quyết định mua số hàng này."
Tô Mỹ Nhã đưa tay lên, thuộc hạ đứng phía sau cô hiểu ý và cầm một túi vali đặt lên bàn. Cô mở vali ra, bên trong toàn là tiền mặt:
"Đây là tiền tôi đặt cọc trước, không biết Chân lão đại có hài lòng?"
"Hài lòng." Bạc môi mỏng người đàn ông khẽ cong: "Mười ngày nữa hàng sẽ đến tay cô, cô có đồng ý không?"
"Được, thành giao."
"Thành giao."
Sau khi đã bàn bạc xong hai người không vội trở về ngay, ngược lại còn ở lại ăn bữa chiều. Trong bữa ăn, hai người nói chuyện với nhau như những người bạn bình thường.
"Không ngờ Tô lão đại lại có một người con gái hào sảng như cô, đến hôm nay tôi mới biết đấy."
Ý của Chân Đông Kình là đến hôm nay anh ta mới rõ tính cách của Tô Mỹ Nhã, bởi bình thường anh ta cứ nghĩ mấy cô gái chỉ biết điệu đà, chưng diện. Nhưng người con gái trước mặt anh ta không giống như vậy.
"Cảm ơn anh đã quá khen." Tô Mỹ Nhã khẽ cười, lại nói một câu: "Lần đầu gặp mặt Chân lão đại, anh đúng là không khác với lời đồn một chút nào."
"Lời đồn?" Chân Đông Kình ngừng ăn, mi mắt nhướng lên.
Danh Sách Chương: