"Ê, cậu nói gì tớ không hiểu? Ai lợi dụng ai? Tại sao lại lợi dụng chứ?”
“Thay vì cậu đặt câu hỏi cho tớ thì cậu tự tìm hiểu đi.”
Thanh Trúc cáu gắt nhìn cậu.
“...”
Đột nhiên bị mắng, Thanh Hòa không hiểu bản thân vừa làm ra chuyện sai trái gì. Cậu chỉ hỏi cô ấy có một chút thôi, có cần phải cáu gắt với cậu như vậy không. Thanh Hòa chau mày nhìn Thanh Trúc có phần bất lực. Vì Thanh Trúc không chịu nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra nên Thanh Hòa quyết định sẽ đi hỏi trực tiếp Y Bình. Chỉ còn cách duy nhất và đơn giản này là cậu sẽ có ngay đáp án cho mình.
Thanh Hòa nhìn về phía Y Bình và Như Mai, cậu sồn sồn bước đi.
“...”
Nhìn Thanh Hòa đi về phía trước, Thanh Trúc đang bực chuyển sang ngạc nhiên nhìn Thanh Hòa. Cô ấy vội nắm tay Thanh Hòa lại, khó hiểu hỏi:
“Cậu muốn đi đâu?”
“Tớ đến chỗ Y Bình để hỏi cho ra lẽ.”
“Cái gì? Cậu bị điên à! Nếu bây giờ cậu đến đó thì chỉ làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn thôi.”
Thanh Trúc muốn ngã ngửa với Thanh Hòa. Không hiểu sao cậu lại có một suy nghĩ vô cùng ngây thơ đến vậy. Nếu như trực tiếp đi hỏi, sao cô ấy còn phải đi theo dõi bọn họ làm gì. Một việc đơn giản như thế này mà Thanh Hòa cũng không động não ra là thế nào. Chẳng phải, lúc thường cậu vẫn thường hay đưa ra những sáng kiến hữu ích sao. Bây giờ não bộ của cậu bị hỏng ư!
“Nếu không hỏi trực tiếp Y Bình thì tớ phải làm sao. Cậu không chịu nói cho tớ biết, chẳng lẽ tớ phải chạy xung quanh hàng rào để đào củ cà rốt đang ở bên trong vườn sao! Cậu nói xem, tớ chỉ cần trực tiếp vào vườn cà rốt đào là được rồi, đúng không.”
Cậu dùng lí lẽ của mình để phản bác lời nói của Thanh Trúc. Mà việc này, làm Thanh Trúc cũng bị cứng họng không thể đáp trả được. Mặc dù Thanh Hòa nói đúng nhưng đó chỉ là một phần thôi. Làm sao có thể so sánh hai bài toán tương tự nhưng có cách giải khác nhau được, trừ khi người giải quá cao tay.
“Này, tớ chấp nhận ví dụ logic của cậu nhưng đây là thực tế. Việc này không phải nói chuyện trực tiếp là có thể giải quyết xong, nó cần phải có bằng chứng và những việc làm cụ thể.”
“Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết lý do rồi đúng không?”
Lúc này, Thanh Hòa khoanh tay trước ngực ra vẻ học thức. Dường như đây chính là sự sắp đặt của cậu dành cho Thanh Trúc. Vì lường trước được việc Thanh Trúc sẽ ngăn cản cậu lại nếu cậu trực tiếp xông đến đó. Một phần, Thanh Trúc là người sống về triết lý. Tất nhiên, khi nhìn thấy cậu đi qua đó, cô ấy chắc chắn sẽ nêu ra cái đúng cái sai và giữ chân ở lại đây. Và như vậy, kế hoạch “dương đông kích tây” của cậu đã được hoàn thành.
Khi ấy, Thanh Trúc đã nhận ra sự khác lạ ở Thanh Hòa. Cô ấy chợt nhận ra những ẩn ý trong câu nói của Thanh Hòa. Biết được bản thân đã bị cậu gài bẫy, Thanh Trúc đen mặt nhìn cậu. Trong lúc nóng vội, nhất thời Thanh Trúc đã bị Thanh Hòa chơi khâm. Càng nghĩ, cô ấy lại càng tức nhưng không thể làm gì được Thanh Hòa. Cô ấy chỉ có thể nhẫn nhịn mà kể cho Thanh Hòa những gì đã diễn ra giữa bọn họ và Như Mai. Cả việc, Như Mai nói lời đe dọa với Thanh Trúc, cô ấy cũng nói cho Thanh Hòa biết.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Thanh Hòa rơi vào trầm tư. Con ngươi đen nhánh nhìn về phía Y Bình và Như Mai, trong đầu lại suy ngẫm. Một lúc sau, khi đã phân tích được tình hình hiện tại của ba cô gái. Thanh Hòa khẽ thở dài nói:
“Cậu nói đúng Thanh Trúc, một cô gái mà có tính hơn thua như cô ta không thể làm bạn với chúng ta được. Y Bình ngây thơ chắc chắn là bị cô ta dụ dỗ. Tớ phải nghĩ cách tách hai người họ ra.”
Nói xong, Thanh Hòa lại tiếp tục ngẫm nghĩ. Hình như, cậu nhận thấy một điều rằng. Chuyện này là của con gái, một thằng con trai như cậu lại xen vào thật không ra thể thống gì. Việc của con gái thì để bọn con gái tự quyết với nhau. Cậu chỉ có nhiệm vụ đứng phía sau bảo vệ hai cô gái khi có gì cần đến. Thanh Hòa vội nói với Thanh Trúc.
“Tớ thấy cậu rất giỏi trong mấy việc này, hay cậu xử lý giúp Y Bình đi. Tớ sẽ đứng ở phía sau hỗ trợ.”
Nghe những lời này Thanh Trúc chau mày vào nhau, cô ấy khó chịu vì sự quyết định này của Thanh Hòa. Nếu là lúc trước, Thanh Hòa sẽ mặt kệ mọi chuyện mà lao đầu vào che chắn cho Y Bình. Nhưng bây giờ lại từ chối, còn để một mình cô ấy đứng ra giải quyết. Thanh Trúc lấy tay của mình sờ vào trán Thanh Hòa. Nhiệt độ vẫn bình thường cho thấy cậu không hề bị bệnh nhưng việc thay đổi này làm cô ấy không kịp phản ứng. Thanh Trúc tỏ vẻ khó hiểu nhìn Thanh Hòa.
“Tại sao cậu lại muốn như vậy? Bình thường cậu vẫn hay lấy thân mình che chắn cho Y Bình ư! Bây giờ chỉ có một cô gái thôi cậu lại đẩy nó qua cho mình. Cậu có phải là con trai không đấy.”
“Tớ làm gì cũng có lý do của nó. Nhìn tớ là biết khác giới với bọn con gái mấy cậu rồi, tớ không thể chen một chân vào bọn con gái để giải quyết được. Cậu phải biết điều này hơn ai hết chứ.”
Cậu liền trách ngược lại Thanh Trúc không hiểu chuyện.
“Cậu nói vậy là tớ sai sao? Được thôi, coi như tớ sai đi. Nhưng một mình tớ không thể lật mặt được cô gái đó, cậu phải giúp tớ một tay.”
”Đương nhiên rồi, tớ luôn sẵn sàng trong chuyện này.”
Trong lúc này, Y Bình và Như Mai lại nói đến chuyện bọn côn đồ lần trước. Như Mai buồn bã nói với Y Bình:
“Tớ đã trả hết số tiền mà mình nợ cho bọn chúng nhưng hai hôm nay bọn chúng lại đến tìm tớ để kiếm chuyện. Việc này khiến cho công việc của tớ bị gián đoạn. Tớ thật sự không biết phải làm gì với chúng cả.”
Như Mai bất lực mà cúi mặt xuống. Nhìn thấy Như Mai như vậy, Y Bình cũng có chút sót, cô không biết phải dùng từ nào để an ủi Như Mai. Thấy cô ta tội nghiệp như vậy, lòng cô cũng không thể yên. Y Bình nắm chặt tay, tức giận đập lên bàn một cái.
“Tức thật, bọn chúng lấy được tiền mà không chịu rời đi. Bọn này cũng bám dai như đĩa rồi.”
“Y Bình ơi, bây giờ tớ phải làm sao đây?”
Đôi mắt từ lúc nào đã đướm lệ, Như Mai đáng thương nhìn Y Bình cầu mong cô có thể giúp cô ta.
“Tớ…”
Nhìn Như Mai khóc, Y Bình trở nên bối rối. Lúc nàu, cô không thể suy nghĩ được việc gì ra hồn cả. Y Bình không dám nhìn thẳng mặt Như Mai mà quay sang chỗ khác, gương mặt có chút khó xử. Hai tay đan vào nhau. Y Bình nói:
“Tớ nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với chúng thử xem. Tiền chúng ta cũng đưa rồi, giữa cậu và bọn chúng cũng không còn lý do gì để gặp nhau cả.”
“Nhưng tớ không biết nói gì với bọn chúng, cậu giúp tớ được không Y Bình!”
“Tớ…”
Sự cầu xin của Như Mai làm Y Bình bị run động. Nhìn Như Mai cầu xin mình giúp đỡ, cô không thể nào nói lời từ chối với Như Mai được. Cuối cùng, cô cũng quyết định giúp Như Mai lần này.
“Được, tớ sẽ đi gặp bọn chúng với cậu.”
“Y Bình, cậu thật tốt với tớ!”
Nghe Y Bình sẽ đi cùng mình, Như Mai mừng như mở hội. Cậu ôm chầm lấy Y Bình mà cảm kích. Từ khi cô ta gặp được Y Bình thì cuộc này của cô ta đã thay đổi. Lúc trước nó là một màu đen nhưng khi Y Bình đến thì nó đã chuyển sang màu xanh của sự sống. Như Mai tự nói với lòng mình, phải thật trân trọng Y Bình. Bởi, biết tìm đâu ra một người giống như cô đây.
“Chúng ta là bạn, đương nhiên tớ phải giúp cậu. Mà khi nào chúng đến gặp cậu?”
“À, là ngày mai.”
“Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi gặp bọn chúng để giải quyết cho xong việc này. Cậu sau này có thiếu thốn cũng đừng đi mượn bọn chúng nữa. Dính vào bọn đó chỉ càng rắc rối hơn thôi.”
“Ừm, cảm ơn cậu. Tớ sẽ nhớ lời cậu nói.”
Như Mai gật đầu đồng ý với Y Bình. Hai người ở lại nói thêm một chút nữa thì ra về.
Ở bên này, Thanh Trúc và Thanh Hòa thấy hai người họ đã rời đi liền bám theo.
Lúc trên đường về nhà, Như Mai phải rẽ sang đường khác nhưng cô ta lại không rẽ mà vẫn tiếp tục đi cùng đường với Y Bình. Như Mai nắm lấy tay Y Bình, cô ta cười nói:
“Y Bình, tớ có thể biết nhà của cậu được không?”
”Nhà tớ?”
Y Bình có chút ngạc nhiên nhìn Như Mai. Tự nhiên Như Mai lại muốn biết nhà của cô. Việc này Y Bình có chút do dự nhưng cô không thể từ chối được. Vì cô chẳng biết lấy lí do nào để từ chối khi Như Mai đang đi cùng với mình. Làm như vậy quá mất lịch sự. Với cả, chỉ là muốn biết nhà thôi mà, cũng chẳng phải là chuyện to tát gì. Cho Như Mai biết nhà của mình chắc không có gì. Y Bình nhìn vui vẻ nói:
“Ừm, nhưng mà nhà tớ còn một đoạn khá xa. Cậu có muốn đi không?”
“Có chứ. Hôm nay trùng hợp tớ không có ca làm việc, tớ có thể ghé qua nhà cậu chơi một lúc được không?”
”Ờ được. Cậu không ngại thì có thể ở lại chơi cùng với tớ.”
Lời nói có chút gượng gạo, Y Bình miễn cưỡng đồng ý với Như Mai. Lúc này, cô lại nghĩ đến Thanh Trúc. Nếu mà Thanh Trúc biết được Như Mai ghé qua nhà của cô thì Thanh Trúc chắc chắn sẽ lại giận cô nữa cho xem. Nhưng biết làm thế nào được bây giờ, cô cũng khổ tâm lắm chứ.
“Y Bình, cậu thật tốt với tớ.”
Hai người đi trên đường quấn lấy nhau chẳng khác gì một cặp đôi đang yêu đương. Mà tất cả việc này đã thu vào tầm mắt của Thanh Trúc, cô ấy tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Con nhỏ chết tiệt!”
Thanh Hòa đi kế bên cảm thấy có chút sợ hãi. Cậu phải tránh xa Thanh Trúc một khoảng để đảm bảo an toàn. Ai biết được cô ấy nổi nóng mà xem cậu như bao cát để trút giận. Tôt nhất là không nên đứng kế bên Thanh Trúc. Cứ tưởng đi xa như vậy sẽ đảm bảo được an toàn nhưng không. Đột nhiên Thanh Trúc lại gọi tên của cậu.
“Thanh Hoà!”
Danh Sách Chương: