• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đau đầu quá đi a!!!"

Ngọc Vân ngồi trong phòng, cô cứ liên tục xoa vào đầu của mình. Cô còn nhớ rằng hôm qua chỉ uống có hai ly bia thôi nhưng sao lại say đến nhường này.

“Một ly nước cam nóng cho em.”

Thanh Hòa chu đáo đặt ly nước trước mặt Ngọc Vân. Vì biết cô bị đau đầu do say.

Cô đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì cười tít mắt, nói lời trêu chọc họ.

“Khụ khụ, thấy rồi nha! Coi bộ tình cảm nặng mồi quá hen.”

”Không phải như chị nghĩ đâu.”

Thấy đàn chị trêu chọc, cô liền xua tay. Cô biết rõ đây chỉ là cách quan tâm như một đứa em gái của đàn anh. Ngoài ra, giữa bọn cô chẳng có thứ gọi là tình cảm trai gái gì cả. Nhưng mà, dù cô có giải thích thế nào thì người bên cạnh cũng chẳng chịu hiểu.

“Chẳng cần phải ngại đâu. Dù sao cả cái văn phòng này đều biết cả rồi.”

“Kh….”

Ngọc Vân muốn giải thích nhưng Thanh Hòa đặt tay lên vai cô, cậu nói nhỏ:

“Bỏ đi, người khác nói gì kệ họ.”

Nhờ lời động viên của Thanh Hòa, Ngọc Vân không nói nữa. Cô gật đầu với cậu ngoan ngoãn lấy ly nước của cậu mua cho. Là một người hiểu chuyện, đương nhiên cô không quên nói lời cảm ơn với Thanh Hòa. Lại sợ đồng nghiệp bên cạnh nhiều chuyện, cô chỉ dám thì thào:

“Cảm ơn đàn anh nha.”

Thanh Hòa nhìn cô mỉm cười không nói gì. Cậu quay trở lại ghế ngồi của mình.

Một lúc sau, quản lý đi đến phòng của bọn họ. Cậu ta bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.

“Mọi người, tất cả tập trung lại đây nghe tôi thông báo.”

Nghe thấy lệnh tập hợp, những người có mặt đều đi lại tụ thành một nhóm.

Lúc này, quản lý hắng giọng một cái ra vẻ cấp trên.

“Tối thứ bảy, công ty của đối tác có tổ chức một buổi tiệc ăn mừng vì sản phẩm game của họ được ưa chuộng trên thị trường.Tổng giám đốc vì muốn khen thưởng cho thành tích làm việc của Thanh Hòa nên cho cậu ta hai tấm thiệp. Thanh Hòa, cậu hãy chọn ra một người trong nhóm để đi cùng với mình, sau đó tôi sẽ báo lên với cấp trên.”

“Hả, giám đốc cho em ư!”

“Đúng vậy.”

Cậu khá bất ngờ vì điều này. Nhận được hai tấm thiệp cậu cũng không biết phải chọn ai đi cùng với mình. Vì trong phòng có rất nhiều bạn nữ, nếu chọn người này người kia sẽ so đo. Nếu không chọn thì lại dư một tấm thiệp. Việc này khiến cậu phải căng não của mình ra.

Quản lý đứng bên cạnh cũng hiểu rõ được tình hình của cậu hiện giờ.Cậu ta mới bèn nháy mắt ra hiệu cho Thanh Hòa.

“Giám đốc còn nói, ở đó có nhiều đối tác lớn. Lần đi này, ngoài việc vui còn phải lo việc công vì nó rất quan trọng cho dự án sắp tới. Nếu như cậu để sai sót thì tôi không biết tổng giám đốc sẽ làm gì đâu nhé.”

Nghe những lời đe dọa của quản lý, mấy cô gái trong phòng bắt đầu thấy lo sợ. Ai nấy đều cúi mặt xuống sợ Thanh Hòa sẽ chọn mình. Một cô gái trong đám đó nhìn sang Ngọc Vân, cô ta nhanh nhẹn nói:

“Quản lý, Ngọc Vân sẽ đi cùng với tổ trưởng Thanh Hòa. Bởi vì hai người đó là một cặp.”

“Ồ, vậy sao!”

Cậu ta nhìn Ngọc Vân với ánh mắt dò xét.

“A…nhưng mà tổ trưởng là người quyết định. Em không liên quan gì cả.”

Đương nhiên Ngọc Vân cũng giống như mấy cô gái khác. Công việc hiện tại đang rất ổn, nếu như bị sa thải cô khó có thể tìm được công ty khác phù hợp cho mình.

“Ngọc Vân sẽ đi cùng với em. Phiền quản lý nói với tổng giám đốc giúp em nha.”

“Đàn anh…”

Ngọc Vân há hốc mồm khi nghe đàn anh chỉ đích danh tên cô. Vốn dĩ cô không có ý định đi cùng với đàn anh nhưng tại sao lại thành ra tình huống trớ trêu này. Cô muốn từ chối nhưng quản lý rất nhanh đã đi mất không để cô kịp lên tiếng. Mọi người cũng giải tán, trở về bàn làm việc của mình. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, còn cô thì không.Ngọc Vân đi đến bàn làm việc của Thanh Hòa, mặt nhăn nhó nói:

“Đàn anh, xin anh đấy. Hãy chọn người khác thay cho em đi. Em không đủ khả năng để tham gia buổi tiệc này đâu.”

Nghe thấy lời than vãn của Ngọc Vân, Thanh Hòa không vội trả lời. Cậu xoay người ra phía sau nhìn mấy đồng nghiệp khác, thấy họ vẫn đang chăm chỉ làm việc cậu mới yên tâm. Thanh Hòa bảo Ngọc Vân lại sát gần, cậu thì thầm bên tai cô.

“Lời vừa nãy chỉ là giả.”

Âm thanh không to cũng không nhỏ đủ để Ngọc Vân nghe thấy. Cô nhìn Thanh Hòa chớp mắt mấy cái vẫn chưa thể tin được.

“Là giả thật sao!”

“Ừm.”

Nhận thấy câu trả lời chắc chắn của Thanh Hòa, Ngọc Vân mới yên tâm. Lúc này, cô cũng thở phào nhẹ nhõm như mấy cô gái khác nhưng chỉ là cô khác họ ở chỗ cô được tham gia buổi tiệc còn họ thì không.Ngọc Vân cười tủm tỉm, cô quay trở lại bàn làm việc của mình.

Đến ngày hẹn, Thanh Hòa mặc bộ đồ vest đen trong lịch lãm, đứng ở trước cửa nhà đợi cô.Bởi vì là con gái nên cô có phần hơi lâu khi sửa soạn. Một lúc sau, cô mới chịu đi ra khỏi nhà. Ngọc Vân mặc một chiếc đầm cổ kính dài tới chân màu trắng chấm bi.Còn mái tóc cô xõa ngang. Thanh Hòa nhìn thấy cô, cậu có chút bối rối khẽ gõ tay vào đầu mình. Cậu ngẩn ngơ hỏi:

“Đây là bộ đẹp nhất trong tủ quần áo của em à?”

“Nhìn bộ này không đẹp sao.”

Cô xoay một vòng cho Thanh Hòa xem. Bởi vì đây là lần đầu tiên đi tham gia một buổi tiệc nên cô cũng không biết mặc như thế nào là phù hợp. Nếu bình thường thì cô sẽ mặc những bộ đồ cá tính, nhưng mà mẹ cô bảo đi dự tiệc thì phải mặc một bộ đồ nữ tính. Cho nên, cô liền chọn ngay bộ này.Vừa kính đáo, vừa nữ tính.Thế này thì quá ưng ý rồi.

“Không có gì. Bộ này cũng đẹp…nhưng bộ này dành cho đi ngủ sẽ tốt hơn.”

Thanh Hòa nói nhưng mấy từ cuối cậu nhỏ giọng lại không muốn cho Ngọc Vân nghe thấy. Cậu nhìn vào đồng hồ suy tính.

“Lên xe đi, không còn nhiều thời gian.”

Cậu đi đến chu đáo mở cửa xe cho Ngọc Vân.

“Cảm ơn anh.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi nhà của Ngọc Vân. Trên đường, Thanh Hòa chạy ngang qua một tiệm thời trang nữ thì ghé vào trong. Cô tưởng đã tới nơi nên nghiêng đầu ra nhìn bên ngoài nhưng lại chau mày nhìn Thanh Hòa.

“Đàn anh, anh ghé vào tiệm quần áo để mua đồ à?”

”Đúng rồi. Em xuống xe đi.”

“Nhưng mà em có mua gì đâu.”

“Đừng cãi, nghe lời anh xuống xe thì em sẽ biết.”

Cô ngơ ngác không biết Thanh Hòa lại muốn làm gì.

“Thế thì xuống.”

Hai người đi vào bên trong tiệm. Thanh Hòa nhanh chân đi đến chỗ trưng bày váy dành cho buổi tiệc. Đôi mắt tinh tế, Thanh Hòa rất nhanh chọn ra được một chiếc váy màu hồng cánh sen dài ngang đầu gối. Cổ áo cúp ngực có lớp màng che ngang.

Ngọc Vân thấy cậu lấy đồ của con gái, cô đứng ở phía sau thắc mắc.

“Anh chọn bộ đồ này cho ai thế?”

“Thì cho em đấy.”

”Hả! Tại sao lại cho em?”

“Vì bộ đồ em mặc không hợp với buổi tiệc. Nếu em không muốn bị xấu mặt thì nghe lời của anh.”

Hai tay đan vào nhau, cô có chút do dự. Nhìn thấy số tiền trên tem, Ngọc Vân ngượng ngùng nói:

“Hai là chúng ta chọn bộ khác đi nha. Em thấy có mấy bộ kia cũng đẹp lắm.”

Thanh Hòa nghiêm túc:

“Không.”

“...”

Câu nói của cậu làm cô không thể nói gì thêm được. Ngọc Vân đau đớn cầm lấy bộ đồ mà liếc nhìn giá tiền lần cuối. Cô chưa bao giờ mua một bộ đồ có giá tiền đắt đỏ thế này. Nếu như mẹ của cô mà biết được thì chắc chắn sẽ mắng cho cô mà xem.

Thanh Hòa đứng bên cạnh nhìn cô chậm chạp đi vào bồ thay đồ, cậu thiếu kiên nhẫn mà nhắc nhẹ với cô.

“Không còn nhiều thời gian đâu. Anh đi ra ngoài trước, em thay xong thì ra sau đấy.”

“Vâng, em biết rồi.”

Một lúc sau, cô đi ra ngoài quầy thanh toán để tính tiền.

“Chị ơi, cho thanh toán chiếc váy đang mặc ạ.”

”Chiếc váy này người yêu của em đã thanh toán rồi em nhé.”

Chị nhân viên cười niềm nở.

“Hả!? Người yêu?”

Ngọc Vân nhìn ngó xung quanh thấy không có ai. Lúc này, cô chợt nhớ đến Thanh Hòa. Thầm nghĩ chị gái đang lầm tưởng rằng Thanh Hòa là ngời yêu của mình. Cô muốn giải thích với chị ta nhưng chợt nhớ lại lời của Thanh Hòa nói. Ngọc Vân chào tạm biệt chị nhân viên, cô lủi thủi đi ra bên ngoài.

Vào trong xe, Ngọc Vân liền nói:

“Đàn anh, khi trở về em sẽ lấy tiền trả lại cho anh.”

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Thanh Hòa nhìn Ngọc Vân qua gương chiếu hậu một cái rồi nói:

“Không cần trả. Anh tặng em.”

“Không được đâu ạ! Bộ đồ này..”

Cô còn chưa nói hết câu thì Thanh Hòa đã cắt lời.

“Coi như quà sinh nhật sớm đi. Anh em với nhau chẳng lẽ anh không thể mua cho em một chiếc váy tặng cho em được sao.”

“Ý em không phải vậy. Em có hơi ngại khi anh tặng cho em món quà đắt như thế này.”

Nhìn qua gương chiếu hậu, Thanh Hòa đùa vui với cô.

“Quan trọng là tấm lòng, tiền bạc có là gì đâu. Chúng ta đều là người làm ra tiền, anh có phải mượn nợ của ai đâu mà em ngại.”

Đúng bảy giờ ba mươi phút, chiếc xe đã tới nơi tham dự buổi tiệc. Thanh Hòa và Ngọc Vân nhìn nhau. Hai người vui vẻ bước vào trong.

Bên trong buổi tiệc có rất nhiều nhân vật lớn nhỏ đến tham dự. Trong đó cũng có một vài người bạn học mà Thanh Hòa biết. Cậu cầm ly rượu dẫn Ngọc Vân đi đến chào hỏi.

“Minh khang, chào cậu. Lâu rồi không gặp nhìn cậu rất khác xưa đấy.”

“Chào cậu nha Thanh Hòa. Tôi còn tưởng cậu không nhận ra tôi nữa rồi đấy.”

“Sao có thể được, cậu bây giờ ưu tú hơn các bạn khác làm sao tôi có thể quên cậu được.”

“Cậu lại khiêm tốn nữa rồi.”

Thấy Thanh Hòa đang tiếp chuyện với bạn của mình, Ngọc Vân đứng đấy có chút ngại. Cô nắm vạt áo của Thanh Hòa nói nhỏ:

“Đàn anh, em vào nhà vệ sinh một chút nhé.”

“Ừm.”

Minh Khang nhìn thấy bạn đồng hành của cậu rời đi, liền tò mò hỏi:

“Này, đấy là bạn gái của cậu à! Nhìn cũng đẹp đấy.”

Cậu cười trừ giải thích với Minh Khang.

“Ha, không phải bạn gái. Em ấy là đồng nghiệp của tôi thôi.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK