Lục Dĩ Thiên không nghe lời cô, anh tiếp tục tấn công mạnh mẽ hơn. Cô bất giác rướn người để có thể thoát được anh, nào ngờ đó lại là cơ hội để chiếc lưỡi bá đạo của anh càng tiến sâu hơn vào bên trong. Hoa hạch bị trêu đến sưng tấy cả lên, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu sẽ buông tha về lời thỉnh cầu của cô.
Chiếc lưỡi ranh ma không muốn dừng lại, anh Lục Dĩ Thiên càng điên cuồng hơn đưa nó vào chỗ sâu thẳm nhất.
Cái miệng của người đàn ông phát ra vô số âm thanh, Nam Tịch Viên cũng chẳng thể giữ nổi sự bình tĩnh:
"A... a..."
Từ ngữ phóng đãng cứ thế du dương khắp nơi, cô cảm nhận được **** ***** của mình rát nhẹ khi bị Lục Dĩ Thiên chiếm lấy mãi.
"Anh... bình tĩnh một chút..."
Do dục vọng sai khiến nên Lục Dĩ Thiên mới quên mất bản thân đang dần mạnh bạo, vừa nghe âm thanh nỉ non của cô bên tai, người đàn ông mới dần khống chế chiếc lưỡi ma mãnh của mình chậm lại.
Anh vừa liếm láp vừa ngậm lấy mép thịt đã đỏ lên của Nam Tịch Viên, mật dịch tuôn ra bao nhiêu lại được anh hút sạch bấy nhiêu.
"Thiên... đừng dày vò em... nữa..."
Cả cơ thể cô như bị trút đi hoàn toàn sức lực vì sự xâm chiếm như vũ bão của anh, mặc dù đó chỉ là một chiếc lưỡi nhỏ bé thôi nhưng lại khiến cô ngây dại.
Chẳng hiểu sao hôm nay anh lại đổi cách thức ân ái, điều đó khiến cô như điên cuồng!
Bấy giờ Lục Dĩ Thiên đã chẳng thể nào trêu đùa hoa hạch lâu hơn được nữa, bởi nơi nào đó trên cơ thể anh đang ngóc đầu dậy và tìm nơi trú ẩn. Anh nhìn cô gái trên giường bằng ánh mắt nhuốm đầy dục vọng, thấy cô như rệu rã thì cười khẽ:
"Viên, trận chiến chỉ mới bắt đầu mà em đã thế rồi sao? Thật là đáng yêu..."
Lục Dĩ Thiên không nhịn thêm được, anh nhấc bổng chân Nam Tịch Viên lên rồi vội vàng áp sát vào người cô. Vật nam tính chạm vào *** *****, người đàn ông nhanh chóng tiến vào.
Cảm giác trống rỗng như được lấp đầy, Nam Tịch Viên sung sướng rên rỉ:
"Ưm... ưm..."
Thanh âm nỉ non của cô càng kích thích dục vọng trong cơ thể Lục Dĩ Thiên, anh không ngừng thúc mạnh người, vừa nhịp nhàng vừa đều đặn.
"Quấn lấy hông anh đi."
Anh vừa lên tiếng thì cô đã ngoan ngoãn nghe theo, đôi chân thon dài cứ thế quấn chặt lấy hạ thân của Lục Dĩ Thiên.
Lục Dĩ Thiên là một người có sinh lực dồi dào, anh liên tục luân động trong cơ thể cô không ngừng nghỉ, nhiều lần khiến cô phải thét lên vì đạt được khoái cảm cao nhất.
"Ưm... nhẹ một chút..." Giọng nói của cô trở nên lả lướt hẳn, bởi chính cô hiện tại cũng bị dục vọng sai khiến.
"Tịch Viên, em phải nhớ thật kĩ cảm giác lúc anh đang trong cơ thể em." Lục Dĩ Thiên bá đạo lên tiếng, đôi môi anh hôn lên cổ cô, tiếp đến là xương quai xanh, anh nhâm nhi như đang thưởng thức thứ tuyệt vời nhất đời. "Gọi tên anh."
"Ưm... Thiên..."
"Gọi nhiều vào."
"Dĩ... Thiên... a... nhẹ chút..."
"Tịch Viên, em đẹp lắm!"
Lục Dĩ Thiên nhéo vào mông cô, sờ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cứ thế không ngừng tiến vào nơi sâu thẳm trong cô.
Tiếng động giữa hai cơ thể va chạm vào nhau cứ vang lên khắp cả căn phòng rộng lớn.
"Anh... ra đi..."
Sự mạnh mẽ của anh khiến Nam Tịch Viên khó có thể chịu đựng nổi, vì thế muốn anh dứt ra để cô nghỉ ngơi vài giây. Nào ngờ người đàn ông không nghe lời, lại điên cuồng chiếm lấy cô.
"Anh chưa thỏa mãn."
Bầu ngực đã bị anh mút đến mức cứng lên, những nụ hôn đỏ chói cũng hiện ra ngày một nhiều.
Chứng kiến cảnh cô đã mệt đến mức tóc tai rối rắm, hơi thở trở nên dồn dập, thế là Lục Dĩ Thiên liền thành toàn cho cô.
Nam Tịch Viên cảm thấy dễ thở hơn khi anh đã nghĩ đến cô, cô mệt nhoài nằm vật ra, cánh tay từ cổ anh bỗng trượt xuống giường.
"Tịch Viên, em như thế này thì sao có thể chịu đựng nổi anh đây?" Lục Dĩ Thiên vuốt tóc cô, khóe môi khẽ cong lên.
Nam Tịch Viên vờ giận dỗi, cô đánh nhẹ vào bờ ngực rắn chắc của anh một cái:
"Anh thật quá đáng, khiến em mệt đến mức thở cũng không ra hơi."
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ miệng người đàn ông, anh nắm lấy tay cô và kéo xuống dưới. Khi bàn tay chạm phải vật lớn nóng bỏng kia, cô cả kinh.
"Do nó muốn em, anh cũng hết cách."
"Anh... vô sỉ." Vẫn là câu mắng quen thuộc, bởi anh quá vô sỉ!
Cô muốn rụt tay về nhưng lại bị anh ngăn cản, chẳng biết Lục Dĩ Thiên suy nghĩ điều gì mà đôi mắt lại ánh lên một tia nguy hiểm.
Nam Tịch Viên sợ anh tấn công bất ngờ nên cảnh giác:
"Anh muốn làm gì? Hiện tại anh cho em nghỉ ngơi một lúc, em quá mệt rồi!"
"Tịch Viên, anh sẽ không động đến em nữa."
Lời nói của anh khiến cô nghi hoặc, "Thật không?"
"Thật." Anh gật đầu, ngay sau đó liền đưa ra đề nghị: "Bởi anh muốn em làm nó thỏa mãn... bằng miệng!"
Bằng miệng?
Chính hai từ này đã khiến con ngươi trong mắt Nam Tịch Viên giãn ra hết cỡ.
Cô không nghe nhầm chứ, sao lại có thể?
"Anh... anh..." Bị giật mình là sự thật, cô đang rất sốc là đằng khác.
"Sao vậy, anh tin em sẽ làm được." Nam Tịch Viên cái gì cũng giỏi, Lục Dĩ Thiên tin chắc vấn đề này sẽ không ngoại lệ.
"Em không biết... không có kinh nghiệm..." Nam Tịch Viên rụt mạnh tay, cuối cùng cũng không còn bị anh giam cầm.
"Anh sẽ dạy em."
Danh Sách Chương: