Phần 11
Chiếc xe dừng lại tại khách sạn Victoria, nhân viên lễ tân đã đi ngủ và không có ai ra tiếp đón. Có lẽ họ hơi chểnh mảng rồi. Hoài đánh mặt sang nhìn Chính, nhíu mày như muốn hỏi, Chính gãi mũi rồi đáp:
– Tôi định chụp một vài chứng cứ.
Sau đó ông lại liếc lên gương chiếu hậu, Nguyên Thục đã ngủ. Hoài nhìn thấy động tác đó của ông ta, rồi cô gật đầu:
– Vậy em sẽ vào cùng anh.
Hoài nói với Nguyên Thục:
– Cô đợi ngoài này một chút nhé, sẽ rất nhanh thôi.
Nguyên Thục không đáp lại, chừng như đã chìm vào giấc ngủ rất sâu rồi. Chính và Hoài cùng mở cửa và bước vào khách sạn Victoria. Ở trong xe, Nguyên Thục im lìm như một xác chết. Không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Tại căn phòng hạng sang độc nhất này, người ta có thể trầm trồ về mọi thứ. Sự tiện nghi, nội thất và cách bày trí mang tính thẩm mỹ cao. Ngọc Lan là chủ nhân của khách sạn này, nửa cuộc đời cô đã hao tâm tổn trí cho nó, cô coi nó như đứa con đẻ đầu tiên của mình, nhưng chắc cô không bao giờ nghĩ được rằng bản thân sẽ chết trong nó.
Hiện trường vụ án vẫn được giữ nguyên vẹn. Ngoài chiếc giường với chăn ga đầy máu đã khô lại, thì hiện trường chẳng có gì bừa bộn cho lắm. Chính và Hoài đi xung quanh tìm kiếm. Hoài thì vẫn chưa biết Chính định làm gì, nhưng cô vẫn muốn dạo một vòng, biết đâu sẽ tìm ra được điều gì đó mới.
Chính nói:
– Tôi không tin là một người bị đâm 10 nhát, không có dấu hiệu của việc bị đánh thuốc mê lại không có dấu hiệu chống cự.
– Em cũng thấy khó hiểu trong chuyện này.
– Ba người bọn họ đều có vấn đề, nhưng Ngọc Lan đã chết thì chỉ còn lại hai người.
– Anh nghi ngờ cả Nguyên Thục sao?
– Cô ta không loại trừ khả năng, vì cô ta yêu Vương, mà tình yêu thì mù quáng.
– Đó là lý do anh gọi cô ấy đến à?
– Một phần.
Đột nhiên Chính tìm thấy gì đó dưới tấm nệm, một tờ giấy! Ông ta lôi nó ra, nó dày đặc những chữ ký và dấu đỏ. Ông xem xét một lúc rồi nói:
– Đúng là giám đốc công ty bất động sản, nơi nào cũng thấy dính líu đến đất cát, nhà cửa.
Hoài nhìn vào tờ giấy, phát hiện ra đó là một hợp đồng chuyển nhượng đất. Tờ giấy được viết tay, có vẻ đã quá lâu rồi. Khoảng từ năm 2013.
Hoài giật mình, như nhớ ra gì đó, cô kéo tờ giấy lên và đọc lại. Đây chẳng phải khoảng thời gian mà Vương và Ngọc Lan cưới nhau hay sao? Hoài không nghĩ rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, bởi chỉ có tờ giấy này xuất hiện ở nơi đây chứ không phải là một tờ giấy hay bản hợp đồng nào khác.
– Anh có nhớ vụ mất tích của lão già điên khu ổ chuột phía Tây ngoại thành không? – Hoài đến bên cạnh Chính và hỏi.
Chính đang nhìn cây nén thơm đã cháy gần hết một cách chăm chú, mãi lúc sau ông ta mới để ý đến câu hỏi của Hoài.
– Nhớ, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.
– Vụ đất cát ở đó giờ đều thuộc quyền sở hữu của Ngọc Lan.
Chính từ từ nhìn Hoài, đôi mắt của ông như sáng lên. Ông ta chắc chắn hiểu ý tứ từ người đồng nghiệp của mình, nhưng ông không muốn đưa ra kết luận một điều gì khi bản thân chưa có thông tin xác đáng. Chính lấy điện thoại chụp lại tờ giấy rồi đặt nó lại vào đúng chỗ cũ. Nếu như sự việc này có liên quan, thì hẳn vụ án này có liên quan đến một vụ án nữa đã xảy ra cách đây năm năm trời.
– Tôi nghĩ tôi đã tìm ra câu trả lời.
Hoài có vẻ không hiểu:
– Trả lời?
– Câu hỏi mà Vương đã đặt ra cho tôi: Ngọc Lan còn sống hay đã chết.
– Anh thấy sao?
Ngọc Lan bắt đầu trở thành một người lắm lời kể từ khi tôi không còn viết truyện nữa. Chẳng có cảm hứng nào tìm đến tôi cả, chẳng còn một nhân vật lãng mạn nào nữa. Tôi như con cá chết trên cạn, mọi ý tưởng đều khô hạn. Tôi quyết định sẽ nghỉ viết một thời gian. Cũng bởi thời gian đó, tôi và cô ấy chẳng phải lo lắng gì về tiền bạc hết. Chúng tôi có thể chơi dài trong vài chục năm tới mà chẳng cần phải làm việc. Đó cũng có thể là một lý do khiến tôi không sáng tác được.
Khi người ta mất đi mục đích để cố gắng, người ta sẽ không có một tư tưởng nào để sống với nhiệt huyết và đam mê.
Tôi không còn nghĩ đến những vụ án, không nghĩ đến phải làm thế nào cho độc giả thích câu chuyện của mình. Hằng ngày tôi chỉ ở nhà, nghe nhạc, xem phim, thi thoảng hẹn một vài người bạn đi cà phê và nói về xã hội, chính trị.
Ngọc Lan thì vẫn rất bận rộn với các dự án bất động sản của cô ấy. Sự bận rộn của cô đối lập với sự nhàn rỗi của tôi làm nảy sinh một mâu thuẫn tất dĩ ngẫu. Nhiều khi cô ấy trở về nhà và cáu bẳn với mọi thứ, kể cả sự ngăn nắp hay những bữa ăn ngon mà tôi đã chuẩn bị. Tôi chẳng biết tôi đã làm gì sai nữa, cho nên tôi không chịu xin lỗi.
Tôi đã từng rất ý thức được việc xin lỗi trong đời sống vợ chồng. Nhiều khi nó không phải là ai đúng hay ai sai. Nó chỉ là cách tốt nhất để xoa dịu một người phụ nữ đang muốn thể hiện sự vô lý của bản thân mà thôi. Nhưng tôi ở hoàn cảnh đó không thể chịu được bản tính vô lý đến vô độ của Ngọc Lan nữa.
Đúng là trước và sau hôn nhân là hai thế giới khác biệt. Những kẻ ở thế giới trước đều đáng bị phỉ nhổ. Vì họ chẳng hiểu gì cả nhưng lại luôn nghĩ là mình đã thông tuệ.
Cô ấy luôn cho rằng tôi như một nhà văn hết thời, song không chịu thay đổi. Cô nói tôi bảo thủ với chính con chữ của bản thân mình. Cô gẩy tay lên đĩa gà kho gừng như một mụ đàn bà lắm tiền mang đầy sự khinh khỉnh, sau đó cô mang ngón tay ngọc ngà đó đi rửa thật sạch sẽ, rồi tiếp tục nói về chuyện văn vẻ của tôi cần thay đổi ra sao.
Khi Ngọc Lan mang bộ dáng của một người – vợ – đáng – ghét, cũng là lúc một người – chồng – bạc – nhược bị đánh thức trong tôi. Tôi đã chỉ trích cô ấy rằng:
– Đừng có nghĩ em làm chủ cuộc đời anh, anh sẵn sàng rời bỏ em. Anh không phải tù nhân của em đâu cho nên thôi cái kiểu nói năng giáo huấn ấy đi.
Ngọc Lan như không tin được rằng có một ngày tôi sẽ mắng nhiếc cô ấy. Đến tôi còn chẳng tin được nữa là, nhưng tôi vẫn không đầu hàng. Tôi nhìn cô ấy bằng một đôi mắt tưởng chừng như có lửa ngùn ngụt trong đó, các cơ hàm bạnh ra dữ tợn. Cô bối rối vuốt mái tóc hạt dẻ của mình, hình như cô không biết phải nói gì.
Sau đó cô cầm theo túi xách và rời nhà. Cánh cửa đóng rầm một cái khiến tôi phải giật mình.
Việc tôi cố chấp lần này thực sự là một “cuộc cách mạng”, Ngọc Lan vẫn thường dùng từ đó mỗi khi nhắc lại. Cô ấy bảo tôi như một đứa trẻ ngoan cố, muốn bảo vệ một thứ rất là nhảm nhí và không ai buồn cướp. Tôi chỉ cười nhạt, cho rằng cô ấy vẫn còn tức giận vì tôi không chịu hối cải với cô.
Khi cuộc điện thoại của anh trai Ngọc Lan tới, tôi đã rất căng thẳng. Tôi thường căng thẳng khi nói chuyện với bố mẹ, hoặc anh trai hoặc em gái của cô. Họ luôn gây cho tôi một loại áp lực khó có thể diễn tả thành lời.
– Nghe này Vương – Người anh vợ bắt đầu nói giọng trầm thái quá, như thể anh ta đang đóng một phân cảnh nào đó trong phim và đạo diễn bắt anh ta phải làm thế – Con bé nó yêu cậu như vậy, cậu đừng vin vào đó mà bắt nạt nó.
Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng khóc thút thít của Ngọc Lan ở bên cạnh, tôi không ngờ rằng cô ấy sẽ đến tìm anh trai mình và kể lể về điều đó. Chỉ có trẻ con mới làm vậy. Mà Ngọc Lan thì không thể là một đứa trẻ được. Cô ấy là người phụ nữ thông minh, biết kiềm chế, không bao giờ làm quá mọi chuyện lên mới phải.
– Em biết – Tôi hạ giọng – Nhưng có những chuyện vợ chồng…anh biết mà.
Tôi cố gắng không nói điều đó ra, vì tôi không muốn phải nhiều lời.
– Anh biết chứ. Ngọc Lan được nuông chiều từ bé, nhưng không có nghĩa là con bé lúc nào cũng vô lý. Đây là lần đầu tiên nó đến đây và khóc lóc với anh, trước giờ nó vẫn luôn chịu đựng mọi thứ một mình.
– Phải, em đã hơi to tiếng.
– Vậy thì cậu nên đến đây và đưa nó về. Hứa với tôi đừng bao giờ để xảy ra những chuyện thế này nữa.
Chẳng hiểu sao tôi phải chịu thua, nhưng tôi thấy chịu thua để cuộc nói chuyện trịch thượng này kết thúc cũng là một điều đáng làm.
Trên đường trở về nhà, Ngọc Lan tỏ ra như chẳng có chuyện gì cả. Cô ấy giữ một thái độ kiêu kì như mọi khi, còn nói với tôi về một số các toà nhà mà cô ấy đang cho xây dựng nữa. Thật kỳ lạ, một người phụ nữ thật kỳ lạ.
– Em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ đưa anh lên làm phó tổng giám đốc của công ty.
Tôi giật mình nhìn cô, như người vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Ngọc Lan không thèm để ý đến thái độ đó của tôi, cô thản nhiên nói tiếp:
– Dù sao anh cũng không viết truyện nữa, anh nên tìm một công việc chồng ạ.
– Nhưng anh có hiểu gì về lĩnh vực này đâu? – Tôi thật sự muốn dừng xe để nhìn thẳng vào khuôn mặt dửng dưng của cô ấy.
– Có em ở đây, anh không cần lo lắng gì. Anh chỉ cần ngồi lên chiếc ghế đó thôi.
Cô ấy đang muốn biến tôi trở thành vật sở hữu của cô, sự chiếm đóng ấy thể hiện quá rõ ràng rồi. Nhưng tôi là một thằng đàn ông, tôi không muốn núp váy vợ mình. Đó là lý do tôi chẳng bao giờ thèm để ý đến việc mà Ngọc Lan làm, tôi cũng không muốn chen chân vào cái công ty này.
Tôi tức giận, nhưng tôi không thể phát tiết ra. Vì tôi đã hứa với anh trai Ngọc Lan rằng có chuyện gì cũng nên nhẹ nhàng giải thích. Tôi cười nhạt, tự thấy khốn nạn thay cho mình. Tại sao tôi lại không được quyết định việc mà mình sẽ làm chứ? Nhớ lại lúc tôi nói với Ngọc Lan rằng tôi không phải tù nhân của cô ấy. Và giờ thì cô ấy đã biến tôi thành tù nhân của cô.
Đúng là một người phụ nữ nguy hiểm.
Sự im lặng kéo dài làm Ngọc Lan phải phá vỡ nó, cô chạm lên vai tôi, nó đang gồng lên vì tức giận. Cô ấy nói nhẹ nhàng như đang rót mật ong lên bánh kếp:
– Nếu anh dám đi gặp con chó cái đó nữa, em sẽ xử đẹp luôn cả cô ta.
Tôi trợn mắt nhìn Ngọc Lan, không phải vì lời đe doạ của cô, mà kinh ngạc vì cô ấy đã biết tất cả.
– Em đã nói rồi, em không thích sự lừa dối. Nhưng anh đã làm như thế.
– Ngọc Lan… – Tôi gọi tên cô – Không phải như thế đâu.
Ngọc Lan ngả ghế ra, cô nói trong tiếng thở rất mạnh:
– Em không nghĩ em sẽ tin lời của một kẻ nói dối. Nhưng em tin rằng em sẽ làm cho anh trở thành một kẻ ngoan ngoãn. Đàn ông thường có thói trăng hoa, anh trai đã nói như vậy, và em tin anh biết đâu là người đáng để bỏ tâm sức.
– Em đang uy hiếp anh sao?
– Em không cần uy hiếp, em yêu cầu anh. Em đã chịu đựng đủ rồi, suốt những lần anh đến tìm nó. Nhưng lần này anh đã chạm đến giới hạn trong em. Anh quát em như thể em là mụ đàn bà đã đẩy anh đến bước đường này vậy. Em chưa bao giờ ép anh phải kết hôn với em cả.
Tôi đạp chân ga để chiếc xe rẽ sang một con đường vắng vẻ, sau đó lại thành thục đạp chân phanh. Chiếc xe dừng khựng lại, cả người tôi và Ngọc Lan cùng bị kéo giật về phía trước. Mái tóc màu hạt dẻ của Ngọc Lan như thác đổ, xoã xưỡi trên vai cô. Nhanh như chớp, cô nắm lấy mái tóc đó và kéo mạnh về phía mình.
Ngay cả khi đã nghe thấy tiếng rên khẽ của cô, tôi cũng không nghĩ mình là một thằng đàn ông tồi tệ.