• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe âm thanh đầy nỉ non kia của An Mật Mật truyền đến bên tai làm cho Bạch Phong Lãng càng hưng phấn hơn, chẳng biết là đã trôi qua bao lâu thời gian chiếc miệng to lớn ấy của hắn đã chịu buông tha đôi gò bồng đào căng tròn kia của cô mà duy chuyển xuống hôn nhẹ vào chiếc bụng thon dài.

Bàn tay to lớn kia của Bạch Phong Lãng chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn duy chuyển xuống xoa bóp lấy cặp mông căn tròn kia của An Mật Mật, chiếc miệng hắn tham lam kèm theo đôi mắt đỏ bừng như dã thú không kìm được mà hôn lên cặp đùi trắng noãn thon dài kia của An Mật Mật.

" Ưm..ưm..Anh...anh.."

Hành động đầy nhanh chóng này của hắn là cho An Mật Mật không kìm được cảm xúc của mình mà bất giác rung rẩy cơ thể mình một cái khóe miệng phá ra âm thanh làm cho người nghe phải đỏ mặt. Mà đôi bàn tay to lớn của Bạch Phong Lãng nghe nhàng tách đôi bàn chân thon dài kia của An Mật Mật ra hai bên đôi mắt như lửa đốt của hắn nhìn châm chú vào nơi tư mật đang bị che khuất bỡi chiếc quần l.ót nhỏ xinh kia.

Không suy nghĩ nhiều Bạch Phong Lãng nhìn nhanh chóng cúi chiếc đầu xuống hôn nhẹ lên chiếc quần l.ót nhỏ xinh kia nhưng điều làm cho An Mật Mật như muốn phát điên đó là hắn chẳng những không dùng tay cỡ bỏ nó ra mà còn dùng chiếc miệng hôn điên cuồng làm cho cô như muốn phát điên.

" Ong...ong.."

Đầu óc An Mật Mật như muốn nổ tung chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa cả và theo phản xạ tự nhiên cô dự tính vương bàn tay nhỏ nhắn cỡi bỏ chiếc quần vướng bận kia thì lại bị đôi tay to lớn của hắn ngăn cản lại. Chiếc miệng to lớn của hắn chậm rãi mà lười biến mở ra ngầm lấy chiếc quần l.ót của An Mật Mật kéo qua một bên.

Xuất hiện trước mặt hắn là một u cốc đầy ẩm ướt có chút hồng hào kia của An Mật Mật làm cho đôi mắt như dã thú kia của Bạch Phong Lãng càng thêm điên cuồng, không suy nghĩ nhiều Bạch Phong Lãng liền mở to miệng ngậm lấy nơi tư âm đang ẩm ướt kia của cô mà l.iếm l.áp trông rất ngoan miệng. Chiếc lưỡi như rắn nước kia của Bạch Phong Lãng không ngừng đưa sâu vào bên trong nơi tư mật rồi lại ra ngoài chẳng biết vô tình hay cố ý lại chạm vào phần thịt thừa phía bên ngoài nơi u cốc đầy ẩm ướt kia làm cho cô rùng mình một cái.

Chẳng biết thời gian lại trôi qua được bao lâu phía dưới thân An Mật Mật đã không ngừng tiết ra những dòng nước như thác lũ từ bên trong nơi tư mật nhưng đều bị cái tên lưu manh Bạch Phong Lãng kia ép đến mức phát khô. Thân thề An Mật Mật bất giác căng cứng ững người lên phía trước mà co giật liên hồi không chịu nỗi nữa mà vô lực nằm bẹp bên chiếc phao rộng lớn.

Mà Bạch Phong Lãng như một tên tổng tài ác ma được thế không tha người liền điều chỉnh như thế hắn cầm lấy cái vật to lớn đầy gân guốc kia của mình ma sát lên xuống bên ngoài nơi tư mật kia của An Mật Mật.

Khóe miệng hắn nhếch lên nở một nụ cười lưu manh nói.

" Bảo bối, cơ thể em là nước à ? Tôi uống cả buổi rồi mà vẩn chưa hết đây này."

An Mật Mật nghe thấy lời nói đầy trêu chọc này của hắn thì sắc mặt đã ngại ngùng càng đỏ bừng hơn khó chịu không thôi, nhưng mà được hắn trêu chọc như thế cho dù An Mật Mật có là người như thế nào cũng không thể chịu nổi.

An Mật Mật đưa bàn tay nhỏ đưa xuống cầm lấy cái vật ấm nóng đầy gân guốc kia của hắn vuốt ve lên xuống một chút rồi chẳng ngần ngại mà cho nó vào bên trong nơi tư mật của mình.

Một cảm giác ấm nóng ngậm tràng nên trong nơi tư mật đầy ẩm ướt làm cho An Mật Mật dễ chịu nhưng muốn phát điên, nhưng mà giây phút tiếp theo sắc mặt cô trở nên khó coi đến mức cực điểm giống như là muốn khóc vậy. Bỡi vì cái tên kia vẩn ngâm cái vật to lớn ấm nóng ấy ở bên trong cô nhưng chẳng chịu duy chuyển, nhưng điều làm cho An Mật Mật muốn khóc đó là cái tên kia lại nhìn cô bằng ánh mắt và nụ cười đầy vẽ đắt ý.

Đôi đồng từ màu trà kia của An Mật Mật bất giác ảm đảm kèm theo khuôn mặt buồn bã nói.

"Anh làm tôi đến mức này rồi lại còn như thế ? Anh muốn như thế nào mới chịu cho nó cử động đây."

An Mật Mật khi nói ra những lời không biết xấu hổ này thì khuôn mặt đã chẳng giám nhìn mà quay sang hướng khác như sợ hắn nhìn thấy dáng vẽ này của mình vậy.

Mà Bạch Phong Lãng nghe thấy câu nói này của An Mật Mật khóe miệng lại nhếch lên nở một nụ cười đắt ý nhưng vẫn cố gắng nghiêm túc nói.

" Em hiện tại là vợ tôi nên có thể yêu cầu tôi giúp, nếu sau này chuyện gì em chịu mở miệng thì tôi sẽ nuông chiều em chỉ với một điều kiện."

Mà An Mật Mật lại chẳng suy nghĩ gì mà mở miệng lạnh nhạt nói.

" Vậy anh nói ra điều kiện của mình đi, xem thử tôi có đáp ứng nỗi không ?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK