Mặc dù đã vứt thuốc tăng chiều cao nhưng năm lớp mười vẫn trở thành thời kỳ đỉnh cao cho sự phát triển của Nấm Lùn. Vào dịp nghỉ đông năm lớp mười một, Nấm Lùn cao gần bằng một mét sáu.
Tuy rằng nhà họ Tống và nhà họ Chu sinh sống trong cùng một khu chung cư X thế nhưng số lần Tống Hàng và Nấm Lùn có thể dính lấy nhau trong kỳ nghỉ đông lại không nhiều.
Lễ tình nhân hôm nay, cả bố mẹ Chu lẫn bố mẹ Tống đều đi ra ngoài tận hưởng thế giới riêng tư của bọn họ, đấy cũng là điều mà Tống Hàn và Nấm Lùn mong muốn, cả hai thu dọn đồ đạc, bắt đầu xuất phát.
Tống Hàng đeo một chiếc ba lô nhỏ, Nấm Lùn tò mò hỏi bên trong chứa cái gì, Tống Hàng nở nụ cười thần bí nói đến lúc đó cậu sẽ biết, dù có hỏi thêm hắn cũng không chịu nói.
Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, Nấm Lùn bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Trên đường kẻ đến người đi, đâu đâu cũng là những cặp tình nhân.
Tống Hàng đi ở phía trước, đến khi nghiêng đầu nhìn sang mới biết Nấm Lùn không theo kịp mình. Hắn tưởng Nấm Lùn giận lẫy, thế là vội vàng chạy lại dỗ dành: “Tớ chỉ muốn tạo chút bất ngờ thôi mà, nếu cậu thật sự muốn biết tớ sẽ mở nó ngay bây giờ cho cậu xem, cậu đừng buồn nha.”
Nấm Lùn lắc đầu chỉ tay về phía trước, Tống Hàng ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra chỗ mà Nấm Lùn đang đứng là trước cửa một tiệm bánh ngọt.
Nấm Lùn nắm lấy ống tay áo của Tống Hàng, vẻ mặt khát khao: “Tớ muốn ăn.”
Tống Hàng đếm số tiền mình mang theo rồi nhìn giá cả dán trên chiếc bánh trong tủ kính, cõi lòng rối rắm. Không phải là không đủ tiền mà là nếu như mua thì điều hắn kỳ vọng trong suốt ba năm qua sẽ không thành hiện thực.
Nấm Lùn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh không chớp mắt, lặp đi lặp lại một câu: “Tớ rất muốn ăn… Rất muốn ăn… Muốn ăn.”
Tống Hàng cắn răng lôi kéo Nấm Lùn bước vào trong cửa tiệm.
“Chị ơi, bọn em không đủ tiền, có thể ghi nợ không ạ?”
Chị gái bán hàng ngước lên gương mặt xinh đẹp, nhếch mép cười khẩy: “Cửa tiệm của chúng tôi không có khái niệm ghi nợ! Cho các cậu nợ rồi lỡ chẳng may các cậu chạy mất tôi biết kiếm ở đâu, khi ấy chủ tiệm trách cứ tôi, tôi phải làm thế nào? Được rồi, không đủ tiền thì đi giùm cái đi!”
Tống Hàng vốn đã chẳng ôm hi vọng, hắn xoa đầu Nấm Lùn, cùng cậu thương lượng: “Lần sau bọn mình quay lại có được không? Lần sau sẽ mua cho cậu nhiều hơn, muốn ăn cái nào thì mua cái đó.”
Nấm Lùn lắc đầu: “Tớ muốn ăn ngay bây giờ! Mỗi lần cậu đòi hôn tớ, tớ cự tuyệt cậu cũng đâu có nghe!”
Tống Hàng: “…”
Má nó! Đúng thật là! Cạn lời mà.
Cậu ấy nói không sai, thôi bỏ đi, việc kia hoãn lại chút cũng được, làm Gia Gia vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Tống Hàng nghĩ đến đây, vừa muốn thanh toán thì chợt nghe Nấm Lùn lên tiếng: “Chị ơi, chẳng phải bên chị giảm 50% cho tình nhân sao ạ? Bọn em là một đôi!” Dứt lời, Nấm Lùn tóm lấy cánh tay của Tống Hàng, đáng thương tội nghiệp hỏi, “Nếu được giảm 50%, tiền của bọn mình có đủ không?”
Nghe thấy Nấm Lùn dõng dạc tuyên bố bọn họ là một đôi, cõi lòng Tống Hàng vừa ấm áp vừa sướng vui, bởi vì Nấm Lùn lại dám có gan ở bên ngoài công khai tình cảm giữa hai người, hắn kích động đến mức trong lúc nhất thời quên luôn phản ứng.
“Cậu nói các cậu là một đôi thì chính là một đôi? Sao tôi biết được các cậu có lừa tôi hay không?” Chị gái bán hàng nở nụ cười khinh bỉ, “Đầu năm nay thật lắm kẻ lừa đảo!”
“Bọn em không phải kẻ lừa đảo!” Nấm Lùn rất không phục nhưng cậu lại không cao bằng chị gái bán hàng, vì để bày tỏ sự tức giận của mình, cậu đã chạy đến trước mặt chị gái bán hàng rồi nhảy cẫng lên bày tỏ sự bất bình!
Tống Hàng: “…”
Chị gái bàn hàng: “…”
Tống Hàng lôi kéo Nấm Lùn trở về, không để cho cậu tiếp tục làm ra loại hành động mất mặt này nữa, sau đó hắn khom lưng hôn cậu một cái.
Nấm Lùn đang nhảy cẫng lên ngay lập tức ngây dại.
Ai nha! Dám làm trò trước mặt người khác luôn! Mắc cỡ quá đi!
Chị gái bàn hàng sững sờ: “… Thật… Thật sự là một đôi hả?”
Tống Hàng gật đầu.
Nấm Lùn cũng gật đầu phụ hoa theo: “Chị tin chưa? Em đây chả thèm lừa chị nhé!”
Chị gái bán hàng xoay người lấy khăn giấy lau máu mũi rồi mới lấy chiếc bánh ngọt to nhất, đắt tiền nhất mang ra: “Em cầm lấy ăn đi! Miễn phí!”
Nấm Lùn vui mừng hớn hở tiếp nhận: “Miễn phí như vậy chủ tiệm có trách mắng chị không?”
Chị gái bán hàng nở nụ cười tự đắc: “Bà đây chính là chủ tiệm, ai dám trách mắng!”
Nấm Lùn đưa ra đề nghị muốn chị gái bán hàng cho mình vài cái nĩa cùng thìa, cậu cẩn thận chia chiếc bánh ra làm ba, mỗi người một phần.
Ba người ngồi cùng nhau vui vẻ ăn bánh ngọt, chị gái bàn hàng một lòng hóng hớt chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ.
Nấm Lùn khoa tay múa chân nói đến mức hưng phấn, thỉnh thoảng còn cùng chị gái bán hàng cười ha ha.
Tống Hàng cũng cười, vuốt nhẹ chiếc ba lô.
Tình yêu à, ăn đi ăn đi, chờ cậu ăn bánh ngọt xong thì tới lượt mình ăn cậu.