1.
“Chào anh, anh có chuyển phát nhanh”. Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đều.
Bác sĩ mở cửa, nhanh nhẹn đón lấy bưu phẩm, ký tên rồi đóng cửa lại.
Đây là một gói đồ rất dài, rất thon, bác sĩ nhớ gần đây hình như mình không đặt trên mạng món đồ gì cả, đang nghi ngờ thì thấy địa chỉ gửi hàng là nhà cũ của mình.
Bác sĩ nhớ ra mấy hôm trước dì út có gọi điện nói sẽ gửi cho anh một di vật của ông nội, tìm thấy lúc thu dọn phòng. Bác sĩ hồi hộp mở gói đồ ra, bên trong là một chiếc ô giấy dầu cũ kỹ.
Chiếc ô giấy dầu này xem ra cũng đã cũ lắm rồi, lớp dầu sơn mặt ô từ màu vàng đã chuyển sang đen, dường như chạm vào sẽ bị rách, còn tỏa ra mùi hôi mốc rất khó chịu. Thân ô không biết được làm bằng chất liệu gì, trắng muốt như ngọc, so với mặt ô màu vàng có cảm giác không hợp khó nói.
Bác sĩ nhớ ra chiếc ô giấy dầu này được ông nội cất kỹ trong một chiếc rương long não to, ông nội rất cẩn thận, không cho anh tùy tiện cầm chơi. Nhưng càng cấm anh lại càng muốn xem trộm, chắc là dì út nghĩ anh thích chiếc ô này nên mới gửi nó cho anh.
Thực ra anh không muốn chiếc ô này.
Bác sĩ đau đầu bứt tóc, phòng anh đã đủ lộn xộn rồi, hơn nữa chiếc ô này nếu bật ra sẽ rụng ngay, vốn không dùng được.
Hay là vứt đi?
Suy nghĩ này vừa vụt trong đầu bác sĩ liền gạt đi ngay. Chiếc ô này nhìn có vẻ là cổ vật, đợi hôm nào đó mang tới Á Xá cho gã chủ tiệm xem.
Anh cẩn thận lấy túi bóng bọc chiếc ô giấy lại, để trên nóc tủ quần áo, sau đó quên luôn việc này.
Bên ngoài bắt đầu lất phất mưa nhỏ, ngoài cửa sổ thoắt ẩn thoắt hiện một cái bóng dài trong mưa gió, nhanh tới mức như ảo giác…
2.
“Ê, chủ tiệm, tôi mang đặc sản Vô Tích (*) về cho anh này”. Bác sĩ tay xách túi đồ mặt cười hớn hở nhìn gã chủ tiệm trong quầy.
“Cảm ơn”. Gã chủ tiệm bình thản ngước mắt lên, lấy những món đặc sản rồi mở luôn ra.
(*) Vô Tích: Thành phố thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Bác sĩ cũng không khách khí, cầm một miếng bánh lên ăn, vừa ăn vừa làu bàu: “Anh nói xem bệnh viện tự dưng lại giở trò du lịch hàng năm là sao? Bận như thế, nơi xa lại không đi được, chỉ có thể tranh thủ đi Vô Tích, chùa Kim Sơn có gì đẹp đâu chứ! À, đúng rồi, có một lão hòa thượng để ý tôi một hồi, rồi đưa cho tôi một cái túi hùng hoàng (*)”.
(*) Hùng hoàng: Khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc.
Gã chủ tiệm nghe xong giật mình: “Vậy cái túi hùng hoàng đâu?”.
“Đương nhiên là tiện tay vứt đi rồi. Gì chứ, coi anh đây là Hứa Tiên chắc”. Bác sĩ phủi bột bánh dính ở tay, cười khẩy.
Gã chủ tiệm nhìn chiếc chiếc khóa Trường Mệnh ẩn hiện giữa cổ áo anh chàng bác sĩ, nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu sắp đón sinh nhật phải không? Sắp hai mươi lăm tuổi rồi?”.
Bác sĩ bỗng dưng vui mừng: “Đúng thế, còn vài ngày nữa. Hê hê, tôi là bác sĩ trẻ tuổi nhất bệnh viện đấy! Lúc còn đi học tôi nhảy liền mấy lớp nên tốt nghiệp sớm hơn so với bạn cùng trang lứa những ba năm. Anh đây là thiên tài mà! Sao thế? Muốn tặng quà sinh nhật cho tôi à? Ừ… có điều quà anh tặng tôi phải suy nghĩ xem có nên cầm hay không…”.
“Tính toán thời gian quả nhiên cũng suýt soát đây…”. Gã chủ tiệm lầm bầm một mình rồi khẽ hỏi: “Gần đây cậu có nhận được món đồ gì kỳ lạ không?”.
“Đồ kỳ lạ? Lẽ nào tự dưng nhận được hùng hoàng không đủ kỳ lạ hay sao?”. Bác sĩ đẩy cặp kính trên mặt, có chút bức xúc nói.
“Ý tôi nói là trước đây”. Gã chủ tiệm cọ xát tử sa trà sủng (*) trong tay, ngập ngừng một lúc rồi nói” “Ví dụ… một chiếc ô…”
(*) Tử sa trà sủng: Trà sủng là vật cưng được tưới bằng nước trà, là đồ thủ công truyền thông bằng gốm của dân tộc Hán thường làm bằng tử sa (một loại đất sét) nung thành, khi uống trà có thể dùng nước trà lau chùi hoặc nước trà thừa đổ lên nó, lâu ngày nó sẽ bóng trơn, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
“Ôi!” bác sĩ sững người: “Ê, anh đừng nói thế chứ, quả thực có một chiếc ô gửi tới nhà tôi, là người nhà gửi tới… ý anh nói cái ô có vấn đề sao? Đó là một cái ô giấy cũ lắm, tôi thấy cũng nhiều năm rồi, còn định mang tới cho anh xem, không ngờ gần đây bận quá nên quên mất”.
Gã chủ tiệm nheo mắt lại, nhìn bác sĩ với vẻ đồng tình: “Cậu có biết ‘Bạch Xà truyện không’”?.
“Đương nhiên là biết, có điều mặc dù câu chuyện này rất đẹp nhưng vẫn chỉ là hư cấu. Hùng hoàng? Hứa Tiên? Ý anh là… chiếc ô đó chính là ô Bạch Xà trong truyền thuyết sao? Đùa nhau à?”. Bác sĩ tỏ vẻ không tin.
“Cậu có tin thần thoại hoặc truyền thuyết không?”. Gã chủ tiệm bình thản hỏi.
Mặc dù bác sĩ muốn nói tin, nhưng sau khi chứng kiến những chuyện kỳ quái xảy ra trong Á Xá anh lại lắc đầu: “Đương nhiên không tin, mọi chuyện đều phải có khoa học chứng minh. Nói phải có logic, không phải tưởng tượng. Công việc của tôi vốn không thể dựa vào tưởng tượng để mổ cho người khác được”. Mọi chuyện cổ quái lạ lùng chỉ xảy ra ở Á Xá thôi, cuộc sống của anh vẫn vô cùng bình thường.
“Ồ? Vậy cậu có yêu công việc của mình không?”. Gã chủ tiệm chau mày.
“Đương nhiên yêu”. Bác sĩ trả lời không chút do dự.
“Vậy cậu đưa ra bằng chứng cho tôi xem”.
“…”
“Không thể vì không có chứng cớ mà nói chúng là hư cấu được. Yêu, hy vọng, tín ngưỡng, những thứ này đều tồn tại”.
Khóe môi gã chủ tiệm nở nụ cười sâu xa khó đoán: “Truyền thuyết, cũng tồn tại”.
Bác sĩ không còn gì để nói.
“Huống hồ, ‘Bạch Xà truyện’ có chứng cớ, chiếc ô ở nhà cậu chính là chứng cớ đấy. Năm đó có lẽ là Hứa Tiên đã cho mượn chiếc ô giấy dầu này ở Đoạn Kiều bên Tây Hồ mới có thể khiến hắn và Bạch Nương Tử kết duyên. Không ngờ, bây giờ chiếc ô ấy lại trong tay cậu”.
Gã chủ tiệm từ từ nói, cuối cùng nhìn bác sĩ, chậm rãi lắc đầu.
Bác sĩ bị gã nhìn cho hết hồn hết vía: “Sao lại nhìn tôi với ánh mắt xem bi kịch ấy hả? Chiếc ô Bạch Xà này không tốt sao? Có lẽ sẽ có mỹ nữ rắn tới làm bạn gái của tôi đấy”.
Gã chủ tiệm nhìn anh với vẻ đồng tình: “Nếu là chuyện tốt tại sao lão hòa thượng kia lại vô duyên vô cớ cho cậu hùng hoàng? Ông ấy chỉ đưa cho cậu, không đưa cho người khác đúng không?”.
Sau lưng bác sĩ bắt đầu gai lạnh: “Ý anh là… mỹ nữ rắn sẽ sớm xuất hiện sao? Nhưng… những người xung quang tôi đều rất bình thường mà”.
Gã chủ tiệm gật đầu: “Chắc chắn vì chiếc ô Bạch Xà đó nên mới dẫn dụ tới chấp niệm của Bạch Xà. Cậu là bác sĩ, hàng ngày tiếp xúc với vô số bệnh nhân, lúc gặp Hứa Tiên, Bạch Xà đã tu luyện ngàn năm nên có bộ dạng con người, câu chuyện ‘bạch Xà truyện’ nghe nói bắt nguồn từ đời Tống, như thế nghĩa là cách bây giờ một nghìn năm. Xà tinh tu luyện hai nghìn năm rồi, cậu nhận ra được mới tài đấy”.
“Bạch Nương Tử không phải bị giam dưới tháp Lôi Phong rồi sao?...”. Bác sĩ đột nhiên im bặt, bởi vì anh nhớ ra tháp Lôi Phong đã bị đổ từ lâu, cái tháp bây giờ trùng tu lại bên Tây Hồ mặc dù đẹp tới từng chi tiết nhỏ nhất, bên trong tháp mọi thứ hiện đại hóa cái gì cũng có, ngay cả thang máy cũng có, nhưng chắc chắn không có linh lực trấn áp xà tinh.
Bác sĩ im lặng một hồi, đột nhiên nhảy dựng lên như điện giật, đi đi lại lại trong cửa tiệm không người như thần kinh: “Chủ tiệm, anh không nói đùa với tôi đấy chứ?”.
Gã chủ tiệm cười khẩy: “Chẳng phải ban nãy còn ảo tưởng muốn mỹ nữ rắn làm bạn gái còn gì?”.
“Chỉ là nói đùa thôi mà. Ai mà biết sẽ là thật chứ!”. Bác sĩ lo lắng xoay quanh: “Con rắn trắng vì chiếc ô Bạch Xà mà tới? Vậy trả lại cô ta chiếc ô rách ấy là được chứ hả?”.
Gã chủ tiệm đáp: “Con rắn trắng ấy chắc là đến báo thù”.
“Báo thù?”, bác sĩ há hốc miệng: “Truyền thuyết Bạch Xà chẳng phải là câu chuyện tình yêu sao?”.
Gã chủ tiệm cụp mắt, khêu lư hương sứ xanh đặt trên bàn, nhìn khói thơm bốc ra từ lư hương, đáp: “Bi kịch cả đời của Bạch Xà đều bắt nguồn từ một ly rượu hùng hoàng. Tết Đoan Ngọ, người đàn ông tự xưng là yêu cô ta đã hạ độc thủ với cô ta. Cậu nói xem, cô ta có thể không hận sao? Không có nghĩa truyền thuyết đều là sự thật, phần cuối của câu chuyện cô ta bị giam mãi trong tháp Lôi Phong. Còn người đàn ông yêu cô ta thì lấy vợ khác để có con nối dõi. Chiếc ô giấy dầu tổ truyền cậu nhận được vốn được cất trong một cái rương gỗ long não phải không?”.
“Hình như là vậy, nghe nói cái rương long não kia bị gì út của tôi dùng để đựng quần áo, chắc không nỡ vất cái ô đi lại nhớ hồi bé tôi thích nên mới gửi cho tôi…”. Bác sĩ nắn cổ tay, còn cố làm cái gì nữa? Cố quá ra chuyện rồi còn gì?
“Gỗ long não có thể tránh được trùng rắn, mùi vị đặc biệt khiến Bạch Xà không cảm nhận được sự tồn tại của ô giấy dầu, vì thế những năm qua mới bình an vô sự. Nhưng lần này chiếc ô giấy dầu lại xuất hiện dưới ánh mặt trời, làm sao có chuyện cô ta không cảm nhận được? Ai là chủ nhân của chiếc ô giấy dầu này người đó sẽ phải gánh chịu cơn giận dữ của cô ta”. Gã chủ tiệm bình thản nói, ngôn ngữ có phần nặng nề, hoàn toàn không giống như nói cười hàng ngày.
Bác sĩ im lặng, cuối cùng đã ý thức được tính nghiệm trọng của vấn đề: “Chủ tiệm, chỗ anh có hùng hoàng không?”.
“Cậu tưởng hùng hoàng vớ vẩn có thể trấn áo được xà tinh tu hành hai nghìn năm? Hứa Tiên dùng rượu hùng hoàng ép Bạch Nương Tử hiện nguyên hình là bởi vì giờ ngọ ba khắc hôm Đoan Ngọ là lúc pháp lực của cô ta yếu nhất. Bây giờ cuối năm rồi, cậu có chuẩn bị nhiều hùng hoàng đến mấy cũng vô dụng”. Gã chủ tiệm hít một hơi sâu giống như vô cùng hài lòng với mùi đàn hương ngập tràn trong phòng, rồi khép hờ mắt lại thưởng thức.
“Vậy phải làm như thế nào?”. Bác sĩ vốn không tin mấy lời quỷ thần ma lực này, nhưng trong Á Xá anh từng chứng kiến không ít hiện tượng siêu tự nhiên rồi, lần trước Hoàn Cẩu và Cùng Kỳ trong “Sơn Hải Kinh” anh cũng tận mắt chứng kiến, Tam Thanh Điểu anh vẫn luôn phải mua măng tre tươi non ở siêu thị để chăm nó ăn đây!
Đột nhiên gã chủ tiệm thò tay ra vạch áo bác sĩ, dùng tay nắm chặt chiếc khóa Trường Mệnh trên ngực anh. Chiếc khóa Trường Mệnh này được làm bằng một miếng ngọc trắng, chất liệu tinh tế, bóng bẩy mát mịn, giống như mỡ đông. Mặt chính dùng chữ khắc nổi bốn chữ “trường mệnh bách tuế”, mặt khác khắc một bông hoa sen màu trắng trong suốt như thủy tinh.
Bác sĩ thấy gã chủ tiệm nhìn chằm chằm vào chiếc khóa Trường Mệnh bèn cười trừ: “Ha ha, chắc là anh sẽ cười nhạo tôi, đây là đồ trẻ con mới đeo. Thầy bói nói năm hai mươi tư tuổi tôi sẽ có đại nạn, người trong nhà cũng bảo tôi không được tháo chiếc khóa Trường Mệnh này ra. Có điều chắc chắn là gạt tôi, còn chưa đầy nửa tháng nữa là tới sinh nhật tôi rồi, tuổi hai mươi tư của tôi cũng sắp qua, làm gì có đại nạn nào đâu?”.
Gã chủ tiệm dùng sức giật mạnh chiếc khóa, mạnh tới nỗi cả người bác sĩ bất giác nghiêng về phía gã, bác sĩ tưởng gã muốn xem kỹ chiếc khóa Trường Mệnh này, mặc dù anh nói không tin nhưng chiếc khóa này anh chưa từng tháo ra, kể cả lúc phẫu thuật, vì thế không có cách nào tháo ra cho gã chủ tiệm xem được, đành chống hai tay lên mặt quầy, cả người ghé sát về phía gã.
Và gần như vậy, tầm mắt bác sĩ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn vào gã chủ tiệm.
Hình như anh chưa nhìn gã chủ tiệm ở cự ly gần thế này bao giờ, trong đầu bác sĩ chợt nảy ra ý định nhìn kỹ xem gã chủ tiệm trông như thế nào. Có lẽ họ thường gặp nhau trong cửa tiệm tối om này, nên dung mạo gã chủ tiệm phần lớn ẩn chìm trong bóng tối, cho dù có nhìn thì thứ thu hút cũng không phải dung nhan của gã mà là con rồng đỏ thẫm trên bộ đồ Trung Sơn gã mặc.
Gã chủ tiệm chắc còn rất trẻ, do bệnh nghề nghiệp nên bác sĩ quan sát ngũ quan và làn da của gã, phân tích độ tuổi của gã chắc ít hơn mình chừng ba tuổi, bỗng nhiên cảm thấy thật khó tin. Có lẽ do những chuyện ly kỳ từng xảy ra trong quá khứ nên bác sĩ luôn thấy gã bình tĩnh giải quyết hết chuyện này tới chuyện khác, cảm thấy gã vô cùng đáng tin cậy. Cho dù bây giờ là thời khắc gấp gáp xà tinh sắp tới gõ cửa báo thù, bác sĩ cũng không để tâm lắm, trong tiềm thức anh luôn cảm thấy gã chủ tiệm chắc chắn sẽ giúp được anh.
Ánh mắt bác sĩ nhìn theo gương mặt nghiêng sáng láng của gã di chuyển xuống dưới, đột nhiên anh phát hiện ra vùng cổ ẩn hiện có vết sẹo gớm ghiếc xoẹt ngang qua bị cổ áo dựng cao che khuất. Xem ra cũng đã khá lâu, bác sĩ rất muốn hỏi gã tỉ mỉ xem vết sẹo như bị chặt đầu này làm sao mà có, nhưng nghĩ tới câu hỏi này có phần lạc đề nên đành để lại, tìm cơ hội sau này hỏi gã sau.
Có lẽ, gã thường xuyên mặc bộ đồ Trung Sơn cao cổ là để che đi vết sẹo này…
Bác sĩ nghĩ ngợi lung tung, nhìn chiếc khóa Trường Mệnh nằm trong lòng bàn tay gã giống như gã đang tìm kiếm điều gì. Bác sĩ không dám làm phiền gã, cứ giữ tư thế khó coi như vậy, cho đến khi đôi tay chống trên quầy mỏi nhừ, gã chủ tiệm mới buông chiếc khóa Trường Mệnh, vạch cổ áo trả chiếc khóa Trường Mệnh lại cho anh.
Miếng ngọc lạnh toát vừa chạm vào người khiến bác sĩ rùng mình. Tại sao miếng ngọc bị gã chủ tiệm nắm trong tay lại không có chút hơi ấm nào?
Câu hỏi này vụt qua trong đầu anh, vẫn chưa đợi anh xác nhận thì nghe thấy tiếng gã đều đều vang lên: “Thực ra muốn tránh được xà tinh báo thù lại rất đơn giản, nghìn năm trước cô ta bị giam dưới tháp Lôi Phong, Pháp Hải đặt lời nguyền cho cô ta để cô ta không làm hại sinh linh. Nhưng nghiệt duyên giữa Hứa Tiên và Bạch Nương Tử đều bắt nguồn từ lần mượn ô ở cầu Đoạn Kiều bên Tây Hồ. Vì thế cậu không cho cô ta mượn ô là được”.
“Đơn giản như thế thôi?”. Bác sĩ sững sờ tại chỗ, bộ dạng như sắp đối mặt với đại địch lúc trước của gã chủ tiệm kết quả lại dùng cách đơn giản thế này là có thể đối phó được sao? “Chiếc ô giấy dầu đó còn để ở nhà tôi, nếu cô ta muốn cướp lại có được coi như tôi cho cô ta mượn không?”.
“Ô, dùng để che mưa. Mưa là nước không có nguồn, mặc dù đều có tác dụng lớn với vạn vật nhưng nếu ngấm vào cơ thể người sẽ bị nhiễm âm hàn, vì thế che ô trong khi mưa giúp cơ thể không bị hàn khí. Rắn thích ẩm ướt, xưa còn gọi là rồng con, mưa càng to cũng là lúc âm khí càng thịnh. Thứ cô ta cần không hẳn là chiếc ô giấy dầu đó, chỉ cần là chiếc ô trong tay cậu là được. Cậu cho cô ta mượn ô của mình tương đương với việc cậu cho cô ta mượn vật hộ thân, theo nước mưa cô ta sẽ chiếm cơ thể cậu, nuốt linh hồn cậu”. Giọng nói trầm trầm của gã hạ thấp giống như đang kể chuyện ma.
Bác sĩ hạ quyết tâm, cười hì hì đập bàn: “Không phải không cho mượn ô sao? Tôi nhớ kỹ rồi. Haizzz, cũng đến giờ rồi tôi phải về trực đây, rồi nói chuyện sau!”.
Gã chủ tiệm dặn dò với theo: “Khả năng biến thành người khác của Bạch Xà rất giỏi, cậu không được tin bất cứ ai”.
Bác sĩ không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy ra điều đã biết, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Gã chủ tiệm lại đứng đó nghĩ ngợi rất lâu rất lâu, biểu cảm trên mặt khuất giấu sau làn khói thơm từ lư hương bay lên, ngay cả tấm gương thủy tinh Dân Quốc đối diện cũng hiện không rõ…