• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: LAM



Dòm Tống Nha rời đi, nội tâm Nấm Lùn tự bật ngón cái với chính mình: Kế hoạch tác chiến, thành công!



Tống Hàng đứng lên muốn đuổi theo Tống Nha nhưng Nấm Lùn đã nhanh trí giữ chặt tay áo hắn.



“Sao thế?” Tống Hàng xoay người sờ đầu cậu, “Ngoan nào, tớ phải đuổi theo Tống Nha, cậu ấy chạy đi như thế rất dễ gặp chuyện không may!”



Nấm Lùn nghĩ bụng, cho mi đuổi theo thế chẳng khác nào để hai đứa mi làm lành à!



Dưới tình thế cấp bách, cậu đành ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất: “Tớ… Tớ đau bụng quá, hu hu hu hu hu, đau chết mất!”



Tống Hàng cúi xuống ôm lấy hắn: “Làm sao vậy, vừa rồi vẫn còn khỏe mà?”



Nấm Lùn nghĩ tới mục đích của mình rồi lại nhớ đến cảm giác ấm ức khi bị Tống Hàng cướp mất vị trí thứ nhất, cậu cố gắng chớp chớp mắt, nặn ra được hai giọt lệ: “Tớ không biết, đau quá, đau quá, đau quá đi.”



Tống Hàng thấy Nấm Lùn như vậy, lòng đau như cắt.



Trong lòng hắn, Nấm Lùn là người đã cùng hắn lớn lên, chẳng khác nào em trai ruột thịt.



Tống Hàng bỏ mặc tất cả, bế Nấm Lùn chạy tới trạm y tế gần nhất.



Tống Nha vừa mới thất tình, thất tha thất thểu quay về trường học sau đó ngồi vào vị trí của mình, lặng lẽ đau lòng.



Tôn Sư Cưu rón ra rón rén tới gần Tống Nha rồi dùng ngón tay chọt vào bầu má của nhỏ: “Nha Nha bé bỏng làm sao đấy?”



Tống Nha ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tui thất tình! Tui đụng trúng sở khanh! Ở trong mắt cậu ta tui còn không quan trọng bằng một thằng nhóc!”



Nghe vậy, hai mắt Tôn Sư Cưu tỏa sáng: “Tống Hàng hả?”



Tống Nha bẻ gãy cây bút trên tay: “Còn! Ai! Trồng! Khoai! Đất! Này! Nữa! Bà không biết đâu, đôi cẩu nam nam đó thật sự muốn chọc mù mắt tui!”



Tôn Sư Cưu kích động đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười to, tui đã bảo rồi mà, mấy chàng đẹp trai thường hay có bạn trai lắm!



Tôn Sư Cưu hắng giọng hỏi Tống Nha: “Bà quyết định chia tay thật sao?”



Tống Nha gật đầu.



Tôn Sư Cưu tiếp tục hỏi: “Vậy nếu tui theo đuổi cậu ấy, bà có giận tui không?”



Tống Nha: “Gì?”



Tôn Sư Cưu lặp lại lần nữa: “Bà với Tống Hàng chia tay rồi thì đến lượt tui theo đuổi cậu ấy!”



Tống Nha vội phản ứng, hai tay túm lấy đầu Tôn Sư Cưu lắc mạnh mấy cái: “Ngày hôm nay trước khi ra khỏi cửa có phải mi bị em trai đá trúng đầu không? Cậu ta là sở khanh, là hố lửa! Bà đây mới vừa thoát thân mà mi thì lại muốn nhảy vào bên trong! Huống hồ trước kia chẳng phải chính mi là người khuyên bà đây chớ nên theo đuổi cậu ta sao?”



Tôn Sư Cưu bị lắc đến nỗi buồn nôn, vất vả lắm mới giãy ra khỏi móng vuốt của Tống Nha, sau khi ổn định tâm trí, Tôn Sư Cưu mới nở một nụ cười đầy thâm ý: “Tui với bà không giống nhau, tui thích Tống Hàng là vì tui thưởng thức nhan sắc của cậu ấy, tui theo đuổi cậu ấy chỉ để chứng minh một việc thôi! Nếu bà không ngại, tui sẽ làm ngay đó!”



Bất cứ khi nào Tôn Sư Cưu nở nụ cười như vậy, tức là sẽ có ai đó gặp xui xẻo.



Tống Nha nhớ tới lúc trước anh trai mình và em trai của Tôn Sư Cưu bị chính Tôn Sư Cưu nhốt trong phòng tắm, cô nam quả nam chờ ở trong đó suốt cả ngày! Đến khi được thả ra, vừa nhìn thấy Tôn Sư Cưu một cái là cả hai đã ngay lập tức trở nên sợ hãi, hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống cho xong.



Nghĩ đến đây, Tống Nha không khỏi rùng mình một cái, toàn thân nổi hết cả da gà: “Không ngại không ngại, bà muốn làm gì thì làm.”



Tôn Sư Cưu vì muốn tránh những lời đàm tiếu nên nửa năm sau mới bắt đầu theo đuổi Tống Hàng.



Khi đó, Tôn Sư Cưu và Tống Nha học lớp chín, Tống Hàng và Nấm Lùn học lớp tám.



Chuyện hẹn hò của Tống Hàng bị Nấm Lùn làm cho không bệnh mà chết (*), mãi đến tận bây giờ hắn mới có thể thoát ra khỏi cuộc tình tan vỡ đó. Tống Hàng luôn nghĩ nhân lúc còn trẻ nhất định phải có một mối tình đậm sâu đến chết đi sống lại, kết quả mới yêu đương được có một tuần mà đã chia tay rồi.



Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tống Hàng cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác thất bại.



Hắn nghĩ mãi không ra, rõ ràng mình vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại còn ân cần chu đáo, thế thì vì cớ làm sao mà Tống Nha lại muốn chia tay?



Lúc này, Tôn Sư Cưu xuất hiện trước mặt Tống Hàng, nói rằng mình thích hắn.



Tôn Sư Cưu là hoa khôi học đường, xinh đẹp, thành tích xuất sắc, tính tình tốt, khi tiếp xúc cho cảm giác thoải mái, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của Tống Hàng.



Tống Hàng quyết định thử thêm một lần, cả hai chính thức hẹn hò.



Hai người bọn họ đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong trường, tổ hợp trai tài gái sắc này ngay lập tức trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện phiếm của mọi người sau giờ học.



Tống Hàng cứ luôn cảm thấy bạn gái mình có gì đó rất lạ, lúc không ở cạnh nhau, nhỏ đáng yêu dịu dàng mọi thứ đều hoàn hảo thế nhưng chỉ cần ở cùng nhau, miệng lúc nào cũng sẽ nhắc tới Nấm Lùn. Mặc cho Tống Hàng đổi đề tài sang triết lý nhân sinh, thiên hà vũ trụ, Tôn hoa khôi vẫn có thể bẻ lái gọi tên Nấm Lùn.



“Tống Hàng này, cậu và Nấm Lùn là bạn từ thuở nhỏ, học chung từ mẫu giáo đến tận cấp hai, cậu không nghĩ đấy là duyên phận à? Mình thì nghĩ nhân sinh chính là như vậy, nếu đã có duyên nhất định phải nắm lấy.”



“Tống Hàng, cậu mau nhìn, xung quanh ngôi sao kia toàn là những ngôi sao vừa sáng vừa to duy chỉ có mình nó nhỏ xíu, trông giống Nấm Lùn quá ta!”



Tống Hàng: “…”



Tống Hàng có cảm giác người mà hắn đang hẹn hò phải là Nấm Lùn mới đúng!



Hôm nay, Tống Hàng và Tôn hoa khôi cùng nhau ăn cơm, Tôn hoa khôi gọi món trứng chiên hành, đồ ăn đã được mang lên nhưng nhỏ lại không ăn mà là chỉ vào hành lá rồi nói: “Món ăn này có khiến cậu nhớ tới điều gì không?”



“Cậu không ăn được hành lá hả?” Tống Hàng hỏi.



“Không phải, suy nghĩ tiếp đi.” Tôn Sư Cưu mặt mày hiền hậu, hòa ái dễ gần cất tiếng cổ vũ.



Tống Hàng: “…”



“Có phải cậu nhớ tới chuyện trước kia, lúc còn hẹn hò với Tống Nha cậu cũng từng gọi món này đúng chứ?”



Tống Hàng nghĩ thầm: Xong đời, nhỏ như vậy là đang để bụng chuyện mình từng hẹn hò với Tống Nha, cố ý lôi chuyện cũ ra nói?



Vì thế, Tống Hàng nhanh chóng cười làm lành: “Chỉ là chuyện của trước kia thôi, hiện tại mình và Tống Nha đã chia tay trong êm đẹp rồi!”



Tôn Sư Cưu thấy hắn nói mãi mà chẳng đúng trọng tâm thế nên đành phải mở lời: “Cậu không nghĩ tới Nấm Lùn à? Lần trước chẳng phải em ấy không mời mà đến rồi đòi ăn hành lá của cậu sao?”



Quả nhiên vẫn cứ nhắc đến Nấm Lùn, Tống Hàng đỡ trán: “Ừ, cậu ấy có đến đây và đúng là có ăn hành lá.”



Tôn Sư Cưu kiên nhẫn dẫn dắt: “Thế cậu không nghĩ lý do vì sao em ấy lại đến hả? Hà cớ gì lại chọn ngay lúc cậu và Tống Nha hẹn hò? Sau khi em ấy đến chuyện gì đã xảy ra?”



Từ trước cho tới nay, Tống Hàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.



Nấm Lùn ở bên cạnh hắn mười mấy năm, sớm đã thành thói quen rồi cho nên mới không để tâm quá nhiều. Hiện tại Tôn Sư Cưu nói thế, hắn không thể không suy tư.



Hắn và Tống Nha hẹn nhau nhưng không hề mời Nấm Lầm vậy mà cậu ấy lại đến, không những đến mà còn bắt hắn phải đút hành lá cho cậu ấy ăn!



Hành lá!



Hành lá!



Nấm Lùn vốn dĩ rất ghét ăn hành lá!



Tống Hàng cảm giác bản thân dường như đã nhận ra được điều gì đó khác thường. Sau khi Tống Nha bỏ đi, hắn định đuổi theo thì bỗng dưng Nấm Lùn lại bảo đau bụng, thế nhưng đợi đến khi tới được trạm y tế, cậu ấy lại chẳng bị làm sao cả, cứ thế hắn và Tống Nha chia tay nhau.



“Ý của cậu là Nấm Lùn… Cậu ấy thích mình?” Tống Hàng ngập ngừng lên tiếng.



Tôn Sư Cưu kích động vỗ đùi: “Cuối cùng cậu cũng hiểu! Em ấy như vậy là bởi không muốn cậu ở bên người khác đấy!”



“Cậu ấy thích mình mà sao cậu kích động quá vậy?” Người bạn gái này không bình thường chút nào!



“A… A hi hi.” Tôn Sư Cưu lén lút lau mồ hôi, nhỏ không thể ăn ngay nói thật rằng bà đây theo đuổi mi là vì muốn tác hợp mi với Nấm Lùn! May thay Tôn hoa khôi đầu óc vốn thông minh, rất nhanh đã nghĩ ra cách giải vây: “Do mình xem Conan nhiều quá, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện phá án này nọ. Được rồi, đồ ăn sắp nguội, bọn mình mau ăn thôi!”



Tống Hàng bất giác để ý đến Nấm Lùn nhiều hơn kể từ lần trước cùng ăn cơm với Tôn Sư Cưu, thỉnh thoảng hắn lại ngó xem Nấm Lùn đang làm gì, lúc rảnh rỗi lại nghĩ xem tại sao Nấm Lùn lại làm như thế.



Lâu dần, hắn phát hiện ra Nấm Lùn luôn bí mật nhìn trộm hắn, luôn hỏi thăm tin tức của hắn từ những người khác, luôn…



Tống Hàng ngày càng chắc chắn Nấm Lùn yêu thích mình.



Tôn hoa khôi đột nhiên rủ Tống Hàng đi leo núi, hắn chuẩn bị thật kỹ đồ ăn thức uống và đồ y tế rồi đến như đã hẹn.



Tôn hoa khôi sớm đã tới nơi, đứng bên cạnh nhỏ là Nấm Lùn.



Nấm Lùn vẫy tay: “Hi.”



Cõi lòng Tống Hàng “lộp bộp” một chút, hắn có một loại dự cảm không lành.



Sau khi mở miệng chào hỏi, Nấm Lùn là người trước tiên xuất phát, lần này cậu đã nghĩ sẵn chiến lược rồi. Chỉ là cậu hoàn toàn không hiểu, cái chị Tôn hoa khôi này đầu óc bị chập mạch hay gì? Tại sao lại cố ý gọi điện thoại tới nói cho cậu biết: “Ngày mai chị với Tống Hàng hẹn nhau đi leo núi đó nha.”



Còn thông báo cả địa điểm cho cậu, thật sự là nghĩ không ra mà!



Có điều, vậy chẳng phải là ông trời cũng đang muốn giúp cậu sao?



Nấm Lùn âm thầm khích lệ bản thân.



Đi đến giữa sườn núi, Nấm Lùn cảm thấy thời cơ đã đến, cậu cố ý giả vờ rằng mình không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc ngồi xổm dưới đất không chịu đứng dậy.



Tống Hàng bị tiếng khóc của Nấm Lùn làm cho bối rối, Tôn Sư Cưu rộng lượng nói: “Em ấy chịu không nổi, bọn mình không leo nữa, trở về thôi!”



Cuộc hẹn hò giữa Tống nam thần và Tôn hoa khôi kết thúc trong thất bại, Tống nam thần cõng Nấm Lùn xuống núi.



Nấm Lùn về đến nhà đắc ý không thôi, cười sái quai hàm, cười đau cả bụng.



Nam thần đưa Nấm Lùn về nhà sau đó quay lại nói lời xin lỗi Tôn hoa khôi.



Chị đại hoa khôi che miệng cười: “Cậu cũng thích em ấy đúng không?”



Tống nam thần áy náy nhìn chị đại hoa khôi một cái rồi mới nói: “Mình xin lỗi! Thật ra mình không quá rõ ràng cảm giác mình dành cho cậu ấy là gì, nhưng giữa cậu và cậu ấy, qua những gì đã xảy ra ngày hôm nay thì mình nghĩ rằng mình để ý cậu ấy nhiều hơn. Thật sự xin lỗi!”



Chị đại hoa khôi hào phóng vỗ bả vai Tống nam thần: “Chàng trai à, đừng xin lỗi mình! Chỉ cần cậu sớm nhìn thấu lòng mình là được, từ nay về sau chúng ta vẫn sẽ là bạn bè!”



Trông thấy Tống Hàng như có điều suy tư, Tôn Sư Cưu bèn nói: “Theo như mình thấy thì em ấy thích cậu đó, chẳng qua em ấy không nhận ra thôi.”



Tống Hàng nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng nước ấm chảy qua, ánh mắt cũng sáng lên.



TÁC GIẢ CÓ LỜI PHÁT BIỂU:



Chậc chậc, nam thần đã nhận thức được người mình thích là Nấm Lùn, hai người sẽ phát đường ngay thôi.



Chú thích:



(*) Không bệnh mà chết là một thành ngữ Trung Hoa, ý chỉ một cái gì đó kết thúc mà không có bất cứ lý do đặc biệt nào, nó cũng chỉ những cái chết thuận theo tự nhiên không ốm đau bệnh tật của người già.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK