Quả Phụ
Phần 14
1 từ thốt ra từ miệng anh cũng làm tôi sửng sốt, có chút vội vàng nhìn người phụ nữ trước mặt rồi cúi đầu chào 1 tiếng:
– Bác!
Bà hình như không để ý đến lời chào của tôi, chỉ đưa đôi mắt dò xét nhìn tôi 1 lượt rồi quay sang Vũ nói:
– Vũ, về nhà mẹ có chuyện muốn nói.
Anh nghe vậy cũng nhìn bà trả lời:
– Mẹ bảo chú Long đưa về trước đi, con đưa cô ấy về rồi sẽ về.
Tôi lúc này lại đưa tay lên xua:
– A…không sao, anh đưa bác gái về đi, tôi bắt taxi được rồi.
Nói rồi tôi định quay người đi thì Vũ bất chợt giữ tay tôi lại:
– Không sao, mẹ tôi có lái xe riêng.
Bà lúc này thấy vậy lại lên tiếng:
– Mẹ có chuyện cần nói ngay bây giờ, để cô ta bắt taxi đi, nếu không có tiền, mẹ trả.
– Mẹ, không phải là chuyện tiền, là con muốn đưa cô ấy về.
– Vũ, mày cãi lại mẹ sao?
Tôi thấy không khí đã trở nên căng thẳng, khẽ gỡ tay Vũ ra:
– Chắc mẹ anh có chuyện quan trọng, anh mau về đi. Tôi có đủ khả năng để trả tiền taxi.
Nói rồi tôi cũng nhìn bà lịch sự cúi chào 1 cái rồi quay người đi ra phía đầu đường vẫy 1 chiếc taxi đang đi tới.
Chiếc xe dừng lại, tôi mở cửa định ngồi vào thì bất chợt cả người lại bị kéo đi:
– Vũ, anh làm gì thế? Bỏ tôi ra, Vũ!
Anh không để tai lời tôi, vẫn kéo tôi về phía chiếc xe của anh mở cửa đẩy tôi ngồi vào trong rồi quay sang phía mẹ mình mà nói:
– Mẹ về trước đi, con sẽ về luôn!
Nói rồi anh cũng chẳng chần chừ gì liền đi sang phía bên kia xe mở cửa ngồi vào rổi nổ máy lái đi thẳng.
Tôi thấy vậy mới quay sang nói:
– Anh không nên làm như vậy, biết đâu mẹ anh có chuyện quan trọng thật.
Vũ vẫn bình thản lái xe, tầm mắt vẫn hướng về phía trước mà đáp lại:
– Tôi biết bà muốn nói chuyện gì.
Nghe anh nói vậy, tôi cũng đủ thông minh để hiểu được, trong lòng lúc này không hiểu sao lại xuất hiện 1 chút chua xót:
– Điều mẹ anh lo lắng là đúng mà.
Vũ lúc này quay sang nhìn tôi:
– Em biết?
Tôi nghe vậy lại khẽ cười nhạt 1 cái rồi trả lời:
– Anh quên tôi đã làm mẹ sao? Có người mẹ nào mà không muốn những điều tốt nhất đến với con của mình? Hơn nữa phụ nữ có giác quan thứ 6, tôi dám chắc mẹ anh đã biết rõ bối cảnh của tôi cũng nên.
Vũ nghe vậy nét mặt lại chẳng thay đổi, chuyển tầm mắt về phía trước mà nhàn nhạt nói:
– Biết rồi cũng tốt, tôi không phải mất thời gian để nói chuyện với bà.
Thấy anh vẫn cố chấp như vậy, tôi quay sang nhìn, gương mặt người đàn ông ấy dù ở mọi góc nhìn nào cũng đẹp đến như vậy. Trong lòng bỗng nhiên cười giễu mình 1 cái rồi nói:
– Vũ, tôi và anh thật sự không hợp nhau.
Ai ngờ lời vừa dứt, anh liền dẫm phanh dừng xe đột ngột làm cả người tôi đổ về phía trước, còn chưa kịp ổn định lại liền cảm nhận được 1 cái nhìn xâu xé, sau đó là 1 thanh âm trầm thấp vang lên:
– Với tôi, những gì chưa bắt đầu thử sẽ không bao giờ vội kết luận có được hay không.
Tôi nghe vậy quay sang nhìn anh 1 hồi rồi nói:
– Có những chuyện không cần bắt đầu cũng có thể biết được kết cục. Có những thứ không cần thử mà vẫn biết được có hợp với mình hay không. Con người hơn vạn vật chính là ở 2 từ “cảm giác”.
Anh nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm chứa đầy tâm tình mà chậm rãi nói:
– Cảm giác? Được, tôi cũng muốn biết cảm giác của em thật đến đâu.
Lời vừa dứt, Vũ liền đổ người sang phía tôi, đưa tay vòng ra sau gáy tôi giữ chặt lấy, dần dần đưa gương mặt áp sát cho đến khi 2 bờ môi chạm vào nhau, tôi đến lúc đấy vẫn ngây người đến độ không có 1 chút phản kháng, chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực như muốn nổ tung ra.
Đầu lưỡi ướt át có thấm dư vị của rượu khẽ tách miệng tôi mà luồn vào bên trong quấn lấy chiếc lưỡi của tôi. Hơi thở nam tính phả lên gương mặt làm 2 má tôi nóng bừng.
Tất cả mọi thứ phút chốc lại trở thành 1 chất xúc tác khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ mà không thể chống chế lại được.
Cho đến khi hô hấp đã trở nên khó khăn, Vũ mới từ từ rời ra, ở cự ly gần như vậy, giọng nói trầm ấm lại vang lên:
– Em vốn không thể nào bài xích tôi, vậy sao lại có cảm giác chúng ta không hợp nhau?
Tôi lúc này mới sực bừng tỉnh, cả gương mặt trở nên nóng bừng, vội vàng đẩy anh ra rồi quay mặt sang hướng khác mà nói:
– Anh có biết 2 từ “hợp nhau” nó tồn tại bao nhiêu khía cạnh không? Hoàn cảnh, thân phận, tính cách và tình cảm. Cứ cho khi nãy tôi không bài xích nụ hôn của anh là về mặt tình cảm, vậy độ hợp nhau chỉ là 1/4….(nói đến đấy không hiểu sao tim lại có chút nhói lên, tôi chậm rãi quay lại nhìn anh)….anh nghĩ chúng ta có thể có kết thúc đẹp không? Huống gì…tôi đối với anh chỉ là sự cảm kích.
Vũ nghe vậy đôi mắt khẽ nheo lại:
– Quyên, em nhất định phải tự lừa dối bản thân thế sao?
Tôi nhìn anh khẽ cười nhạt 1 cái:
– Tôi lừa dối bản thân? Vũ, anh không lẽ nghĩ tôi thật sự có tình cảm với anh sao? Vậy để tôi nói rõ để anh không hiểu lầm, tôi cho đến bây giờ…vẫn chỉ yêu 1 người đàn ông duy nhất…chính là người chồng đã quá cố của tôi.
Sau câu nói ấy, tôi cũng nhận ra được 1 tia tổn thương trong ánh mắt của anh, điều đấy không hiểu sao lại làm tôi có chút đau lòng.
Vũ không nói gì chỉ nhìn tôi chằm chằm 1 hồi rồi quay người lại về vị trí của mình mà nổ máy lái xe đi thẳng.
Không gian từ đấy kéo vào 1 mảnh tĩnh lặng, chiếc xe dừng trước cổng phòng trọ, tôi chỉ biết im lặng bước xuống mà Vũ cũng chẳng nói gì liền lái xe rời đi.
Cái Trinh vừa thấy tôi đi vào liền hớt hải đi lại mà nói:
– Sao rồi, sao rồi?
Tôi nghe vậy chỉ đi lại giường thấy con gái đang ngủ mà hỏi nhỏ:
– Nhím ngủ rồi à?
– Ừ, vừa ngủ rồi. Mà tao đang hỏi sao mày không trả lời hả con kia.
Tôi lấy 1 bộ đồ ngủ đi vào trong nhà vệ sinh thay ra mà cái Trinh vẫn lẽo đẽo theo sau:
– Ơ con kia, tao hỏi chuyện như thế nào rồi mà mày cứ lờ đi thế?
Thấy không trả lời là không yên với cô, tôi cũng lên tiếng:
– Thế nào là thế nào? Chỉ là ăn bữa cơm rồi về chứ có chuyện gì đâu.
Trinh không tin vẫn cứ hỏi lại tôi:
– Thật là chỉ ăn cơm rồi về thôi sao? Sao tao thấy mặt mày trông quái quái thế nào ấy.
Tôi nghe vậy lại bật cười 1 cái rồi đánh vào vai Trinh:
– Quái quái cái đầu mày ấy, tối nay ngủ đây hay là về?
– Về chứ, mai tao có ca làm sớm, hôm nay không mang đồ thay ngủ lại mai không kịp về sở soạn.
– Thế thì về sớm đi, không muộn đi đường lại nguy hiểm. Còn ở đây mà hóng hớt à.
Trinh nghe vậy lại nhìn tôi nghi hoặc rồi nói:
– Thế không lẽ tử vi nói sai sao? Bình thường tao xem cũng đúng lắm mà. Mà thế không lẽ Vũ mời mày đi ăn cơm chỉ là để nhìn nhau ăn thôi à? Không nói chuyện gì hết sao?
Tôi nhìn Trinh cười 1 cái rồi đẩy cô ra phía ngoài cửa:
– Mày về mà mở tử vi xem lại đi nhé.
Trinh lúc này đi lại xe, lấy mũ bảo hiểm đội vào, vẫn nhìn tôi nói thêm 1 câu:
– Mày liệu mà giấu tao đi.
Nói rồi cái Trinh cũng ngồi lên xe rồi trở về.
Tôi đi ra ngoài khoá cửa cổng lại rồi quay vào phòng, đôi mắt bỗng chốc dừng lại ở 1 bóng hình nhỏ bé đang say sưa ngủ trên chiếc giường kia mà khẽ nói:
– Nhím, ngoài con ra mẹ không muốn giành tình yêu cho thêm ai nữa hết.
Sáng hôm sau, tôi sở soạn cho con bé đến trường học rồi đi đến văn phòng của công ty may để lấy lại hồ sơ xin việc.
Mới đi làm được nửa tháng tôi cũng nghỉ mất 1 tháng rồi, hơn nữa thời gian làm việc ở đây về rất muộn, tôi không thể đến trường đón con được mà lúc này tôi chỉ muốn quan tâm đến con bé nhiều hơn nên nghỉ việc có lẽ là chuyện nên làm.
Đi xe vào cổng, nhìn thấy bác bảo vệ tôi cũng cười mà chào 1 tiếng. Lần này cũng không còn gì xa lạ, tôi cứ theo đường cũ đi thẳng đến căn phòng đầu tiên ở tầng 2 mà gõ cửa rồi đẩy vào.
– Xin lỗi, tôi có thể vào được không?
Dũng ngồi ở bàn làm việc nhìn thấy tôi liền gật đầu:
– Đi làm trở lại rồi sao?
Tôi nghe vậy mới bước vào đi thẳng đến bàn làm việc của anh mà nói:
– Thật xin lỗi, thời gian qua tôi nghỉ lâu quá, hôm nay đến đây gặp anh là muốn xin nghỉ việc.
Dũng nhìn tôi khẽ nhíu mày:
– Nghỉ việc? Tại sao?
– Chỉ là tôi cảm thấy không thể làm tốt nhiệm vụ của mình, thời gian nghỉ phép còn nhiều hơn cả thời gian làm việc.
– Tôi cũng đã nghe qua chuyện của cô. Về những vấn đề quan trọng như thế, công ty vẫn có chế độ châm trước. Cô không cần phải lo lắng chuyện nghỉ dài hạn. Nếu bây giờ chuyện cá nhân vẫn chưa ổn định, tôi vẫn có thể ký giấy cho cô thêm 1 khoảng thời gian nữa rồi đi làm trở lại cũng được.
Tôi nghe vậy có chút khó hiểu nhìn Dũng, anh ta sao kiểu như có vẻ xem trọng tôi thì phải:
– Không cần, nếu anh đã biết chuyện của tôi vậy tôi cũng nói thẳng. Thời gian này tôi muốn ở bên con tôi nhiều hơn, nhưng giờ giấc làm việc của xưởng là cả ngày, hơn nữa còn về rất muộn, tôi không thể đến trường đón con. Vậy nên hi vọng anh có thể trả lại hồ sơ cho tôi, nếu có phải bồi thường cũng xin anh có chút thông cảm 1 chút là được.
Dũng nhìn tôi bật cười 1 cái rồi lắc đầu mà nói:
– Tôi nói rồi, tôi sẽ ký xác nhận cho cô 1 thời gian nghỉ phép nữa, cô cứ lo xong chuyện gia đình, đến lúc nào cảm thấy ổn định thì quay trở lại làm. Được rồi, tôi còn có việc phải làm nữa.
– Nhưng mà….
– Quyên, cô cứ về suy nghĩ đi, lần sau nếu vẫn muốn nghỉ việc, đến đây tôi sẽ trả lại hồ sơ.
Thấy Dũng nói vậy tôi cũng đành ậm ừ đồng ý, dù sao trước mắt tôi cũng chưa thể tìm được việc khác, vậy cứ để ở đây, đến lúc đó rồi tính vậy.
Tôi chào Dũng 1 tiếng rồi quay trở ra ngoài, khi đang đi lại bãi đỗ xe, 1 chiếc oto từ phía cổng đi vào, lướt qua tôi 1 đoạn rồi bỗng chốc lùi lại dừng ngay vị trí của tôi.
Cứ nghĩ chỉ là người của công ty nên tôi không để ý, cho đến khi cánh cửa mở ra, người bước xuống làm tôi có chút sửng sốt.
– Cô nhanh thật đấy, sao, đến đây xin việc, được nhận chưa?
Người phụ nữ ở trước mặt tôi độ tuổi khoảng 60 nhưng gương mặt vẫn còn lưu giữ được nét đẹp thời trẻ, quần áo trên người nhìn qua cũng biết đồ đắt tiền càng khiến bà thêm phần sang trọng. Mặc dù lời bà nói đầy ý mỉa mai, nhưng tôi vânz lịch sự cúi chào bà:
– Bác!
– Tôi không có nhiều thời gian, nên chỉ nói ngắn gọn. Tôi có biết qua hoàn cảnh của cô….
Tôi không để bà nói hết, liền lên tiếng cắt ngang:
– Bác gái, cháu hiểu bác định nói gì. Nhưng có lẽ bác đang hiểu lầm mối quan hệ giữa cháu và anh Vũ rồi. Cháu cũng không có ý định trèo cao, thế nên bác yên tâm, giữa cháu và anh ấy sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào vượt quá mức tình bạn.
Bà nghe vậy lại nhìn tôi cười nhếch 1 cái rồi nói tiếp:
– Phụ nữ thông minh là nên biết xem trọng lời nói của chính mình. Hãy nhớ những gì cô vừa nói ra, tôi không hi vọng sau này gặp cô để nhắc lại vấn đề đó.
Nói rồi, bà cũng quay trở lại xe ngồi vào, đợi cho đêsn khi chiếc xe chạy thẳng đến khu nhà kia, tôi mới thở dài 1 tiếng rồi dắt xe ra về.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ chỉ đến đây, nhưng không ngờ rằng những lời nói của ngày hôm nay về sau lại trở thành lưỡi dao chĩa thẳng về phía tôi, chỉ có thể lùi, không thể nào tiến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!