• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ah. Hah... hah Thiên Duy... không được, sắp muộn học rồi."

Quý Hân bị ép chặt vào cửa, ánh mắt mê man cúi xuống nhìn Thiên Duy quỳ dưới sàn đang dồn dập liếm láp nơi tư mật của cô. Hơi thở hắn nóng rực phả vào vùng tam giác làm cô rạo rực, lý trí ít ỏi đi theo chiếc lưỡi lân la mút mát của hắn bị cuỗm sạch từ ngoài vào trong. Căn phòng còn vương vấn mùi hương ám muội đêm qua cũng không đủ thỏa mãn hắn. Mới sáng sớm hắn đã lên cơn thèm khát, trực tiếp vén váy Quý Hân mân mê *** *** *** hồng hồng, đặt nụ hôn cuồng nhiệt vào "môi dưới" của cô, ánh mắt nhuốm màu sắc dục, hỏi thẳng: "Có thích không em?"

Bị hắn "hôn" đến nhũn cả chân, cô đưa tay theo bản năng túm chặt tóc hắn làm điểm tựa nâng đỡ cả cơ thể bủn rủn, cuống họng phát ra những âm thanh "ưmh ưmh", giương ánh mắt cầu xin nhìn Thiên Duy.

"Quý Hân, có thích không?"

"Dừng, dừng huhu, đã làm cả đêm rồi mà sáng anh còn... em sắp muộn học..."

"Nói em rất thích được anh âu yếm, nói em yêu anh nhất đi. Nếu em nói thích anh sẽ dừng lại."

Quý Hân đang định hét lên môi lưỡi ướt át của hắn càng lúc càng nhấn sâu vào bên trong, cô nước mắt ngắn nước mắt dài, thoả hiệp, vừa rên vừa thủ thỉ: "Em... thích... Em yêu... anh..."

Thiên Duy liếm môi, khuôn miệng nhễ nhại thứ nước trắng trong, ngước lên nhìn Quý Hân, nhướm mày cười ẩn ý: "Em là cố tình nói thiếu chữ vì muốn anh tiếp tục sao?"

"Không có"

"Vậy em nói đi, là vợ chồng rồi thì ngại gì?"

Hắn lại dùng chiêu lấy sắc thao túng tâm lý, vẻ đẹp yêu nghiệt ấy chưa bao giờ hết tác dụng với cô. "Anh nhớ phải giữ lời đấy."

Quý Hân đẩy đầu hắn cách xa nơi tư mật một chút, ngượng chín mặt lắp bắp lặp lại từng từ: "Em rất thích được anh... âu... yếm. Em yêu anh... nhất."

"Ha, nếu em thích thì cớ gì anh phải dừng." Thiên Duy giữ tư thế quỳ, luồn hai tay về sau bám vào hai trái đào ôm chặt không buông, úp mặt vào vùng cấm tiếp tục nhâm nhi bữa sáng.

"Anh không giữ lời... Thiên Duy, anh có thể vô sỉ hơn nữa không?"

Rõ ràng câu trả lời là "có"...

Quý Hân đi học về, vừa mở cửa, Thiên Duy đã lao ra vồ vập hôn môi, đảo lưỡi điên cuồng. Đến một giây hắn cũng tiết kiệm, hành động mạnh mẽ, nhanh lẹ như con thú hoang đói khát, áp cô vào tường, dứt khoát cởi đồ trên người cô.

Ngay trong phòng khách, ngay ngoài cửa lớn, Quý Hân bị lột sạch, không kịp phản kháng đầu đã truyền đến cơn tê dại của khoái cảm. Hôn hắn, cô như động phải chất gây nghiện, ý thức lâng lâng lạc chín tầng mây, cơ thể đê mê không tự chủ được tự tiết ra mật.

Thiên Duy hành động không khác gì tên cướp mà vẻ mặt lại hồng hồng như thiếu niên bị trêu chọc. Hắn thở hổn hển, bên dưới ra vào liên tục, bên trên ngậm mút hai nụ hoa.

"Bình tĩnh, Thiên Duy... anh bình tĩnh đi..."

"Anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em... Nhớ em chết mất."

Tưởng đã xong...

Sóng nước trong bồn tắm bắn tung toé theo từng nhịp nhấp hông của hai người. Thiên Duy quấn quanh Quý Hân như con rắn kẹp con mồi. Đặt cô nằm ngửa đè lên người mình, hắn một tay nắn bóp bầu ngực mềm mại, một tay mân mê *** *** ***, bên dưới lại không ngừng dùng vật to lớn chà miết từng nếp nhăn trong hang động của cô.

"Ahh... Ahhh... hựh hưh..."

"...hic hic..."

Ba nơi nhạy cảm đồng thời bị kích thích đạt cực khoái, Quý Hân khóc nấc thành tiếng, lồng ngực phộng phồng, cơn mê man chiếm giữ đầu óc, quay đầu sang một bên há miệng mới thở được. Thiên Duy lại nhân cơ hội hôn cô ngấu nghiến.

"AAAAAhhhhh..."

Trong phòng ăn.

Thiên Duy đặt Quý Hân ngồi lên đùi mình, ôm ấp cơ thể trần trụi kiệt sức của cô, gắp đồ ăn bón tận miệng cho cô, dùng giọng dỗ dành: "Aaa nào."

Quý Hân phụng phịu, không thèm để ý hắn, cầm đũa tính tự gắp mà tay run như bà lão 90. Đang gượng sức thêm chút nữa thì bỗng cô giật bắn người đánh rơi đũa, *** *** *** bên dưới đột ngột bị Thiên Duy vuốt ve.

Thiên Duy không có vẻ hối lỗi, nghịch ngợm không buông, cười rạng rỡ: "Em còn sức cầm đũa vậy hay chúng ta tiếp tục trên bàn ăn nhé."

Quý Hân lắc đầu lia lịa, sợ hãi chủ động ăn thức ăn anh gắp.

"Đáng yêu quá" Thiên Duy hài lòng, ngừng trêu đùa cơ thể cô, dụi dụi ngửi mùi trên cơ thể cô như tên cuồng, khen: "Đúng rồi, em không cần động đũa muốn ăn món nào bảo anh, anh sẽ đút cho em."

Nhìn ánh mắt vừa yêu chiều vừa đáng sợ của Thiên Duy, cơ rơm rớm nước mắt, gật nhẹ.

"Sao em dễ thương thế này, ăn nhiều vào lấy sức để tối nay chúng ta tiếp tục trên giường nhé. Anh mới mua mấy món đồ chơi khá thú vị nên là..."

Không...

Khônggggggg...

"Oa huhuhu." Quý Hân nằm trên giường khóc lớn, dùng chiêu ăn vạ cuối cùng.

"Anh không thương em, em mệt muốn đứt hơi mà anh vẫn làm. Anh là muốn "làm" em đến chết. Anh không yêu em."

"Quý Hân à, nếu không yêu em thì anh đã giam cầm em trong lồng vàng rồi."

Từng ngón tay thon dài của Thiên Duy lả lướt vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt điên loạn, nụ cười quỷ dị, nói tiếp: "Vì yêu em, không muốn em buồn nên anh mới để em tự do đi lại, chứ thực ra anh ghét việc em nói cười với người khác, ghét dáng vẻ em dịu dàng với người khác ngoài anh, ghét cả ánh mắt lũ đàn ông nhìn em. Anh chỉ muốn dính em 24/7. Ước gì em ngốc nghếch như trẻ con 3 tuổi: ăn uống, ngủ nghỉ, tắm rửa, mặc quần áo, đi vệ sinh đều phải nhờ anh giúp. Mà chuyện biến em thành trẻ 3 tuổi cũng không phải không có cách... Anh rõ ràng đã rất kìm nén, nên phải được thưởng chứ?"

Quý Hân nín khóc trong tích tắc, mặt trắng bệch đơ luôn.

"Có phải anh nên được thưởng không? Hay em chê anh không ngon, không muốn làm với anh?" Thiên Duy túm tay Quý Hân ép cô vuốt ve cơ bụng tám múi, hai mắt long lanh, tủi thân hỏi lại.

"Không có, Thiên Duy của em là đẹp trai nhất. Em yêu anh nhất. Em đi học cũng chỉ nghĩ về anh, lúc nào cũng nhớ anh, thật sự không còn tâm trí nói cười với ai khác. Yêu anh lắm luôn." Cơ miệng cô giật giật vẫn cố phải cười, nén nước mắt vào trong, ra sức nịnh hót.

"Thế anh vừa hôn em bên trên vừa cho vào bên dưới nhé?"

"Một lần rồi ngủ."

"Năm à thôi 4 cũng được."

"Anh điên sao, mỗi lần anh làm hơn một tiếng lận. Hai lần, giá cuối."

"Ba được không?"

"Em chết cho anh coi."

"Ơ, anh xin lỗi, hai lần."

1 Tháng trôi qua.

Trên ngọn đồi lộng gió, Thiên Duy soi chiếc nhẫn cưới lấp lánh dưới ánh nắng lung linh cười tủm tỉm, hí hửng ngâm nga là lá la, chăm chỉ tưới nước cho từng khóm hoa mới trồng.

Quý Hân nhìn người mang gương mặt thiên thần trước mắt hát ca nô đùa mà như nhìn thấy quỷ. Cô nằm nghỉ ngơi dưới gốc cây, thầm cảm thán sự vi diệu của bản thân khi đã sinh tồn được một tháng với con quỷ *** dục kia. Nếu không phải nhờ cái mỏ dẻo quẹo như kẹo kéo của cô chắc giờ cô đăng xuất lên vũ trụ nào cũng không biết.

Nhớ lại hồi mới gặp Thiên Duy trong sáng thánh thiện biết bao nhiêu, nhỡ chạm nhẹ tay cũng đỏ mặt, dù cho có bắt cóc cũng không làm bậy với cô. Đến lúc yêu nhau hắn cùng lắm là hôn, an phận thủ thường làm một goodboy. Còn từ khi cưới xong... ối giời ơi... Hắn ve vãn cô mọi lúc mọi nơi, ***** *** mọi thời điểm.

Mới sáng bảnh mắt hắn đã nắn bóp loạn xạ, trước khi cô đi học phải để hắn hôn bên trên lẫn bên dưới, lúc cô học bài thì hắn bò dưới gặm bàn không ngừng kích thích bằng cả tay lẫn miệng, nếu hôm nào đi học về muộn thì đêm đó xác định.

Nhưng điên rồ nhất vẫn là: ngồi phải ngồi trong lòng hắn, ăn cơm phải để hắn đút, tắm phải để hắn kỳ cọ, quần áo phải để hắn mặc cho,...

Cô không hoàn toàn ghét việc đó, Thiên Duy thực sự quá hấp dẫn, làm cái gì cũng quyến rũ chết người. Kẻ phàm trần như cô thực sự không cưỡng lại nổi. Điều cô lo lắng, chính là... cô đã đánh mất uy quyền của một nóc nhà. Cô không phế cũng bị hắn chiều đến phế rồi.

Thiên Duy thấy vẻ mặt chán đời của Quý Hân thì chạy đến thơm "chụt, chụt, chụt" khắp mặt cô, cười rạng rỡ, hỏi dò: "Em giận anh sao? Anh xin lỗi mà."

Quý Hân không để tâm, bốc một vốc bim bim nhai rộp rộp, mắt cá chết, thờ ơ đáp: "Em nào dám."

Chụt, chụt, chụt,... cơn mưa nụ hôn lại kéo xuống hai cái má phúng phính dính đầy vụn bánh của cô. Quý Hân mặt không biến sắc, tay với giỏ đồ ăn vặt hắn chuẩn bị cho cô, miệng vẫn nhồm nhoàm. Cô thừa biết đêm nay hắn định làm gì, chỉ là không biết hắn sẽ chơi tư thế mới nào nên cố gắng ăn thật nhiều lấy sức phòng bất chắc lại gục giữa chừng.

Chiêu mỹ nam kế cũng không làm làm cô rung rinh, Thiên Duy liền đổi sang "động chạm kế".

"Quý Hân cho anh một cái kẹo mút được không?"

Cô xua xua tay, tỏ ý lấy đi nhưng một phút sau đã hối hận. Thiên Duy một tay túm chặt chân cô không cho chạy, một tay chà sát vật tròn tròn vào mép miệng dưới kích thích nó nhả "dãi". Dòng mật nguyên chất quyện cùng chiếc kẹo màu xanh lam tạo ra màu xanh nhạt.

"Biến thái, đại biến thái. Anh giảm độ điên được không? Trong nhà đã đành đến ngoài trời cũng không tha cho em... lại còn dùng kẹo..."

"Không cần lo, cả quả đồi này là của chúng ta, cũng chỉ có anh với em ở kẻ khác không được phép vào."

Thiên Duy dán chặt mắt nhìn viên kẹo tròn lúc ẩn lúc hiện, lúc ra lúc vào huyệt nhỏ của cô. Tay hắn tăng tốc cô càng rên rỉ hắn càng thích nghe, khuôn mặt lúc đầu vô cảm lúc sau đỏ ửng của cô khiến hắn càng thích ngắm.

"Em có muốn xem không, miệng nhỏ không có lưỡi mà mút cái kẹo sắp hết rồi nè. Màu đẹp quá, nhìn trông ngon ghê. A nhiều nước quá bị chảy ra ngoài rồi anh liếm nó được không?"

"Liêm sỉ, Thiên Duy làm ơn giữ liêm sỉ chút đi. Anh học đâu cái thói hư hỏng vậy hả. Hikkk Hic em... em sẽ mách mẹ Châu." Hắn không ngại mà miêu tả trắng trợn, Quý Hân ngượng chỉ muốn té xỉu.

"Kẹo cũng ngon mà em cũng ngon khó quyết định quá nên anh gộp ăn chung thôi mà. Với cả anh chỉ nói sự thật màu rất đẹp còn có mùi ngọt ngọt nữa." Thiên Duy nhắc hông cô kề sát mặt mình, liếm hai bên mép hang rồi kéo rộng ra để lộ mật thất bên trong, hắn vừa ngậm mút vừa hồn nhiên trả lời.

Quý Hân

Thiên Duy có nằm mơ cũng không ngờ hành động quá khích của mình khi đó đã động phải dây thần kinh bị ẩn của Quý Hân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK