Đóa hoa nhỏ Mộc Mộc co rút theo từng chuyển động tay của hắn, hắn nuốt một ngụm nước bọt, nói năng lộn xộn: “Thật… Thật… Thật là dễ thương.”
Mộc Mộc dở khóc dở cười xoay người dòm chim cúc cu sớm đã ngỏng lên trời của chủ tịch, anh bèn vươn tay đánh nhẹ lên nó: “Có làm hay không? Không làm thì em đi ngủ đây!”
Chủ tịch đại nhân hoàn hồn, chớp chớp mắt, vội vàng gật đầu: “Làm, làm, làm!”
Mộc Mộc run tay đeo bao cao su cho chủ tịch đại nhân, trong quá trình đó anh đã làm rớt bao cao su khá nhiều lần.
Mở rộng xong xuôi đâu vào đó, chủ tịch đại nhân mới vừa tiến vào, Mộc Mộc đã nhịn không được “hừ” một tiếng, chủ tịch đại nhân vội vàng hôn Mộc Mộc rồi hỏi: “Đau lắm à?”
Mộc Mộc lắc đầu: “Vẫn ổn, em có thể chịu được, anh tiếp tục đi.”
Chủ tịch đại nhân nằm bất động trên người Mộc Mộc.
Mộc Mộc nâng đầu hắn lên, gương mặt ngày thường vốn vô cảm nay lại lệ rơi đầy mặt: “Em… Em… Em chắc là đau lắm, là do anh không tốt, của anh quá lớn, sau này anh nhất định sẽ tốt với em thật nhiều thật nhiều.”EDITOR: LAM
Từ trong buồng tắm bước ra, Nấm Lùn đã thấy Tống Hàng trở về, hắn đang đứng trước bàn xem bút ký của cậu.
“Thế nào? Thú vị chứ? Không thể tin là cái mặt vô cảm lạnh lùng đó cũng biết thẹn thùng!”
Tống Hàng có chút dở khóc dở cười: “Cậu ghi những thứ này ra để làm gì?”
Nấm Lùn bước tới đóng lại cuốn bút ký rồi cất nó đi: “Cậu không hiểu được đâu, cái này gọi là tích lũy tư liệu sống đấy, văn chương của tớ tất cả đều dựa vào những câu chuyện trong đời sống thường ngày tích lũy từng chút một, cậu tưởng viết văn dễ như vậy sao, chỉ cần ngồi xuống viết và hoàn thành là xong được chắc!”
Tống Hàng “Ồ” một tiếng bế Nấm Lùn ném lên trên giường.
“Cậu làm gì vậy hả?”
“Tích lũy tư liệu sống cho cậu nè. Tớ cho rằng tự mình trải nghiệm mới có thể tích lũy càng nhiều tư liệu sống.”
“Cậu vẫn chưa tắm!”
“Đợi không nổi nữa…”
Trận chiến kết thúc, Tống Hàng sảng khoái gấp trăm lần giúp Nấm Lùn lau mình sạch sẽ, Nấm Lùn khinh bỉ trợn trắng cặp mắt vô thần, bản thân cậu mới vừa được trải nghiệm cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Sau buổi bảo vệ luận án, bọn họ chính thức tốt nghiệp.
Nấm Lùn khoác áo cử nhân chạy đến bức tượng Khổng Tử phía trước thư viện rồi tạo dáng để Tống Hàng chụp cho mình một bức ảnh.
Tống Hàng ngồi xổm trên mặt đất: “Cười lên nào, đổi tư thế đi, đúng đúng cứ giữ như vậy.” Hắn bận rộn quên trời quên đất.
Nấm Lùn vốn dĩ đang cười rất tươi nhưng chẳng hiểu sao lại vươn tay làm dấu với bức tượng Không Tử sau đó chề môi.
Trong mắt Tống Hàng, đây chính là chuyện tày trời: “Tình yêu à, sao thế?”
Giọng nói của Nấm Lùn có vẻ không vui: “Khi còn là sinh viên năm nhất tớ đã từng chụp một bức ảnh ở dưới chân tượng Khổng Tử này, lúc đó tớ có làm dấu chiều cao của mình, mới nãy có so lại một chút, tớ thật sự không cao thêm được một tấc nào nữa.”
“Sao cậu lại nhắc tới chuyện này, cậu đã có người yêu rồi còn lo lắng chiều cao làm gì? Được rồi, bọn mình ra chỗ khác chụp ảnh nhé.”
Vẻ mặt của Nấm Lùn vẫn khá là u ám, Tống Hàng bèn bế cậu lên: “Thôi mà tình yêu, chắc là cậu mệt lắm nhỉ, để tớ bế cậu đi nha.”
Vào mùa tốt nghiệp, đâu đâu cũng có sinh viên chụp ảnh.
Tuy rằng chuyện tình cảm giữa Tống Hàng và Nấm Lùn ở trường đã không còn là bí mật nhưng lúc này đây, hành động của bọn họ vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nấm Lùn vùi đầu vào trước ngực Tống Hàng: “Mọi người đang nhìn tụi mình đúng không?”
Tống Hàng nói: “Để ý bọn họ làm gì! Bọn họ chẳng qua là đang ghen tị với chúng mình!”
Cách đó không xa có một chàng trai khẽ kéo lấy quần áo của bạn gái mình: “Vợ ơi, trường của em cũng có vụ bố và con trai cùng nhau tốt nghiệp hả?”
Ánh mắt của cô bạn gái giờ đây lấp lánh toàn là bong bóng màu hường, qua một lúc lâu mới hiểu anh chàng nói cái gì: “Trời đất, người ta là một đôi đó. Anh vừa mới nói gì cơ, bố và con trai? Anh nói thế giờ nhìn lại đúng là giống thiệt, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha… Dễ thương xỉu, dễ thương!!!!!!”
HẾT CHƯƠNG 28
EDITOR: Bố và con trai, khá lắm anh bạn. =]]]]]]]]]