Phần 5
Nguyên Thục đột ngột đứng dậy, đưa lại đưa mắt nhìn xung quanh như thể có một thứ gì đó đang sắp xảy tới. Vương cũng ngẩng đầu nhìn cô đầy tò mò, anh đang chìm ngập trong những câu chuyện của quá khứ và hiện tại, anh phải thoát được ra khỏi nơi này sớm nhất có thể.
Cả Hoài và Chính ở bên ngoài cũng để ý tới động tĩnh này của Nguyên Thục, họ ngồi thẳng lên đầy tập trung, họ im lặng quan sát những dấu hiệu nhỏ nhất.
– Em sao thế? – Vương hỏi.
Nguyên Thục vẫn đảo mắt, có trời mới biết được Vương luôn thấy khó chịu với cái kiểu nhìn này của cô ấy. Nó khiến cho cô ấy giống như một tên tội phạm đang tính kế lẩn trốn.
– Em vừa thấy…
– Thấy gì?
– Em không biết nữa, có lẽ em nhìn nhầm.
– Rốt cuộc em đã nhìn nhầm thứ gì?
Nguyên Thục lại ngồi xuống, cô lắc đầu. Cái mặt dây chuyền đeo ở tay cô lòi ra ngoài, hướng thẳng về phía Vương. Anh lại thấy khó chịu (ở trong căn phòng này anh luôn cảm thấy khó chịu sẵn rồi), bởi vì nó làm anh liên tưởng đến khuôn mặt của người vợ đã chết. Cô ấy đang nhìn anh, đang dõi theo từng bước của anh.
Vương không muốn chú ý đến mặt dây chuyền đó nữa, anh cúi xuống nhìn kim đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là đã đến mười hai giờ đêm. Một ngày mới sẽ lại bắt đầu, và thời gian của anh thì chẳng còn nhiều nữa.
Nguyên Thục thở dài, cô giấu mặt dây chuyền đi rồi vươn tay mình tới đặt lên tay của Vương. Cô ấy vẫn thường làm thế mỗi khi anh căng thẳng.
– Đừng sợ, em tin anh vô tội!
Vương cười nhạt:
– Anh vô tội thật, em hiểu không? Có kẻ đang hãm hại anh, anh không hề giết cô ấy.
– Nhưng chúng ta vẫn giữa hề lý giải được tại sao nó lại xuất hiện trong nhà em. Đó là điềm báo phải không?
Cũng có thể coi là như vậy. Kẻ đó đang muốn trừng phạt anh và Nguyên Thục? Nhưng trên đời này làm gì có ai đủ tư cách trừng phạt anh và cô ấy ngoài Ngọc Lan chứ? Ngọc Lan thì đã bị chính hắn giết hại. Tại sao chuyện này lại tìm đến anh? Vương cảm thấy mỏi mệt. Anh đã luôn nghĩ rằng nó chỉ là một viễn cảnh xa vời, rằng cuộc sống của anh là một cuộc sống bình thường như bao nhiêu cuộc sống khác. Anh sẽ lấy vợ, sinh con, anh sẽ sống một đời đầy những tội lỗi không thể nói ra với vợ mình. Phải, anh đã lừa dối cô ấy, nhưng anh xin thề với lòng rằng anh vẫn rất yêu cô ấy.
Xoẹt!
Một cái gì đó loé lên làm cho đèn điện ở ngay trên đầu Vương nổ tung. Tàn lửa từ đó bắn ra như pháo. Vương không còn cách nào khác là phải đẩy ghế lùi ra. Toàn bộ ánh sáng phút chốc đều vụt tắt, bóng tối đen đặc vây quanh, cái quạt chết tiệt không còn quay nên âm thanh cũng bị tắt nốt. Phải hai giây sau, Vương mới nghe thấy tiếng hò hét ở bên ngoài, anh có thể cảm thấy được sự hoang mang, tức giận, khó hiểu ở trong đám người đó. Trong đầu Vương nảy lên một câu hỏi: Nếu như bây giờ có người đến cứu anh ra khỏi đây thì sao? Anh muốn thoát khỏi nó. Người đó sẽ đưa anh đến một nơi mà chẳng ai biết được. Và thế là anh có có tội hay vô tội thì cũng mặc. Anh sẽ có một thế giới mới, anh sẽ cắt đứt được toàn bộ quá khứ này.
Ngọc Lan đã chết, đó là điều mà anh không thể nào thay đổi được. Cô ấy bị giết hại ngay trên chiếc giường ngủ của anh, nơi đã diễn ra hàng trăm cuộc ân ái của hai người. Nhưng anh lại không thể làm gì được. Sự bất ngờ, và bất lực của nó như mũi dao đâm vào cơ thể anh, khiến anh cảm thấy được nỗi đau của vợ mình.
Nên xét tội anh cũng đâu thể thay đổi được phải không? Cô ấy vẫn không thể sống lại.
Khi tất cả còn đang loay hoay tìm cách đưa ánh sáng trở lại thì một ai đó kéo Vương. Vương đoán đó là Nguyên Thục, hẳn là cô ấy đang muốn nói điều gì đó với anh.
Nhưng không phải cô ấy.
– Em đây, là em đây!
Vương giật mình vì hơi ấm còn đọng lại nơi cổ. Đó là hơi ấm của con người, đó là… hơi ấm phát ra từ giọng nói.
Ngọc Lan!
Vương trợn mắt quay lại, nhưng vì trời quá tối mà anh chẳng thấy được gì cả. Có gì đó đang trườn qua ngực anh, ôm lấy anh như trói chặt. Anh phát hiện ra đó là đôi cánh tay mảnh mai. Ở ngay bên cạnh anh là một ai đó, cô ấy mang mùi ngọt ngào như mùi của Ngọc Lan, suốt tóc cô ấy chảy xuống chạm vào cánh tay của anh. Cách một lớp quần áo nhưng anh có thể cảm nhận rất rõ.
– Nguyên Thục, Nguyên Thục… Hãy nói cho anh biết là em phải không?
Vương chỉ muốn xác nhận rằng người đang ôm anh lúc này là Nguyên Thục chứ không phải là Ngọc Lan.
– Tại sao đến giờ phút này, anh vẫn chỉ gọi lên được cái tên của con chó cái ấy?
Cái nghiến răng theo từng lời nói biểu lộ một sự tức giận tột cùng. Vương thấy mồ hôi ở bàn tay mình túa ra, anh muốn quay đầu lại nhưng sợ rằng những gì anh đang nghĩ trong đầu là sự thật.
– Anh sợ em sao? Anh đã từng nói rằng em là người ngọt ngào nhất, xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
Những lời nói vẫn lởn vởn bên Vương, nó không nỉ non, không thiết tha mà đầy sự châm biếm và giễu cợt. Vương biết rằng anh đã không giữ đúng như lời hứa. Vương biết rằng anh không phải là một người chồng tốt, nhưng anh chưa bao giờ quát mắng hay tỏ ra vô trách nhiệm với Ngọc Lan cả. Trong suốt nhiều năm chung sống, anh vẫn là Vương – người mà cô ấy phải lòng ngay từ lần đầu tiên đọc cuốn truyện – người mà cô ấy nói rằng đã khiến cô nghĩ ngay đến lễ cưới khi thấy anh xuất hiện trong căn phòng xa hoa tại Victoria. Giờ đây, tất cả những tự hào đó của Vương đều bị ngữ điệu mỉa mai kia đánh sập.
Có một câu nói thế này: Đàn ông đến từ Sao Hoả còn đàn bà thì đến từ Sao Kim. Điều này không những đúng mà còn rất đúng. Đàn ông thì luôn nghĩ mình đã hy sinh hết mình cho cuộc hôn nhân đã sớm nên kết thúc từ lâu, còn đàn bà thì lại luôn nghĩ đàn ông là kẻ phá bĩnh, bản thân cô ấy mới là vị anh hùng luôn xả thân để chiến đấu cho hoà bình.
Giờ đây, khi Vương vẫn không có cách nào khiến cho bản thân mình tin tưởng được rằng Ngọc Lan đang ôm anh, đang nói với anh thì cô ấy lại khiến anh thêm sợ hãi:
– Em đã về đây rồi, hãy quay lại nhìn em, ôm em và hôn em đi.
– Không, không… – Vương lẩm bẩm.
– Anh đã viết nên những cái kết còn kinh dị hơn thế, chẳng lẽ anh lại sợ hãi một cái kết tầm thường thế này ư?
Vương nhắm mắt lại dù bây giờ mọi thứ xung quanh vẫn đang chìm ngập trong bóng tối. Anh tự nói rằng đây là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong vòng ba mươi sáu năm qua cuộc đời anh. Nhưng chết tiệt thay, nó lại là sự thật. Hoặc có thể anh đã và đang sống trong một cơn ác mộng mà anh không biết.
Người đang đứng đằng sau anh (anh không muốn nghĩ cô ấy là Ngọc Lan) tiếp tục trườn đôi tay lên cổ anh, giữ lấy như thể sắp siết chặt lấy nó. Vương liếc mắt theo từng cử động, hỏi đi hỏi lại trong đầu rằng cô ấy đang muốn gì. Rồi người đó thè cái lưỡi ấm và ẩm ướt của mình ra để chạm lên cổ anh.
Cô ấy lướt đến đâu, gai ốc của anh nổi đến đó. Đây là cái cách dạo đầu của Ngọc Lan mỗi khi làm tình. Nó từng khiến anh thích thú, khiến anh hưng phấn, nhưng giờ thì nó lại khiến anh kinh hãi. Giống như thể cô ấy sắp giết anh không chừng.
– Anh đã lừa dối em.
– Không, anh không…
– Em sẽ khiến anh phải trả giá vì điều đó.
– Khoan đã, anh không yêu cô ấy.
Tiếng cười se sẽ vang lên như thể bác bỏ lời mà anh vừa mới thốt ra.
– Không có chuyện yêu ai và không yêu ai, mà quan trọng là sự trung thực. Anh đã phản bội niềm tin của em Vương ạ.
Quả tình thì sự buộc tội này còn khiến Vương sợ hãi hơn cả lời buộc tội giết vợ của cảnh sát. Vì anh không biết mình sẽ phải lãnh hậu quả gì, anh cũng không thể tìm được một phương cách để thoát ra.
– Anh còn nhớ không?
Cô ấy dừng lại, như để khơi thêm sự chờ đợi và cuống quýt của Vương.
– Ngày mồng 5 tháng 8. Tại khu Nhà Thờ Đổ.
Tiếng nói vừa kết thúc thì Vương đã lật người lại, đẩy người con gái về phía trước và dùng sợi xích ngắn ở còng tay siết cổ cô lại. Thật ra, anh không có ý định giết cô ấy, anh chỉ muốn khống chế cô và muốn biết cô thật sự là ai.
Nhưng đúng lúc ấy, đèn vụt sáng trở lại. Bàn tay của Vương nới lỏng, anh ngẩng đầu lên nhìn quanh. Đó là một ngọn đèn khác. Xác của bóng đèn vừa vỡ còn ở ngay dưới chân của Vương. Cửa phòng thẩm vấn đã mở toang hoác từ lúc nào, Hoài và Chính vội vã chạy sang. Họ dừng khựng lại khi thấy Vương đang đặt đoạn nối giữa hai còng tay lên chiếc ghế và kéo. Anh ta như đang muốn phá bỏ nó. Còn Nguyên Thục, cô ấy nằm bất tỉnh trên nền nhà. Ở phần trán của cô vương một vệt máu, có vẻ như là đã bị hành hung.
Chính Vương cũng cảm thấy bất ngờ về cảnh tượng này. Nó như muốn nói với hai vị cảnh sát đáng mến đằng kia rằng chính anh đã gây ra tất cả các thứ này. Anh đã làm vỡ bóng đèn, anh đã đánh Nguyên Thục, anh đang cố gắng phá nốt chiếc còng tay và chuẩn bị chạy thoát.
Từ nhỏ anh đã chơi mấy trò cảnh sát bắt cướp và chẳng hiểu sao anh lại luôn phải làm cướp. Lúc nào bọn “công an” ở xóm anh cũng là bọn ngu ngốc vì anh luôn tìm được cách để thoát khỏi chúng nó. Lớn lên, anh lại là một tác giả chuyên viết truyện trinh thám, còn người bố của anh nữa, ông luôn cố gắng đổ lỗi cho anh nếu thấy một thứ đồ nào đó trong nhà hỏng. Trong anh là một bộ não luôn phải nghĩ cách để chạy trốn hoặc là để thoát khỏi tình huống éo le. Có chết anh cũng không bao giờ nghĩ ra một hiện trường vừa nhiều sơ hở lại vừa khoa trương kiểu này.
Chỉ là, nó rất đúng với thời điểm hiện tại, rất đúng với tội trạng mà anh đang bị giáng lên. Dù vậy, thì anh vẫn là một kẻ cố chấp, Vương giơ hai cánh tay qua đầu, tỏ ý đầu hàng, anh nói:
– Tôi có thể đảm bảo với hai người rằng việc này nằm ngoài khả năng của tôi hiện tại.
Hoài nhếch miệng cười, anh ghét cô ta quá! Nhưng anh vẫn phải làm vẻ phục tùng:
– Cô có thể không tin tôi, nhưng tôi…
– Hoàn toàn vô tội sao? – Câu này là của Chính, người vẫn luôn chọn cách im lặng mỗi khi anh nói mình vô tội.
Vương nhún vai:
– Tuỳ các người, nếu như tôi bỏ trốn thì tại sao tôi không chạy ngay đi, tôi còn đừng lại đây để cố làm đứt cái còng chết tiệt này làm gì chứ?
– Vì Thục Nguyên đã ngăn anh lại, trước khi anh kịp chạy thoát.
– Thế tôi mở cái còng này là làm gì hả? Đánh cô ấy xong thì tôi phải chạy đi ngay, các người không thấy làm thế này là ngu ngốc ư?
Hoài khoanh tay lại:
– Điều đó nên hỏi anh mới phải. Chúng tôi ước lượng khoảng thời gian hai phút là không đủ để một kẻ lạ mặt đột nhập vào đồn ông an thành phố và làm ra cái trò này. Nếu anh không mở được còng, anh nghĩ lớp lớp công an ngoài kia sẽ để anh đi sao?
Vương gật đầu chịu thua, anh chỉ chịu thua những lý lẽ này của họ.
– Các người nên đọc truyện của tôi, nếu tôi muốn chạy trốn, tôi sẽ không ngồi đợi cái bóng đèn chết tiệt này nổ!
Lời nói đó mang tính thách thức nhiều hơn, vì giờ đây anh đang rất tức giận. Anh không phải là thằng ngu, mà một thằng ngu cũng hiểu được nếu một nghi phạm lại cố tìm cách trốn thoát trong lúc này chẳng khác nào tự khai nhận rằng hắn đúng là thủ phạm.