Phần 19
Ông lão đó được chúng tôi chôn ngay dưới nhà thờ đổ nát, Ngọc Lan nói ông ta sẽ được an nghỉ. Cô ấy còn không quên nguyện cầu cho ông lão đó. Ngọc Lan chẳng bao giờ sợ hãi hay cảm thấy hối hận về những chuyện mà mình đã làm, cô ấy tự tin đến mức mà không ai có thể công kích cô được.
Tôi bị ám ảnh bởi khuôn mặt say ngủ của ông lão đó, đến mức mà nhiều lúc, tôi thấy mình trong gương biến thành ông lão. Khuôn mặt trắng xanh xao với đôi mắt nhắm nghiền. Khi tôi chạm vào cơ thể cứng ngắc và lạnh lẽo của ông, tôi đã liên tưởng đến chính mình một ngày nào đó sẽ chết như thế này.
Nhưng tôi không ngờ được rằng, người phải chết lại là Ngọc Lan.
…
– Cậu biết tại sao tôi lại nghi ngờ Nguyên Thục không? – Chính đi vòng ra sau Vương, ông ta khoanh tay vào, hơi thở đều và chậm như đang tận hưởng chiến công oanh liệt của mình.
Hoài thì khác, cô ta vẫn đứng đó bằng một vẻ lo lắng, cô muốn làm một việc ngay lập tức. Những người có nhiều nhiệt huyết thì thường vậy, trong nghề này, cô ta vẫn là một người rất non nớt, cần phải học tập khá nhiều.
– Chẳng phải ông đã nói rằng ông nghi ngờ vì cô ta nhận lời ông đến đây sao?
– Lúc ấy chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi.
– Thế thì là gì? – Vương hỏi.
– Cô ta đã nghiên cứu rất kỹ cuốn truyện của cậu. Cô ấy nói với tôi đã đọc nó ba lần. Để làm gì kia chứ? Đọc những ba lần một cuốn tiểu thuyết trinh thám chỉ vì thích thôi sao? Nếu cô ta thích đọc tiểu thuyết trinh thám, chắc hẳn là con những cuốn khác nữa. Nhưng cô ta chỉ đọc một cuốn “Ngọc Lan vẫn đang nở”, và đọc đến ba lần.
Vương suy ngẫm về những lời mà Chính nói, anh luôn cảm thấy những việc mà anh bỏ qua giờ đây lại là những thông tin quan trọng. Đúng là Nguyên Thục rất hiểu và thuộc về cuốn tiểu thuyết đó. Anh nghĩ rằng cô ấy thích anh một phần cũng vì thế.
– Vậy giờ các người sẽ bắt cô ấy lại?
– Trước tiên, chúng tôi đã bắt những đối tác của vợ anh lại, và truy tìm kẻ bí ẩn mà tôi nghĩ là thân cận của Nguyên Thục.
– Họ đâu? Tôi phải gặp những kẻ đó. Chính họ đã đẩy tôi vào bước đường này.
Chính đặt tay lên vai của Vương nhằm mong anh ta bình tĩnh lại. Ông hiểu được những người vừa thoát chết sẽ có một sinh lực dồi dào như thế nào. Song trước khi những điều tra viên lấy được lời của họ, không ai có quyền được gặp họ hết.
– Nếu Nguyên Thục đúng là người đứng đằng sau tất cả chuyện này, anh sẽ đối mặt với cô ta như thế nào?
Quả tình sau khi nghe Chính phân tích tất cả những âm mưu mà Nguyên Thục thì anh cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc, chứ không phải là căm giận. Kế hoạch của cô ấy không khiến anh phải ghét cô ấy. Giờ nếu như phải giận một ai đó, thì anh sẽ giận chính bản thân mình.
Tuy nhiên, Vương vẫn lắc đầu và nói:
– Tôi không biết mình phải đối diện với cô ấy như thế nào nữa. Tôi nên bắt cô ta đền mạng hay là nói lời xin lỗi với cô ấy đây!
Chính nhìn người đàn ông đã mỏi mệt đến mức lưng còng cả xuống. Chiếc áo sơ mi màu nhĩ và cổ là những vết bẩn. Không gian trong này không quá nóng, những “trò chơi tâm lý” khiến họ đổ mồ hôi nhiều.
Vương đã ở đây gần hai mươi tư tiếng đồng hồ. Cấp trên đã dặn Chính là phải giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể, bởi phía truyền thông cũng đang gây sức ép cho công an.
– Được rồi, tạm thời, tôi nói là tạm thời nhé, anh có thể về nhà. Tôi không nghĩ là anh sẽ vô tội, nhưng trước hết, anh đã trong sạch trong vụ án Ngọc Lan. Trong những ngày tới, anh không được ra khỏi nhà, chúng tôi sẽ giám sát anh 24/24. Chúng ta đều không ai muốn gặp lại nhau cả, phải không?
Vương ngẩng đầu lên, một sự vỡ oà hiện lên trong đôi mắt mệt mỏi của anh. Cuối cùng thì anh cũng đã được minh oan, nhưng anh lại không thấy thoải mái lắm với điều đó. Anh chỉ không muốn ở lại cái nơi chết tiệt này nữa thôi. Vương không chắc rằng khi trở về nhà anh sẽ đối diện được với cảm giác ở một mình.
…
Người đến đón Vương không ai khác chính là anh trai của Ngọc Lan, anh ta mở cửa xe cho Vương và không quên vỗ vai an ủi:
– Mọi chuyện đều ổn cả rồi. Đừng lo, anh sẽ lo liệu mọi thứ còn lại.
Vương quay lại nhìn anh ta, anh rùng mình vì nụ cười hờ hững mà vô tình đó. Nó khiến anh liên tưởng đến Ngọc Lan, hai anh em họ thật là giống nhau.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Vương có thể thấy chiếc xe cảnh sát đang bám theo mình một cách công khai. Anh vợ vẫn lái xe rất bình tĩnh và coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh ta bật chương trình VOV giao thông để tránh những cung đường tắc nghẽn, thi thoảng lại kể về vài chuyện lặt vặt ở công ty.
– Em có muốn điều hành công ty nữa không? Anh hỏi trên phương diện là người nhà. Nếu em không muốn, em hoàn toàn có thể chỉ định một người khác làm CEO.
Vương ngả người ra ghế, anh nhắm mắt lại. Bây giờ đâu phải lúc để nói về chuyện của công ty. Có ti tỉ thử cần phải nghĩ, nhưng nhất định không phải là cái công ty chết tiệt đó.
Anh vừa thoát khỏi một âm mưu đẩy anh vào tội danh giết vợ, giờ thì lại sắp phải đối mặt với một công ty bất động sản lớn đang mất đi phương hướng điều hành.
– Anh làm đi, em rút lui – Vương nói – Chẳng có gì đáng để em ở lại đó nữa, em không muốn làm công việc đó.
– Vậy sao em lại cần cải tổ? Em có biết rằng việc đó có ảnh hưởng đến công ty như thế nào không?
Vì lúc ấy anh có một phần muốn trả thù lại cái quyết định của Ngọc Lan đã đưa anh vào đây. Anh thật là cay nghiệt khi mà vẫn nghĩ đến chuyện sẽ trả thù cô ấy, trả thù lại tất cả những gì mà cô đã làm với anh. Cho đến giờ phút này, anh chỉ muốn mình chết đi cho rồi.
Vương bỗng nghĩ nếu như người chết là anh, người bị đâm mười nhát là anh thì đã chẳng có những chuyện này xảy ra. Hoặc người phải chịu tất cả những chuyện này sẽ là một người khác.
Không thấy Vương trả lời, anh vợ chỉ thở dài. Đột nhiên Vương nhớ đến cái tối hôm Ngọc Lan gọi điện, trong lòng anh nảy lên một cảm giác nghi ngờ.
– Tối hôm Ngọc Lan bị sát hại, anh đã đến gặp cô ấy phải không?
– Em lấy thông tin đó ở đâu ra vậy?
– Cô ấy đã gọi điện cho em và nói thế đấy.
Anh vợ nhếch môi cười:
– Hẳn là cô ấy đã ngủ mơ. Anh không bao giờ gọi điện làm phiền Ngọc Lan vào buổi tối trừ khi có chuyện gấp.
– Chuyện công việc thì sao?
– Cái đó lại càng không, vì chúng ta không cần phải lao đầu vào làm việc như điên.
Cách nói chuyện của họ là như vậy đấy, lúc nào cũng đầy tính triết lý và giáo huấn. Vương cười nhạt, anh nhấc tay lên và cởi nút áo ở cổ tay.
– Vậy ra đã có kẻ lừa cô ấy. Em nghĩ kẻ đó mạo danh anh để khiến cô ấy lơi là cảnh giác.
Anh vợ nghiến răng ken két:
– Nếu anh biết hắn là ai, anh sẽ đâm hắn một trăm nhát, không, một ngàn nhát.
Vương giật mình, anh nhận ra rằng anh vợ vẫn chưa biết đến chuyện người tình của anh chính là chủ mưu trong chuyện này. Nếu anh ta biết thì sao? Anh ta sẽ giết cô ấy hay là Vương? Vương lại cảm thấy sợ hãi. Anh có thể thoát được tội danh giết vợ, nhưng vô hình chung, anh chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Ngọc Lan.
Điều ngu ngốc nhất mà anh đã làm trên đời này chính là Ngoại tình.
Về tới nhà, anh vợ muốn để Vương nghỉ ngơi và an tâm khi thấy vài cảnh sát lởn vởn quanh nhà nên chỉ nói ngắn gọn:
– Nghỉ ngơi và tĩnh tâm đi, chuyện ông lão anh sẽ lo liệu.
Sau đó rời đi ngay. Đôi khi Vương không thể hiểu được ông anh vợ này của mình muốn gì. Anh ta lúc nào cũng đứng đằng sau Ngọc Lan, hỗ trợ cô ấy, làm tất cả vì cô ấy mà chẳng cần được đáp lại điều gì. Gia đình họ có một điểm rất tốt đó là yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.
Vương thở dài, cởi đi đám đồ bẩn lên trên người và vứt ra ngay trên sàn. Việc bừa bộn khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.
Khi Vương bước vào phòng ngủ, bức ảnh lớn của Ngọc Lan đập ngay vào mắt khiến anh cảm thấy đôi chút sợ hãi. Giống như là anh đang phải đối mặt với chính cô ấy vậy. Vương đang khoả thân, và ánh mắt của vợ thì nhìn chằm chằm như đang soi xét. Anh cảm thấy như mình đang chuẩn bị tắm rửa để hiến tế…
Vương cười khùng khục, anh nằm ra đất cười. Cả người anh run lên bần bật, co quắp lại. Thật nực cười, và thật ghê tởm làm sao. Vương cắn chặt lấy ngón tay của mình để không bật ra một âm thanh nào. Anh khóc trong câm lặng dù xung quanh chẳng có ai cả.
Ngọc Lan ở “bên trên” nhìn anh bằng một đôi mắt nhuộm đầy sự ngây thơ nhưng cũng chất chứa những điều bí ẩn. Cô ấy chết rồi, anh không bao giờ có thể hiểu được cô ấy nữa, không bao giờ.
Đột nhiên tấm rèm cửa động đậy khiến Vương ngừng lại, anh cẩn thận kéo tâm ga trải giường che đi cơ thể trần trụi của mình.
– Ai đó?
Tiếng nói của anh vang lên và rơi xuống thinh lặng, không có ai đáp lại, nhưng Vương lại có cảm giác gì đó rất khác. Dường như có một sự hiện diện trong ngôi nhà này.
Khoảng nửa phút sau, khi Vương vẫn đang ngóng chờ “người đó”, thì cô cũng bước ra. Vương để ý trên vai cô có một vết thương, chúng đã được băng bó lại cẩn thận. Còn vết thương trên trán nữa, nhưng nó đã khô lại. Tất cả những vết thương này đều được chính cô chuẩn bị, Chính nói rằng cô ta không tiếc mạng sống của mình cho cuộc trả thù này.
Vương nhìn xuống bàn tay đang cầm con dao bạc sáng loáng của Nguyên Thục, rồi lại hoang mang nhìn vào khuôn mặt đằng đằng sát khí của cô.
– Nguyên Thục, em…
Cô là ai? Anh chưa bao giờ quen cô, chưa bao giờ biết một Nguyên Thục như thế này.
Nhưng Nguyên Thục chẳng nói gì cả, tiếng nói đã tan biến vào trong sự tức giận của cô hiện tại. Đôi mắt cô như chứa đựng một ngọn lửa lớn, nó sẽ thiêu đốt tất cả.
– Em muốn giết anh sao Nguyên Thục? Tất cả những chuyện này là do em gây ra à?
Nguyên Thục chỉ hét lên một tiếng, chỉ con dao về phía anh, tóc mai cô rơi xuống càng khiến vẻ lạnh tàn hiện rõ.
– Là tất cả các người đã gây ra những chuyện này chứ không phải tôi.
Vương im lặng nhìn Nguyên Thục, anh không hề bỏ chạy. Nỗi sợ hãi cũng dần dần tan biến. Cô ấy muốn giết anh đến vậy càng khiến anh nhớ lại hình ảnh đáng yêu, chân thật mà cô đã tạo dựng để lừa dối anh trước đây.
– Em không hề yêu anh.
– Chỉ có điên mới yêu kẻ thù của mình.
Vương nhếch môi sau câu trả lời đó. Nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi:
– Em giết Ngọc Lan?
– Chính vậy.
– Tại sao phải đâm cô ấy mười nhát chứ, tại sao không giết anh ngay? Em nói rằng em không yêu anh sao? Nói dối, chúng ta đều là những kẻ nói dối.
Nguyên Thục nghiến răng, cô tiến lại gần Vương.
– Câm miệng lại, hôm nay tôi sẽ giết nốt anh. Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.
Vương đột ngột đứng dậy, anh nhanh chóng kéo tay Nguyên Thục và bẻ ngoặt sang một bên khiến con dao rơi lộp cộp xuống sàn nhà. Cô ấy yếu ớt đến vậy thì làm sao có thể giết được anh. Vương cho rằng Nguyên Thục chỉ muốn đến đây để gặp anh.
Vương kéo và đè chặt cô xuống giường, ba tuần trước, vợ anh đã chết tại đây. Bức ảnh lớn của vợ vẫn đang hướng thẳng về phía anh. Vương cảm thấy khó chịu và gai ốc nổi lên khắp người. Anh nhanh chóng chùm chăn lên, bao trọn cơ thể anh và Nguyên Thục.
– Chúng ta cùng chết đi, nếu anh chết, em cũng không thể thoát tội. Cảnh sát đã tìm ra em rồi.