• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong đầu truyền bên kia như sợ hai người từ chối mà nhanh chóng tắc máy để lại căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ, An Mật Mật đưa ánh mắt lạnh lùng về phía Bạch Phong Lãng mở miệng.

" Là anh cố ý nói lớn cho ba mẹ tôi nghe phải không ? Muốn làm tôi khó xữ mới chịu à."

Bạch Phong Lãng nghe lời nói trách móc của An Mật Mật cũng không để ý lắm mà cố gắng tạo ra một vẽ mặt ngu ngốc nói.

" Tôi không biết em đang nói gì cả, mọi thứ chỉ là trùng hợp mà thôi ! Còn về chuyện tôi và em lén lút kết hôn báo chí đăng tin nhiều như thế, em nghĩ giấu được ba mẹ mình hay sao ?"

Nói đến đây sắc mặt Bạch Phong Lãng trở nên nghiêm túc đến lạ thường mà nói tiếp.

" Cái em quan tâm hiện tại là chứng minh cho hai người thấy tôi rất tốt, giỏi gian và chăm lo cho em một cách chu toàn chỉ có như thế ba mẹ mới bớt lo được !"

An Mật Mật nghe thế liền nhìn châm chú vào khuôn mặt điễn trai của hắn một lác lâu rồi lại thở dài nói.

" Làm như thế cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi sau này hết hợp đồng chúng ta vẫn phải ly hôn, ba mẹ tôi chắc chắn cũng sẽ rất buồn và thất vọng."

Nói xong An Mật Mật chẳng để tâm đến cảm xúc hay câu trả lời gì của Bạch Phong Lãng cả mà chỉ bất giác thở dài ngao ngán chẳng biết xữ lý làm sao, mà ánh mắt Bạch Phong Lãng sáng rực như ngôi sao trên trời khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười giảo hoạt nói.

" Cái chuyện đó em đừng lo khi nào về nhà chúng ta có thể bỏ cái hợp đồng đấy, còn về phần tiền hợp đồng tôi có thể trả em gấp đôi có được không ? Như thế ba mẹ em sẽ không lo lắng nữa."

Nói xong Bạch Phong Lãng lại đưa ánh mắt đầy thiện ý về phía An Mật Mật giống như lừa con nít làm cô rùng cả mình, An Mật Mật nhìn châm chú vào khuôn mặt điễn trai kia của hắn một lác lâu như suy nghĩ cái gì đó tâm tình có chút giao động nói.

" Anh từng nói thích tôi là thật hay giả, tôi muốn anh nói thật đừng lừa tôi !"

An Mật Mật vừa dứt lời đôi đồng tử to tròn màu trà nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Phong Lãng như muốn quan sát toàn bộ suy nghĩ của hắn qua nơi đó vậy, mà Bạch Phong Lãng thấy cô nhìn như thế liền nở nụ cười thân thiện vô hại đáp.

" Tôi thích em như thế nào, em còn không nhận ra hay sao ? "

Lời nói này vừa truyền đến bên tai trái tim nhỏ của An Mật Mật bất giác đập loạn nhịp sắc mặt có chút ửng đỏ như quả cà chua mới chín vậy, mà nói xong Bạch Phong Lãng lại chậm rãi gấp cho cô vài món ăn mà cô ưa thích bỏ vào bát giọng nói ôn hòa vang lên.

" Nếu em căng thẳng quá thì tôi không gấp gáp lắm, em nếm thử tay nghề của tôi như thế nào ? "

" Thình..thịch.."

Cảm nhận được lời nói đầy quan tâm và hành động chu đáo kia của hắn thì trái tim nhỏ trong lòng cô càng đập loạn hơn, mà An Mật Mật lúc đầu còn có nhiều chuyện phải suy nghĩ và lo lắng nên cho dù đã ăn vài miếng nhưng chưa cảm nhận được gì cả. Cô động đũa gấp một tiếng thức ăn bỏ vào miệng nhai chậm rãi.

Hương vị của thức ăn hòa tan vào vị giác làm cho An Mật Mật mở to đôi đồng tử màu trà có chút khó tin miệng nói nhỏ.

" Không ngờ anh còn có năng khiếu nấu ăn như thế, trước đây tôi đã xem thường anh rồi."

An Mật Mật cũng chẳng che dấu sự tán thưởng của mình mà khen hắn một câu rồi lại tập trung vào chuyên môn của mình, hiện tại An Mật Mật chẳng muốn suy nghĩ những thứ khác nữa cho đâu cả đầu đối với cô chỉ cần mẹ mình không giận nữa là được còn về tình cảm như trong phim đấy bản thân chẳng mong chờ gì.

Mà thấy An Mật Mật ăn ngoan như thế khóe miệng hắn bất giác nở nụ cười hài lòng nhìn châm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn xinh như búp bê kia, thời gian lại thấm thoát trôi qua thêm một lác lâu hai người đã dùng xong bữa tối và chuẩn bị dọn dẹp.

Thấy như thế Bạch Phong Lãng liền đứng dậy hướng ánh mắt về phía cô nói.

" Em lên phòng trước đi để tôi dọn dẹp mà được rồi."

Nói xong hắn lại chủ động dọn dẹp thức ăn thừa vào trong bếp lại hướng ánh mắt về phía cô như muốn bảo không sao, mà An Mật Mật chẳng lạ gì với cái tính của hắn nữa nên đành mở miệng nói.

" Cảm ơn."

An Mật Mật để lại một câu nói đầy nhạt nhẽo rồi chậm rãi tiến lên phòng dành cho mình để lại hình dáng điễn trai của Bạch Phong Lãng vẩn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, Bạch Phong Lãng nhìn theo dáng người nhỏ bé kia một lác lâu trên khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi tập trung vào công việc của mình.

Chẳng biết là thời gian đã trôi qua được bao lâu bầu trời đã dần về phía không khí có một chút lạnh lẽo, phía bên ngoài khung cửa sổ nếu đưa mắt lên bầu trời chúng ta sẽ thấy hàng ngàn vì sao đang đua nhau tỏa sáng và dừng như nó đang quay quanh mặt trăng tròn nằm ở chính giữa phải nói thời tiếc đêm nay rất tuyệt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK