• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: LAM









Lần đầu tiên Tống Nha gặp Tống Hàng là ở buổi đại hội tuyên dương tại trường, nói chung những buổi đại hội như thế này chẳng liên quan gì đến nhỏ, nhỏ cũng không muốn tới đó góp vui làm gì.









Song, bố nhỏ lại bảo nếu nhỏ không đến nhìn xem người khác ưu tú bao nhiêu thì nhỏ vĩnh viễn sẽ không biết bản thân mình yếu kém thế nào.









“Tống Nha! Nếu lần này con không đi, tiền tiêu vặt tháng sau đừng mơ lấy được một đồng!” Bố của Tống Nha khi ấy đã nói như thế.









Tống Nha bị Tôn Sư Cưu lôi kéo chạy tới chỗ của lớp mình, nhỏ theo quán tính muốn bước xuống vị trí cuối cùng nhưng lại bị Tôn Sư Cưu tóm lại: “Bà đi đâu đấy? Nếu đã tới thì phải ngồi ở chỗ nào nổi bật để cho bố của bà còn nhìn thấy nữa chứ! Nếu không bà đến cũng như không! Huống hồ lát nữa tui phải lên nhận thưởng, ngồi ở phía sau không tiện chút nào hết!”









Tống Nha cảm thấy vế sau cùng trong lời nói của Tôn Sư Cưu mới là trọng điểm, nhỏ nhịn không được đấm Tôn Sư Cưu một cái.









Tôn Sư Cưu tất nhiên sẽ không để bụng, hai cô bé con kẻ đánh tới người đánh lui đang đùa giỡn hết sức vui vẻ thì bỗng dưng Tôn Sư Cưu bất động.









Tống Nha thừa dịp đánh Tôn Sư Cưu hai cái mà Tôn Sư Cưu vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm vào một chỗ: “Ê ê ê, Tống Nha, bà dòm cậu bạn kia đi.”









Tống Nha nương theo phương hướng Tôn Sư Cưu chỉ, nhỏ trông thấy vầng trán sáng loáng của bố mình.









Trưởng khoa Giáo vụ Tống tựa hồ cảm nhận được có người đang nhìn mình, ông bèn quay đầu lại, đến khi trông thấy đứa con gái nhà mình đang ngoan ngoãn ngồi ở dãy đầu của lớp, ông ngay lập tức gật gù tỏ vẻ hài lòng.









Tống Nha hung hăng nghiến răng nghiến lợi nhéo một cái lên người Tôn Sư Cưu: “Bà trêu tui vui lắm chứ gì?”









Tôn Sư Cưu bị nhéo hét thảm một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Nha: “Tui không có trêu bà, má ôi, tui thề luôn á, cậu bạn kia là người đẹp trai nhất mà tui từng gặp qua!”









Cả hai đang nói chuyện hăng say thì buổi đại hội tuyên dương bắt đầu.









Đầu tiên là lời phát biểu của lãnh đạo nhà trường, bố Tống Nha cũng lên bục chia sẻ đôi lời.









Tống Nha nghe loáng thoáng bố mình nói cái gì mà mời bạn học Tống Hàng của khối bảy lên bục phát biểu.









Tiếp theo, Tống Nha nghe thấy từng trận tiếng hét chói tai, Tôn Sư Cưu ngồi ở bên cạnh cũng tham gia, lại còn là một trong những người hét nhiệt tình nhất.









Khóe miệng Tống Nha co rút, Tôn ơi là Tôn, bà là hoa khôi học đường đó, làm ơn giữ hình tượng chút đi.









Tống Nha bị Tôn Sư Cưu ngó lơ nên đành phải ngẩng đầu nhìn lên phía trên bục, nhỏ muốn dòm thử xem kẻ có thể khiến Tôn Sư Cưu phát điên phát rồ rốt cuộc là ai.









Cuối cùng, Tống Nha nhìn thấy Tống Hàng, một Tống Hàng lấp la lấp lánh.









Chàng thiếu niên đứng trên bục cao, khe khẽ mỉm cười, lặng yên không tiếng cướp mất trái tim người thiếu nữ.









Tống Nha mặc kệ cái gọi là tình chị em cây khế, nhỏ tỏ ý muốn theo đuổi Tống Hàng, Tôn Sư Cưu tức giận nhảy dựng lên: “Chàng trai ưu tú như vậy bọn mình chỉ nên đứng từ xa ngắm thôi! Cậu ấy thuộc về một người con trai khác rồi!”









Tống Nha chẳng thèm đếm xỉa tới Tôn Sư Cưu, sau đó nhỏ thật sự đã thành công theo đuổi được Tống Hàng.









Tôn Sư Cưu kinh ngạc muốn rớt cả cằm: “Ủa? Nội dung vở kịch không đúng nha!”









Tống Nha cười đắc ý: “Nội dung không đúng chỗ nào? Cưa đổ cậu ấy dễ quá hả?”









Tôn Sư Cưu: “Không phải, chàng trai ưu tú như vậy đáng lẽ phải có bạn trai chứ?”









Tống Nha: “…”









Tin tức về tình yêu của Tống Hàng lọt vào tai Nấm Lùn.









“Tống Hàng hẹn hò! Đối tượng là đàn chị khối tám, xinh đẹp vô cùng!”









“Đàn chị tặng cho Tống Hàng một hộp chocolate!”









“Ồ! Đàn chị tặng Tống Hàng một chiếc khăn quàng cổ!!! Ể, giờ mới mùa thu mà ta?”









“Ê ê ê! Đàn chị tên là Tống Nha, bố của chị ấy là trưởng khoa Giáo vụ trường mình đó!”









“Tống Hàng và đàn chị cùng nhau đi ăn cơm ở quán ăn nhỏ đối diện trường tiểu học.”









Nấm Lùn bẻ gãy luôn cây bút, chịu không nổi nữa quát to một tiếng: “Mạnh Khiếu Thiên ông câm mồm lại ngay! Ngày nào cũng ràm bên tai tui Tống Hàng dài, Tống Hàng ngắn! Phiền muốn chết!”









Mạnh Khiếu Thiên bị quát tới nỗi ngơ ngác, ngoan ngoãn ngậm miệng, tủi thân ngồi trở về chỗ của mình: “Tui tưởng ông thích nghe nên tui mới nói chứ bộ, hổng phải ông vẫn luôn chú ý tới Tống Hàng sao…”









Nấm Lùn trừng mắt nhìn Mạnh Khiếu Thiên, hận không thể đâm chết cậu ta, ngồi cùng bàn với một đứa nói nhiều, quả thật sống không bằng chết!









Nấm Lùn đứng dậy bước ra ngoài, Mạnh Khiếu Thiên gọi với theo: “Nấm Lùn, ông đi đâu thế, không ăn cơm à?”









Nấm Lùn mặc kệ bạn cùng bàn, cậu chạy đến quán ăn nhỏ bên ngoài trường học, quả nhiên trông thấy Tống Hàng đang dùng cơm với một cô bạn xinh đẹp.









Thật bất công! Tại sao những gì tốt nhất đều bị Tống Hàng giành mất!









Đứng thứ nhất là Tống Hàng!









Bạn gái xinh đẹp cũng là của Tống Hàng nốt!









Mà Chu Gia Gia là cậu, không giành được vị trí thứ nhất, càng không có bạn gái xinh đẹp, đã vậy còn phải chịu đựng bạn cùng bàn nói luyên thuyên léo nha léo nhéo suốt cả ngày.









Nấm Lùn tràn đầy căm phẫn, cậu nhất định phải chia rẽ cho bằng được đôi uyên ương này!









Quyết tâm nào! Cố lên! Nấm Lùn! Ý lộn! Cố lên Chu Gia Gia!









Ở bên này, Nấm Lùn đang tự cổ vũ chính mình thì chợt nghe cô bạn nũng nịu nói với Tống Hàng: “Ôi, tớ không ăn hành xắt đâu nạ.”









Tống Hàng nở nụ cười ấm áp: “Để mình gắp ra cho cậu.”









Hắn trải một tờ khăn giấy lên trên bàn sau đó dùng đũa gắp hành lá xắt nhỏ trong dĩa trứng chiên ra.









Cơ hội đến rồi!









Nấm Lùn bắt lấy thời cơ chạy tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tống Hàng.









Cả Tống Hàng lẫn Tống Nha đều sững sờ trong chốc lát.









Tống Hàng là người phản ứng đầu tiên, tựa hồ đã sớm đoán được Nấm Lùn sẽ đến, hắn sờ đầu Nấm Lùn: “Cậu đến rồi.”









Tống Nha để bụng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nét cười: “Đây là?”









Tống Hàng vừa gắp hành vừa nói: “Gia Gia, bạn tốt nhất của mình.”









Nhịp tim của Tống Nha đập nhanh bất thường, nhỏ có một loại dự cảm không lành, vì thế càng thêm để bụng.









Tống Nha thử thăm dò chìa tay ra: “Chào cậu, Gia Gia, tớ là Tống Nha bạn gái của Tống Hàng, bọn tớ đang hẹn hò, thật tuyệt khi cậu đến góp vui!”









Tống Nha cố ý nhấn mạnh năm chữ “bọn tớ đang hẹn hò”!









Tống Nha nói xong thì tự khen mình một cái! Rất cơ trí! Lực sát thương quá cao! Vừa thể hiện rõ ràng ý tứ không chào đón vừa khiến người nghe không cảm thấy khó chịu!









Nấm Lùn phớt lờ, liếc Tống Nha một cái rồi chỉ vào đống hành xắt: “Chị ấy không ăn hành thì tớ ăn!”









Tống Hàng mỉm cười: “Để tớ lấy cho cậu đôi đũa.”









Nấm Lùn lắc đầu: “Muốn cậu đút cơ!”









Nói xong, Nấm Lùn há to miệng, vẻ mặt vô tội nhìn Tống Hàng.









Từ nhỏ đến lớn, thứ có thể khiến cho Tống Hàng chịu thua chỉ có thể là dáng vẻ làm nũng vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch của Nấm Lùn, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đút cho cậu một miếng, hết miếng này rồi tới miếng khác…









“Gắp trứng chiên cho tớ nữa.”









“Thịt kho tàu tớ cũng muốn ăn!”



















Tống Nha rốt cuộc nhịn không nỗi nữa, nhỏ đứng dậy thô bạo vỗ mặt bàn: “Má nó, hai người các cậu mới đúng là một đôi chứ gì! Để cho bà đây tới xem các người rắc cơm chó hả! Ụ mạ! Bà đây đách thèm! Bái bai thứ chó hề!”









Tống Nha nổi giận đùng đùng rời đi, căm phẫn chạy rất xa, đến khi quay đầu nhìn lại, Tống Hàng chẳng thèm đuổi theo.









Tống Nha cảm thấy mùa đông tới rồi! Má nó! Dòng sở khanh! Chó hết cả đôi!









Cơ mà, hai người đó thoạt nhìn trông cũng xứng đôi đấy chứ, ấm áp trung khuyển công x ngạo kiều tạc mao thụ, hí hí! Má, tui khinh! Tôn Sư Cưu bà truyền mấy cái tư tưởng độc hại sang cho tui rồi!









TÁC GIẢ CÓ LỜI PHÁT BIỂU:









Nấm Lùn: Tống Hàng là của tui!









Nam thần: Ừa, của cậu.









Tống Nha: Ụ mạ! Năm con gà chúc ngài đại cát đại lợi!









Chú thích: Câu chúc phúc Đại cát đại lợi 大吉大利 vốn là một thành ngữ, từng xuất hiện trong lời nói của nhân vật Gia Cát Lượng ở cuốn tiểu thuyết “Tam Quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung. Trong hồi thứ 54, Khổng Minh có nói như sau: “Đến đây thì Lượng đã biết rồi. Vừa nãy có bói quẻ Dịch thì được một điềm đại cát đại lợi.” (來意亮已知道了。适間卜《易》,得一大吉大利之兆). Vào thời xưa, thành ngữ này thường được dùng trong bói toán, chúc phúc. Đến nay phổ biến được dùng để chúc tụng trong những dịp trọng đại của đời người hoặc ngày Tết đầu năm. Về phong tục này, cả người Việt và người Tàu đều đồng nhất. (Mọi người đọc thêm tại đây: vannghethainguyen)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK