Thanh Hòa không gặp được Y Bình, cậu buồn bã ngồi ngã xuống sofa.
Xuân Kiều từ bên ngoài đi vào nhìn thấy Thanh Hòa ngồi thừ ra, bà thắc mắc đi đến hỏi
”Con trai, con bị làm sao đấy?”
Thanh Hòa không đáp lại lời của mẹ mình, cậu lắc đầu yếu ớt. Nhưng thái độ của cậu, Xuân Kiều sớm nhận ra lí do. Bà ngồi xuống ghế rót một ly nước uống để mát họng, từ tốn nói với Thanh Hòa:
“Vừa nãy mẹ trở về nhà vô tình nhìn thấy Y Bình đang đi bộ đến khu đất trống, chẳng biết con bé lại muốn làm gì.”
“Mẹ nói sao!”
Nhắc đến tên Y Bình, đôi mắt Thanh Hòa bỗng sáng rực lên. Cậu nhìn sang mẹ với sự gấp gáp.
“Mẹ nhìn thấy Y Bình ở đâu?”
“Thì ở khu đất trống gần nhà đấy con.”
Bà nói dứt lời, Thanh Hòa giống như tên lửa mà phóng vụt đi. Cậu chạy ra khỏi nhà mà đến khu đất trống với mong muốn gặp được Y Bình.
“Làm ơn, Y Bình hãy cho tớ được gặp cậu!”
Khi cậu chạy đến nơi thì bắt gặp Y Bình đang ngồi thờ thẩn một mình trên bãi cỏ. Ánh mắt hướng về phía mặt nước trong veo. Cô tập trung đến nổi cậu bước đến gần mà cô vẫn chưa phát hiện ra tiếng bước chân ở phía sau lưng mình. Thanh Hòa sợ bản thân vừa lên tiếng sẽ làm cho Y Bình giật mình. Nên chỉ lặng lẽ đứng im ở phía sau lưng dõi theo cô.
Không gian hai bên trở nên yên tĩnh lạ thường. Một chút gio cũng chẳng thấy đâu. Việc lặng im nhìn thời gian trôi qua khiến Thanh Hòa nghĩ đến tình cảm của cậu và Y Bình. Nếu hai người cứ tiếp tục im lặng như cảnh vật,thời gian êm đềm trôi qua. Không một tiếng động cũng chẳng ồn ào. Cảm thấy cuộc sống như thế này thật vô nghĩ. Nhận thấy được điều đó, Thanh Hòa không thể nào tiếp tục đứng im được. Cậu phải giải thích, làm hòa với Y Bình càng sớm. Bởi ngày mai, ai biết được họ còn có cơ hội để gặp nhau nữa không.
Thanh Hòa hít thở một hơi thật sâu. Cậu lấy hết dũng khí của bản thân mà đi đến trước mặt Y Bình, mạnh dạn gọi tên của cô.
“Y Bình!”
Ánh mắt thâm tình của Thanh Hòa nhìn Y Bình khiến cô bất giác lại ngẩn người ra. Chưa bao giờ cô nhìn thấy Thanh Hòa nhìn cô với ánh mắt đấy. Nó chứa đựng tình cảm và sự mãnh liệt của cậu. Y Bình lặng người đi, cô quay mặt đi chỗ khác với vẻ né tránh.
“Đến đây làm gì?”
“Tớ đến để giải thích với cậu.”
“Giải thích ư! Chứng kiến như vậy còn chưa đủ chân thật hay sao mà phải nghe giải thích. Tớ không muốn nghe gì cả.”
Y Bình ngồi bật dậy, cô định quay người bỏ đi nhưng bàn tay khỏe khoắn của Thanh Hòa nắm lại. Cậu níu lấy bàn tay nhỏ bé đang nằm trọn trong bàn tay lớn của mình.
“Y Bình, đó chỉ là hiểu lầm. Thật ra tớ bị người ta bỏ thuốc nếu không tớ sẽ không làm ra hành động đó với Tiêu Tiêu. Đây là một cái bẫy của cô ta.”
“Câu chuyện của cậu rất thuyết phục nhưng rất tiếc…tớ cảm thấy chuyện này không còn ý nghĩa gì với tớ nữa.”
“Tại sao cậu lại không tin tưởng tớ? Chẳng phải chúng ta đã từng rất tin tưởng nhau sao!”
“Từng rất tin tưởng?”
Cô bật cười một tiếng. Đúng là khi cô và cậu còn nhỏ đã từng rất tin tưởng nhau. Nhưng bây giờ mỗi người điều có một suy nghĩ cho riêng mình, sao còn giống như lúc trước được.Nếu có, cũng chỉ là một chút dư âm. Y Bình quay lại nhìn cậu với đôi mắt nặng trĩu, cô mệt mỏi nói:
“Chúng ta từng tin tưởng nhau nhưng đó là khi chúng ta đều chia sẻ mọi thứ cho nhau nghe. Còn bây giờ, cậu đã thật sự nói hết những gì mà cậu che giấu trong lòng với tớ chưa.”
Những lời nói của cô giống như đang lên án cho hành vi lừa dối của cậu đối với cô. Biết rằng việc che giấu cô khi đó là sai nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn cô không bất an về cậu. Mọi thứ mà cậu đang làm đều đang nghĩ đến cô, chỉ mỗi mình cô mà thôi.
“Khi đó tớ không nói cho cậu biết bởi vì tớ sợ cậu sẽ không yên tâm nên tớ mới chọn cách che giấu.”
“Ha, cậu nghĩ con người tớ hẹp hòi đến mức đó sao? Vậy nếu như khi đó tớ và Nguyên Móm không xuất hiện, chẳng phải hai người đã xảy ra loại chuyện đó với nhau rồi sao? Đến lúc đó, cậu sẽ giải thích với tớ như thế nào!”
Sự tuyệt vọng trong lòng của cô ngày một dâng trào. Giữa hai người bọn cô chỉ sợ rằng sẽ không có một kết thúc tốt đẹp. Trải qua bao nhiêu chuyện, bọn cô đều chọn cách nghi ngờ và từ chối đối phương. Giữa bọn cô không có thứ gọi là tin tưởng và sẵn sàng bỏ qua mọi thứ vì nhau. Có lẽ, cuộc tình vừa mới chớm nở cũng nhanh chóng lụi tàn. Hai người bọn họ nên từ chọn cách buông bỏ mối quan hệ này mà tiếp tục làm bạn tốt của nhau sẽ tốt hơn.
Y Bình nhìn thẳng vào mắt của Thanh Hòa, giọng điệu có hơi nghẹn ngào nói:
“Thanh Hòa, tớ nghĩ chúng ta nên dừng lại mối quan hệ này đi. Chỉ làm bạn thôi có được không?”
Không một chút suy nghĩ, cậu thẳng thắng trả lời cô.
“Không, tớ không muốn làm bạn với cậu. Tớ muốn trở thành người ở bên và bảo vệ cậu cả đời này, Y Bình.”
”…”
Thanh Hòa không chần chừ mà lao tới khóa đôi môi của cô lại. Sự đột ngột của Thanh Hòa khiến cho cô phải giật mình mà trợn tròn đôi mắt nhìn cậu. Nụ hôn của Thanh Hòa mang theo sự ấm áp, có chút ngọt ngào như mùi vị của trái dâu tây. Sự mãnh liệt ấy làm cho bản thân cô trở nên tê dại, không thể phản kháng. Y Bình nhắm mắt lại, cô chìm đắm trong nụ hôn ấy. Trong đầu cô lúc này chính là những khoảng ký ức tươi đẹp cùng với Thanh Hòa. Dường như mọi nơi cô đi qua đều có Thanh Hòa luôn ở phía sau dõi theo. Nếu như một ngày nào đó, cậu không còn đi theo cô nữa thì sẽ có ai ở bên bảo vệ cho cô. Sẽ có ai tình nguyện vì cô làm tất cả.
Khóe mắt cô bỗng rơi xuống một giọt nước nóng hổi. Đấy chính là giọt nước mắt của sự đau khổ lẫn sự hạnh phúc trong cô. Nếu bản thân được phép ước thì cô mong muốn cô và Thanh Hòa ngay từ đầu có thể nhận ra được tình cảm của chính mình.
“Y Bình!”
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Thanh Hòa cũng bị giọt nói ấy làm bất ngờ, cậu vội vàng buông Y Bình ra. Bởi người đang đứng trước mặt của họ chính là dì Thanh Thúy, mẹ của Y Bình. Ánh mắt đầy sự phẫn nộ, bà nghiêm túc nhìn hai đứa nhỏ.
“Y Bình, con mau trở về nhà đi.”
Nghe thấy lời mẹ, cô lưu luyến xoay người qua nhìn Thanh Hòa, ánh mắt không rời xa cậu. Nhưng Y Bình cũng biết rằng, lời của mẹ khó cãi. Y Bình không thể làm mẹ buồn, cô buộc phải đi khỏi đó.
Sau khi nhìn thấy Y Bình rời đi, Thanh Hòa đứng một mình ở đây. Cậu cũng có chút lo lắng chẳng biết phải làm thế nào với dì Thanh Thúy. Không gian trở nên ngượng ngùng một chút, Thanh Hòa cảm thấy không gian ngột ngạt. Cậu rón rén bước đi như thể không cho mẹ của Y Bình phát hiện. Nhưng có làm gì đi chăng nữa thì mọi hành động nhỏ của cậu điều đã thu vào tầm mắt của bà.
Từ hồi nãy tới giờ im lặng, Thanh Thúy cố tình quan sát đến hành động của Thanh Hoà. Nhìn thấy cậu có ý định rời đi, bà liền không vui ra mặt. Thanh Thúy trực tiếp gọi cậu đến trước mặt mình. Không vòng vi, bà đi thẳng vào vấn đề.
"Cậu và Y Bình quen nhau à?"
Thanh Hoà không dám lên tiếng. Bởi cậu vừa mới làm ra một chuyện tày trời khiến Y Bình buồn. Cậu đặc biệt biết mẹ của cô rất yêu thương con gái. Nên không dám nói những lời bất lợi. Cậu rụt rè nói :
"Thưa dì, chúng con là bạn tốt của nhau.".
Danh Sách Chương: