Phần 13
Đáp lại sự căng thẳng của Hoài lúc này chỉ là một sự im lặng, cửa đã mở ra quá nửa nhưng vẫn không có ai xuất hiện. Hoài cẩn thận đặt họng súng ngay cạnh cửa, từ từ ngó ra nhìn. Bên ngoài chỉ có tiếng ầm ầm của những chiếc xe tải hạng nặng lao qua. Không có ai xuất hiện cả, tựa như những cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hoài đứng hẳn ra bên ngoài, tìm kiếm khắp xung quanh một dấu hiệu nào đó, chân cô đột nhiên đá phải một cái hộp các tông. Hoài mở ra thì thấy trong đó là toàn bộ ảnh chụp Nguyên Thục và Vương đang tình tứ với nhau. Những bức ảnh này cũng giống như bức thư kia. Đẫm máu!
Vội vàng đóng nắp hộp rồi mang vào nhà, Hoài biết rằng có kẻ đã giở trò ma quỷ ra để khiến vụ điều tra thêm rắc rối. Có thể là Vương, hoặc một ai đó khác.
Hoài xếp chúng lên bàn, những tấm ảnh dính máu, hoặc là dính chút ít, hoặc là không. Chà, đây là một cuộc tình vụng trộm như bao nhiêu cuộc tình khác, nhưng nó lại khiến cho cô cảm thấy thật hứng thú. Vì các nhân vật trong câu chuyện này đều hành xử không đúng với những gì mà họ muốn.
Vương thì muốn trở thành một người đàn ông chung thuỷ song vẫn không thể nào cưỡng lại được Nguyên Thục.
Nguyên Thục thì muốn có tất cả của Vương, nhưng cô chưa bao giờ tuyên chiến với Ngọc Lan.
Còn Ngọc Lan chưa bao giờ thật sự ra tay trả thù chồng mình một các ác ý như lời hăm doạ. Dù cô rất căm giận.
Một mối quan hệ thật phức tạp.
Hoài đã có gia đình, đương nhiên, nhưng gia đình của cô chỉ là một gia đình bình thường. Chồng cô cũng là người trong ngành, anh bận đến nỗi nhiều đêm trở về còn không kịp tắm rửa đã ngủ quên mất. Cô và anh sớm đã không nói đến chuyện tình yêu đôi lứa, mà nhắc đến trách nhiệm nhiều hơn. Cả hai đều muốn cô con gái của mình được hạnh phúc nên rất cẩn thận trong từng hành động, từng mâu thuẫn.
Hoài đã đặt mình vào hoàn cảnh của một người phụ nữ bị phản bội, nhưng cô vẫn không hiểu hết được tâm trạng. Giống như cô không thể hiểu tâm trạng của Ngọc Lan.
– Kẻ ấy đã gửi nó đến à?
Hoài giật mình vì tiếng nói của Nguyên Thục, cô ấy đã dậy từ lúc nào và xuất hiện ngay phía sau.
– Sao cô không ngủ tiếp?
– Tôi không ngủ được, kẻ đó làm ồn quá.
Hoài nhíu mày, cô còn tưởng Nguyên Thục không hay biết gì chứ.
Nguyên Thục ngồi xuống, cô chạm tay vào những bức ảnh chụp chính bản thân mình và người tình. Hoài nhếch môi cười nhạt:
– Chị ấy đã làm thật, chị ấy sẽ trả thù tôi. Sớm thôi.
– Ý cô là sao?
– Biết đâu chị ấy sẽ lôi tôi vào cái chết của chị. Bao giờ thì lọ tro cốt của chị sẽ được tìm thấy?
Hoài lắc đầu:
– Chúng tôi vẫn đang điều tra, và không thể nói rõ được.
Nguyên Thục ngồi xuống, úp mặt xuống bàn tay mình. Cô ta có vẻ căng thẳng quá đỗi:
– Tôi sắp phát điên lên rồi, tôi không thể chịu nổi được khi cứ nhắm mắt lại là cảnh chị ta đến tìm tôi.
– Có tôi ở đây, không ai có thể làm hại có được.
– Ai mà biết được chứ? Chị ta ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Chẳng có điều gì đảm bảo được cả.
Hoài im lặng, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ thu gom những tấm ảnh rồi cất lại vào trong hộp. Hoài nhìn lên đồng hồ, thời gian đã trôi đến năm giờ sáng, không biết lúc này, Vương đã viết vào tờ giấy đó chưa? Lời khai thành khẩn của Vương sẽ là đầu mối quan trọng cho vụ án này.
– Cô đã bao giờ nhận những lời doạ nạt của Ngọc Lan chưa?
– Rất nhiều. Chỉ là tôi không muốn để Vương biết.
– Vậy sao? Đây là thông tin mới đấy – Hoài nhướn mày.
– Chị ấy liên tục doạ nạt tôi, thậm chí còn doạ giết tôi. Có một lần tôi trở về nhà, phát hiện ra có một kẻ đang theo dõi mình. Tôi nghĩ chính là kẻ đã chụp những tấm ảnh này.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó tôi đã đến tìm chị ấy. Chính là cái ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của họ. Vương đã đặt bàn tại một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng cho chị ấy, tôi biết – Nói đến đây Nguyên Thục liền cúi đầu – Anh ấy luôn chỉ dùng sự lãng mạn cho mình chị ấy thôi.
Hoài nghe thấy mùi ghen tuông trong câu nói của Nguyên Thục, cô muốn vỗ vai cô ấy an ủi nhưng thấy nó không giải quyết được chuyện gì cả. Cô cần cô ta kể chi tiết mọi việc cho cô biết.
– Tôi đã yêu anh ấy nhưng thứ nhận lại được chỉ là những sự tức giận. Anh ấy luôn đến tìm tôi mỗi khi tức giận Ngọc Lan mà không thể phát tiết. Nói trắng ra là Vương sợ Ngọc Lan, sợ đến độ anh ta chỉ có thể dịu dàng với tất cả những bạo liệt của chị ấy. Anh ta coi tôi là chỗ để xả giận.
Hay thật, giờ thì lại thành buổi kể tội của cô nhân tình đáng thương. Đối tượng không ai khác chính là Vương và Ngọc Lan. Cô ấy có lý do để làm vậy. Nếu không vì họ, có lẽ cô đã chẳng vướng vào vụ lùm xùm này. Giết người ư? Nghe như trong phim ấy. Hoài nghĩ Nguyên Thục không gặp Vương, chắc giờ này cô ấy đang đi biểu diễn đàn tam thập lục trong một chương trình ca nhạc dân gian nào đó rồi.
– Tôi biết mình có lỗi trong chuyện này, tôi đã tham lam. Tại sao tôi lại đáng ghét như vậy chứ? – Nguyên Thục ngẩng đôi mắt đầy nước của mình lên nhìn Hoài – Giá mà tôi tỉnh táo hơn, tôi nên rời xa anh ấy khi bị Ngọc Lan hăm doạ. Thế mà tôi cứ cho rằng tình yêu của mình là cao thượng.
Hoài thở dài, cô vướn người đến đặt bàn tay mình lên bàn tay đang run rẩy của Nguyên Thục và an ủi:
– Bĩnh tĩnh nào, bây giờ không phải lúc để tức giận những chuyện trong quá khứ. Nếu cô muốn thoát ra khỏi mớ bòng bong này, hãy nói cho chúng tôi biết toàn bộ về Nguyên.
Nguyên Thục nuốt xuống cổ họng nhưng uất nghẹn, cô ấy cố gắng nắn nót từ ngữ mà mình chuẩn bị nói. Hoài đan hai bàn tay vào nhau chờ đợi. Đêm nay quả thực rất dài.
Thế rồi Nguyên Thục cũng nói, như một hơi thở đã bị kìm nén rất lâu, như một bí mật đầy gai mà cô đã phải dùng xác thịt của mình để bảo vệ.
– Vương chính là hung thủ. Anh ấy đã giết Ngọc Lan.
– Cô có bằng chứng không? – Hoài tuy bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.
Nguyên Thục quả quyết gật đầu:
– Anh ấy đúng là đã ở Hà Nội vào cái đêm giết người. Cụ thể là ở chỗ của tôi. Anh ấy đến với vẻ mặt thất thần, sau đó lao vào hôn tôi. Cổ áo anh còn dính máu, anh bảo tôi vứt đi.
– Rồi cô có vứt nó đi không?
Nguyên Thục lắc đầu:
– Tôi không hiểu sao mình lại giữ lại nữa. Vệt máu đã khô quá lâu rồi, tôi nghĩ chắc đã không thể xét ADN trên đó được nữa.
– Vậy là cô đã biết tất cả từ trước?
– Không, tôi chỉ nghi có thể anh ấy đã đánh nhau với ai đó. Ngay sau khi ấy, anh đi Sài Gòn trong đêm. Đến lúc này tôi mới nhận ra, đêm đó anh ấy đã giết Ngọc Lan.
Hoài im lặng, cô ấn nút ngừng ghi âm. Không phải là cô không tin vào những điều mà Nguyên Thục nói, nhưng nó dường như khá mâu thuẫn với mối quan hệ của cô và Nguyên.
– Sao cô lại muốn tố cáo anh ta?
– Vì tôi căm hận anh ấy. Anh ấy không yêu tôi.
– Cô nên suy nghĩ thật kỹ, nhưng lời cô nói có ảnh hưởng lớn đến vụ án này.
Nguyên Thục không nói gì, cô quay người vào trong nhà rồi trở lại với một chiếc áo sơ mi màu trắng. Hoài đoán đó chính là chiếc áo sơ mi mà Vương đã để lại. Đúng là trên cổ của chiếc áo có dính máu. Nguyên Thục đẩy nó xuống, theo sau chiếc áo, còn là một chiếc máy ghi âm nhỏ. Nguyên Thục nói:
– Tất cả những đoạn hội thoại của chúng tôi đều bị Ngọc Lan ghi âm lại. Chị ấy gửi nó đến nhà tôi vào hôm đó.
Hoài liếc nhìn Nguyên Thục, cố gắng đọc hết suy nghĩ của cô ta. Tại sao vào giây phút này, cô lại chọn nói ra tất cả thay vì che giấu? chẳng phải lúc ở phòng thẩm vấn, cô đã cố gắng làm như thế hay sao? Có một tác động nào đó đã khiến cô phải thay đổi hay là khi những tấm ảnh đẫm máu này gửi đến làm cô nổi lên sự ghen tuông, muốn trả thù?
Nguyên Thục quỳ sụp xuống, như một bức tường yếu ớt đã phải chống đỡ những đợt tấn công dữ dội suốt bao lâu nay. Cô úp mặt vào lòng bàn tay, khóc rưng rức:
– Tôi chịu hết nổi rồi, tôi không thể tiếp tục được nữa. Tôi đã yêu một kẻ giết người.
Vừa nói dứt câu, một tiếng nổ đã vang lên. Không hiểu từ đâu, một viên đạn bay xuyên qua bả vai của Nguyên Thục khiến cô ngã bật ra sau. Máu bắt đầu loang ra, thấm ướt cả vai chiếc xườn xám. Hoài nhíu mày, cô vội vàng kéo Nguyên Thục vào góc khuất, đồng thời lấy điện thoại ấn số của Chính.
Trong lúc đó, Chính đang đứng trước showroom trang sức nổi tiếng. Ông đã đứng đó từ rất lâu rồi, dưới chân ông là những mẩu thuốc con con, ngắn ngủn. Ông đi đi lại lại, rồi ngồi xuống bậc tam cấp của showroom. Thi thoảng ông lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay đã cũ của mình, đây là quà sinh nhật mà con gái ông tặng, ông mang theo nó đến mọi nơi.
Hôm nay, ông nhất định phải tìm hiểu một vấn đề mà theo ông là vấn đề chủ chốt nhất của vụ án. Rất có thể, từ đây, ông sẽ tìm ra được thủ phạm của vụ án này.
RENGGG
Chính co người lấy chiếc điện thoại trong túi. Là Hoài? Âm thanh dồn dập của điện thoại làm ông cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Chính nhấn nút nghe, trong điện thoại là một sự im lặng. Không, là tiếng thở. Rồi khoảng hai giây sau, tiếng của Hoài bật lên đầy khẩn thiết:
– Có kẻ muốn giết Nguyên Thục.
– Ở yên đó, tôi sẽ gọi người đến ngay. Đừng làm gì nguy hiểm cả, tìm chỗ trốn đi.
Một tiếng súng nữa vang lên, ngay sau đó là tiếng hét thất thanh mà ông đoán là của Nguyên Thục. Rất đau đớn đấy! Chính nhận định. Có lẽ cô ta trúng đạn rồi cũng nên. Kẻ này muốn giết người diệt khẩu hay gì? Lại một hành động lộ liễu nữa cho thấy mục đích của mình.
Chính rời bỏ nơi mà mình đã chờ đợi nãy giờ, ông lấy bút và xé một mẩu giấy trong quyển sổ của mình ra. Viết gì đó rồi đẩy tờ giấy vào bên trong. Hy vọng là họ sẽ đọc được và gọi điện lại cho ông.