Tống Hàng cõng Nấm Lùn đi tới buổi liên hoan, hành vi của bọn họ thu hút kha khá ánh nhìn của những người xung quanh.
Nấm Lùn chẳng có chút xấu hổ nào, cậu gục đầu lên bờ vai Tống Hàng, kẻ nào dòm cậu một cái cậu sẽ ngay lập tức trừng mắt liếc lại.
“Tống Hàng, cả đời này tớ muốn được làm Hoàng đế của cậu, còn cậu sẽ mãi là vật cưỡi suốt đời của tớ.” Nói xong, Nấm Lùn đỏ mặt vì thẹn thùng, u là trời, sến súa quá đi.
Tống Hàng nhìn dòng người qua lại, hết thảy bọn họ đều không dính líu gì tới hắn, lúc này cả thế giới đang nằm ở trên lưng hắn rồi.
Tống Hàng cười khẽ: “Tạ chủ long ân.”
Cả Tống Hàng lẫn đồng đội của hắn thật ra vẫn chưa được tính là người trưởng thành nhưng phía công ty mua bản quyền lại rất coi trọng bọn họ, đối phương vừa mua bản quyền trò chơi vừa ngỏ lời muốn hợp tác lâu dài với cả bọn.
Lần hội tụ long trọng này chính là để thương lượng về vấn đề đó.
Đồng đội của Tống Hàng đều đến từ một trường đại học, hiện tại sở dĩ bọn họ đi cùng với nhau là vì bọn họ học chung một trường thế nhưng một khi đã tốt nghiệp thì lại là chuyện khác.
Tống Hàng giới thiệu Nấm Lùn với mọi người, tất cả đồng loạt nở nụ cười hiền hậu nhìn Nấm Lùn như là đang nhìn con trai của Tống Hàng.
Nấm Lùn bĩu môi thầm nói, mấy người mới là con trai của cậu ấy! Cả nhà mấy người mới là con trai của cậu ấy! Mà nói đi thì cũng phải nói lại, con trai của Tống Hàng chẳng phải cũng là con trai của mình sao?
Cậu nhịn không được, che miệng trộm cười khúc khích.
Tống Hàng và những người khác vốn đã quen biết nhau từ trước còn Nấm Lùn chỉ việc ngồi bên cạnh hắn há miệng chờ đồ ăn.
Một bữa cơm ăn đến thật sự vui vẻ.
Hầu hết mọi người đều đồng ý hợp tác với công ty đó, nhưng cũng có người sau khi ra trường vẫn muốn về quê làm việc, cuối cùng mọi người cũng đã thống nhất được với nhau, ai đồng ý thì ở lại, sau này sẽ cùng công ty thương lượng xem thử công ty có đồng ý hay không.
“Tống Hàng này, trong danh ngạch những người được cử đi xuất ngoại của trường chẳng phải có tên của ông à? Tại sao ông lại không đi?”
Bởi vì Tống Hàng nói không đi nên mới có người cất tiếng hỏi.
Nấm Lùn đang ăn cua, nghe vậy bèn rướn cổ lên, cua cũng không thèm nhét vô miệng, đầu toàn dấu chấm hỏi.
Tống Hàng xoa đầu Nấm Lùn: “Tớ đã từ chối rồi cho nên mới không nói cho cậu biết, yên tâm đi, cậu ở đâu thì tớ sẽ ở đó.”
Nấm Lùn hài lòng trong khi những người khác đều bị chọc cho mù mắt.
“Ông đã từ bỏ vậy có nghĩa là tui còn hi vọng, ha ha Tống Hàng, sau này đừng có hối hận đó nha.” Một cậu trai cười toe toét đùa giỡn.
Tống Hàng gật đầu: “Cậu cố lên nhé, mình không hối hận đâu.”
“Chắc chưa?”
“Ừ, chắc. Nếu hối hận chứng tỏ mình yêu cậu ấy chưa đủ nhiều thế nhưng mình khẳng định, cậu ấy là toàn bộ thế giới của mình.”
“Không ăn cơm nữa! Ăn cơm chó no rồi!” Cậu trai bĩu môi đặt đôi đũa xuống bàn.
Mọi người phá lên cười sảng khoái, Nấm Lùn cũng mím môi cười theo.