Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 21
Thức dậy sau một đêm dài hỗn loạn, cả người tôi đau đến mức giống như vừa bị ai dần một trận, đặc biệt là thân dưới, xương cốt rệu rã giống như sắp gãy rời ra đến nơi.
Nghĩ lại chuyện đêm qua, tôi vẫn thấy như tất cả là một giấc mơ hoang đường và điên rồ, tôi say rượu rồi nói linh tinh thì thôi đi, đằng này còn mặt dày dụ dỗ anh làm ra chuyện kia, đúng là không biết phải dùng từ gì để diễn tả tôi nữa.
Nhưng mà… khi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra vài lần, thấy gương mặt của người đàn ông đó ở gần thật gần mình, chân thực đến nỗi có thể lắng nghe cả những tim đập và tiếng thở đều đều của người ấy, bất giác ngoài sự xấu hổ, đáy lòng của tôi còn thổn thức và xốn xang một cách kỳ lạ.
Hóa ra đây là cảm giác được ở bên cạnh một người ở thế giới thật chứ không phải một người chỉ có thể giao tiếp với tôi thông qua màn hình điện thoại, hóa ra đây là sự ngọt ngào có thể dùng tay sờ đến được chứ không phải mỗi lần nhớ người kia chỉ có thể thấp thỏm chờ người ấy online. Hoá ra chuyện đêm qua dù điên loạn nhưng vẫn là một bước tiến dài trong mối quan hệ của chúng tôi, và chắc chắn tôi sẽ không bao giờ ân hận vì đã làm việc đó.
Chỉ là tôi không biết rồi sau này rồi tôi và Duy sẽ thế nào, tình một đêm rồi vẫn coi nhau như hai người chung nhà bình thường, hay là…có thể tiến xa hơn, trở thành một đôi vợ chồng thật sự…
Đang nằm nghĩ ngợi thì Duy bỗng nhiên xoay người ôm tôi vào lòng, anh không mở mắt nhưng vẫn biết tôi đã tỉnh, lười biếng nói:
– Ngủ thêm một lúc đi.
– Chín giờ rồi.
– Đói rồi à?
– Cũng hơi… hơi. Để tôi dậy làm đồ ăn sáng cho anh.
– Không cần.
Tự nhiên trải qua sự gần gũi xác thịt, sáng dậy còn ôm ấp thân mật trên giường với nhau thế này làm tôi ngượng, hai má đỏ ửng lên, nhất thời cũng chẳng biết phải nói sao nữa.
Có lẽ Duy cũng ít nhiều cảm thấy như tôi nên anh im lặng một lúc lâu, mãi sau mới khàn giọng bảo:
– Còn đau không?
– Không… đỡ rồi.
– Chuyện hôm qua.
– Chuyện hôm qua.
Hai chúng tôi đồng thời cùng nói một câu thế khiến ai cũng bối rối, bất giác lại không biết tiếp tục nói ra sao, cuối cùng lại đều im lặng nhường đối phương nói trước.
Chờ qua hơn nửa phút mà không thấy Duy nói thêm, rút cuộc tôi đành phải bảo:
– Mình là vợ chồng, nên chuyện hôm qua… chắc là cũng… không sao nhỉ?
– Em nghĩ thế à?
– Vâng… là vợ chồng thì những chuyện như thế xảy ra là bình thường thôi. Tôi… không thấy sao cả.
Tôi nghĩ chỉ sau một đêm mà quyết định quá nhiều điều thì có hơi vội vàng, vả lại, tôi cũng muốn anh có thể thoải mái nhất khi ở cạnh tôi, chuyện kết hôn miễn cưỡng này đã ràng buộc Duy nhiều rồi, cho nên tạm thời không muốn gây phiền đến anh nữa.
Tôi muốn anh hiểu tôi không cảm thấy nặng nề hay bắt anh chịu trách nhiệm gì cả, là vợ chồng nên ân ái cũng chẳng sao, nhu cầu sinh lý cũng là lẽ tự nhiên của đời người mà thôi…
Duy nhìn tôi một lát rồi khẽ thở dài:
– Đừng nghĩ nhiều, nằm xuống ngủ thêm lúc nữa đi.
– …
– Tôi dậy làm đồ ăn sáng.
– Để em…
– Không cần. Cứ ngủ đi.
Sau khi anh ra ngoài rồi, tôi nằm thêm một lát nữa rồi cũng bò dậy. Lúc lật chăn ra mới thấy giữa ga giường có một vệt máu đỏ đến nhức mắt, chứng minh cuộc đời tôi chính thức đã bước sang một ngã rẽ mới. Chẳng biết đi đúng hay sai nhưng không còn đường lùi nên cứ phải đi vậy thôi.
Tôi thở dài một hơi, gấp tạm ga giường lại rồi vào phòng tắm kỳ cọ, lát sau định đi ra mang chăn đệm đi giặt thì bỗng nhiên lại thấy Nhạn gọi điện thoại đến.
Tôi nhận máy xong chưa kịp nói Alo thì nó đã cướp lời:
– Chị làm gì mà em gọi mãi không được thế?
– À, tối qua chị để im lặng nên không biết. Sao thế?
– Phong vào viện sáng nay rồi.
– Sao lại vào viện? Có chuyện gì thế?
– Tối qua Phong lo cho chị nên đến chung cư nhà chị, bảo vệ không cho vào nên cậu ấy đứng đó cả đêm. Sáng nay cảm lạnh ngất xỉu, đúng lúc có xe đi qua nữa nên bị đâm.
Nghe Nhạn nói đến đây tôi mới nhớ ra đêm qua trong lúc say rượu, tôi có nhắn tin cho Maybe, bảo muốn gặp cậu ấy, sau đó thì Duy về nên tôi cũng quên béng luôn. Trời ạ, tôi để Phong đứng cả đêm dưới chung cư chỗ tôi, còn tôi thì lại mải mê hoan lạc với một người, bỏ mặc cậu ấy chờ đợi.
Cảm giác tội lỗi bất giác xông lên khiến cổ họng tôi nghẹn lại, trong lòng ngập tràn day dứt và khó chịu. Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, khó khăn nói:
– Giờ Phong đang ở bệnh viện nào thế em? Có nặng lắm không?
– Đang ở viện Hữu Nghị. Chị đến đi.
– Ừ, đợi chị tý, chị đến ngay.
Cúp máy xong, tôi vội vàng thay đồ rồi chạy ra bên ngoài, lúc này Duy đang làm đồ ăn trong bếp, thấy tôi chạy như ma đuổi thế thì khẽ nhíu mày.
Tôi cuống quít bảo với anh:
– Tôi… đến viện thăm bạn. Chắc không kịp ăn rồi. Anh ăn sáng đi nhé.
– Gấp thế à?
– À… vâng. Bạn tôi khó sinh, cấp cứu nên tôi phải vào gấp.
Sau vụ hôm qua thì tôi đoán Duy sẽ không thích tôi gặp Phong cho nên mới phải nói dối như thế. May sao anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ khẽ gật đầu, bảo tôi nếu còn thời gian thì ăn rỗi hãy đi.
Tất nhiên việc cấp bách như thế nên tôi không chần chừ được, đành trả lời “Không ăn” rồi chạy ra khỏi nhà, phóng một mạch đến bệnh viện Hữu Nghị. Tới nơi mới thấy Phong vẫn đang nằm truyền nước trên giường bệnh, sắc mặt cậu ấy trắng bệch, môi tím tái, cả người đầy vết thương.
Tôi vội vàng chạy lại hỏi cậu ấy:
– Cậu có sao không? Thấy thế nào rồi? Đau lắm không?
– Tớ không sao.
– Sao ngốc thế hả? Sao lại đứng dưới chung cư nhà tớ cả đêm như thế?
– Tớ lo cho cậu mà. Cậu có sao không?
– Cái đồ hâm này, tớ có gì đâu mà phải lo thế?
– Tại tớ gọi điện thoại không thấy cậu nghe, tớ sợ anh kia… đánh cậu.
Nghe xong, cảm giác tội lỗi của tôi lại nhiều hơn. Trời Hà Nội mùa này lạnh xuống đến mười mấy độ, ban đêm sương muối còn xuống nữa, Phong từ Sài Gòn ra đã không quen khí hậu ở đây vậy mà còn đứng phơi mặt cả đêm dưới trời rét buốt như thế. Để cậu ấy ra thế này, tôi là người có lỗi nhiều nhất, nhưng mà ngoài việc động viên thế này thì tôi cũng chẳng thể làm được gì.
– Tớ xin lỗi… lẽ ra tớ không nên thế.
– Tự tớ muốn đến mà. Không phải lỗi của cậu.
– Không đâu…
Bọn Hải với Nhạn nãy giờ đứng trong phòng nghe bọn tôi nói chuyện, thấy tôi và Phong nói đến đây thì lại lặng lẽ đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa giúp tôi.
Khi chỉ còn mỗi tôi với Phong ở trong phòng, tôi mới ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn kỹ từng vết thương còn rỉ máu trên người cậu ấy, trong lòng cảm thấy cắn rứt vô cùng:
– Đau lắm phải không?
– Không, có tý vết thương thế này nhằm nhò gì.
– Thế này mà còn tý à? Mất mấy tháng mới lành đấy.
Phong cười, đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay tôi:
– Nhạn kể cho tớ nghe hết rồi. Sao lâu nay cậu không nói với tớ?
– À… tại vì cũng có gì to tát đâu, với cả cậu cũng không hỏi. Đại loại là tớ lấy chồng rồi thôi.
– Tớ biết cậu với anh đó lấy nhau vì ông ngoại của cậu gán ghép. Cậu không yêu anh ấy.
– Cũng không hẳn là thế đâu, tớ…
– Tớ hiểu mà, không cần phải ngại với tớ. Dù cậu có lấy anh ấy hay vẫn độc thân thì tớ vẫn thích cậu.
Tôi không nghĩ là Phong sẽ nói câu này nên hơi kinh ngạc, mở to mắt nhìn cậu ấy. Mới tối hôm qua thôi, tôi đã từng có suy nghĩ thử mở lòng để chấp nhận Phong, nhưng cũng chính đêm hôm qua tôi đã thuộc về người đàn ông khác rồi, dù không biết tương lai sau này ra sao nhưng tôi vẫn muốn một lòng với người đó.
Chỉ là… Phong đang thế này, tôi không muốn thẳng thừng nói ra lời từ chối nên đành bảo:
– Cậu đang ốm, đừng suy nghĩ nhiều.
– Tớ đợi cậu được không?
– Đợi… chuyện gì cơ?
– Đợi đến khi cậu ly hôn với chồng cậu.
– Tớ cũng không biết khi nào ly hôn. Ông ngoại tớ muốn tớ sống hạnh phúc với anh ấy cả đời.
– Nhưng cậu đâu có hạnh phúc?
Bàn tay Phong siết chặt tay tôi, cậu ấy bảo:
– Tối qua Hải cũng nói cho tớ biết chuyện về anh kia rồi. Bên cạnh anh ấy có nhiều người khác như thế, sao cậu hạnh phúc được? Tớ không muốn thấy cậu ở bên cạnh mà cậu không yêu.
– …
– Tớ biết anh ấy không yêu cậu, anh ấy chỉ ích kỷ muốn giữ cậu thôi.
– Sao lại nói thế?
– Vì chẳng có người chồng yêu vợ nào nỡ để vợ ở một mình cả. Nếu anh ấy ở nhà thì chắc chắn sẽ thấy tớ ngày nào cũng qua đón cậu, nhưng anh ấy không ghen ngay từ khi đó mà mãi đến tối qua gặp nhau mới không cho cậu đi với tớ? Dương… Vì anh ấy không ở bên cậu hàng ngày nên mới không thấy. Không quan tâm đến cậu, cũng không muốn cho người khác quan tâm đến cậu. Đấy không phải ích kỷ thì là gì?
Những câu nói của Phong giống như từng mũi kim nhọn chọc thẳng vào tim đen của tôi, đâm vào nơi sâu nhất trong đáy lòng tôi. Trước đây khi ông ngoại đến chúng tôi đã phải ngủ chung một lần, nhưng tôi có nằm cạnh ôm thế nào Duy cũng không phản ứng. Vậy mà hôm qua anh lại cùng tôi làm chuyện đó… cứ cho là say rượu không kiểm soát được đi, nhưng phụ nữ của Duy nhiều như cá diếc ngang sông, lại xinh đẹp như thế, muốn giải quyết sinh lý thì cứ vơ bừa một người là được, đâu đến phần tôi.
Tôi nặng nề hít sâu vào một hơi, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên nói với cậu ấy:
– Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu.
Ngồi nói chuyện với Phong đến khi bác sĩ vào tiêm, tôi mới đứng dậy đi ra ngoài tìm Nhạn với Hải. Hai đứa nó nãy giờ lang thang ngoài hành lang, vừa thấy tôi ra đã lên tiếng hỏi:
– Sao rồi chị? Sao tự nhiên chị lại đi ra đây?
– Bác sĩ đang tiêm nên chị đi ra. Hai đứa vào đây lâu chưa?
– Bọn em vào từ sáng. Sáng anh Hải gọi điện cho Phong thì có người nghe máy, bảo Phong đang ở viện, thế nên bọn em mới biết mà đến.
Thằng Hải đứng bên cạnh, nghe thế mới gật gật đầu, chần chừ một lát rồi mới dám hỏi tôi:
– Hôm qua chị có sao không? Sao hôm nay mặt nhợt nhạt thế? Ông Duy đánh chị à?
– Không, có đánh gì đâu. Cãi nhau một trận thôi.
– Sao ông ấy gia trưởng thế, hai người có phải vợ chồng thật đâu mà không cho chị đi với người khác? Ông ấy cặp với cả đống người được mà không cho chị có bạn khác giới à? Sao vô lý thế?
Có lẽ Nhạn cũng thấy tâm trạng tôi không tốt nên vội vàng giật giật tay áo Hải, ý bảo nó thôi đi. Tôi thì cũng chẳng biết phải trả lời sao cho hai cái đứa này hiểu nên chỉ bảo:
– Không phải thế đâu. Nói chung chuyện chị với anh Duy khó nói lắm, có cơ hội sẽ kể sau.
– Thế còn Phong thì sao? Em nghĩ cậu ấy biết chuyện chị có chồng rồi mà đêm qua vẫn đứng chờ cả đêm thế nghĩa là cậu ấy thương chị lắm đấy. Thương thật lòng luôn.
– Đợi khi Phong khỏi thì chị sẽ nói chuyện với cậu ấy sau. Tạm thời cứ phân chia nhau đến chăm cậu ấy đã. Bị thế này chắc cũng phải nằm lại một, hai ngày đấy nhỉ?
– Bác sĩ bảo có cái xương bị rạn với cả mấy vết thương hở cũng sâu nên chắc phải nằm lại lâu hơn đấy. Mà nhà Phong ở xa thế, ngoài này lại có mỗi mấy đứa mình là bạn nên phải chia nhau ra mà chăm chứ biết làm sao giờ.
– Ừ.
Tôi ở viện chăm Phong đến tận cuối giờ chiều, Hải vào thay ca xong mới về nhà. Lúc về đến nơi thì Duy cũng chưa về, tôi định mang ga giường bẩn đi giặt nhưng vào phòng thì đã thấy chăn đệm được thay mới rồi, đồ bẩn đã được giặt sạch sẽ rồi treo ngoài ban công.
Nhìn vết máu trên đó không còn nữa, tự nhiên tôi lại thấy lòng mình thêm rối ren hơn. Tôi với Duy là loại quan hệ gì, chính bản thân tôi cũng không rõ nữa. Tôi thích anh nhưng lại sợ anh đối xử tốt với tôi là vì ông ngoại tôi gửi gắm, là vì trách nhiệm nên mới ở bên tôi. Và trên hết, tôi lại càng tự ti vì bản thân mình không thể bằng một góc nhỏ của diễn viên Thanh Huệ hay mấy cô bạn gái nổi tiếng kia của anh, cho nên mới lưỡng lự đến thế.
Không thể bước tới, cũng chẳng thể buông tay, chênh vênh chẳng rõ mình nên đi đâu về đâu cả…
Tôi thở hắt ra một tiếng, lấy chăn đệm đã khô xuống cất gọn gàng vào trong tủ rồi lại lật đật đi nấu cơm. Mỗi tội hôm ấy anh về muộn, thức ăn đã nguội tanh nguội ngắt rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả, mãi đến hơn mười giờ mới thấy có tiếng người mở cửa đi vào nhà.
Duy thấy tôi vẫn ngồi bên mâm cơm đợi thì hơi ngạc nhiên. Anh bảo:
– Sao giờ này vẫn còn đợi cơm?
– Chờ anh về rồi ăn cùng mà. Anh đói chưa?
– Cũng hơi hơi. Đợi tôi thay đồ rồi ra ngay.
– Vâng.
Trong bữa ăn, không khí giữa hai chúng tôi vẫn còn gượng gạo, hầu như chỉ im lặng ăn chứ chẳng ai nói câu gì. Mãi sau Duy mới hỏi tôi:
– Định bao giờ về Tây Bắc?
Ban đầu tôi tính 28 này về nhưng bây giờ Phong bị thế này, tôi cũng phải có trách nhiệm với cậu ấy, cho nên tôi đành bảo:
– Để em xem đã. Gần tết tòa soạn cũng hơi bận nên cũng chưa biết có đi được không.
– Khi nào về thì nói với tôi, để tôi sắp xếp.
– Vâng.
– Sáng nay bạn em thế nào rồi?
– À… cũng ổn rồi ạ.
– Cấp cứu gấp à?
– Vâng.
Tôi nói dối nên hơi mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng anh mà chỉ cúi gằm mặt anh. May sao Duy hỏi đến thế rồi cũng thôi, sau đó lặng lẽ đẩy đĩa sườn lại gần phía tôi:
– Ăn đi.
Ăn uống xong xuôi, chúng tôi người nào lại về phòng người nấy, giống như đêm qua chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Tôi cũng muốn cố nghĩ vậy cho nhẹ đầu, nhưng nằm một mình trên giường thì cứ thao thức mãi, giống như mình đã bắt đầu bén hơi mà không có người ấy bên cạnh thì lại thấy thiếu thiếu, xoay ngang ngoay dọc mãi mà không thể ngủ được.
Hơn mười hai giờ đêm, tôi chán quá nên dậy đi ra ngoài phòng khách uống nước. Lúc đi ngang qua phòng Duy thấy cửa phòng anh chỉ khép hờ, bên trong có ánh sáng lọt ra, tôi tò mò đi lại gần nhìn vào mới thấy anh còn chưa ngủ.
Duy đang ôm máy tính làm việc, bên cạnh là một cốc cafe đen đã nguội tanh nguội ngắt. Hình như anh rất mệt nên thỉnh thoảng lại ngừng tay, day mắt mấy cái cho tỉnh táo rồi lại tiếp tục làm.
Thấy cái người này bận rộn suốt ngày như thế tôi cứ thương thương làm sao ấy, đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn vào rất lâu, rất lâu, sau đó đành thở hắt ra một tiếng rồi xoay người đi pha cho anh một cốc trà hoa thảo nóng.
Tôi nghĩ rồi, dù Duy có coi tôi là gì hay là quan tâm tôi bằng cách nào đi nữa thì sau này tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh, không phải vì muốn anh dành tình cảm cho tôi mà là tự bản thân tôi muốn thế. Tôi muốn đối xử tốt với người mình thích khi còn có thể để sau này nếu lỡ xa nhau thì chẳng có gì phải ân hận, đơn giản vậy thôi.
Khi tôi cầm theo cốc trà hoa thảo quay lại, gõ cửa phòng mấy tiếng rồi mở cửa đi vào.
Thấy tôi, anh hơi ngạc nhiên:
– Sao giờ này còn chưa ngủ?
– Ngủ một giấc rồi nhưng tự nhiên tỉnh. Đi qua đây thấy anh chưa ngủ nên mang trà hoa thảo vào. Uống cafe không tốt đâu, uống trà hoa thảo đi.
– Ừ.
Tôi đặt cốc trà xuống bàn, liếc qua màn hình máy tính mới thấy Duy đang chơi game Nguyệt Long Kích. Biết người đàn ông này sẽ không chơi game để phí phạm thời gian vô bổ như vậy nên tôi mới hỏi:
– Anh đang làm gì thế?
– Đang test thử phiên bản mới.
– À, bản cập nhật cho năm mới hả?
– Ừ.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng anh, ngày trước đã đứng ngoài thấy một lần rồi, nhưng giờ bước vào trong mới biết mọi thứ đều rất ngăn nắp sạch sẽ, thậm chí sách trên giá cũng được xếp theo màu và theo chủng loại, khác hẳn sự bừa bộn của tôi.
Duy thấy tôi nhìn chằm chằm giá sách mới lên tiếng hỏi:
– Em muốn đọc cuốn nào?
– Hmm… nhiều sách quá. Cuốn nào cũng muốn đọc.
– Muốn cuốn nào thì lấy cuốn đó đi.
– Anh… cho mượn hả?
– Ừ.
Thấy anh đồng ý cho mình mượn, tôi sung sướng chạy đến giá sách kia rồi chọn đi chọn lại mãi, toàn là sách hay nên đứng đắn đo đến gần ba mươi phút mà chẳng quyết tâm chọn được cuốn nào. Hoa cả mắt nên buồn ngủ ngáp dài một cái.
Cuối cùng tôi đành chọn bừa một cuốn Đắc nhân tâm rồi quay lại bảo Duy:
– Em lấy cuốn này được không?
– Được.
Cầm cuốn sách xong, tôi nghĩ cũng chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa nên định đi về phòng. Ai ngờ còn chưa kịp mở miệng chào thì anh lại lên tiếng:
– Buồn ngủ chưa?
– À… cũng hơi hơi.
Sau khi tôi nói xong câu này mới phát hiện ra Duy đã lẳng lặng nhấn nút thoát trò chơi từ bao giờ. Anh tắt máy tính xong thì mới đứng dậy nhìn tôi:
– Thế đi ngủ thôi.
***
Lời tác giả: Đoạn truyện cuối cùng của năm 2020 và có lẽ cũng là đoạn bình yên hiếm hoi trước giông bão.
Ngày mai là sang năm 2021 Dương lịch rồi mọi người nhỉ? Cũng là bước sang năm thứ 5 viết truyện của bạn Hổ rồi. Chúc cho chúng ta mãi mãi đồng hành cùng nhau, chúc mọi người luôn theo dõi và yêu quý bạn Hổ.
Và chúc cả chính tôi sẽ tiếp tục nỗ lực với niềm đam mê viết truyện, năm 2021 sẽ có thêm nhiều tác phẩm thật hay mới, có thể tạo ra một nhân vật đủ tầm sánh ngang với Dương Kiến Thành.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tớ trong suốt quãng thời gian dài qua. Đa tạ.
P/S: Tết Dương lịch cả nước đều được nghỉ, bạn Hổ cũng muốn nghỉ để dành thời gian cho gia đình. Hẹn gặp lại mọi người vào chủ nhật nhé.
Yêu thương!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!