Tối nay Nam Tịch Viên không cần phải sang phòng Lục Dĩ Thiên ngủ, mà là anh sang phòng cô.
Nằm trong lòng người đàn ông, Nam Tịch Viên chợt hỏi:
"Anh ôm tôi như thế thì ngủ có thoải mái không?"
"Thoải mái." Tuy bị thức giấc không ít lần nhưng được ngủ cạnh cô thì anh lại rất thích thú. Cũng chẳng biết vì sao bản thân lại mê mẩn cảm giác này đến như vậy nữa.
Dù sao Lục Dĩ Thiên chẳng khó chịu ở chỗ nào, Nam Tịch Viên cũng không hỏi thêm. Cô nằm trong vòng tay ấm áp của anh, hai mắt cũng bắt đầu nhắm lại.
Và cứ thế, mỗi đêm Lục Dĩ Thiên đều sẽ ngủ cùng Nam Tịch Viên, nhờ có anh mà vết thương của cô mới không bị tác động gì nhiều, nếu anh không ôm cô như thế thì có lẽ băng gạc màu trắng sẽ nhanh dính máu bởi cô cứ lăn qua lăn lại vô số lần mỗi khi ngủ.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Lục Dĩ Thiên, chỉ mới mười ngày trôi qua thì vết thương của Nam Tịch Viên đã khôi phục rất tích cực, cô đã chẳng còn thấy đau nữa, nhưng thay vào đó là cảm giác ngưa ngứa khó tả, có lẽ là do vết thương đã bắt đầu lành.
Lục Dĩ Thiên cứ bận bịu công vụ ở tổ chức miết, mỗi ngày Nam Tịch Viên chỉ gặp được anh vào buổi tối thôi, hiếm lắm anh mới trở về Hắc Uyển vào buổi trưa nhưng chỉ ngồi có một lúc, rồi lại rời đi.
Nam Tịch Viên đi dạo xung quanh Hắc Uyển để tận hưởng bầu không khí trong lành, cô dự định sẽ ra ngoài đi dạo bởi cô cũng đã chán cái cảnh bị nhốt ở một chỗ thế này lắm rồi, mười ngày trôi qua đúng là rất nhàm chán.
"Cô là Nam Tịch Viên?"
Nam Tịch Viên vẫn đang dõi mắt nhìn xa xăm thì bỗng dưng có một giọng nữ phát ra ở phía sau, Nam Tịch Viên nhanh chóng quay lại nhìn thì thấy trước mặt mình là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, phong thái cũng rất uy nghi, khuôn mặt nghiêm nghị, biểu cảm này rất giống với Lục Dĩ Thiên.
Nam Tịch Viên thầm đánh giá người con gái trước mặt mình, cô không biết cô ấy là ai mà tại sao lại xuất hiện trong Hắc Uyển, đã đứng được chỗ này thì chắc chắn cũng có quan hệ mật thiết với Lục Dĩ Thiên. Nhưng cô vốn không hề biết Lục Dĩ Thiên có em gái, vậy phải chăng là thuộc hạ?
Bên cạnh Lục Dĩ Thiên từ khi nào lại có thuộc hạ là nữ vậy, Nam Tịch Viên khó hiểu vô cùng. Cô ấy còn biết tên của cô, vậy rốt cuộc cô ấy là ai chứ?
"Cô là?" Nam Tịch Viên không thể suy đoán ra thân phận của người con gái trước mặt mình nên liền hỏi lại một câu.
Cô gái nhếch môi phun ra ba từ, "Vũ Châu Thanh."
Vũ Châu Thanh, người này là ai vậy nhỉ? Nam Tịch Viên thật sự không biết. Thế là liền hỏi thêm một câu nữa:
"Cô là gì của Lục Dĩ Thiên?"
"Cô dám gọi tên của lão đại, ai cho cô cái quyền đó?" Vũ Châu Thanh không hài lòng, âm lượng phát ra cũng lớn hơn nhiều lần.
Nam Tịch Viên nhận ra sự khó chịu trong đôi mắt của Vũ Châu Thanh, cô ấy không thích cô lắm thì phải. Tuy Nam Tịch Viên không đoán ra thân phận của Vũ Châu Thanh nhưng cô có thể biết chắc chắn cô ấy có ý với Lục Dĩ Thiên. Nhìn thái độ đó mà xem, rõ rành rành kia kìa.
Nam Tịch Viên thấy khó chịu, đuôi mày cũng nhíu lại:
"Tôi gọi tên của Lục Dĩ Thiên đấy thì thế nào, anh ta không bận tâm thì hà cớ gì cô phải để ý?"
Vũ Châu Thanh hừ lạnh một tiếng, "Cô mà gọi tiếng nữa có tin là tôi sẽ tát cô không?"
Vũ Châu Thanh cảm thấy khó chịu lắm, Lục lão đại là người mà cô ấy tôn trọng, kính mến, vậy nên sao có thể để cho một người như Nam Tịch Viên gọi tên bừa? Nếu đã là người khác thì đã không còn mạng đứng ở đây, nhưng vì Nam Tịch Viên là em của Nam Kỷ Dận nên mới được Lục Dĩ Thiên hậu ái như vậy. Tất nhiên đây là suy nghĩ của Vũ Châu Thanh về cô.
Nam Tịch Viên như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, tự dưng không đâu lại xuất hiện một con người vô lý như Vũ Châu Thanh, còn có ý định sẽ tát cô nữa chứ? Có nực cười không vậy!
Muốn tát Nam Tịch Viên này, đơn giản lắm sao?
Nam Tịch Viên cô là người không sợ trời không sợ đất, há lại sợ một người phụ nữ đanh đá như Vũ Châu Thanh?
Cô không muốn tìm phiền phức, nhưng phiền phức đã đến thì cô không thể ngồi yên.
"Anh ta tên họ là Lục Dĩ Thiên, tại sao tôi lại không được gọi? Cô muốn tát tôi ư, có thử thì tiến lên?" Nam Tịch Viên không phải kẻ yếu thế, tất nhiên sẽ không cho qua chuyện này. Vũ Châu Thanh muốn gây hứng thì cô sẽ tiếp đến cùng.
Vũ Châu Thanh cũng không phải kẻ nói suông, Nam Tịch Viên vừa dứt lời thì cô ấy đã tiến lên và vung tay về phía này. Nhanh như chớp Nam Tịch Viên liền né tránh, Vũ Châu Thanh thấy thân thủ cô nhanh lẹ cũng vội di chuyển đến cạnh cô, lại một lần nữa vung tay.
Nam Tịch Viên nhận ra Vũ Châu Thanh cũng là người có võ, thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên đúng là chẳng ai tầm thường.
Vũ Châu Thanh tấn công, Nam Tịch Viên đỡ đòn của cô ta, nhanh như chớp lại phản công.
Vũ Châu Thanh vốn không phải là đối thủ của Nam Tịch Viên mặc dù cô vẫn còn đang bị thương, tuy võ của Vũ Châu Thanh giỏi đấy, nhưng so với cô thì thua xa.
Dám ở đây so tài với cô ư, nằm mơ!
"Buông ra!" Vũ Châu Thanh bị khống chế nên cảm thấy khó chịu, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì tức tối.
Nam Tịch Viên không có ý định sẽ buông tha cho Vũ Châu Thanh nhưng lại nhớ ra cô ta là người của Lục Dĩ Thiên, thế nên cô nghĩ dù sao cũng nên nể mặt anh vài phần.
Cô hừ lạnh một tiếng, quyết định không đôi co với Vũ Châu Thanh nữa.
Nam Tịch Viên vừa thả lỏng tay thì ngay tức khắc Vũ Châu Thanh đã lấy từ trong người ra một cây tiêm sau đó nhanh như tia chớp tiêm một chất lỏng màu trắng trong suốt vào da thịt của Nam Tịch Viên.
Nam Tịch Viên muốn rụt tay lại nhưng đã quá muộn, khi gặp nguy hiểm theo phản xạ cô liền lấy phi tiêu từ người ra sau đó phóng một cái, phi tiêu đã ghim chặt vào bả vai của Vũ Châu Thanh.
Lúc này Nam Tịch Viên cũng ngã người xuống đất, Vũ Châu Thanh bị đau nên lùi về phía sau vài bước.
"Nam Tịch Viên!"
Lục Dĩ Thiên chỉ vừa từ bên ngoài về thôi thì lại gặp được cảnh này, thấy Nam Tịch Viên nằm trên đất thì liền lao nhanh về phía cô. Anh đỡ cô lên dựa vào người mình, gấp gáp hỏi nhanh:
"Tịch Viên, em có sao không?"
Một cảm giác đau đớn truyền đến trong cơ thể của Nam Tịch Viên, nó lan ra khắp lục phủ ngũ tạng khiến cô không thể chịu đựng được, khuôn mặt xinh đẹp cũng bắt đầu nhăn nhó.
"Aaa..."
Nam Tịch Viên hét lớn, Lục Dĩ Thiên sốt ruột quay sang hướng Vũ Châu Thanh mà quát:
"Cô đã tiêm cho cô ấy thứ gì, mau tiêm thuốc giải!"
Danh Sách Chương: