Xuyên không thành một hạt giống, Ngu Thúy không biết mình còn có thể làm được việc gì, việc cô làm hàng ngày ngoài ngủ ra chính là uống nước, mặc dù trước đây học hành rất vất vả nhưng cô vẫn nhớ nhung những ngày có thân để tự do hoạt động bay nhảy, có miệng để vui vẻ nói chuyện.
“Tịch! Hôm nay cháu suýt chút nữa cháu gây ra họa lớn đó có biết không hả?”. Thúc phụ đại nhân vừa bước vào đã nổi nóng.
Ngu Thúy lập tức tỉnh táo, kịch hay mỗi ngày bắt đầu rồi! Cần biết rằng chuyện giao lưu giữa chú cháu họ chính là món ăn tinh thần giúp cô giết thời gian! Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của hai người nhưng nghe phát thanh có còn hơn không mà.
“Tần Vương thì sao chứ? Cháu có thể thay thế hắn ta!”. Tịch điềm tĩnh đáp: “Thúc phụ không phải từng nói Sở tuy là nước nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ diệt được Tần sao? Chúng ta thân là hậu duệ của Sở quốc, có suy nghĩ như vậy lẽ nào không đúng ư?”.
“Tần Vương? Doanh Chính tự phong hoàng đế đầu tiên, đã không còn là Tần Vương đơn giản nữa rồi”. Giọng điệu của thúc phụ đại nhân có phần gượng gạo: “ Cháu… Thôi! Nhưng lời này về sau không được nói ra ngoài”. Ngu Thúy sững người, ban nãy cô mới ý thức được mình đang ở thời đại nào, hóa ra là triều Tần.
Tịch im lặng không nói.
“Được rồi, mấy hôm nữa cháu tròn hai mươi, có đặt tên tự không?”. Thúc phụ đại nhân thở dài nói.
“Đặt xong rồi, tự là Vũ”. Tịch thờ ơ đáp.
“Tốt! Hạng Tịch, tự Vũ, Hạng Vũ, sau khi làm lễ đội mũ sẽ gọi cháu là Hạng Vũ. Hay, hay lắm!”. Thúc phụ đại nhân luôn miệng nói mấy chữ hay.
Ngu Thúy đã hoàn toàn không nói được gì nữa? Hạng Vũ? Tên trạch nam vừa đần vừa dở luôn luôn tưới nước cho cô thực ra chính là Hạng Vũ? Không ai nói cho cô biết cái tên Hạng Vũ thực ra là Hạng Tịch, Vũ là tự của hắn! Ngu Thúy đầu óc căng thẳng, hối hận vì mình đã trốn tiết lịch sử đó, nếu không cô đã sớm đoán ra được.
Cô vẫn còn đang sững sờ thì nghe thấy thúc phụ đại nhân lạnh lùng nói: “Cháu sắp làm lễ đội mũ rồi, thói quen thích hoa hoa cỏ cỏ trước đây cũng nên thay đổi đi. Đặc biệt là chậu đó…”. Ngu Thúy không cần nhìn cũng biết chắc chắn thúc phụ đại nhân đang chỉ cô: “Đúng, chính là cái chậu trong tay cháu! Cháu giấu ra đằng sau lưng cũng vô dụng! Tưới nước ba năm còn không mọc mầm, hạt giống bên trong sớm đã chết rồi cũng nên!”.
Đầu tiên là mình chết, sau đó đến triều Tần người không quen đất cũng lạ, sau đó phát hiện ra tên ngốc tận tâm chăm sóc mình lại chính là Hạng Vũ “có duyên” với cô, cuối cùng còn đối mặt với số phận ngay cả làm hoa cũng bị bỏ rơi… nỗi niềm bị đả kích liên tiếp…
Ngu Thúy tan nát cõi lòng, bây giờ mới biết sau khi đến thế giới này mình còn không đủ tư cách là một hạt giống.
Ngu Thúy bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, đúng, một hạt giống đủ tư cách nên cố gắng nảy mầm mới phải!
Đừng ném tôi đi! Tôi sẽ cố gắng nảy mầm! Ngu Thúy la hét không ra tiếng.
Hạng Vũ không phản đối cũng không tán đồng mệnh lệnh của thúc phụ đại nhân, vẫn ngày ngày tưới nước cho Ngu Thúy.
Ngu Thúy vô cùng khâm phục tinh thần cách mạng của Hạng Vũ, đổi lại là cô, cô chắc chắn không thể làm được việc ngày ngày tưới nước trong ba năm cho một hạt giống, cũng không biết tại sao Hạng Vũ lại kiên trì như vậy, Nhưng để đề phòng hắn từ bỏ cô, Ngu Thúy cố gắng nghĩ cách trồi đất mọc lên, nhưng cô mới chỉ là hạt giống ba năm, vốn không biết làm thế nào mới nảy mầm được.
Còn Hạng Vũ từ sau khi thề sẽ thay thế Tần Vương xong, ngày ngày đều khổ công luyện tập võ nghệ, dùi mài binh pháp, Ngu Thúy biết chàng trai này là người có nghị lực phi thường, chỉ cần nhìn hắn kiên trì tưới nước cho cô không thiếu một ngày là biết, một khi hắn đã nhận định chắc chắn một việc gì đó sẽ kiên trì đến cùng.
Trước đây khi thúc phụ đại nhân dạy bảo hắn học tập, do hắn không nhận thức được tác dụng của những tri thức đó nên không chịu học. Còn bây giờ hắn có một mục tiêu cao xa vĩ đại, đương nhiên sẽ bắt đầu cố gắng phấn đấu.
Ngu Thúy cũng có mục tiêu mới, đó chính là nảy mầm nảy mầm nảy mầm!
…Nhưng mấy tháng nữa lại trôi qua, vẫn không có bất cứ tiến triển nào. Đáng ghét nhất là tên đầu đất Hạng Vũ không hiểu được tâm tư buồn bực của cô. Mỗi ngày chỉ biết lẩm bẩm trước chậu hoa.
“Hôm nay lúc ta luyện kiếm trong hoa viên, không may bị vấp hòn đá, may mà thúc phụ không nhìn thấy”.
… Hâm à? Hoa hoa cỏ cỏ khắp hoa viên đều nhìn thấy!
“Hôm nay ta nghĩ ra một kiểu bố trận mới, nhưng phu tử nói ta mơ mộng viển vông… ta vẽ cho ngươi xem nhé?”
… Hâm à! Ta còn chưa mọc lên, nhìn cái vẹo gì được! Ê. Đừng vẽ bậy ling tinh lên đất trên đầu ta thế chứ!
“Sao ngươi vẫn chưa mọc lên nhỉ? Hay là nước suối không đủ tốt?”.
… Mỗi ngày ngươi tưới nước sắp làm bà đây chết lụt rồi?
“Sao ngươi vẫn chưa mọc lên nhỉ? Hay là phân bón không đủ tốt?”.
… Làm sao ta biết được? Ta cũng muốn mau chóng mọc lên lắm chứ.
“Đừng vội, ta sẽ luôn đợi ngươi”.
… Thế này thì Ngu Thúy cũng không cách nào chê bai nữa.
Bản thân cô cũng từng nghi ngờ, hạt giống mình đầu thai liệu có phải đã chết rồi không? Có điều nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, Ngu Thúy vẫn ngày ngày uống nước, ngủ nghê, chê bai không ra tiếng trước những lời tự biên tự diễn của Hạng Vũ, nghe những vở kịch ngày ngày của thúc phụ đại nhân và hắn, ngày ngày trôi qua cũng rất vui vẻ.
Bốn năm nữa lại cứ thế trôi qua, bỗng một ngày Ngu Thúy cảm thấy Hạng Vũ không tưới nước cho cô. Cô khát tới mức toàn thân cảm thấy khác lạ, Ngu Thúy không biết Hạng Vũ đi đâu, cô thấy mình không hề bị di chuyển vị trí, cô không bị bỏ rơi, vậy thì chỉ có thể là hắn chưa về.
Tên tiểu tử này rốt cuộc đã đi đâu? Trước đây Ngu Thúy có nghe thấy chuyện phất cờ khởi nghĩa của Trần Thắng Ngô Quảng, nhưng Hạng Vũ cụ thể đi đâu, làm gì cô không để tâm. Cô nghĩ, cô quá quen với sự có mặt của hắn bên cạnh, luôn nghĩ hắn sẽ không bỏ rơi mình, luôn nghĩ hắn quan tâm tới mình, mặc dù đã bảy năm cô không nảy mầm.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Ngu Thúy không biết mình đã vượt qua như thế nào, đất trong chậu đã khô nứt, cô cố gắng ngoi lên từ kẽ hở của mặt đất.
Cũng không biết mấy ngày trôi qua, cuối cùng cô cảm thấy trước mặt sáng rực, ánh mặt trời ấm áp đã lâu không thấy đang chiếu vàng trên người cô, rõ ràng không?? nhưng cô bỗng nhiên nhìn thấy hắn mở cửa bước vào dưới ánh mặt trời.
Người hắn cao lớn như núi, tướng mạo tuấn tú, khí chất phi phàm, trong tay cầm cái kích Hổ Đầu Bàn Long vẫn đang rỉ những giọt máu chưa khô, từng giọt từng giọt chảy xuống đất, mặt đất bỗng được nhuộm đỏ. Ánh nắng chói mắt chiếu lên áo giáp màu vàng đen nhuốm máu của hắn, phản ra khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Trong ánh mắt vui mừng khôn xiết của hắn, cô như thấy mình.
Một mầm non xanh lục.
4.
Tần Nhị Thế năm thứ nhất, cũng chính là năm Công Nguyên 209, Trần Thắng, Ngô Quảng vung tay kêu gọi ở làng Đại Trạch, phất cờ khởi nghĩa, Hạng Vũ theo thúc phụ Hạng Lương truy sát thái thú Ân Thông ở Ngô Trung, dấy binh hưởng ứng.
Lần này, Hạng Vũ một mình giết gần trăm vệ binh của Ân Thông, lần đầu tiên thể hiện võ nghệ vô song của mình.
Năm ấy Hạng Vũ vừa tròn hai mươi tư tuổi.
Thành công biến từ một hạt giống thành một mầm cây, cuối cùng Ngu Thúy cũng ngẩng cao đầu, không những thoát khỏi tội danh mãi không chịu nảy mầm, mà cô còn vui mừng phát hiện ra, lúc Hạng Vũ chạm vào chậu hoa, hai người có thể giao lưu bằng tâm hồn. Ngoài lần đầu tiên kinh ngạc ra, Hạng Vũ mau chóng thích nghi với việc hạt giống mình tưới nước bảy năm có linh khí có thể nói tiếng người.
Năm xưa người cho hắn hạt giống này có nói, hạt giống này không giống với những hạt giống khác, phải dùng tâm tưới nước mới có thể nở ra đóa hoa xinh đẹp nhất. Chỉ là ngay cả Hạng Vũ cũng không thể ngờ, hạt giống này tưới nước bảy năm mới nảy mầm.
Ngu Thúy buồn bã bảy năm không nói chuyện với ai, vừa phát hiện ra Hạng Vũ có thể nghe thấy giọng mình cô liền lập tức nói hết thân phận mình cho Hạng Vũ nghe.
“Ý ngươi là… ngươi vốn là người?”. Hạng Vũ cũng thấy chóng mặt.
Ngu Thúy ra sức gật đầu. Nhưng cơ thể cô không nhúc nhích được nên đành vẫy cái lá con vừa mọc lên.
“Vậy…”. Hạng Vũ cũng không biết phải làm sao, nín nhịn một hồi mới nghe thấy mình nói: “Vậy…vậy phải xưng hô với ngươi cô nương như thế nào?”.
“Ta họ Ngu…”. Ngu Thúy chợt im bặt, bởi cô vừa nhớ ra lời nguyền có liên quan tới tên của mình.
Thúy tức là Vũ chết, nghĩa là Hạng Vũ chết. Cách giải thích này mặc dù không có căn cứ nhưng bây giờ cô đã xuyên không thành một đóa hoa Hạng Vũ trồng, còn có chuyện gì không thể xảy ra được nữa?
Sự ngập ngừng của Ngu Thúy khiến Hạng Vũ hiểu nhầm, tưởng khúc danh của cô nương này không thể tùy tiện cho nam nhân biết nên hiểu ý nói tiếp: “Nếu cô nương họ Ngu, vậy ta gọi cô nương là Ngu Cơ nhé!”.
Ngu Cơ? Ngu Cơ? Ngu Cơ Ngu Cơ Ngu Cơ… trong đầu Ngu Thúy vang lên một tiếng, khiến cô shock tới mức trống rỗng. Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, đó chính là bên cạnh Hạng Vũ không có Ngu Cơ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Mặc dù Ngu Thúy không hiểu cuộc đời Hạng Vũ thế nào nhưng cũng từng nghe ông bố hay càm ràm của mình nhắc tới mấy lần, trong truyền thuyết Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Ngu Cơ yêu nhau từ lần gặp đầu tiên khi còn niên thiếu, sau đó Ngu Cơ yêu hắn sâu sắc còn theo Hạng Vũ chinh chiến sa trường…
Ngu Cơ, thúc phụ lập Sở Hoài Vương Hùng Tâm, đã làm tới chức thống lĩnh Vũ Tín quân, sau này ta sẽ theo thúc đi đánh trận! Yên tâm, ta sẽ mang nàng đi theo, ta còn muốn xem nàng sẽ nở thành đóa hoa như thế nào nữa”. Hạng Vũ bật cười ha ha, giọng điệu đã không còn ấm áp như tiếng cười thuở niên thiếu nữa, trong tiếng cười ấy pha lẫn ý chí kiên cường dũng mãnh vô địch.
Cái gì thế này! Ngu Thúy thấy mình được đổi sang một chậu hoa bằng đất sét, được Hạng Vũ ôm trong lòng, cưỡi trên lưng một con tuấn mã màu đen toàn thân, chỉ có bốn chân trắng như tuyết.
“Hạng Vũ, tại sao cháu ra chiến trường còn mang theo chậu hoa này?”. Thúc phụ đại nhân ở bên cạnh sầm mặt lại.
“Thúc phụ, đây là Ngu Cơ”. Hạng Vũ nghiêm túc giới thiệu với thúc phụ đại nhân như vậy.
“Ha ha, một chậu hoa mà còn đặt tên nữ nhân, chẳng nhẽ còn là Ngu mỹ nhân?”. Thúc phụ đại nhân cười nhạo không chút nể nang.
“Vâng, đóa hoa này quả thực chính là Ngu mỹ nhân”. Hạng Vũ nhớ tới cái tên Ngu Thúy nói với hắn. Gió vùng Giang Đông thổi khiến thân hình mỏng manh của Ngu Thúy xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu có thể khóc cô thực sự muốn rơi chút lệ nóng hổi đón gió.
Hóa ra chân tướng lịch sử là như thế này, tại sao Ngu Cơ được gọi là Ngu mỹ nhân, và tại sao Ngu mỹ nhân lại là tên hoa, tại sao Ngu Cơ thân là nữ tử nhưng lại có thể theo Hạng Vũ chinh chiến bốn phương…
Bởi vì… bởi vì Ngu Cơ vốn là một đóa hoa!
Càng bi thảm hơn là, Ngu Thúy phát hiện ra dường như cô chính là đóa hoa đen đủi đó…
“Ngu Cơ à, thúc phụ muốn ta làm đại tướng quân, ta sợ mình không dẫn binh được, một mình ta còn biết đánh trận thế nào, nhưng làm sao có thể chỉ huy cả nghìn người được?”.
“Có gì đáng sợ chứ? Ngươi cứ xông lên phía trước! Ngươi tiến lên binh lính đằng sau ngươi còn không xông lên sao?”.
Hạng Vũ hiểu ra, từ đó đánh trận vô cùng dũng mãnh, luôn một mình dẫn đầu giết thẳng trận địch, cây kích Hổ Đầu Long Bàn như vào chốn không người, không ai địch nổi, không lâu sau được phong thành thượng tướng quân.
“Ngu Cơ à, thúc phụ muốn ta phát biểu trước trận đánh, nhưng ta sợ lúc phát biểu trước đông người, ta sợ quên lời…”.
“Sợ cái gì? Coi những người bên dưới là cà rốt là được rồi. Hơn nữa, thúc phụ đại nhân chẳng phải đã viết sẵn kịch bản cho ngươi rồi sao? Ngươi chép thẳng ra lòng bàn tay rồi đọc là xong chứ sao? A, ngươi nói lòng bàn tay ngươi dễ ra mồ hôi à? Vậy nói ít thôi, dùng khí thế! Dùng ánh mắt! Dùng ánh mắt áp đảo bọn họ!”.
Hạng Vũ hiểu ra, từ đó ở những nơi công cộng đều ít nói, cả người đứng đó, thân mặc áo giáp màu vàng đen, chiến bào da hổ màu đỏ, khí thế bừng bừng khiến nghìn binh lính lập tức im lặng.
Chỉ cần hắn nói đơn giản mấy câu mệnh lệnh, chỉ cần hắn bình tĩnh liếc mắt một cái, tuyệt đối không có ai dám lên tiếng phản đối.
Trong mắt người khác, Hạng Vũ càng ngày càng giống một thượng tướng quân thật sự, nhưng trong mắt Ngu Thúy hắn vẫn là nam nhân vừa to con vừa ngốc vừa đần, lại có chút đáng yêu hay lảm nhảm trước chậu hoa của cô. Thực ra hắn chính là Đại Khuyển(*) thích lẩm bẩm một mình. Trước kẻ địch thì giương vuốt sắc nhọn và hàm răng hung ác, còn khi ngồi trước mặt cô sẽ trở về giọng điệu ấm áp, vẫn là chàng thiếu niên nhiều năm trước đây thích tự nói một mình với cô.
(*).Tên một chòm sao
Chậu hoa của Ngu Thúy cũng được đổi sang một chiếc chậu bằng đất sét xinh đẹp, bên trên có hoa văn rực rỡ, do Hạng Vũ đặc biệt lựa chọn trong những chiến lợi phẩm.
Có lẽ do ngủ kỹ bảy năm trong đất nên sau khi mọc mầm Ngu Thúy thấy mình lớn rất nhanh.
Đương nhiên, đối với một hạt giống bảy năm không nảy mầm như cô, so với các loại thực vật phổ thông khác, cô vẫn lớn rất chậm, nửa năm sau mới ra một nụ hoa.
Hôm ấy ánh nắng rất đẹp, gió thổi ấm áp. Hạng Vũ cầm gương đồng cho cô soi bóng mình - nụ hoa tròn như quả trứng ôm hai đài hoa viền trắng xanh, nụ hoa căng đầy đáng yêu đang cúi đầu ngủ say trên cành hoa thẳng thon dài. Theo như lời Hạng Vũ nói, thật giống một thiếu nữ đang cúi đầu trầm tư, thướt tha duyên dáng.
Ngu Thúy rất hài lòng với tạo hình của mình, nhưng Hạng Vũ cầm gương đồng ngập ngừng nói: “Ngu Cơ, nàng đừng nở hoa sớm như thế, nếu nàng nở hoa rồi có phải sẽ bỏ ta mà đi không?”.
Ngu Thúy sững người, thực ra sau khi nở hoa, cuộc sống sẽ không còn gì vui, chỉ là uống nước chờ chết. Vốn định mau chóng kết thúc kiếp này, chết sớm siêu sinh sớm, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Hạng Vũ nhìn mình, bất chợt cô do dự.
Gã nam nhân bề ngoài dũng mãnh nội tâm vô cùng dịu dàng này, nếu không có cô e rằng sẽ không tiếp tục được mất?
“Ngu Cơ, ở lại bên ta nhé!”.
Thôi vậy thôi vậy, cô chấp nhận, làm bà chị tri kỷ của hắn vậy? Nụ hoa Ngu Thúy đang cúi đầu khẽ gật gật hai cái.
Cả thế giới bây giờ của cô chính là vườn hoa nhỏ ngập tràn màu xanh, ánh nắng dồi dào, không khí tràn đầy mùi thơm mát hoa cỏ, và Hạng Vũ. Mọi thứ đều quá tuyệt vời, quá an nhàn.
Giây phút này, cô hoàn toàn quên mất sự tàn khốc của lịch sử.
Trận chiến Định Đào, Hạng Lương chiến tử.
Đêm đó, Hạng Vũ nhận được tin từ binh sĩ đưa về. Trong lều, hắn ôm chậu hoa Ngu Thúy, khóc lóc trong câm lặng.
“Ngu Cơ, thúc phụ… người… chết rồi…”.
Ngu Thúy im lặng không nói, một câu an ủi cũng không thốt lên lời.
Cô biết đối với Hạng Vũ mà nói, thúc phụ đại nhân cũng như phụ thân của hắn. Cô ở bên họ bao nhiêu năm qua, nhìn họ cãi nhau, làm hòa, lại cãi nhau, lại làm hòa, một người vừa nghiêm khắc vừa hiền hậu như thúc phụ đại nhân, đối với Hạng Vũ vừa làm cha vừa nghiêm, vừa làm mẹ hiền, một tay nuôi nấng hắn trưởng thành.
Cái người luôn nói sẽ xúc cô vứt đi, nhưng thực ra chưa một lần động tay; người luôn bị Hạng Vũ chọc tức đến phồng mang trợn mắt; người khi vui sẽ vuốt râu cười lớn; người luôn vỗ vai động viên Hạng Vũ mỗi khi bắn thắng trận…
Người nghiêm túc có chòm râu hoa râm, đã ra đi như thế sao? Sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa sao? Khi Ngu Thúy nhận thức được câu hỏi này, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa không thể nào diễn tả được.
Nước mắt Hạng Vũ rơi xuống đất, ngấm vào bộ rễ của cô không thiếu một giọt, nỗi bi thương và không cam tâm của hắn cũng truyền trọn vào tim cô. Cô cùng rơi nước mắt bên hắn.
“Hạng Vũ, nguyện vọng của thúc phụ đại nhân là gì?” Cô hỏi.
“Diệt Tần!”. HạngVũ nghiêm túc đáp.
“Vậy hãy hoàn thành tâm nguyện của thúc phụ đi”. Cô nghe thấy mình nói những lời này.
Hạng Vũ không nói gì nữa nhưng nắm chặt bàn tay.
Đêm đó, Hạng Vũ đã trưởng thành thực sự, từ một thiếu niên không am hiểu thế sự chỉ thích trồng hoa trồng cỏ, đã trở thành một Tây Sở Bá Vương khiến người ta nghe danh cũng khiếp sợ. Đêm đó, sau khi được tưới bằng nước mắt của Hạng Vũ, cuối cùng Ngu Thúy đã nở hoa.
Hai đài hoa bao bọc nụ hoa rụng xuống, giống như người thiếu nữ trút bỏ tấm áo cũ, để lộ ra đóa hoa bên trong như tấm áo màu đỏ. Thân thể vốn ngại ngùng cúi xuống bây giờ đã đứng thẳng, cánh hoa mỏng vươn cao như cánh ve, rực rỡ tựa môi hồng, bóng bảy tựa tơ lụa.
Tao nhã và rực rỡ cùng tồn tại. Thực sự không thể tưởng tượng nổi một thân cây hoa yếu ớt như hoa dại ven đường lại có thể nở ra đóa hoa rực rỡ tươi tắn như thế này.
Ngày thứ hai, Ngu Thúy nhìn thấy tên binh sĩ đã truyền tin Hạng Lương chết trận.
Tướng mạo quen thuộc ấy, đôi mắt đan phượng đặc biệt ấy, biểu cảm điềm nhiên ấy, rõ ràng là gã chủ tiệm Á Xá đó! Chỉ là hắn không mặc bộ đồ Trung Sơn thêu rồng đó mà thôi!
Ngu Thúy nói nghi vấn của mình cho Hạng Vũ nghe, Hạng Vũ bảo tên binh lính đó chạm vào chậu hoa dù lòng không muốn chút nào. Nhưng một mình Ngu Thúy nói khô cả họng, đối phương vẫn ngẩn mặt ra, không hiểu tại sao thượng tướng quân lại bảo mình bưng một chậu hoa.
Hóa ra tín hiệu không bắt được! XX điện tín ta hận ngươi!
Ngu Thúy càng sầu não hơn, hóa ra chỉ có Hạng Vũ mới nghe thấy cô nói sao?
Hạng Vũ càng vui mừng hơn, hóa ra bí mật của Ngu Cơ chỉ có mình hắn biết.
Hạng Vũ giữ tên binh sĩ đó ở bên mình, làm thị vệ cầm kích. Người ấy nói hắn tên là Hàn Tín.
Khóe miệng Ngu Thúy giật giật, luôn cảm thấy cái tên này sao lại quen thế chứ? Ngu Thúy lại hối hận vì mình đã trốn học tiết lịch sử nọ.
Tần Nhị Thế năm thứ hai, Hạng Vũ dẫn quân công chiếm Thành Dương, đến Ung Khâu, đánh nhau với quận thú quận Tam Xuyên của Tần Lý Do, Hạng Vũ giết Lý Do giữa vạn quân, Tần quân đại bại.
Cùng năm đó, Hạng Vũ dẫn quân cứu Triệu, quyết tâm đại phá quân Tần.
Tháng Mười hai năm đó, Hạng Vũ dẫn mười vạn quân Sở đại phá bốn mươi vạn quân Tần ở Cự Lộc, sử gọi là trận Cự Lộc.(*)
(*). Trận Cự Lộc là một trận đánh nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc cuối thời Tần, giữa quân Tần và quân nước Sở - đại diện cho lực lượng khởi nghĩa chống lại nhà Tần. Trận đánh này được xem là bước ngoặt quyết định, xoay chuyển tình hình chiến sự giữa lực lượng khởi nghĩa chống Tần và nhà Tần, khiến nhà Tần đi đến sụp đổ.
Hạng Vũ một trận thành danh.
Sử sách có ghi chép: “Chiến sĩ Sở lấy một địch mười, Sở binh tiếng hô vang trời, quân chư hầu ai ai cũng khiếp sợ”.
Ngu Thúy chứng kiến Hạng Vũ từng bước từng bước trở thành Tây Sở Bá Vương như trong lịch sử, cảm thấy người bạn của cô càng ngày càng xa mình. Số lần gặp hắn càng ngày càng xa mình. Số lần gặp hắn càng ngày càng ít, thời gian nói chuyện hàng ngày với hắn cũng càng ngày càng giảm.
Cũng may hắn vẫn không quên tưới nước cho cô hàng ngày, ngay cả lúc gian khổ nhất, thiếu nước nhất, hắn cũng chưa từng quên tưới.
Dần dần, không biết từ bao giờ, hắn không chạm vào chậu hoa cảu cô nữa, chỉ luôn đứng từ xa nhìn cô, nhìn cô với ánh mắt hoang mang, giống như nhìn một đóa hoa đơn thuần.
Cô không biết mình có thể làm được gì, chỉ cố gắng duy trì dáng vẻ đang nở hoa của mình, chỉ mong những lúc hắn bất an, buồn bã có thể nhìn cô một cái.
Trong lúc dẫn quân chiếm Hàm Dương, cô nghe nói hắn đã thiêu cung A Phòng, giết chết vô số người, cô muốn tìm cơ hội khuyên hắn, nhưng đáng tiếc hắn không xuất hiện.
Đốt cung A Phòng tổng cộng mất bảy ngày bảy đêm, bầu không khí sặc sụa mùi khói khiến cô không thể chịu được, cô nhìn ánh lửa ngút trời, nghe tiếng gào ai oán thê lương, chỉ cảm thấy mình đang ở trong địa ngục Tu La.
Cuối cùng, hắn về cầm một chậu hoa tuyệt mỹ điêu khắc bằng ngọc, chuyển cô sang trồng vào đó. Chiếc chậu hoa làm bằng ngọc này mặc dù đẹp vô cùng nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
“Ngu Cơ, thù của thúc phụ đã báo rồi, chúng ta về nhà thôi”. Hắn vuốt ve những cánh hoa mềm mại, dịu dàng nói với cô.
Nhưng vẫn không giũ bỏ được tội lỗi khắp người mà hắn nhuốm vào từ chiến trường.
Cô không nói gì cả, những cánh hoa đỏ như máu run rẩy.
Không lâu sau, thị vệ của Hạng Vũ đổi người khác, Hàn Tín bỏ Sở sang Hán, đi giúp Lưu Bang.
Trước đây Ngu Thúy từng nghe hắn nhắc tới nguyện vọng của mình, khi ấy hắn ôm cô ngồi dưới ánh mặt trời, hoa cỏ bao quanh, xanh mướt mát.
Nguyện vọng của Hạng Vũ thực ra rất đơn giản, hắn chỉ muốn có một mảnh vườn tốt, có thể trồng rau, tự cung tự cấp tự tìm niềm vui riêng.
Nhưng thân là quý tộc của Sở quốc, thúc phụ đại nhân của hắn không cho phép hắn có tư tưởng tiểu nông như vậy, ép buộc hắn theo ông học tập văn võ, gánh trách nhiệm trên vai. Bây giờ mới thù của thúc phụ đại nhân đã báo xong, Tần cũng đã diệt, Hạng Vũ bắt đầu nhớ nhà rồi.
Đất đai ở Quan Trung rất màu mỡ, ngàn dặm phì nhiêu, cung điện ở Hàm Dương lộng lẫy đường hoàng, mỹ nữ như mây nhưng Hạng Vũ chẳng hề lưu luyến. Thiên hạ này, cho dù hắn ngồi trên chiếc ghế đó thì có sao?
Hạng Vũ biết mình không phải là loại người có thể làm được hoàng đế, hắn chỉ là một tướng tài nhưng không có dã tâm. Sau nhiều năm chém giết trên chiến trường, toàn thân nhuốm máu tanh không gột rửa được, hắn chỉ muốn tìm một nơi hối cải những tội lỗi của mình, lặng lẽ sống cùng Ngu Cơ của hắn tới cuối đời.
Mặc dù Ngu Cơ chỉ là một đóa ho, mặc dù hắn biết nàng không quen với những thay đổi của hắn trong mấy năm gần đây, nhưng hắn không thể không thay đổi. Trên chiến trường, hắn đã được dạy dỗ vô số lần, học được nếu nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Chỉ có đuổi cùng giết tận mới có thể bảo vệ được bản thân.
Thúc phụ chết rồi, binh lính của người đi theo hắn cũng chẳng còn bao nhiêu, ai cũng sợ hãi sự bạo ngược của hắn, đều nói hắn quá tàn bạo. Chỉ có Ngu Cơ biết, hắn luôn là một kẻ có nội tâm dịu dàng. Một người lặng lẽ tận tình tưới nước bảy năm cho một hạt giống không ra hoa, làm sao có thể là một kẻ lạnh lùng vô tình được.
Bên cạnh hắn, thật may vẫn còn cô. Chỉ cần nhìn thấy cành hoa yểu điệu thướt tha kia, hắn liền cảm thấy tâm hồn bình lặng, nỗi trống trải sau những trận huyết chiến bỗng dưng được xóa bỏ hết.
Nhưng hắn phát hiện ra mọi chuyện không dễ dàng giũ bỏ mà đi như thế. Chẳng có ai dễ dàng buông tha hắn cả. Bất luận là thủ hạ hay kẻ địch.
Binh sĩ cầm kích cho hắn năm xưa, dường như không già đi chút nào, được phong làm đại tướng quân cùng chiến một trận với hắn ở Cai Hạ.
Hàn Tín ba mươi vạn quân, hắn mười vạn.
Trận chiến trên đất bằng, không có sông chảy, cũng không có quan ải, không có bất cứ điều gì thay đổi.
Đây là lần quyết đấu đầu tiên của hai kỳ tài quân sự năm đó, cũng là lần cuối cùng.
Hắn bại rồi, lần đầu tiên bại.
Tứ bề bị bao vây, hắn im lặng nhìn cô. Hắn vuốt ve cánh hoa thướt tha bóng bảy, nhẹ nhàng không dám dùng sức. Bàn tay hắn từng cầm kiếm, từng giết người, từng châm lửa. Nhưng nguyện vọng ban đầu của hắn chỉ là muốn cầm cuốc, trồng trọt chăm hoa.
“Ngu Cơ, sau khi ta chết nàng sẽ thế nào?”. Hắn không sợ chết, hắn giết người lâu như thế bàn tay sớm đã nhuốm đầy máu tươi, chết có gì đáng tiếc.
Nhưng nàng sẽ ra sao?
Hắn biết nàng là một đóa hoa kỳ lạ, vùi mình trong đất bảy năm mới ra hoa, hoa nở bảy năm không héo rụng, vẫn rạng rỡ xinh đẹp như đêm vừa bung nở.
“Đồ ngốc, chàng chết rồi, ta sẽ chết cùng chàng”. Hắn nghe thấy cô nói như vậy, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng: “Dù sao, sau này cũng chẳng còn ai nhẫn nại tưới nước hàng ngày cho ta như chàng nữa, sớm muộn ta cũng chết”.
“Được”. Trong lòng hắn vô cùng vui mừng.
Cô lại khẽ nói: “Chậu hoa này nặng quá, chàng hãy hái ta và mang theo bên mình bất cứ lúc nào nhé…”.
Hắn cẩn thận ngắt thân cô, sau đó cài trên ngực mình.
Hắn lựa chọn tám trăm người, vượt vòng vây về phía sau trong đêm khuya. Hắn muốn về quê hương, nghe nói một người sau khi chết quay về quê hương mới có được sự bình yên mãi mãi.
Nhưng khi hắn chạy tới bờ sông Ô Giang, quân Hán đã bao vây hắn. Bên kia bờ sông chính là quê cũ, là nơi hắn sinh ra. Nhưng hắn mãi mãi không quay về được nữa.
Cúi đầu nhìn cô trước ngực mình lần cuối, đã điêu tàn vô cùng, cánh hoa vốn rực rỡ bây giờ héo rũ rách nát. Bỗng dưng hắn bị ảo giác, hắn sắp không nghe được cô nói nữa. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng, trồng cô xuống đât.
Hắn vẫn không muốn cô chết. Mặc dù muốn đưa cô về nhà, nhưng hắn không muốn cô lên đường cùng hắn. Cô long lanh xinh đẹp như vậy cơ mà, hắn không muốn tước đoạt sự rực rỡ của cô.
“Ngu Cơ, Ngu Cơ, có thể nói cho ta biết tên của nàng được không?”.
“Ta… tên là Ngu Thúy… là chữ Thúy gồm… Vũ Tốt Thúy…”.
“Thúy? Tên hay quá, Thúy… Vũ Tốt Thúy… Ngu Cơ, lần cuối cùng, hãy để ta dùng máu của mình để tưới cho nàng…”.
Năm 202 trước Công Nguyên, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ chính mình tự sát bên bờ sông Ô Giang.
Một năm sau.
Nghe nói, đây chính là nơi Hạng Vũ tự vẫn năm xưa? Một người mặc áo giáp nói.
“Đúng thế, Hàn tướng quân, Hạng Vũ năm xưa chết ở nơi này. Thủ hạ tận mắt nhìn thấy trước khi chết hắn từng trồng một bông hoa. Bộ dạng bảo vệ bông hoa như bảo vệ tình nhân thật khiến nguời ta cảm khái”.
“Vậy ngươi có nhớ hắn trồng bông hoa đó ở đâu không?”. Người ấy tiếp tục hỏi.
Tiểu binh nhìn biển hoa bạt ngàn không biết phải nói sao, chiến trường năm đó đã biến thành một biển hoa. Những đóa hoa màu đỏ vốn mỏng manh yếu ớt lay động lòng người bây giờ hợp lại thành một vùng, đỏ rực như biển máu, có cảm giác bi thương khó diễn tả bằng lời.
“Thuộc hạ nhớ cây kích Hổ Đầu Bàn Long của Hạng Vũ năm đó không ai lấy đi, chắc cũng trong vùng này…”. Tiểu binh tướng quân tới đây tìm kích Hổ Đầu Bàn Long, bởi hắn từng nghe nói vị đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng này từng là thị vệ bên người Hạng Vũ.
Người ấy đi vào trong biển hoa, sau đó dừng lại ở một chỗ, cúi đầu vạch đám hoa dày đặc ra, cây kích Hổ Đầu Bàn Long lộ ra. Thân kích màu xanh bi nhiều bùn đất bám vào, điều khiến tên tiểu binh cảm thấy kỳ lạ là, vị đại tướng quân này không cầm cây kích Hổ Đầu Bàn Long lên mà nhặt một hạt giống nằm bên cạnh kích Hổ Đầu Bàn Long.
“Tướng quân, Hạng Vũ là người như thế nào?”. Tiểu binh thấy đại tướng quân cúi đầu trầm tư nhìn hạt giống, bất chợt bạo gan hỏi.
“Một tên ngốc”. Người ấy lạng lùng nói: “Ta vốn hy vọng hắn ta có thể diệt Tần, nhưng không ngờ hắn ta lại giết tông thất triều Tần, thiêu đốt cung điện Hàm Dương. Hắn ta làm việc quá đáng quá nên ta mới muốn hắn đền mạng. Chỉ đáng thương cho hạt Ngu mỹ nhân này, sau này có duyên thì để họ được gặp lại nhau.”
Tiểu binh nghe thấy sự căm hận từ miệng của đại tướng quân liền khựng lại. Tần Thủy Hoàng có chính sách tàn bạo, người trong thiên hạ chỉ hận một nỗi triều Tần không diệt vong, nhưng nghe ra vị đại tướng quân này không hận triều Tần, chắc có mối hận khác.
“Ngươi đi đi, ngươi ở bên ta bao năm như vậy, sau này chắc chắn sẽ đóng vai ta rất tốt”. Người ấy thản nhiên nói. Tiểu binh liếm liếm đôi môi khô của mình, nhận lấy một chiếc nhẫn bằng vàng từ tay người ấy.
“Đây là nhẫn mê hoặc của Đát Kỷ, có thể thay đổi dung mạo, sau này ngươi chính là Hàn Tín, là đại tướng quân của Đại Hán. Chỉ có điều đây là sự lựa chọn của bản thân ngươi, sau này hậu quả thế nào ngươi cũng đừng hối hận”.
“Vâng, vâng, tướng quân bảo trọng”. Tiểu binh vội vã mong muốn đeo nhẫn vào và biến thành bộ dạng của “Hàn Tín”, sau đó bước đi, thực hiện giấc mộng làm đại tướng quân của hắn.
Một cơn gió thổi qua, khiến biển hoa nghiêng nghiêng lả lướt, người ấy cởi giáp trên đầu ra, để lộ khuôn mặt thanh tú, ngửa mặt lên trời than: “Phù Tô, tôi đã báo thù cho người rồi…”.
Những âm thanh sau đó ẩn khuất trong gió, chẳng có ai nghe thấy.