• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Phần cuối








Nguyên Thục cố gắng giằng người ra nhưng không được, Vương đã dùng hết sức lực của mình để giữ cô lại. Anh nhận ra rằng mình yêu cô, tình yêu này không giống như tình yêu dành cho Ngọc Lan. Anh cũng biết rõ rằng thứ tình yêu này là tội lỗi, nhưng trái tim anh không làm gì được. Anh đã thua cuộc, thua chính bản thân mình rồi.


– Em hận anh đúng không? Được, vậy thì hãy cứ bóp cổ anh đi, anh sẽ không chống cự đâu.


Vương đem tay của Nguyên Thục đặt lên cổ mình.


Trong ánh sáng le lói, Nguyên Thục nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô không nói không rằng, chồm người lên và nắm chặt lấy cổ anh. Có lẽ anh ta tưởng là cô không dám làm.


Vương đã hứa sẽ không chống cự thì anh sẽ làm như thế. Anh nằm yên dưới bàn tay yếu ớt của Nguyên Thục. Cô dồn cả người ấn tay xuống khiến cho cổ họng anh nghẹn cứng. Hơi thở dần dần mất đi, anh há miệng, đẩy lưỡi ra ngoài tìm nguồn sống nhưng cũng chẳng khá hơn được.


Nguyên Thục mím môi, đè thật chặt xuống. Nhưng Vương vẫn không chống đỡ lại. Anh có một niềm tin mạnh mẽ rằng cô sẽ không giết anh. Cô không thể giết anh được, cô yêu anh cơ mà.


– Anh nghĩ rằng mình vô tội sao? Anh và Ngọc Lan, các người là những con quỷ. Tôi sẽ trả thù cho ông tôi, cho tất cả những gì mà các người đã gây lên cho ông ấy.


Từ cổ họng Vương phát ra những tiếng khục khục, anh như đang muốn nói điều gì đó với cô nhưng không thể nào nói được. Bàn tay của cô bóp nát hết những tiếng nói của anh rồi. Vương nắm chặt lấy ga giường, trong cơn túng quẫn anh vẫn cố gắng nhắc nhở bản thân rằng nếu như đây là sự thật, nếu Nguyên Thục đúng là muốn giết anh thì anh cũng không được quyền chống cự lại.





– Tôi đã mất nhiều năm để tiếp cận anh, để trả thù, để tự biến mình thành con khốn. Tôi đã tìm ra xác ông trên Nhà Thờ Đổ. Các người thậm chí còn chẳng chôn cất cho ông tử tế.


Một giọt nước mắt của Nguyên Thục rơi xuống má của Vương, cả người anh xuôi xuống, các búi cơ thả lỏng ra sau một hồi căng cứng. Vương nhận ra lực ở bàn tay của Nguyên Thục đã mất đi, cô ấy không muốn giết anh nữa, đúng hơn là cô ấy không muốn bóp chết anh nữa.


Vương im lặng nghe tiếng nức nở của Nguyên Thục, đồng thời cũng cảm nhận những cơn quặn thắt trong lồng ngực. Lẽ ra năm đó anh nên cùng Ngọc Lan đến đầu thú, mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đó. Nhưng con người luôn sợ chịu trách nhiệm, sợ bị ghét bỏ, sợ phải mang danh một tội lỗi nào đó.


– Anh xin lỗi, Nguyên Thục, anh thật sự xin lỗi!


– Anh không có quyền xin lỗi, vì ông tôi đã chết rồi.


Nguyên Thục trở lại với vẻ giận dữ sau lời xin lỗi của Vương, cô lại tiếp tục ấn mạnh hơn xuống cổ Vương. Vết thương nơi bả vai không khiến lực tay cô yếu đi. Lần này dữ dội đến mức Vương tưởng rằng đốt sống cổ anh đã gãy làm đôi.




Khoan đã, cô ấy muốn giết anh đến vậy hay sao? Vương gào thét trong tâm can. Lẽ ra cô ấy phải cho anh lời giải thích, anh làm thể vì bất ngờ. Vì…yêu Ngọc Lan. Chính Ngọc Lan đã mang cái xác lên và trói buộc anh lại. Anh không hề giết ông lão đó.


Nhưng tất cả mọi tiếng nói trong đầu đều chỉ là ý nghĩ, anh không thể nào nói ra được. Vương đập tay xuống giường như để báo hiệu cho Nguyên Thục rằng mình sắp không chịu nổi nữa rồi.


Trước khi toàn bộ ý thức mất đi, Vương đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Nguyên Thục hòng vật cô ta xuống. Anh đúng là một thằng khốn nạn chuyên môn thất hứa. Anh đã nói sẽ không chống cự, cam tâm tình nguyện chết dưới tay cô, nhưng khi cái chết sắp ghé đến thì anh lại sợ hãi. Vương nhận ra mình không thể chết được, anh không đáng để chết như vậy.


– Nguyên Thục, em…


Đoàng, đoàng, đoàng…


Ba phát súng vang lên khiến Nguyên Thục ngã bật sang một bên. Máu từ đâu trên cơ thể cô bắt đầu trào ra, thấm ướt cả vào ga đệm. Đâu đó còn rây cả lên da thịt của Vương. Vương kinh hãi, lột chăn ra nhìn. Cả người Nguyên Thục toàn máu, máu từ thái dương, từ ngực và từ bụng không ngừng loang ra. Vương lảo đảo, anh mở tủ quần áo kiếm cho mình một bộ đồ và mặc vào. Không, anh không nên làm thế, anh phải thay đồ cho cả cô ấy nữa.


– Nguyên Thục, Nguyên Thục ơi.


Vương lấy một cái áo của Ngọc Lan ra bịt những vết thương lại cho Nguyên Thục, nhưng điều đó là vô nghĩa bởi vì Nguyên Thục đã chết rồi. Mắt cô ta mở to, chừng chừng nhìn lên trần nhà. Trước khi chết, Vương còn thấy người cô giật lên một cái khiến anh những tưởng toàn bộ động mạch trong cô đã bị đạn xuyên đứt lìa.


Vương nhìn quanh, mếu máo tìm người giúp. Nhưng anh chỉ thấy nơi cửa là anh vợ đứng đó với khẩu súng trên tay. Anh ta đang làm gì vậy? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại bắn Nguyên Thục?


– Anh…


Anh vợ lại gần, nhẹ nhàng giằng ra chiếc áo của Ngọc Lan và nói:


– Được rồi, mọi chuyện đều ổn cả rồi.


Anh ta luôn nói như thế mỗi khi chuyện lớn xảy ra. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện đều ổn cả rồi, anh sẽ giải quyết mọi chuyện, mọi chuyện để anh lo. Tất cả đều cho thấy anh ta là một người bình tĩnh, như đã biết tất cả.


Vương điên cuồng, đẩy anh ta ngã. Anh lồng lên như một con voi bị người ta hành hạ dã man trong rạp xiếc. Tâm trí của anh giờ đây bị đảo lộn, nó đen tối, nặng nề đến mức không một lời nói nhẹ nhàng nào có thể trấn an hay thắp sáng được nữa.


– Đồ khốn.


Vương định đánh anh vợ, nhưng rất nhanh chóng, anh ta vật lại và đấm một cú trời giáng vào giữa khuôn mặt khiến anh lao đao. Sau đó, anh vợ dùng đôi chân được bao bọc bởi một đôi giày đắt tiền của mình giẫm lên bàn tay Vương, thật mạnh.


Vương há miệng kêu lớn, nhưng điều đó không làm cho anh ta phải buông tha cho anh.


– Nghe này em rể – Anh vợ nói – Anh là người đã giết ông lão đó, chính anh mới là kẻ đã giết ông ta, nhưng Ngọc Lan là người đã đứng ra thu dọn tất cả. Em hiểu chứ? Cô ta đã giết nhầm người, và kẻ ngu thì đáng chết.


Cái gì? Trong đầu Vương như có một mảnh đạn xuyên qua. Anh im lặng, ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, anh ta vừa nói gì? Anh ta mói là người đã giết ông lão đó ư?


– Anh… tại sao lại là anh? Ngọc Lan đã nói người giết là tay vệ sĩ.


– Trên đời này, làm gì có tay vệ sĩ nào bảo vệ Ngọc Lan đến mức tuyệt đối như anh?


Lúc này Vương mới thấy nút thắt trong lòng mình được gỡ bỏ. Vậy là Ngọc Lan không giết người, đúng thế, cô ấy chưa bao giờ giết người cả. Cô ấy chỉ bỉ ẩn, cố gắng che giấu nội tâm phức tạp của mình, nhưng cô ấy chưa bao giờ giết người. Nhưng tại sao cô lại phải lừa dối anh? Tại sao cô phải làm cho anh ghét cô, ghê tởm cô suốt những năm tháng qua?


– Nó muốn thử cậu, nó muốn xem tình yêu của cậu có đúng như những gì cậu nói hay không.


Anh vợ cười nhạt, nhìn sang cái xác của Nguyên Thục:


– Hoá ra cũng chỉ như bao nhiêu tên đàn ông ngoài kia, nói mà không làm được. Nó đã rất thất vọng, cậu hiểu không? Nhưng nó yêu cậu.


Giờ nói những lời này thì có ích gì kia chứ? Cho dù Ngọc Lan có sống lại cũng không ích gì nữa cả. Anh đã ngoại tình, anh đã lừa dối cô, anh đã làm cô đau khổ trong suốt chiều dài cuộc hôn nhân của mình. Anh từng căm hận cô đến tận xương tận tuỷ, anh từng nghĩ rằng mình sẽ ly hôn với cô và sống với Nguyên Thục. Hoá ra là cô biết tất cả, nhưng cô cũng chỉ im lặng, kiêu sa nhìn người đàn ông mình yêu phản bội mình như thế nào.


Ngọc Lan mà anh yêu vẫn luôn còn đó, chỉ là tình yêu của anh thay đổi mà thôi.


Vương bật cười, tiếng cười đau đớn như tiếng hét xe lòng. Sao chứ? Sao anh phải tự phá vụ án của cuộc đời mình rồi nhận lấy một kết cuộc đau thương như thế này? Cả cuộc đời anh chỉ làm sai đúng một điều, đó là nhận lời quen Nguyên Thục.


– Giờ thì cậu nghĩ cậu đã sai khi ngoại tình đúng không? – Như đoán được suy nghĩ của Vương, anh họ nói – Nhưng dù không là Nguyên Thục thì sẽ là một cô gái khác thôi. Vì ngay từ đầu, cậu vốn đã chẳng tin yêu gì Ngọc Lan cả.


Nói xong, anh vợ ngồi xuống, bàn chân đang giẫm lên tay Vương cũng rời ra. Anh ta lấy khăn ra lau báng súng, Vương biết đó là hành động xoá sạch vân tay. Rồi anh vợ nhét khẩu súng vào tay Vương, ép anh phải nắm chặt. Anh ta vừa cười hờ hững vừa nói:


– Tất cả những chuyện này là do cậu gây ra, cậu sẽ là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm.


Vương run run, nhưng không phản kháng. Anh thấy sợ người đàn ông này, trong lòng anh ta cũng là những mưu mô thủ đoạn tàn khốc. Anh ta biết rằng anh sẽ không bao giờ từ chối, vì trong anh mang một thứ tội lỗi rất nặng.


– Cậu là người đã giết Nguyên Thục, để trả thù cho vợ! Như vậy truyền thông sẽ lại quay ra tung hê cậu thay vì chỉ trích. Tôi sẽ đứng ra nói vói họ rằng cậu và Nguyên Thục không có gì, là cô ta đã dựng ra tất cả chuyện này.


– Anh làm vậy vì ghét tôi hay là muốn trả thù Ngọc Lan?


– Cả hai đều không phải. Ngọc Lan không bao giờ cần trả thù. Nếu cô ấy là người nhỏ nhen đến vậy thì cậu làm gì có cửa lừa dối cô ấy suốt thời gian dài đến vậy?


Vương im lặng, chờ đợi sự thật mà anh vợ sắp nói:


– Đây là tự tôn của chúng tôi. Tôi sẽ lấy lại công ty, và điều hành nó thay Ngọc Lan. Cậu không đáng để ngồi lên ngai vàng.


Vương nhìn theo dáng của anh vợ khuất sau phía cửa, anh ta rời đi lạnh lùng như thế. Tất nhiên Vương không hy vọng anh ta phải nói những lời mùi mẫn hay an ủi anh làm gì, nhưng anh có cảm giác, những đơn côi này là tự mình chuốc lấy.


Từ khi mẹ mất, anh đã không còn gì cả. Bố anh không yêu quý gì anh, ông coi anh như kẻ thù. Đến khi lớn lên, anh tìm đến con chữ để giải toả, nhưng cuối cùng cuộc đời lại đưa anh đến với Ngọc Lan. Mọi chuyện cứ thế mà tiếp diễn, anh bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu và tội lỗi. Anh không kiểm soát được cơn giận của mình. Ngay từ hồi sống với bố anh đã không chịu nổi những đòn công kích của ông.


Vương ngồi dậy, anh đến trước mặt Nguyên Thục và nhìn cô lần cuối.


– Xin lỗi em!


Vương vuốt lại đôi mắt của Nguyên Thục, để cho cô có bộ dáng say ngủ. Chết là một trạng thái ngủ, anh nghĩ thế. Đó mới chính là giấc ngủ thật sự.


Đáng ra anh cũng đã có thể ngủ ngay lúc này, chỉ cần đặt họng súng lên thái dương và bóp cò là xong. Anh sẽ không phải đau khổ, không phải chịu tất cả những sự dằn vặt này nữa.


Tội lỗi của ai, kẻ đó ghánh chịu.


Vương lấy điện thoại, ấn một số điện thoại không quen thuộc cho lắm. Khi người đó bắt máy anh đã nói:


– Tôi là kẻ giết vợ, và giết cả người tình. Tôi vừa bắn ba phát vào cô ấy. Hiện tại, tôi đang ở trong phòng ngủ của mình. Tôi sẽ đợi ông.


Vương tắt máy rồi đặt điện thoại xuống, anh ngồi dựa lưng vào chiếc giường, bên cạnh là cái xác của Nguyên Thục. Nó đã lạnh ngắt. Anh rất có duyên với những cái xác, của ông lão đó, của vợ anh và giờ thì là của người tình.


Bên ngoài trời đổ nắng, mùa hè luôn khiến anh cảm thấy khó chịu đến phát bực. Những gì mà anh có thể nhớ cho đến lúc này có lẽ là mái tóc màu hạt dẻ của cô, và khuôn mặt như say ngủ của cô khi đã chết.


Có lẽ, anh nên tìm một nơi nào đó để trốn tránh cái nắng gay gắt này.


Nhà tù chẳng hạn.


Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang