Kim Nhất là người trả lời:
"Đã sai người tra, nhưng chắc sẽ không tìm ra kẻ đứng phía sau."
Câu nói của Kim Nhất thật sự rất có lý, bọn họ có thể tìm ra kẻ truy sát Lục Dĩ Thiên nhưng sẽ không tìm được kẻ sai khiến, bởi những kẻ đi giết người này đều là tử sĩ.
Vài giờ đồng hồ sau đèn phẫu thuật mới tắt đi, bác sĩ bước ra và bắt đầu thông báo tình hình cho Lục Dĩ Thiên nghe, bác sĩ sử dụng tiếng Anh để nói chuyện:
"Bệnh nhân vẫn may không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần phải tịnh dưỡng kĩ càng hơn."
Bác sĩ còn nói gì nữa đấy nhưng Lục Dĩ Thiên không nghe, biết Nam Tịch Viên không nguy hiểm đến tính mạng thì lòng anh nhẹ nhõm rồi!
Lục Dĩ Thiên nhanh chóng vào thăm Nam Tịch Viên, hiện tại khuôn mặt cô nhợt nhạt vô cùng. Đỡ cho anh một viên đạn mà còn nói là đã hòa với anh nữa chứ, đúng là một cô gái cứng đầu. Cũng là một cô gái đầy nghĩa khí.
Trái tim treo lơ lửng của người đã ông đã được gỡ xuống, và bất giác nó lại đập loạn nhịp.
Sáng hôm sau Nam Tịch Viên vừa tỉnh dậy thì cảm thấy phía sau lưng đau nhức vô cùng, đuôi mày thanh tú của cô nhíu lại vì quá đau, khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó.
"Tỉnh rồi à?"
Lục Dĩ Thiên thấy Nam Tịch Viên đã thức dậy sau một đêm dài thì liền cất tiếng quan tâm: "Còn đau không?"
"Anh ở đây cả đêm à?" Nam Tịch Viên chứng kiến Lục Dĩ Thiên ngồi bên cạnh mình thì liền mấp máy cánh môi khô khốc hỏi.
"Ừ." Anh rót cho cô cốc nước: "Cô uống đi."
"Cảm ơn."
Nam Tịch Viên nhận lấy nước, cô nhanh chóng tu ừng ực vài ngụm. Uống xong thì lại bấy bầu không khí ngột ngạt quá, Lục Dĩ Thiên là một người lạnh lùng, ngồi kế anh đúng là như ngồi kế tảng băng lạnh thế nên cô cũng không biết nói gì mới phải.
Suy nghĩ một lúc mới có chủ đề để nói, cô liền đề nghị ngay:
"Ờ thì... anh về nước trước đi, không cần phải ở lại đây cùng tôi. Tôi vốn không thích làm phiền người khác."
"Tôi sẽ ở lại đây với cô!"
Nam Tịch Viên tưởng Lục Dĩ Thiên sẽ gật đầu vì yêu cầu của mình nhưng không ngờ anh lại trịnh trọng thốt ra câu này, đôi mắt chim ưng vẫn trầm tĩnh như vậy nữa chứ.
Cô khó hiểu:
"Anh vì tôi là em gái của Nam Kỷ Dận nên mới ở lại cạnh tôi? Nếu như thế thì tôi thật sự không cần!"
"Tôi là vì cô."
Không nhanh không chậm, bạc môi kiêu ngạo khẽ nhếch lên, đôi mắt đen láy của Lục Dĩ Thiên vẫn không hề gợn sóng.
Dường như Nam Tịch Viên nhận ra được sự dịu dàng trong con ngươi của anh, từ trước đến nay có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy được sự ôn nhu toát ra từ người anh.
Anh ở lại đây là vì cô sao? Không nghĩ cô vướng bận anh nữa à?
Tại sao lại muốn ở cùng cô, do cô đã đỡ cho anh một viên đạn sao?
Nam Tịch Viên không hỏi thêm câu nào với Lục Dĩ Thiên nữa, cô lảng tránh ánh nhìn của anh mà dời mắt đi nơi khác. Bỗng nhiên lúc này có tiếng gõ cửa, xong lại có người mở cửa ra, là Kim Nhất.
Trên tay Kim Nhất còn cầm theo thứ gì nữa đó, hình như là thức ăn thì phải. Hắn như thế mà cũng có ngày làm chân sai vặt cho cô, thật đáng đời.
"Lão đại, cháo đã được đem đến."
Kim Nhất đặt cháo lên bàn, hắn nhìn Nam Tịch Viên một cái xong mới xoay người rời đi. Lục Dĩ Thiên lấy cháo ra sau đó đưa cho cô.
"Ăn đi."
Nam Tịch Viên nhận lấy, cô "cảm ơn" một tiếng và tự múc cháo ăn. Bấy giờ Lục Dĩ Thiên vẫn nhìn cô chăm chú, một giây cũng không rời.
Không hiểu sao anh lại muốn đút cháo cho cô, nhưng lại phải mở lời bằng cách nào đây?
Vả lại với tính cách đó của cô, khi nghe được yêu cầu đút cháo của anh thì cô sẽ từ chối ngay thôi. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh quyết định im lặng.
Nam Tịch Viên ở bệnh viện tịnh dưỡng hai ngày thì cô đã có ý định về nước, một phần là do vết thương của cô không nghiêm trọng cho lắm, may là viên đạn đã bắn lệch nên cô mới giữ được mạng mình, một phần là do cô không muốn ảnh hưởng đến Lục Dĩ Thiên. Thế là anh cũng đồng ý trở về.
Do đám Kim Nhất đã về nước vào hai hôm trước để xử lý chuyện của tổ chức nên hôm nay chỉ có cô và Lục Dĩ Thiên.
Cô cùng anh tiến lên trực thăng, anh bảo cô ngồi xuống ở ghế phía trong sau đó anh cũng ngồi xuống cạnh cô. Nam Tịch Viên thầm nghĩ, phải chăng Lục Dĩ Thiên sợ cô đơn nên mới ngồi cạnh cô?
Nghĩ xong rồi lại lắc đầu, anh mà sợ cô đơn mới lạ ý!
Bỗng nhiên Nam Tịch Viên cất giọng dịu dàng:
"Anh đừng nói chuyện tôi bị thế này cho Kỷ Dận biết, tôi sợ anh ấy sẽ lo lắng."
"Ừ."
Nam Tịch Viên đưa ra đề nghị, Lục Dĩ Thiên liền chấp thuận.
Trực thăng cất cánh, cả một quá trình dài cô và anh chỉ nói chuyện có mấy câu, bởi cả hai không có chủ đề gì để bàn bạc với nhau cả.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng cũng đã đến Hắc Uyển, trực thăng của anh bay thẳng vào sân Hắc Uyển và đáp xuống. Lục Dĩ Thiên đưa tay ra và đỡ lấy Nam Tịch Viên, hai người từ từ đi vào trong.
"Khoảng thời gian này cô nên ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, đừng đi lung tung. Đến khi nào thương tích lành hẳn thì hãy tính."
Lục Dĩ Thiên dặn dò cô một câu, anh là đang quan tâm cho cô nên mới yêu cầu như thế, tuy nhiên mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Tôi biết rồi." Nam Tịch Viên đáp.
"Laptop đã chuẩn bị sẵn cho cô, nếu chán thì cứ lên mạng xem phim, đọc truyện gì đó cũng được. Tôi có việc gấp, tôi đi xử lý một chút."
"Được."
Lục Dĩ Thiên nói xong liền rời đi, Nam Tịch Viên ngồi bần thần trên ghế và bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hình như cô nhận ra anh ngày càng đối xử dịu dàng hơn với mình thì phải, lúc trước tuy mặt anh vẫn lạnh như thế nhưng cô thấy anh rất khó gần, bây giờ vẫn là khuôn mặt đó nhưng hình như đã đỡ hơn nhiều rồi. Đúng, là dễ gần hơn!
Là do trực giác của cô hay do Lục Dĩ Thiên đã thật sự thay đổi?
Nam Tịch Viên đi lên phòng mình, rảnh rỗi không gì làm nên đã xem phim. Đến đúng giờ ăn thì có người giúp việc mang cơm vào, cô vui vẻ nhận lấy và nói lời cảm ơn với họ, xong mới bắt đầu ăn.
Lục Dĩ Thiên cũng chu đáo thật, những món này đúng kiểu thanh đạm tốt cho người bị thương. Cô tự nghĩ rằng rốt cuộc những điều mà anh làm cho cô là vì cái gì, do cô là em gái của Nam Kỷ Dận nên anh mới ưu ái hơn hay những điều này xuất phát từ trái tim của anh, là do anh tự nguyện quan tâm cô?
Nam Tịch Viên lắc đầu, cô nghĩ đến chuyện này làm chi chứ, tính ra làm em gái của Nam Kỷ Dận mà được Lục Dĩ Thiên để tâm hơn thì cũng có lợi cho cô, xem đám Kim Nhất còn dám lên mặt với cô nữa không!
Danh Sách Chương: