Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 7
Chớp mắt cái cũng đến ngày tổ chức đám cưới của bọn tôi, vì chẳng hứng thú gì với việc kết hôn này nên tôi không thông báo rộng rãi với nhiều người, bạn bè chỉ mời mỗi Hải và Nhạn đến tham dự.
Trong lúc tôi ngồi ở phòng chờ cưới, Nhạn ở bên chỉnh cái này cái kia cho tôi, nó thở dài bảo:
– Em chịu bà đấy, giấu đến tận hôm nay mới thấy mặt chồng bà. Mà còn chỉ thấy trong ảnh nữa chứ.
– Tý nữa là mày thấy người thật ngay đấy, cứ yên tâm, lúc ấy tha hồ mà nhìn.
– Người thật có đẹp như trong ảnh không đấy? Hay ảnh cưới kia photoshop mà nhìn ông đấy đẹp trai thế, như diễn viên luôn ấy.
Tôi cười cười, thực ra hôm đi chụp ảnh cưới, chỉ cần nhìn cả đống ánh mắt nhân viên ở Studio đó dán chặt vào người Duy khi anh ta mặc vest chú rể thôi, tôi cũng nhận ra cái gã này có sức hút lớn cỡ nào rồi. Nhưng mà đẹp trai thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, nhỉ?
– Chị cũng chẳng biết nữa, đằng nào tý mày cũng gặp, mày cứ sốt ruột làm gì.
– Nhưng mà em hóng.
– Hóng vừa vừa thôi, lo lấy chồng đi.
– Chưa thấy lão nào ngon trai như chồng chị nên chưa lấy.
Sắc mặt của Hải ngồi bên cạnh bọn tôi càng lúc càng xám xịt lại, tôi biết kiểu gì thằng cu này cũng ghen nên định lên tiếng lảng sang chủ đề khác. Ai ngờ còn chưa kịp há miệng thì Duy lại từ bên ngoài đi vào.
Thấy tôi mặc váy cô dâu thế này, lẽ ra anh ta phải nhìn lâu thêm một tý mới đúng, thế mà anh ta chỉ liếc tôi đúng nửa giây rồi… cúi xuống nhìn đồng hồ:
– Còn mười lăm phút nữa, chuẩn bị xong chưa?
– Sắp xong rồi, tôi… à… em đi giày nữa là xong.
– Thế tôi đợi ở kia.
– Vâng.
Anh ta nói xong, còn quay sang lịch sự gật đầu chào Nhạn và Hải một cái rồi mới ra ghế sofa ngồi đợi. Lúc Duy vừa đi được một quãng thì con bé Nhạn lại kích động rú lên:
– Ui chị đấm cho em thử một cái đi. Sao bà hốt được trai đẹp thế? Vừa trắng vừa đẹp trai, giọng trầm trầm đúng chuẩn Men, mà còn lịch sự nữa chứ, mẹ ơi, duyệt cho mười điểm.
– Xùy, nhỏ cái mồm thôi.
– Chị khai mau, chị vợt được lão này ở đâu? Vợt xong sao giấu lấu thế hả? Nhìn ngoài còn ngon hơn cả trong ảnh. Nhà lão ấy còn anh em nào nữa không, giới thiệu cho em đi. Đẹp trai thế.
Mặt Hải càng lúc càng đen như đít nồi, nhịn tức nãy giờ, cuối cùng nghe Nhạn khen Duy không ngớt lời thế thì chịu hết nổi, lần đầu tiên dám lên tiếng phản bác:
– Chả đẹp trai tý nào cả. Bình thường.
– Anh thì biết gì? Người ta thế còn không đẹp trai thì còn ai đẹp trai nữa?
– Tôi không thấy đẹp trai.
– Gu thẩm mỹ của anh khác người thật đấy.
– Ừ, vì gu thẩm mỹ của tôi khác người nên tôi mới thích em.
Nghe xong câu này, cả tôi và Nhạn ngay lập tức đứng hình, tròn xoe mắt quay sang nhìn cậu ta. Tôi thấy buồn cười nhưng không dám cười, bởi vì cười bây giờ sẽ làm hỏng chuyện tốt của hai đứa bọn nó mất. Cái thằng này, mỗi câu thích thôi mà bốn năm nay không nói ra miệng được, giờ thấy người mình thích khen gã khác cái là có thể dễ dàng phun ra ngay.
Tôi vỗ vào vai nó “bộp” một cái:
– Đấy. Thích thì cứ thẳng thắn thế có phải ngon không? Nhạn ơi, chị thấy gu thẩm mỹ của Hải được đấy. Mày mà chê gu thẩm mỹ của nó thì khác quái gì chê mày xấu đâu.
– Chị… nói… nói luyên thuyên. Em chẳng tin. Mặc kệ hai người đấy. Em ra ngoài đây.
Con bé mặt đỏ như cà chua chín vội vàng chạy đi, tôi vừa tủm tỉm cười vừa huých huých vai Hải:
– Đuổi theo đi, còn đứng đực ra đấy làm gì.
– Nhưng mà… em sợ…
– Đàn ông con trai gì mà nhát thế hả? Đuổi theo mau đi, tỏ tình phát đổ luôn ấy nhé. Chị thấy con bé đỏ mặt tức là đã đổ xiêu đổ vẹo rồi đấy.
– Thật à?
– Thật.
– Thế em đi đây. Năm phút thôi, xong em đưa Nhạn vào ngay.
– Ừ, vẫn còn mười phút nữa, nhanh lên nhé.
– Vâng.
Sau khi hai cái đứa bát nháo kia đi rồi, trong phòng chờ cưới chỉ còn mỗi tôi với Duy. Nhìn đồng hồ cũng không còn nhiều thời gian nên tôi nhanh chóng xỏ giày rồi đứng dậy, cùng anh ta bước ra bên ngoài.
Giày cao gót cho cô dâu rất cao, vả lại mặc váy cưới dài rộng thùng thình di chuyển cũng khó nữa, một kẻ không quen với váy vóc như tôi phải chật vật mãi mới đi được. Lúc ra đến bên ngoài, nhìn mấy cô dâu khác cũng ăn mặc như tôi nhưng được khoác tay chồng, mặt mày rạng rỡ, không hiểu sao tự nhiên trong lòng tôi lại ít nhiều cảm thấy hụt hẫng và tủi thân.
Tôi cũng lấy chồng, tôi cũng muốn mình trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trong ngày cưới. Nhưng tôi lại lấy một người chẳng thích mình và mình cũng chẳng thích người ta. Nhìn sắc mặt lạnh lùng không biểu cảm của người đàn ông đang đi bên cạnh tôi, tôi thật sự không cười nổi…
Đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng nhiên giày cao gót dẫm vào váy, tôi không phản ứng kịp nên lảo đảo chúi đầu về phía trước, lúc đó đã xác định kiểu gì cũng ngã dập mặt rồi thì may sao bỗng nhiên có một bàn tay kịp thời vươn đến, đỡ lấy eo tôi.
Bàn tay của người đó to lớn, vững chãi và rất ấm, cách một lớp váy cưới dày mà tôi vẫn có thể cảm nhận được độ ấm lan truyền từ da thịt anh ta. Trái tim bất giác đập loạn lên trong ngực.
Duy dù hơi cúi mặt nhưng vẫn cao hơn tôi cả một cái đầu, đây là lần đầu tiên tôi với anh ta tiếp xúc da thịt với nhau, ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông thơm thơm từ cổ của anh ta. Mùi này rất nhẹ nhưng không nhạt, còn phảng phất mang theo một chút quyến rũ không nói nên lời.
Tôi ngơ ra mất mấy giây mới có thể đứng thẳng người, lắp bắp nói:
– Cảm… ơn.
– Đừng gây phiền nữa, đến giờ rồi.
– Vâng.
Vừa nói đến đó thì có tiếng giày cao gót chạy bình bịch về phía bọn tôi, ngẩng lên thì thấy diễn viên Thanh Huyền đang đi đến. Nhìn vẻ mặt cô ta, trong lòng tôi đã có dự cảm không lành rồi, quả nhiên Huyền vừa lại gần đã dồn dập hỏi Duy:
– Sao anh lại giấu em? Sao anh lại cưới vợ? Anh cưới vợ thế này là sao hả anh? Sao lại thế?
Biết ngay là kiểu gì cũng có người yêu cũ đến gây sự mà, ai bảo anh ta lăng nhăng.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh xem cái gã này giải quyết nợ đào hoa của mình kiểu gì, ai ngờ anh ta vẫn thản nhiên như không, phũ hơn cả chữ “phũ”:
– Tôi cưới vợ thì liên quan gì đến cô?
– Thế còn em thì sao hả anh? Em thì sao? Em với anh ở bên nhau bao nhiêu năm rồi sao giờ anh lại bỏ lại em đi lấy vợ? Anh bỏ em thật hả Duy? Anh đừng….
– Tôi đang bận, đừng làm phiền tôi.
– Em chết cũng không liên quan đến anh đúng không? Anh không cần em nữa thì em sống làm gì nữa. Em chết cho anh vừa lòng nhé.
– Cô muốn làm gì thì tùy.
Chậc, đúng là vì “chồng tôi” mà diễn viên hạng A như Thanh Huệ phải cắt cổ tay tự tử, đau khổ vật vã suốt mấy tháng trời. Tin này mà được đưa lên báo thì tên tuổi của anh ta hot phải biết.
Tôi mới nghĩ đến đó thì bỗng dưng thấy Huệ chỉ vào mặt tôi, nước mắt giàn giụa gào lên:
– Là cô đúng không? Cô dụ dỗ anh ấy đúng không?
– Ơ… này… tôi có làm gì cô đâu?
– Chính cô… tôi nhớ ra cô rồi, cô là phóng viên tòa soạn. Cô cố tình chụp trộm ảnh tôi để tiếp cận anh ấy đúng không? Cô nhân cơ hội bọn tôi cãi nhau để dụ dỗ anh ấy đúng không? Hôm nay cô không nói ra ngô ra khoai thì không xong với tôi đâu.
– Ấy đừng làm bậy nhé. Ở đây đông người như thế, người ta mà thấy ầm ỏm thì scandal của cô to đấy. Cô bình tĩnh lại đi.
– Cô bày mưu tính kế cướp người yêu của tôi mà còn bảo tôi bình tĩnh à? Cô nói tôi xem, cô dụ dỗ anh ấy đúng không?
Cô ta định lao lại túm áo tôi thì bỗng nhưng Duy bước lên phía trước một bước, ngay lập tức đứng chắn trước mặt tôi. Bóng lưng anh ta rất rộng và cao, hoàn toàn che khuất toàn bộ người tôi, trong lúc giằng co giữa ba người thế này mà được một người che chở như vậy, không hiểu sao lúc ấy trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảm giác rất kỳ lạ.
Giọng Duy vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhíu mày hỏi Huệ:
– Đủ chưa?
– Nhưng cô ta…
– Tôi nhắc lại lần nữa, đừng làm phiền đến tôi.
– Anh… không thể bỏ em như thế được. Em… không muốn… em không muốn nhìn anh lấy vợ. Duy…
Anh ta có vẻ ngán ngẩm, không muốn kiên nhẫn để nghe nốt mấy lời cô ta nói, với cả cũng sắp đến giờ cử hành hôn lễ của tôi rồi, nếu tiếp tục đứng đây đôi co thì sẽ muộn mất.
May sao đúng lúc này thì anh Minh, người mà tôi gặp hôm đến công ty của Duy phỏng vấn lúc trước chạy đến, liếc thấy ba người chúng tôi thế này thì thái độ có vẻ hơi mất tự nhiên:
– Sếp…
– Bảo người này đi đi.
– Dạ?… à vâng.
Nói xong thì Duy lập tức nắm tay tôi kéo đi, để lại diễn viên Thanh Huyền đứng đó khóc nức nở.
Tôi thấy cô ấy khóc thì thương quá, tiện miệng nói:
– Này, anh để cô ấy thế thật à?
– Vậy cô muốn tôi bỏ cưới để đi an ủi người ta à?
– À không, nhưng ít ra cũng phải giải thích mấy lời chứ? Đại loại như nói là chỉ giả vờ cưới thôi, không phải cưới thật, để cô ấy đỡ buồn chứ?
– Liên quan gì đến tôi?
– Hả?
Hai chúng tôi mới chỉ nói đến đó thì đã đến hội trường cưới, ông ngoại đứng đợi sẵn ở cửa, thấy hai chúng tôi nắm tay nhau đi đến thì cười tươi như hoa:
– Đến rồi à? Nhanh lên con.
– Vâng. Đã đến giờ chưa ông?
– Ừ, sắp rồi. Ba bốn phút nữa là tổ chức.
Ông ngoại cầm tay còn lại của tôi, quay sang bảo với Duy:
– Duy đi đường bên kia, tý nữa khi nào MC gọi thì ông với Dương vào sau.
– Vâng.
Trong lúc chờ cưới, tâm trạng tôi hồi hộp cực kỳ, không phải là lo việc hôn lễ mà là sợ lại có người đến phá đám đám cưới của chúng tôi.
May sao kể từ lúc đó không có thêm bất kỳ việc gì vớ vẩn xảy ra nữa, ít nhất mà không có mấy cô minh tinh đến làm phiền và khóc lóc ăn vạ. Ông ngoại dẫn tay tôi vào lễ đường đầy hoa và nến, bước trên đoạn thảm đỏ hai bên trải đầy hoa đó, tôi mới ý thức được hôm nay mình là nhân vật chính ở hôn trường này, mấy thứ quẩn quanh trong đầu không muốn nghĩ đến nữa, đành gạt sang một bên để cười thật tươi.
Ánh mắt của ông ngoại tôi rạng ngời, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hạnh phúc và vui mừng. Khi trao tay tôi cho Duy, ông nói một câu thế này:
– Ngày trước ông cứ buồn mãi vì không tổ chức cho mẹ cái Dương được một đám cưới tử tế. Giờ được dắt tay nó vào đây, giao nó lại cho con, cũng thấy an ủi được nhiều rồi. Nó chỉ có một thân một mình, thiệt thòi nhiều, mong là sau này con sẽ đối xử tốt với nó, yêu thương nó.
Sống mũi tôi cay cay, cổ họng cũng bỗng nhiên vì xúc động mà trở nên nghẹn lại. Tôi không biết việc lấy một người mà mình không yêu thế này là đúng hay sai, nhưng vì muốn ông được vui vẻ nên sau này tôi cũng sẽ cố gắng sống một cuộc đời vui vẻ…
Duy đứng bên cạnh tôi nghe xong cũng khẽ gật đầu, nhận lấy tay tôi từ tay ông ngoại, nhẹ nhàng trả lời:
– Con biết rồi, ông ngoại đừng lo. Con sẽ đối xử tốt với Dương. Con hứa.
– Ừ. Ông giao nó cho con đấy.
Sau khi ông ngoại đi rồi, tôi với Duy tiếp tục nắm tay nhau đi vào bên trong cử hành nốt thủ tục hôn lễ. Không có trao nhẫn cưới, cũng chẳng có hôn môi, chỉ cùng nhau uống một ly rượu giao bôi và cùng cắt bánh cưới.
Tổ chức xong tôi mệt bơ phờ, nhưng vẫn còn phải quay về nhà chồng để dọn dẹp với cả lo cơm nước để chiều còn đãi anh em dưới quê chồng, nên chỉ kịp thay váy mỗi váy cưới rồi lại tất bật lao vào bếp.
Mấy cô dì chú bác bên chồng tôi toàn là người dưới quê, tư tưởng vẫn còn cổ hủ. Mọi người bảo tôi là con dâu mới nên phải làm hết để học dần nữ công gia chánh, sau còn chăm sóc cho bố mẹ chồng, tôi cũng biết điều nên nghe xong không phản bác gì, chỉ im lặng cười cười cho qua chuyện.
Mấy thím bên chồng tôi không giúp gì, thỉnh thoảng còn chê tôi cái này cái kia. Có người còn nói:
– Ôi cái con này sao vụng thế? Rau phải nhặt non vào chứ, sao mày nhặt già thế?
– Vâng, để cháu nhặt lại ạ.
– Thanh niên bây giờ chả biết làm gì, nhặt mấy mớ rau cũng không biết nhỉ? Cái Diệu nhà cô ở quê gì cũng biết làm, nó lấy chồng về nhà chồng ai cũng phải khen đấy.
– Thế ạ?
– Chứ còn gì nữa. Con gái thì phải biết làm chứ.
– Vâng.
Đang loay hoay định đi nhặt rau để nấu nướng thì bỗng nhiên thấy Duy tới, anh ta bảo:
– Đi thôi.
– Ơ, đi đâu cơ ạ?
– Về nhà bên kia.
Tôi cứ nghĩ mình phải ở bên nhà chồng ít hôm cho đúng nghĩa con dâu mới rồi mới ra ở riêng, nhưng tự dưng Duy lại bảo về bên kia luôn nên tôi cũng hơi ngạc nhiên.
Tôi ngại nên kéo tay Duy bảo:
– Hay là ở đây một hôm đi, sang bên kia luôn mọi người nói cho đấy.
Vẻ mặt Duy thờ ơ giống như chả quan tâm đến lời mọi người nói, chỉ quay sang bảo tôi:
– Đi.
Nói xong, anh ta đi thẳng ra cửa, lúc ấy tôi cũng ngại với anh em bên chồng nhưng mẹ chồng lại từ bên ngoài đi vào, cũng giục tôi đi cùng với Duy đi. Cô Thu bảo có người giúp việc rồi, với cả cũng chẳng có việc gì to tát để làm nên dặn vợ chồng tôi cứ về nhà bên ấy nghỉ.
Cuối cùng tôi cũng đành phải nghe lời, đứng dậy chào mọi người rồi đi theo Duy về nhà riêng của vợ chồng tôi.
Cả ngày tổ chức đám cưới đã đủ mệt, chân lại đi giày cao gót lâu quá nên bị trớt một mảng, hai bắp chân đau nhức cứng đờ. Tôi hết sức nên vào đến phòng cái là nằm lăn ra giường, quần áo cũng không buồn thay.
Mệt quá nên tôi thiếp đi một lúc, đến khi tỉnh dậy đã thấy trời tối rồi, vật vã mãi mới lê thân đi tắm rửa được, lúc ra bên ngoài định nấu cái gì ăn cho ấm bụng thì lại thấy Duy đang loay hoay ở trong bếp.
Đang là hai người xa lạ mà bỗng nhiên giờ về sống chung một nhà, lại chỉ có tôi với anh ta ở riêng thế này, đụng mặt nhau tôi cứ thấy ngại ngại làm sao ấy, đắn đo mãi không bước vào. Lát sau, tôi nghĩ người ta đang nấu ăn mà mình thì đứng nhìn thì cũng không hay lắm nên đành hạ quyết tâm đi vào, hỏi anh ta:
– Anh đang nấu gì đấy? Có cần tôi giúp không?
– Không cần, nấu xong rồi.
Duy vừa nói vừa đặt đĩa rau xào lên bàn, trên đó còn có một món canh bầu nấu tôm, một đĩa cá rán và một khay dưa hấu. Tôi hơi ngạc nhiên vì nghĩ người như anh ta không thể nào biết nấu cơm được, nhưng mùi thơm đồ ăn bốc lên ngào ngạt, ngửi thôi cũng thấy anh ta nấu rất ngon rồi, chắc tôi còn kém xa.
Tôi đói, nuốt nước bọt ừng ực, đám cưới xong chỉ thèm những thứ mát mát dễ ăn như thế này thôi. Nhưng trước khi lấy nhau, hai đứa chúng tôi đã thống nhất là cơm ai nấy ăn, mệnh ai nấy sống rồi, cho nên tôi chỉ có thể gượng gạo cười:
– Thế tôi về phòng đây.
May sao, tôi vừa đi được hai bước thì anh ta lại chủ động mở miệng:
– Một mình tôi ăn không hết, nếu cô muốn thì ăn cùng luôn đi.
– À… không cần đâu. Tý nữa tôi ăn mì thôi. Bình thường toàn ăn mì quen rồi.
Duy không nói nữa, cũng không ăn mà chỉ ngồi ở bàn xem điện thoại. Tôi đoán chắc anh ta cũng không mở miệng mời thêm lần hai nên chủ động ngồi xuống hỏi chuyện. Ngày đầu tiên cưới nhau, có lẽ cũng nên nói chuyện dăm ba câu để cải thiện mối quan hệ của cả hai, nhân tiện săn tin luôn:
– Tôi hỏi một câu được hơi riêng tư được không?
– Nếu hỏi về chuyện sáng nay thì không.
– Tôi chỉ muốn biết để sau tránh cái cô diễn viên đó ra thôi. Dù sao bây giờ tôi cũng mang tiếng cướp người yêu của cô ấy mà. Có tiếng mà có được miếng gì đâu?
Anh ta bất chợt nhíu mày:
– Cô muốn được miếng gì?
– À không. Không có gì.
– Mục đích gì thì cũng đừng nên tìm hiểu chuyện của tôi. Viết báo thì lại càng không.
Cái tên này đúng là tinh như cú, tôi mới nói qua loa vài ba câu thế mà đã nhận ra mục đích thật sự của tôi rồi. Tôi cũng biết không thể qua mặt được anh ta nên đành “Vâng” một tiếng.
Duy đẩy bát cơm của anh ta đến trước mặt tôi, không biết có phải tôi nghe nhầm không mà giọng nói có vẻ dịu dàng hơn ban nãy:
– Ăn đi. Đừng để phí đồ ăn.
– À…
Tôi làm phóng viên, đi đến nhiều nơi mới biết còn rất nhiều người ở vùng sâu vùng sa nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn, thức ăn thì chỉ vài mớ rau cọng cỏ, có những đứa trẻ vì suy dinh dưỡng mà không thể phát triển bình thường được, cơ thể gầy gò như mèo hen.
Tôi từng trải qua cái nghèo như vậy rồi nên rất quý trọng đồ ăn, hầu như không bao giờ để thừa cả, giờ Duy lại nói câu này rất đúng ý tôi, cho nên tôi không khách sáo nữa, cầm đũa lên rồi đáp:
– Tôi biết rồi. Anh cũng ăn đi.
– Ừ.
– Đợi có dịp, tôi sẽ nấu thử cho anh ăn.
– Ăn đi.
Kết quả là hầu như cả mâm cơm chỉ mình tôi chén sạch, Duy chỉ ăn mỗi lưng bát cơm rồi đứng dậy, tôi nhanh nhảu nói “việc rửa bát cứ để tôi, anh nấu rồi, để tôi rửa cho”. Anh ta không có ý kiến, đứng dậy đi thẳng vào phòng mình rồi đóng cửa lại, tôi đang đói nên chẳng cần nể nang gì nữa, ăn một bụng no căng.
Đêm đầu tiên ở một căn nhà xa lạ, cảm giác của tôi không giống như lần đầu từ Tây Bắc xuống ở nhà ông ngoại. Ở đây mọi thứ không quá cao cấp lấp lánh như nhà ông, đồ đạc đơn giản cho người ta cảm giác gần gũi và dễ chịu. Chỉ là tôi thấy vẫn có chút cảm giác gì đó rất cô đơn thôi.
Đúng rồi. Cảm giác đã kết hôn, đã đi lấy chồng và ra ở riêng, nhưng lại vẫn chỉ có một mình sống cuộc đời của chính mình. Suy cho cùng vẫn cảm thấy cô đơn và lạc lonhx quá.
Tôi thở hắt ra một tiếng, không buồn ngủ nữa nên mở facebook ra lướt lướt, lát sau bỗng nhiên thấy Maybe nhắn tin đến:
– Mấy hôm có gửi tin nhắn offline nhưng không thấy cậu trả lời. Không có vấn đề gì đấy chứ?
– À, tớ bận quá nên chưa rep được. Giờ mới cầm đến điện thoại đây.
– Dạo này nhiều việc hả?
Tôi định nói “mình vừa kết hôn”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có can đảm nói với cậu ấy câu đó, cho nên đành ậm ừ cho qua chuyện:
– Ừ. Cậu sao rồi, đỡ bận chưa?
– Rỗi ngày hôm nay. Ngày mai lại bận tiếp.
– Thế à? Quen nhau lâu rồi mà tớ vẫn không biết cậu làm công việc gì đấy.
– Nói ra sợ cậu cười, nên tớ sẽ không nói đâu.
Tôi gửi một icon mặt cười, tiếp tục luyên thuyên với cậu ấy:
– Tớ có một người bạn, bạn ấy vừa mới lấy chồng xong, mà lấy người bạn ấy không yêu. Cậu nói xem, sau này bạn ấy sống với chồng kiểu gì nhỉ?
– Nếu tính cách phù hợp thì sống với nhau lâu ngày cũng từ từ phát sinh tình cảm thôi.
– Nếu không thì sao?
– Hôn nhân không có tình cảm, kiểu gì cũng ly hôn. Nhưng tớ thấy trường hợp đó rất ít. Đến cây cỏ ở lâu một chỗ cũng có tình cảm với đất nơi đó mà.
– Ừ. Chắc là thế.
Rất lâu rồi cậu ấy mới rảnh nên chúng tôi nói chuyện đến quá nửa đêm mới ngủ, sáng hôm sau tám giờ mới lồm cồm bò dậy, đang ngái ngủ cứ nghĩ đang ở nhà nên đầu bù tóc rối, mặc nguyên cả một bộ đồ ngủ ra bên ngoài. Ai ngờ, vừa ra đến nơi đã thấy Duy đang ngồi đọc báo ở ngay phòng khách.
Anh ta liếc tôi, sau đó ngay lập tức ngoảnh đầu đi chỗ khác, hắng giọng một tiếng:
– Chuẩn bị đi, bây giờ sang nhà cô.
Tôi thấy thái độ của anh ta khác lạ mới giật mình cúi xuống nhìn, phát hiện ra mình không mặc áo ngực, vải lụa không che nổi hình hai con ốc vít trồi lên, hơn nữa ngủ hỗn quá nên cổ áo còn bị bật ra mất một cúc.
Hai má tôi thoáng chốc nóng bừng lên, nhưng tính tôi không quen náo loạn nên vẫn bình tĩnh giơ tay cài lại cúc áo, cố tỏ ra bình thường đáp:
– Tôi biết rồi, đợi tôi tý.
Nói xong thì vội vàng lủi vào phòng, vệ sinh cá nhân và thay đồ trong vòng mười lăm phút, xong xuôi thì cùng Duy sang nhà ông ngoại tôi để lại mặt theo phong tục.
Ông ngoại thấy hai vợ chồng tôi đến thì ra tận cửa đón, thỉnh thoảng còn liếc tôi cười tủm tỉm, nói một câu rất nhiều ham
– Hai đứa sang sớm thế? Sao không ngủ thêm tý nữa rồi hãy sang, qua mệt còn gì.
– Con không mệt đâu ông ạ. Sang sớm để còn nấu cơm.
– Có cô giúp việc rồi, không cần phải lo. Sau cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi đến nhé.
– Vâng.
– Hai đứa vào nhà đi.
Lúc vào nhà, tôi vào bếp nấu cơm cùng cô giúp việc, còn Duy thì ở trên nhà nói chuyện với ông. Mợ Hiên từ khi biết Duy làm giám đốc công ty game thì thái độ khác hẳn, thấy anh ta thì cười tươi như hoa:
– Duy sang đấy à con?
– Vâng. Cháu mới vừa qua.
– Hôm qua cưới xong có mệt không? Sao hôm nay mợ thấy mặt có vẻ mệt mỏi thế? Mợ pha cho cốc nước cam nhé.
– Không cần đâu, cháu vẫn bình thường. Cảm ơn mợ.
Anh ta luôn giữ khoảng cách với mọi người, việc gì cũng rất lạnh nhạt, kể cả với mợ Hiên cũng không ngoại lệ. Bình thường tôi rất không ưa cái tính này, thế nhưng hôm nay nghe Duy trả lời như vậy thì không nhịn được cười.
Lúc sau, đến lượt Thúy từ trên tầng đi xuống, hôm nay cô ta dậy sớm đột xuất, mới tám rưỡi đã ăn mặc chải chuốt gọn gàng, nước hoa thơm nức xuống tầng chào ông ngoại tôi:
– Ông ạ. Anh Duy đến chơi ạ.
– Ừ.
Đợi thêm nửa phút mà không thấy Duy nói thêm gì nữa, cô ta đành cười cười đi xuống bếp, vừa thấy tôi nụ cười trên môi Thúy đã tắt ngay:
– Nhìn cái gì mà nhìn.
Tôi chẳng buồn chấp, cúi xuống nhặt rau tiếp, cô ta đi qua tôi còn tiện chân đá một phát vào rổ rau, suýt nữa thì làm đổ hết rau của tôi ra ngoài. Tôi cau mày nói:
– Làm gì đấy?
– Lỡ chân đá vào thôi chứ làm gì là làm gì? Mày muốn tao làm gì?
– …
– Đúng là cái con thần kinh.
Cô giúp việc ngán ngẩm nhìn tôi, tôi cũng ngán ngẩm cầm rổ rau lên đi rửa. Thúy mở tủ lạnh ra, lấy hoa quả gọt sẵn từng miếng rồi mang ra phòng khách, tôi nghe loáng thoáng cô ta mời Duy ăn, còn anh ta ăn hay không thì tôi không biết.
Lúc sau khi nấu cơm xong xuôi, trong lúc cô giúp việc ra mời mọi người vào ăn thì tôi vẫn loay hoay dọn nốt mấy thứ đồ trong bếp.
Bình thường chỗ ngồi trong bàn ăn của mọi người là cố định, cậu Dũng với mợ Hiên ngồi một đầu, Thúy ngồi bên phải ông, tôi ngồi bên trái, Duy đến thì ngồi gần cậu Dũng. Thế mà hôm nay tự nhiên cô ta trở quẻ, thấy anh ta vừa ngồi xuống thì cũng kéo ghế định ngồi sát bên cạnh.
Ai ngờ Thúy còn chưa kịp ngồi thì đột nhiên Duy lại nói:
– Chỗ này có người ngồi rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!