Quý Hân nhìn hộp quà to khổng lồ được đặt trên giường, mở ra mới thấy một bộ đầm đỏ được thiết kế đính đá tỉ mỉ kèm theo bức thư: “Tặng Quý Hân thân yêu!”
“Thiên Duyyy" Quý Hân xông vào phòng Thiên Duy, hét lớn: “Em làm sao có thể mặc bộ đầm na…y…”
Lời còn chưa dứt, Quý Hân đã ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt đến thần hồn điên đảo.
Rõ ràng những từ như “tuấn tú", “đẹp trai" là không đủ để miêu tả Thiên Duy.
Bộ âu phục đen thanh lịch được khoác lên body săn chắc sexy của anh mang lại vẻ quyến rũ kỳ lạ. Khuôn mặt anh bình thường ngây thơ trong sáng như thiếu niên tuổi 18 mà chỉ vuốt tóc lên lại ra dáng vẻ của người đàn ông nam tính, lịch thiệp. Thần thái ngút ngàn, quyền lực này cứ như toát ra từ cốt tuỷ.
Thiên Duy thấy Quý Hân bước vào thì lập tức cười tít mắt: “Sao vậy Quý Hân, em không thích bộ lễ phục đó sao?”
Quý Hân nhìn Thiên Duy lại ngước nhìn bản thân trong gương, hai mắt rưng rưng như muốn khóc: “Oaaaaa huhu, anh nuôi em thành heo rồi làm sao em dám mặc chiếc đầm lộng lẫy này.”
“Em rất dễ thương, cực kỳ xinh đẹp. Chiếc váy này cũng là anh đặt thiết kế riêng theo số đo của em, chắc chắn sẽ hợp lắm.”
“Huhu cho dù em mặc vừa nó thì em cũng không dám đi cạnh anh, huhuhu mắc gì đẹp trai dữ thần vậy. Oaaaa huhu!"
Thiên Duy không biết nên khóc hay nên cười, hai tay ôm eo cô nhắc lên nhấc xuống lại xoay vài vòng như cách người ta dỗ dành trẻ con: “Em xem em vẫn rất gầy, cho dù tăng thêm mấy cân nữa cũng không vấn đề gì. Hôm nay anh cố tình ăn mặc chỉnh chu cũng là để bản thân xứng với em hơn mà thôi. Nếu em không thích bộ dạng này thì anh ăn mặc như bình thường nhé.”
“Không, không" Quý Hân kịch liệt phản đối. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô còn chưa nhìn thấy ai đẹp trai như thế, còn chưa nhìn đã mắt đâu thể để cơ hội này vụt mất.
Cứ như thế, Quý Hân bị vẻ đẹp của Thiên Duy thao túng tâm lý, cô mặc bộ lễ phục lộng lẫy nắm tay anh bước vào lễ hội đêm trên du thuyền. Dù không biết tại sao nhưng từ lúc nhìn thấy cô mặc lễ phục xong, Thiên Duy hình như rất phấn khích, cứ nhìn cô chằm chằm và bảo vệ một cách thái quá.
“Quý Hân, nếu em đi giày cao gót không quen thì anh bế em nhé?”
“Quý Hân, hay anh ôm em nhé, lắm người quá nhỡ họ làm em ngã thì sao?”
“Quý Hân, món này khá ngon, em ăn thử đi.”
“A, cậu có phải Thiên Duy không?” Một quý cô diện chiếc đầm màu trắng, cả người toát ra vẻ quyền quý như tiểu thư đài các, từ từ đi lại chỗ họ, nhìn Thiên Duy nở nụ cười rạng rỡ: “Đúng là cậu rồi, lâu lắm không gặp nhỉ?”
A… ha ha vận đào hoa thế mà lại đến thật, nghe còn có vẻ khá thân mật nữa, vậy mà dám bảo mình không gần gũi với…
“Tôi quen cô sao?”
Quý Hân còn đang suy nghĩ thì Thiên Duy đã vào thẳng vấn đề, khuôn mặt lạnh lùng khác hẳn ngày thường, ánh mắt hờ hững nhìn cô gái kia.
“Ha ha cậu quên rồi sao? Chúng ta là bạn ngồi cạnh nhau từ hồi tiểu học đến trung học đấy.” Cô gái có vẻ hơi lúng túng nhưng vẫn gượng cười, ánh mắt chuyển dời lên Quý Hân đang khoác tay với Thiên Duy, hỏi: “Cô gái này là ai vậy?”
Quý Hân mặt méo, lòng dậy sóng: Rồi toang, ngồi cạnh nhau 2 cấp lận là thân dữ lắm, cô ta nhìn mình với ánh mắt thù địch rồi, không lẽ là…
“Xin lỗi, tôi không có thói quen nói chuyện với người lạ.”
Thiên Duy kéo tay Quý Hân bước qua trước ánh mắt ngơ ngác và bực tức của cô gái không biết tên kia.
Ủa… ủa thế thôi à? Nhanh gọn lẹ thế thôi à?
“Quý Hân, đồ ăn đằng kia có vẻ có nhiều món em thích, em ngồi đây anh qua đó lấy về cho em nha?”
Quý Hân ngước nhìn ánh mắt yêu chiều cùng nụ cười dịu dàng của Thiên Duy dành cho mình, lòng vui vẻ khó tả, lập tức giơ ngón like cho anh.
Nhìn bóng lưng anh tuấn của Thiên Duy đi xa, Quý Hân vốn đã không giấu nổi sự tự hào.
Hahaha đúng là Thiên Duy của mình, nói được làm được giải quyết “hoa đào" quá trời xuất sắc.
… Mà khoan… mình có quyền gì cấm anh ấy yêu đương…
Chẳng phải đã xác định sẽ xa anh ấy sao? Mình từ bao giờ lại khốn nạn thế này?
Danh Sách Chương: