Năm 186 sau Công Nguyên.
Chu Cẩn nhìn người anh trai sinh đôi nằm trong lòng mình mặt dính đầy máu, không còn hơi thở mà lệ tuôn như mưa.
Vì sao lại thế này? Cô chỉ muốn trèo lên cây hái quả, vì sao lại bất cẩn để ngã xuống? Còn anh trai vì cứu cô mà ngã xuống đất, đập đầu vào tảng đá, thế là... thế là đột ngột qua đời?
Vì sao ông trời không đem đứa con gái cứng đầu này đi, mà lại đem người anh được mọi người yêu quý đi?
Chu Cẩn khóc không nên tiếng, năm nay cô mới mười hai tuổi, nhưng cũng biết hy vọng của cả nhà họ Chu đều gửi gắm ở anh trai song sinh của cô. Anh cô cũng không phụ lòng mọi người, mới còn ít tuổi mà đã rất nổi tiếng. Ai ai cũng nói nhà họ Chu không hổ danh là thế gia đại tộc mấy trăm năm nay, có khi đời này còn nổi tiếng hơn cả đời xưa.
Nhưng tất cả đều đã bị cô hủy hoại.
Chu Cẩn ôm chặt lấy anh trai, muốn gọi anh, mong anh lại mở mắt ra như mọi khi, rồi mỉm cười bao dung với cô, xoa đầu cô, an ủi cô rằng đừng lo lắng gì, bởi vì đã có anh trai đây.
Nhưng cô không thể đợi anh trai tỉnh lại được, cô thấy rất rõ thân thể anh trai đã lạnh ngắt và từ từ cứng lại trong tay mình.
"Tiểu Cẩn, đây không phải lỗi của con." Hình như loáng thoáng có người nhỏ nhẹ khuyên nhủ bên tai.
Sao lại không phải lỗi của cô? Nếu không phải vì cô nghịch ngợm, anh trai làm sao mà chết vì cứu cô được?
Người đó trầm ngâm một hồi lâu, lại khe khẽ thở dài: "Tiểu Cẩn, cho dù không phải vì con, thì anh trai con cũng không sống được..."
Chu Cẩn giật mình tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn về phía người đang nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh mình, lạc giọng hỏi lớn: "Phu tử, người nói thế là ý gì?".
Người bên cạnh cô, là thầy giáo được cha mời đến dạy học vỡ lòng cho anh trai. Gã không nhiều tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi, cả bốn mùa đều gần như chỉ mặc một chiếc áo bào dài màu đen tuyền, khuôn mặt thanh tú, tính tình hòa nhã. Chu cẩn không biết gã tên họ là gì, chỉ gọi gã là phu tử, bởi vì cô nghịch ngợm từ bé, cha cô muốn bắt cô yên lặng một chút, bèn gửi cô đến chỗ phu tử, cùng đọc sách vỡ lòng với anh trai luôn.
Bởi vì tai nạn hôm nay xảy ra vào buổi tối, vốn dĩ người hầu kẻ hạ chưa kịp phát hiện ra, chỉ có vị phu tử này đột nhiên xuất hiện, nhưng Chu cẩn hơi ngờ ngợ, vì mọi khi phu tử đều chỉ đi lại xung quanh thư phòng, không đến nội viện bao giờ. Chu Cẩn thấy phu tử không trả lời, mà chỉ nhìn cô thương cảm, cô lại càng ôm chặt anh trai mình hơn, tiếp tục truy hỏi: "Phu tử, lời người vừa nói lúc nãy là có ý gì?".
Ánh mắt phu tử nhìn xuống anh trai cô, trở nên yếu mềm đi rất nhiều, hình như mang một chút cảm thương vì hoài niệm. Gã chậm rãi nói: "Anh trai con số mệnh là thế, năm mười hai tuổi sẽ phải chết, nên bất kể nguyên nhân gì, cho dù hôm nay không phải chết vì cứu con, ngày mai hoặc ngày kia cũng sẽ bị ông trời gọi về".
"Con không tin!". Chu cẩn đau đớn, cô biết chắc chắn phu tử muốn an ủi cô, làm gì có ai có số phải như thế? "Nếu như... nếu như người chết là con thì tốt biết mấy...". Chu cẩn lấy tay lau hết vết máu trên mặt anh trai, lại nước mắt lã chã.
"Con bé ngốc...". Phu tử lắc đầu, thở dài một tiếng, đứng dậy định quay người bỏ đi.
Chu Cẩn nhìn gương mặt gần như giống hệt mình của anh trai, đột nhiên có một suy nghĩ hiện lên trong lòng: "Phu tử, người nói... người nói con... con có thể sống thay được cho anh trai không?".
Phu tử quay người lại, nhìn cô một cách ngạc nhiên.
Chu Cẩn lấy hết can đảm, nhìn lên vị phu tử vẫn dạy cô đọc sách viết chữ, rành rọt nói từng chữ một: "Anh trai đã cứu mạng con, con sẽ Sống thay cho anh ấy, chẳng lẽ không được sao?".
Phu tử lại cúi người, xoa đầu cô thông cảm, khẽ thở dài: "Con à, con sẽ hối hận đấy. Gái đóng giả trai, không phải dễ như trong mấy chuyện kể đâu".
"Không! Con sẽ cố gắng!". Chu Cẩn gạt nước mắt, hạ quyết tâm, dù ai đến khuyên cô, cô cũng không thay đổi ý định. Trước đây cô không có chút áp lực nào, bởi vì anh trai cô đã gánh vác toàn bộ trọng trách, vốn dĩ cô chỉ cần vô tư vui vẻ mà sống, nghe theo gia đình sắp đặt, gả vào một thế lực mà gia tộc cần liên minh, cần ràng buộc, đó là số mệnh của con gái nhà họ Chu. Nhưng giờ anh trai vì cô mà chết, cô phải thay anh trai mình gánh vác trách nhiệm.
Có lẽ phu tử bị sự kiên định của cô làm cảm động, nghĩ một lúc, rồi lấy ra một chiếc lược, gỡ búi tóc trên đầu cô ra, cẩn thận chải lại cho cô thành tóc con trai.
"Phu tử..." Chu Cẩn mím chặt môi, định nói gì đó, nhưng không biết mình phải nói gì.
"Con à, chiếc lược Lưu Thanh này tặng cho con, nếu có ngày nào đó con muốn quay lại làm con gái, thì hãy dùng lược Lưu Thanh này chải lên đầu...". Phu tử dúi chiếc lược vào tay cô, sau đó cười và nói với cô: "Giống anh trai con quá".
Chu Cẩn nắm chặt chiếc lược, răng lược đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô không thấy đau chút nào.
Từ hôm nay trở đi, trên đời này không còn Chu cẩn. Chỉ còn anh trai cô, Chu Du.
2
Năm 190 sau Công nguyên.
Tôn Sách tùy tay ném chiếc đũa, đi quân cờ Tán, ngẩng đầu mỉm cười nhìn chàng trai trẻ áo xanh phía đối diện.
Chàng trai cũng ngang tuổi với chàng, đều vừa tuổi mười sáu, nhưng thân hình thì hơi gầy so với chàng. Vạt áo xanh khẽ rung lên trong cơn gió đêm thổi qua sảnh đường, càng khiến chàng thêm mỏng manh.
Tôn Sách len lén nhăn mày, chàng biết ông cụ nhà họ Chu mới qua đời năm ngoái, toàn bộ gánh nặng của gia tộc đều đặt lên vai chàng trai trẻ trước mặt chàng. Từ khi quen biết không chỉ một lần chàng thầm tán thán, nhưng vì mối giao tình không sâu sắc, nên có mấy lời định nói rồi lại thôi.
Chu gia là một thế gia đại tộc ở Lô Giang, tằng tổ Chu Vinh từng làm đến chức Thượng thư lệnh, đường tổ và con trai từng đảm nhận chức Thái úy, cho đến cả ông cụ Chu Dị mới mất cũng từng làm Lạc Dương lệnh. Nhà họ Chu là dòng dõi thư hương, và chàng trai trẻ trước mặt chàng cũng là một vị quý công tử kế thừa tổ nghiệp, được muôn người ngưỡng mộ.
Tôn Sách biết thân thế bản thân mình cũng không kém cha chàng từng đánh cướp biển, chống quân Khăn Vàng, cũng được coi là nhân vật nổi tiếng. Nhưng cha chàng tuy giữ chức Thái thú, cũng từng được Viên Thuật phong cho làm Phá Lỗ tướng quân, có điều không phải tướng quân chính thống của nhà Hán phong, xuất thân thấp kém, nên thực tế là bị con em các thế gia đại tộc coi thường, không thể được họ tin tưởng. Cha chàng thường hay bị đám người đó đánh giá là "giảo hoạt". Đó tất nhiên chẳng phải là từ ngữ dùng để khen ngợi.
Nhưng trong khi cả nhà chàng còn đang không thể gây dựng chỗ đứng ở Thọ Xuân, thì vị thiếu chủ họ Chu này một mình đến gặp cha chàng, đốt đuốc nói chuyện cả đêm. Cha chàng đột nhiên dời cả nhà đến huyện Thư, dặn dò chàng phải đối xử tử tế với chàng kia, rồi dẫn quân đi thảo phạt Đổng Trác.
Tôn Sách cũng được trưởng thành nhờ sự chăm lo dạy dỗ của cha, biết rằng sự giúp đỡ của nhà họ Chu đối với chàng không chỉ ở chuyện dành ra một căn nhà ngũ tiến cho họ ở, mà chủ yếu ở chỗ vì gần gũi nhà họ Chu mà các thế gia khác cũng thay đổi thái độ với chàng.
Nó cũng giống như một thế giới mà mọi ngày không thể nào bước chân vào, thì nay bỗng xuất hiện một khe nứt, và chàng có thể chen được vào bên trong. Mấy ngày nay đi săn, đi hội thơ, chơi đầu hồ, đá bóng, họ đều gọi chàng đi, khiến chàng cảm thấy được ưu ái đến phát sợ. Bởi vì điều đó không có nghĩa là chỉ cùng nhau vui chơi, mà chàng còn có thể tiếp xúc được với những nhân vật ở tầng lớp cao hơn, việc này có ích lợi rất to lớn với sự phát triển sau này của cha con chàng.
"Đến anh rồi đấy". Giọng nói trong trẻo cất lên, nghe như tiếng đàn.
Tôn Sách thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, mới nhận ra quân cờ Hiêu của mình bị quân Tán của đối phương vây lại từ lúc nào. Chàng nghĩ cách giải vây, nhưng đều cảm thấy mọi con đường lui đã bị bịt kín, trừ phi gặp may mắn bất ngờ, liên tục ném được vài lần "ngũ bạch", có thể tùy ý ăn những quân cờ quan trọng của đối thủ, nếu không thì chết chắc.
"Thành hiêu nhi mâu, hô ngũ bạch ta". Chàng trẻ áo xanh cười, nhấc chiếc ấm trà ở bên cạnh lên rót đầy chén trà 1 cho hai người, hương trà lan tỏa khắp phòng, "Sách huynh ném đũa nhận thua chăng? Hay muốn lại đánh ván nữa?"
(Trích trong bài "Chiêu hồn". "Mâu" nghĩa là thắng tuyệt đối, "ngũ bạch" nghĩa là ném đũa được năm mặt trắng quay lên, có thể tùy ý ăn quân của đối thủ. Đại ý cả câu là "Quân Hiêu thắng tuyệt đối, nên mới hô lớn "ngũ bạch" để mừng chiến thắng")
Tôn Sách trước giờ vẫn là người không chịu nhận thua, lại tung bó đũa thêm vài lần, cuối cùng đành bất lực nhìn quân Hiêu của mình bị đối phương ăn mất, thở dài: "Trận cờ của Du đệ quả là tài giỏi, ta xin chịu thua". Câu đó của chàng m không phải là lời tâng bốc, chàng đến nhà họ Chu đã hơn nửa I năm, đã chơi cờ Lục Bác với người kia không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng thắng nổi lần nào. Người người đều nói chơi cờ giống như bài binh bố trận, xem ra chàng vẫn còn kém người ta nhiều quá.
Chu Cẩn nhìn vẻ mặt thất thần của chàng trai đối diện, rất hài lòng khi nhận ra tuy sắc mặt chàng ta tối sầm, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời sự bất khuất. Có vẻ như lần này cô đã chọn mặt gửi vàng đúng người.
Chu Cẩn năm nay mười sáu tuổi, nhưng nói đúng ra thì cô đã chết cách đây bốn năm.
Không sai, anh trai cô được an táng bằng tên của cô, còn cô thì thay anh trai mình tiếp tục sống.
Cô vốn nghĩ rằng mình đóng giả anh trai sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở. Nhưng cô không ngờ chiếc lược Lưu Thanh mà phu tử cho cô lại có thể biến cô thành nam giới. Hơn nữa chỉ cần chải đầu lại lần nữa, cô sẽ trở lại làm con gái.
Cây lược Lưu Thanh thần kỳ như vậy, mà phu tử tặng cho cô không chút do dự, hơn nữa khi cô định tìm phu tử để hỏi cho rõ, thì gã đã biến mất không một lời từ biệt. Cô đành phải lặng lẽ giữ bí mật này một mình.
Sau cái đêm bốn năm trước, cô bị một trận ốm nặng, sau khi khỏi bệnh, mặc dù thể hình và cử chỉ thói quen hơi khác với anh trai đôi chút, nhưng mọi người đều cho rằng do cô cảm thương "em gái" qua đời, nên không ai nghi ngờ.
Không ai biết là cô thức trắng đêm, chỉ để đọc cho hết sách vở mà anh trai mọi khi vẫn đọc, không ai biết cô đã phải tập đàn tới chảy máu ngón tay để có được tài nghệ như anh hai, không ai biết cô phải cắn răng tập đứng tấn cầm kiếm nặng, để được mọi người khen ngợi văn võ song toàn như anh trai... Không ai biết cô đã biến mình trở thành một công tử thế gia hoàn mỹ như thế nào, cũng không ai biết cô đã phải trả giá như thế nào.
Ngay cả cha mẹ cũng không hề hay biết đứa con trai họ vẫn tự hào thực ra đã bị tráo đổi, ngay bản thân cô cũng nghĩ rằng người sống sót là anh trai cô, còn cô thì đã chết.
Cô nghĩ những ngày tháng như vậy sẽ cứ tiếp tục, cho dù rất gian khổ, nhưng quen rồi thì cũng không thấy khó chịu nữa. Nhưng cô không ngờ sau khi nghe tin Linh Đế băng hà, cha cô lâm bệnh nặng và ra đi.
Cha cô là cột chống cho gia đình này, ông rời bỏ nhân gian thì gánh nặng của cả gia tộc sẽ đè nặng lên vai cô.
Năm đó cô mới mười lăm tuổi, nhưng đã hiểu rõ chuyện này hơn bất cứ ai trên đời.
Năm xưa khi phu tử ở nhà họ Chu để dạy dỗ cô và anh trai, đã từng có ý nói rằng thời này rất giống với những năm cuối đời Tần, là thời mạt thế, loạn thế. Hồi đó cô không biết phu tử nói thế là có ỷ gì, nhưng vì sự bi ai rất nặng nề trên mặt gã mà cô vẫn khắc ghi trong lòng. Mấy năm nay cô hiểu biết rộng hơn, đọc hết các loại sử sách, buộc phải thừa nhận rằng con mắt của phu tử rất tinh tường, quả thật hiện nay đúng là thời kỳ hỗn loạn.
Vì thế câu khẩu hiệu "khuông phù nhà Hán" gì đó với cô chẳng qua chỉ là một cái cớ, khí số nhà Hán đã hết, nếu muốn con thuyền nhỏ bé của nhà họ Chu không bị nhấn chìm dưới sóng to gió cả của thời loạn, thì cần phải dựa vào một con thuyền lớn hơn.
Vì thế cô chọn Tôn Sách.
Bất kể là từ góc độ dũng mãnh hay mưu trí, thì Tôn Sách cũng đều có thể xưng bá một vùng. Còn việc cách biệt về thân phận, cô sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Có ai mới sinh ra đã là vương hầu khanh tướng đâu? Cô không có dã tâm tranh đoạt thiên hạ với quần hùng, chỉ muốn giữ gìn được gia tộc mà thôi.
Nhưng nếu có người hỏi lý do thực sự để cô chọn Tôn Kiên là gì, thì cô không biết trả lời thế nào.
Có thể là vì một lần tình cờ gặp nhau ngoài thành, nhìn thấy chàng trai trẻ áo gấm ngựa phi trước mặt, cô có ấn tượng sâu sắc, nên khi nghĩ về việc tìm người phò tá, thế lực đầu tiên cô nghĩ đến trong đầu là nhà họ Tôn.
Đúng thế, cô làm vì đại cục, một thế lực ổn định, cần nhất là một nhà lãnh đạo hoàn hảo, đồng thời phải có một người kế thừa ưu tú. Ví dụ như Lưu Biểu ở Kinh Châu cũng được coi là anh hùng một phương, nhưng con cái của ông ta thì lại chẳng ra gì.
Có điều... Chu Cẩn thôi suy nghĩ miên man, nhìn lại ván cờ Lục Bác đã tàn cuộc.
Đánh cờ cần có kỹ thuật, nhưng cũng cần vận may. Mà Tôn Sách thì hình như chính là đang thiếu hai chữ "vận may"...
Tôn Sách nhặt quân cờ Tán trên bàn cờ lên, bĩu môi nói: "Ai bảo ngươi là quân Tán chứ? Du đệ, đệ nói xem tại sao quân Tán không thể làm được quân Hiêu?",
"Sao không được? Nếu quân Hiêu vô dụng, thì quân Tán tự phong làm Hiêu cũng là đương nhiên". Tất nhiên Chu cẩn hiểu Tôn Sách ám chỉ điều gì, khẽ nhếch môi cười nho nhã.
Tôn Sách sáng mắt, cười đắc ý: "Vậy thì chúng ta chơi tiếp, đổi luật chơi thành diệt hết quân của đối phương mới coi là thắng!".
"..."
Tôn Sách bắt gặp ánh mắt bực dọc thoáng qua của chàng trai trẻ lúc nào cũng ra vẻ người lớn phía đối diện, cuối cùng cũng cảm thấy chàng ta mới có chút bộ dạng của thiếu niên, cười đưa tay xoa đầu chàng nói: "Đừng có lúc nào cũng lì mặt ra, cười một chút thì trời cũng có sập xuống đâu".
Chu Cẩn im lặng nhìn chàng, lực tay và hơi ấm bàn tay ấn trên đầu cô giống hệt như bàn tay trong sâu thẳm ký ức, may là qua mấy năm rèn giũa, khả năng kìm chế cảm xúc của cô tốt hơn trước nhiều, nếu không e rằng cô đã lập tức bật khóc như mưa.
"Này này! Đến đệ rồi đấy! Không phải là đệ hối hận rồi đấy chứ?". Tôn Sách không nhìn thấy nét mặt của Chu cẩn, trong lòng hơi bất an.
Chu Cẩn mỉm cười, ngẩng đầu lên: "Không, không hối hận chút nào...".
3
Năm 191 sau Công nguyên.
Chu Cẩn đứng ở dịch trạm, dùng ánh mắt tiễn đưa một bóng ngựa đang khuất dần.
Ai mà ngờ nổi, Tôn Kiên lại bị giết chết bởi một mũi tên bắn lén, đang tuổi tráng niên mà đã vụt tắt như ngôi sao băng.
Vận may, đôi khi lại là một thành phần quan trọng của thế lực. Lần đầu tiên Chu Cẩn hoài nghi, liệu mình có đầu tư chính xác hay không, nhưng khi cô nghĩ tới ánh mắt kiên định của Tôn Sách khi lên đường, cô cũng quyết định mình sẽ tiếp tục kiên trì.
Cô từng nói cô không hối hận, vậy thì sẽ không hối hận. Bắt cá hai tay không phải là một quyết định ổn thỏa, bởi thời loạn này vốn đã sóng to gió cả lắm rồi, cô không muốn bị sóng gió nuốt trôi đi quá nhanh.
Bóng người kia khuất dần cho tới lúc không còn thấy nữa, Chu Cẩn mới thôi nhìn theo, nhưng đúng lúc quay đầu lại, thì cô giật mình, trố mắt nhìn một cách kinh ngạc: "Phu tử?".
Phu tử đã năm năm không gặp, vẫn mặc chiếc áo đen tuyền, dung mạo không có chút thay đổi nào, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp nhẹ nhàng.
Chu Cẩn vội vàng đi lên vài bước, vui sướng hành lễ với phu tử. Cô đã thay đổi, nếu là năm năm về trước, có khi cô đã nhảy cẫng lên, nhưng bây giờ là đại công tử của Chu gia, cô chỉ cúi đầu hành lễ một cách lễ phép, mỗi động tác đều rất hoàn hảo, không ai bắt bẻ được chút nào.
"Phu tử, sao người lại đến Lô Giang?". Chu cẩn kìm nén sự sung sướng trong lòng, nhưng vẫn không che giấu được ánh mắt vui tươi. Cô ra hiệu cho phu tử theo mình tới dịch trạm nói chuyện, lúc này cô mới chú ý tới một đứa bé ăn mày khoảng mười tuổi đi bên cạnh phu tử, mặt mũi nhem nhuốc như con khỉ lấm bùn.
"Ta chỉ đi ngang qua thôi". Phu tử cười, đi theo cô vào dịch trạm.
Vì không phải giờ ăn, nên Chu Cẩn gọi một ấm trà, cô vẫn nhớ phu tử rất thích uống trà. Còn đứa bé ăn xin cùng đi theo, thì Chu Cẩn nghĩ một hồi rồi gọi một đĩa bánh cho nó. Lúc này là lúc chiến tranh loạn lạc, trà bánh đều là thứ xa xỉ phẩm, bởi vì Lô Giang chưa gặp nạn binh hỏa nên cuộc sống vẫn còn tạm ổn. Tay tiểu nhị rất nhanh chóng đem bánh và trà bày lên, đứa bé ăn xin bĩu môi tỏ vẻ không thèm đĩa bánh trông có vẻ đã không còn mới, nhưng cũng không nói câu nào, lau qua tay, với đôi đũa gắp một cái lên ăn.
Chu Cẩn phải nhìn sang nó, bởi vì cô nhận ra, cử chỉ của đứa trẻ rất nho nhã, không thể lớn lên trong một gia đình tầm thường. Có lẽ là con cái nhà nào đã tan cửa nát nhà, Chu Cẩn lại thấy thương xót, gọi thêm đĩa bánh nữa cho nó.
Chu Cẩn tự tay rót trà cho phu tử, nhưng cũng vẫn dò hỏi: "Phu tử đi từ Tương Dương tới đây? Người có tin tức gì không?". Lúc này binh lửa can qua, việc truyền tin rất hỗn tạp, khó biết thật giả, ngay cả tên lính tới báo tin Tôn Kiên chết cũng không nói nổi tình hình chiến sự. Vì Chu Cẩn thấy phu tử đi tới trên đường cái từ Tương Dương, nên mạnh dạn hỏi thăm.
Phu tử biết tâm tư của Chu cẩn, cười và nhấp ngụm trà rồi mới nói: "Cái chết của Tôn Kiên, là bởi vì tội ôm ngọc quý!".
"Tội ôm ngọc quý?". Chu cẩn sững người, cô vẫn cho là Tôn Kiên bị bắn lén khi đang đuổi theo Hoàng Tổ, hóa ra vẫn còn có nguyên nhân khác.
"Tôn Phá Lỗ khi đóng quân ở phía nam thành Lạc Dương có vớt được một miếng Hòa Thị Bích ở dưới một cái giếng. Chắc là năm xưa Trương Nhượng làm loạn, bắt thiên tử phải bỏ chạy khỏi cung, tả hữu tản mát hết, người giữ ngọc tỉ mới ném xuống giếng". Giọng kể của phu tử rất sống động, như sự việc đang hiện ra trước mắt. Chu cẩn cho dù trong lòng còn nghi hoặc, nhưng vẫn cứ dò đoán tiếp theo ý của phu tử.
(Tức Tôn Kiên. Phá Lỗ là tên tự của Tôn Kiên)
"Chẳng lẽ Tôn bá phụ không giao lại ngọc Hòa Thị cho Viên Thuật? Vì thế Viên Thuật mới muốn giết người?". Dù Chu Cẩn đặt câu hỏi, nhưng đã biết trước kết luận. Bất kể là chúa công nào, cũng không thể chấp nhận thuộc hạ mình ăn ở hai lòng. Cất giấu ngọc tỉ truyền quốc, tức là có lòng muốn làm vua! Tuy rằng nói là Tần mất con hươu, thiên hạ cùng đuổi, nhưng nếu cứ thản nhiên bày tỏ dã tâm của mình như vậy, thì chắc chắn sẽ bị người khác giết mà răn đe thiên hạ.
(Câu nói có từ thời Lưu Bang Hạng Vũ diệt nhà Tần, ýnói nhà Tần để mất ngôi vua, thiên hạ đều sẽ cùng nhau tranh giành)
Chu Cẩn len lén thở dài, Tôn Kiên một đời kiêu hùng, chỉ tiếc là thiếu mưu sĩ bên cạnh. Cô cũng đã từng nhắc đến chuyện đó, nhưng Tôn Kiên không nghe người khác khuyên bao giờ, cuối cùng phải chịu quả đắng. Cô rơi vào trầm tư, không để ý đến sắc mặt khác lạ của phu tử, không nhìn thấy phu tử ấn tay lên cái túi đeo bên hông, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.
Chẳng mất tí công sức nào, chỉ là rơi mất một chiếc túi trong lúc hỗn loạn. Và thế là ngọc Hòa Thị lại trở về tay gã nhưng sau gã lại cảm thấy hụt hẫng như thế?
Vật cũ vẫn là vật cũ, nhưng người cũ bên gã... thì đã không còn... vật vẫn như xưa mà người đã khác...
Không... nếu xét cho kỹ thì miếng Hòa Thị Bích này đã mất một góc, mặc dù đã dùng vàng để lấp vào chỗ đó, nhưng cũng không thể coi là "hoàn bích quy Triệu" được nữa...
(Trước đây ngọc Hòa Thị lưu lạc rồi được trả nguyên vẹn về cho nước Triệu, nên gọi là "hoàn bích quy Triệu")
Phu tử uống cạn chén trà trên bàn, đứng dậy nói: "Tiểu Cẩn, ta đi đây, đứa bé này gửi con chăm sóc, con bé là người Lô Giang, nó chạy ra ngoài chơi một mình, thật đúng là không biết điều".
Chu Cẩn vội vàng đứng dậy muốn níu kéo, cô còn muốn hỏi phu tử về chiếc lược Lưu Thanh, nhưng ở chỗ đông người thế này sao cô hỏi được?
Phu tử hình như biết cô định hỏi gì, mà không trả lời, chỉ mỉm cười, rồi rũ tay áo quay người ra đi.
Chu Cẩn bâng khuâng, cô luôn cảm thấy hình bóng của phu tử rất cô độc và trầm mặc, chỉ cần nhìn thôi, cũng không khỏi có chút chua xót trong lòng.
"Này! Bánh này khó ăn quá, em muốn bánh ngon một chút cơ". Một giọng trẻ con ngông nghênh cất lên phía sau. Chu Cẩn cúi đầu, nhìn thấy đứa bé ăn mày chỉ cao ngang ngực mình, giương đôi mắt đen láy nhìn cô.
"Em tên là gì? Con nhà ai? Để ta đưa em về nhà". Giọng của Chu Cẩn cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, ban đầu còn nghĩ nhà con bé đã mất, hóa ra là đứa trẻ rách rưới bỏ nhà đi lạc. Cô nhớ đến mình năm mười hai tuổi, ngông nghênh bất chấp hậu quả, cuối cùng là đánh mất người cô yêu quý nhất trên đời.
Đứa bé ăn xin rụt rè lại sau khi nghe giọng của Chu cẩn, sờ tay lên cái mũi lấm lem, nói liến thoắng: "Muội họ Kiều, huynh cứ gọi muội là Tiểu Kiều".
Năm 194 sau Công nguyên.
"Công tử, đi nghỉ một chút đi". Tiểu Kiều rót thêm nước vào ấm trà đặt trên án thư của Chu Cẩn, có chút không hài lòng. Từ khi cô bé bị vứt tới chỗ Chu Cẩn thì cũng chẳng về nhà, chỉ gửi cho cha một tờ giấy nhắn nơi ở của mình. Cha cô sau khi biết chuyện thì cũng chẳng ngăn cản, sau này cô bé nghe được rằng hồi đó sau khi bỏ nhà ra đi, cha đã cho cô hầu gái của cô đóng giả làm cô luôn, chuyện này không hề được tiết lộ ra ngoài.
Có lẽ là cha cô tức giận, từ mặt con gái luôn cũng không biết chừng. Nhưng Tiểu Kiều chẳng cảm thấy đau lòng chút nào, cô bé thấy ở bên Chu Cẩn thoải mái hơn nhiều so với cuộc sống như bị giam cầm ở nhà.
Dù sao công tử của cô cũng là Mỹ Chu Lang vang danh thiên hạ mà! Ngày ngày được nhìn chàng là thấy rất bổ mắt, chưa kể rằng hàng ngày công tử của cô chỉ toàn tính chuyện thiên hạ, nàng Tiểu Kiều vừa đến tuổi trăng tròn làm sao có thể cưỡng lại sự hoàn mỹ này?
Chu Cẩn ngẩng đầu lên từ đống văn thư, nhìn thấy ánh mắt đang say sưa của Tiểu Kiều, cảm thấy đau đầu, đưa tay bóp lên thái dương: "Tiểu Kiều, muộn lắm rồi, cô đi nghỉ trước đi". Dù cô bé đã đổi y phục nam nhân, tự nguyện làm chân sai vặt bên công tử, nhưng Chu Cẩn không dám thực sự coi nàng như chân sai vặt.
Đây là con gái yêu của Kiều Quốc Lão! Có trời mới biết ông Kiều Quốc Lão đó dạy dỗ con cái ra sao, con gái bỏ nhà ra đi mà sao không mau chóng đến rước về? Vứt con bé lại ở bên một gã đàn ông xa lạ mấy năm trời cũng không thèm hỏi han, làm thế có hay không? Có lệ tốt nhất là tìm cơ hội đưa Tiểu Kiều về nhà, nếu không con bé này tuổi ngày một lớn, ban đầu cô cũng chẳng để ý gì đến một đứa bé mười tuổi, dắt theo bên cạnh mình cũng chẳng làm sao. Nhưng đã ba năm trôi qua, nếu còn cứ thế này, thì làm lỡ việc gả chồng của con bé mất.
Chu Cẩn mệt mỏi lắc đầu, cảm thấy mấy năm nay mình già đi nhiều, mới hai mươi tuổi, người ta đúng tuổi phong hoa rực rỡ, mà cô cảm thấy trái tim mình già nua đi quá rồi. Cô chợt nghĩ, gả chồng... Nếu cô không sống thay cho anh trai, thì có lẽ cô đã được gả chồng, ở nhà chiều chồng chăm con, sống một cuộc đời đơn điệu.
"Công tử, lương thảo trù bị đến đâu rồi?". Tiểu Kiều không nghe lời đi về nghỉ, mà đi vòng qua sau công tử, nhanh nhẹn bóp vai giúp chàng.
"Tạm thời đủ dùng rồi, nhưng cũng chỉ tạm được thôi". Chu Cẩn ném bút, thả lỏng người, nhắm mắt lại. Năm xưa sau khi Tôn Kiên chết, quân của Tôn Kiên đã bị Viên Thuật thu hồi, nhất quyết không chịu giao cho Tôn Sách, chỉ cho chàng tự đi mộ quân. Nhưng quân lính đâu có dễ chiêu mộ như thế? Tôn Sách vừa chiêu mộ được vài trăm quân lính thì gặp phải phục kích, suýt nữa mất mạng. Sau này Viên Thuật hứa cho chàng chức thái thú Cửu Giang, rồi lại dùng người khác, lại hứa cho chàng làm thái thú Lô Giang, sau cùng vẫn dùng người khác.
Sau vài lần như thế, cho dù lòng trung thành của Tôn Sách dành cho Viên Thuật có lớn tới đâu thì cũng đã bị mài mòn hết nhẵn. Hơn nữa cái chết của Tôn Kiên năm xưa rất không rõ ràng, Viên Thuật thì cứng nhắc, không dung nổi người khác, Tôn Sách từ lâu đã có ý định tự lập thế lực riêng. Nhưng việc chiêu mộ quân sĩ, nhất quyết phải có lương thảo mới xong, bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ thì đâu có được?
Chú của Chu Cẩn là Chu Thượng lại đang làm thái thú ở Đan Dương, Chu Cẩn bèn lập tức tới giúp Tôn Sách tính chuyện lương thảo, cô bất chấp lời khuyên ngăn của người nhà, bán phần lớn ruộng và gia sản của nhà họ Chu đi, rồi chạy vạy khắp nơi, cuối cùng gom góp được quân lương cho hai tháng, tạm thời vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Tiểu Kiều đứng sau lưng Chu Cẩn, từ góc độ của cô bé có thể nhìn thấy phía bên gương mặt tuấn tú của Chu Cẩn, đẹp như một pho tượng dưới ánh nến. Vô tình cảm thấy mặt mình đỏ lên, đôi tay của Tiểu Kiều lại mạnh hơn một chút.
Gảy đàn sai nhịp, Chu Lang quay đầu.
Năm ngoái trong một bữa tiệc, Tiểu Kiều từng chứng kiến một cô tiểu thư cố ý đánh sai khúc nhạc, chỉ để Chu Cẩn ngoái đầu lại nhìn nàng. Hồi đó cô còn nhỏ tuổi, không hiểu nổi tình cảm đó, còn ngầm cười nhạo cô nàng kia bày trò. Nhưng nếu là cô bây giờ...
"Ái dà! Tiểu Kiều, bản công tử có thù với cô à?". Chu Cẩn co vai lại, quay đầu nhìn khó hiểu. Tay của con bé này sao khỏe thế?
"Hừ!". Tiểu Kiều khẽ hừ lên một tiếng, đánh phủ đầu bằng câu thẩm vấn: "Công tử, vì sao công tử lại tốt với tay họ Tôn kia thế? Cho dù là anh em kết nghĩa thì có phải cũng hơi quá rồi không? Bán nhà bán đất chạy vạy để gom lương thảo cho hắn ta?". Tiểu Kiều hỏi một cách rành rọt, cứ như tài sản nhà họ Chu vốn do cô quản lý vậy.
Chu Cẩn nghiêm nghị trả lời: "Ta rất coi trọng anh ta, anh ta sẽ trở thành chủ thiên hạ". Thực ra có những lúc chính cô cũng không rõ, có thể là cô đã đem tình cảm của mình dành cho anh trai chuyển sang Tôn Sách.
Cô rất rõ mình đang làm cái gì, và không có chút hối hận nào.
Tiểu Kiều bực tức, tại sao lại phải tận tâm tận lực vì kẻ khác như thế? Trong tâm trí cô, công tử nhà cô anh minh thần võ, dù đem quân đánh trận cũng là vô địch, vì sao cứ phải đi giúp đỡ cái gã ngốc kia? Tự mình dựng cờ khởi nghĩa cũng được cơ mà! Vì sao lại coi người kia quan trọng hơn cả bản thân? Tiểu Kiều càng nghĩ càng bực tức, cộng thêm cả cơn giận mà chính cô bé cũng không hiểu ở đâu ra, mặc kệ Chu Cẩn đang làm gì, nhảy vào đấm mạnh.
Chu Cẩn bắt lấy đôi tay của Tiểu Kiều, cảm thấy đầu mình càng đau nhức hơn. Con bé này sao càng lớn càng khó bảo thế? Mười bốn tuổi đầu rồi mà cứ như trẻ con. Sau này ai dám rước đi? Chẳng lẽ định cả đời không lấy chồng nữa à...
Còn Tôn Sách... Tôn Sách sau này cũng phải lấy vợ... Trong đầu Chu cẩn hiện lên gương mặt tuấn tú đó, bất giác thất thần, không giữ được Tiểu Kiều, khiến cô bé ngã vào lòng mình, hai người cùng lăn ra chiếc sập. Đúng lúc này thì có người đẩy cửa vào.
"Du đệ! Chuyện quân lương... hả... hai người...". Tôn Sách đang nói bỗng nín bặt, đứng sững người ở đó, cảm thấy đi cũng dở, ở không xong.
Tiểu Kiều giãy ra khỏi lòng Chu Cẩn đứng dậy, rất tự nhiên chỉnh đốn lại vạt áo xộc xệch, "xì" một tiếng bằng mũi, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Tôn Sách trố mắt nhìn, không ngờ Du đệ và "tên tiểu đồng" lại có quan hệ đó. Chàng cũng biết là trong đám quý tộc, chuyện nam giới có quan hệ với nhau cũng chẳng có gì lạ, có điều hôm nay tận mắt nhìn thấy, mà một trong hai nhân vật chính lại là Du đệ của chàng, nên chàng càng thấy bị sốc.
Chu Cẩn thì không hề hay biết cảnh vừa rồi có thể bị hiểu nhầm, trong suy nghĩ của cô, chẳng qua đó là một đứa trẻ con đùa với cô mà thôi. Nhưng cũng đến lúc đưa Tiểu Kiều về nhà rồi, nếu cứ để mãi thế này thì thanh danh con gái nhà người ta sẽ bị ảnh hưởng. Chu cẩn vừa nghĩ vừa ngồi dậy, chỉnh đốn lại nghi dung cho ngay ngắn.
Tôn Sách nhìn một chút ánh hồng chưa hết trên gương mặt của chàng trai tuấn tú, giống như bị ma nhập, không thể rời mắt khỏi chàng. Chàng cũng biết em trai kết nghĩa của mình tuấn tú vô song, lúc này dưới ánh nến mờ ảo, lại càng thêm một ma lực kỳ lạ khiến người nhìn vào tim đập mạnh.
Chu Cẩn ngẩng đầu, nhận ra Tôn Sách đang nhìn chăm chăm vào mình, bèn hắng giọng một tiếng rồi nói: "Sách huynh, quân lương đã gom đủ dùng khoảng hai tháng, tạm thời không phải lo gì nữa".
Tôn Sách lúc bấy giờ mới nhận ra mình có chút không phải, liền vội vàng quay đầu, cố ý đổi chủ đề: "Du đệ, ta đã làm lễ đội mũ, lấy tự là Bá Phù, Du đệ có thể gọi ta là Bá Phù".
(Ngày xưa con trai đến tuổi trưởng thành làm lễ đội mũ (đội mũ cài trâm biểu thị đã đến tuổi trưởng thành), nhà có học thì được đặt cho thêm một tên chữ (tự), gọi nhau bằng "tự" là biểu hiện sự tôn trọng)
"Bá Phù...". Chu Cẩn hơi lặng người, mới nhớ ra là Tôn Sách chỉ lớn hơn mình chút ít, bản thân cô cũng sắp phải làm lễ đội mũ rồi.
"Du đệ, đã nghĩ ra nên lấy tự là gì chưa?". Tôn Sách cười hỏi.
Nhìn ánh mắt sáng rực của Tôn Sách, Chu cẩn hơi ngượng ngùng, tim bỗng đập nhanh. Cô cũng muốn chàng gọi cô bằng tên thật...
"Cẩn...". Chu Cẩn mỉm cười, "tự là Công cẩn".
Năm 196 sau Công nguyên.
Chu Cẩn dừng bước, ngoái đầu nhìn theo Tôn Sách vẫn lẽo đẽo theo sau, liền cười nhăn nhó: "Bá Phù, tiễn đến đây là được rồi".
Tôn Sách nhìn trân trân vào người bạn chí cốt của mình, cố mím chặt hai môi thành một đường thẳng nhỏ, giấu đi cơn giận dữ, không nói lời nào.
Chu Cẩn thở dài, biết Tôn Sách thường ngày vui buồn mừng giận đều thể hiện cả ra ngoài nét mặt, lần này đã phải cố gắng kìm chế hết mức có thể, việc chàng muốn làm nhất lúc này chính là đoạn tuyệt hẳn với Viên Thuật.
Nhưng họ không thể làm vậy.
Chu Cẩn đưa mắt ra hiệu cho tiểu đồng đứng đằng sau, tiểu đồng bèn tiếp tục đánh xe ngựa của ông chú Chu Cẩn đi lên phía trước, để cho hai người họ được nói chuyện riêng. Hai năm trước Tiểu Kiều đã được cô đích thân đưa về tận nhà họ Kiều, đôi lúc không nhìn thấy con bé hay nói hay cười ấy, Chu Cẩn lại đâm ra nhớ.
Nhăn mày trầm tư một lúc lâu, Chu Cẩn chỉ cảm thấy những gì cô cần phải nói, tối qua trong lúc uống rượu với Tôn Sách đều đã nói cả rồi. Lần này Viên Thuật mang em họ của hắn là Viên Dận đi thay Chu Thượng chú của cô làm thái thú Đơn Dương, rõ ràng là bất mãn với việc chú cháu nhà cô ngấm ngầm giúp đỡ Tôn Sách. Tôn Sách không phải con cá trong ao, tất nhiên không thể ở mãi dưới trướng của Viên Thuật được, chỉ có điều lúc này Tôn Sách thiếu binh mã thiếu lương thảo, không thể nào công khai chống đối Viên Thuật được.
Tôn Sách nhìn chàng trai mọi ngày vẫn mỉm cười nay phải nhăn mày vì chàng, cảm thấy không đành lòng, chỉ biết tự mắng mình hồ đồ. Lúc này người không muốn rời đi nhất là Công Cẩn. Thế mà Công Cẩn lại còn phải an ủi chàng, chàng đúng là một đại ca không ra gì.
Giấu kín sự thất vọng trong lòng, Tôn Sách miễn cưỡng mỉm cười: "Công Cẩn, chú ý giữ gìn sức khỏe, lần sau gặp lại, ta phải thấy đệ khỏe mạnh hơn đấy!". Có lẽ vì ngày đêm lo nghĩ, mà nghĩa đệ của chàng lúc nào cũng gầy gò, sắc mặt xanh xao, như thể một cơn gió cũng thổi bay được.
Chu Cẩn nghe Tôn Sách trêu đùa, biết là chàng đã đỡ bực tức, cô cũng hơi yên tâm hơn, cười và gật đầu rất thành thật.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt góc cạnh của Tôn Sách, Chu Cẩn đã không còn nhìn thấy chút non nớt nào nữa, hiện giờ đứng trước mặt cô đây, là vị tướng quân sắt thép trải qua bao cơn gió tanh mưa máu. Giống như một cây trường thương sắc nhọn, cho dù chỉ đứng yên một chỗ, cũng lộ ra bá khí địch lại muôn người.
Cô cũng vốn biết rằng, người cô chọn là không sai. Chu Cẩn cười tỏ vẻ tán thưởng.
Năm xưa làm thế nào mà cô nhắm tới chàng? Chu Cẩn chìm vào suy nghĩ, không, ban đầu người cô nhắm tới không phải là chàng, mà là cha của chàng... Còn ở Tôn Sách, cô có thể tìm thấy chút bóng dáng anh trai mình trong đó.
Cô biết anh trai mình đã chết, nhưng không thể ngăn nổi việc mình đi tìm hình bóng anh ở nơi người khác. Có lẽ nếu anh cô còn sống, anh cũng sẽ đi lên con đường bá vương đầy chông gai này, nhưng cô thì không thể. Cô không có đủ sức thu hút, không đủ dũng mãnh, không đủ... không đủ lạnh lùng.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là, cô vẫn cứ là một người con gái, dù cô đã mặc nam phục trong mười năm nay. Sau khi Tôn Kiên qua đời vẫn quyết định phò tá một Tôn Sách miệng còn hơi sữa, ban đầu chỉ là vì cưỡi lưng cọp không thể xuống, rồi quyết tâm một lòng, rồi vui vẻ giúp đỡ, rồi cuối cùng là tận tâm tận lực.
Tuy Tôn Sách còn ít tuổi, nhưng đã được người đời nhận xét là "anh khí tuấn kiệt, dũng mãnh hơn đời, kỳ tài khác lạ, chí lớn ở Hoa Hạ". Chỉ có cái tính nóng nảy bộp chộp là giống hệt cha, chỉ mong những góc cạnh ấy dần dần được mài bằng đi dưới bàn tay của tuế nguyệt, rồi sẽ lập nên nghiệp đế vương.
Mọi việc đều đang được tiến hành như cô dự liệu, nhưng có một thứ mà cô tính toán tỉ mỉ đến mấy cũng không tính ra. Đó là tâm tình của chính mình.
Tất cả lòng ngưỡng mộ tôn thờ của Chu Cẩn, cô cẩn thận giấu đi, rồi cất hẳn đi, cuối cùng là chôn chặt ở sâu thẳm trái tim. Bây giờ cô không phải là Chu Cẩn, mà là Chu Công Cẩn.
Người Tôn Sách cần, cũng không phải là đại tiểu thư họ Chu không thể lộ mặt, mà là một Chu Công Cẩn có thể ở bên cạnh chàng, phò tá chàng, bày mưu tính kế cho chàng. Thực ra như vậy cũng rất tốt.
Ước mong của cô bây giờ, không chỉ còn là mong sao giữ được nhà họ Chu nữa.
Dã tâm của cô đã lớn hơn trước, cô muốn chàng phải được ngồi lên ngôi báu, coi khinh thiên hạ, muốn được nhìn thấy trăm họ thoát khỏi kiếp nạn này.
Còn cô, sẽ luôn ở cạnh chàng.
Làm Chu Công Cẩn, mãi mãi không hối hận.
4
Năm 199 sau Công nguyên.
"Huynh... huynh nói sao?". Nắm đấm tay giấu trong tay áo của Chu Cẩn nắm chặt lại, không dám tin vào điều mình vừa nghe. Cho dù là quân địch tiến sát chân thành, cô cũng không kinh ngạc đến thế, nhưng nghe được những lời khó tin nhất, từ người cô coi trọng nhất, cô không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Tôn Sách ngạc nhiên nhìn Chu Cẩn, chàng không cảm thấy lời vừa rồi của mình có gì sai, cũng chỉ là giúp Kiều Quốc Lão đến làm mối thôi mà. ""Chẳng phải là hai người năm xưa quan hệ rất tốt sao? Ta còn cho rằng mấy năm nay đệ từ chối bao nhiêu đám, là để đợi Tiểu Kiều đủ lớn đấy!". Tôn Sách cười đến nhăn cả mặt: "Hồi xưa ta còn nghĩ Công Cẩn đệ có gì với tên tiểu đồng cơ! Hóa ra là một cô má phấn môi hồng!".
Móng tay của Chu Cẩn càng bấm chặt vào lòng bàn tay, cô biết bây giờ mình cần phải nói gì đó, nhưng không thể nói nổi câu nào.
Ba năm trước cô từ chối lời đề nghị của Viên Thuật, chỉ xin đi làm huyện trưởng huyện Cư Sào. Còn Tôn Sách chinh phạt khắp nơi, lập được địa bàn của mình, cô bèn giả vờ đi nhậm chức ở huyện Cư Sào, rồi thừa cơ trốn về Đông Ngô, gặp Tôn Sách. Tôn Sách tự mình ra đón tiếp, phong cho cô làm Kiến Uy trung lang tướng. Năm ngoái Viên Thuật lâm bệnh qua đời, Tôn Sách phong Chu Cẩn làm trung hộ quân, tạm lãnh chức thái thú Giang Hạ. Trong mấy năm nay, Chu Cẩn giúp Tôn Sách công phá Hoán Thành, cướp lấy quận Lô Giang, đế quốc của Tôn Sách đã bắt đầu hình thành.
Mấy năm qua, hai người cùng chung một lý tưởng, cùng tính kế thiên hạ, cùng uống rượu mua vui, cùng chinh chiến sa trường, như hình với bóng. Tôn Sách mãi chưa thành thân, cô cũng đi theo chàng với một tâm trạng kỳ lạ. Ban đầu cô luôn cảm thấy may mắn, vì cô biết yêu cầu của Tôn Sách rất cao, chàng không để mắt tới những cô tiểu thư khuê các chân yếu tay mềm, thậm chí còn khuyến khích em gái mình là Tôn Thượng Hương đi tập võ nghệ. Năm ngoái Tào Tháo cố ý muốn cùng Tôn Sách kết thông gia, kết quả là chàng đẩy cháu gái của Tào Tháo cho em trai Tôn Khuông. Lý do là vì không muốn có quan hệ quá sâu sắc với Tào Tháo, và cũng chưa từng coi trọng việc lấy hôn nhân đổi lợi ích.
Nhưng chàng càng như vậy, thì càng khiến cho những suy nghĩ phi thực tế của cô lên cao, không chỉ một lần cô tưởng tượng, nếu như có ngày thiên hạ thống nhất, cô trở lại làm thân nữ nhi, Tôn Sách sẽ đối diện với cô theo cách nào?
Lý tưởng vẫn chỉ là lý tưởng, hiện thực thì luôn luôn tàn nhẫn.
Cô thậm chí đã chuẩn bị cho ngày mà Tôn Sách đến thông báo mình muốn thành thân, nhưng cô hoàn toàn không ngờ được, chàng đến để mai mối cho cô.
Tôn Sách thấy Chu Cẩn đứng sững ra không biết đang nghĩ gì, bèn hết lời hết lẽ khuyên nhủ. Chàng nghĩ rằng nghĩa đệ của mình xấu hổ, nên mới vắt óc nghĩ lý do cho anh ta: "Kết thân gia với người có thân phận có địa vị ở quận Lô Giang như Kiều Quốc Lão, là rất có lợi cho việc phát triển quân Giang Đông. Cơ nghiệp của ta còn mỏng manh, tất phải dựa vào người ngoài, có mối quan hệ này rồi, sau mới dễ ăn nói".
Không muốn lấy hôn nhân của mình ra để đổi lấy lợi ích, mà lại đi lấy cô ra để đổi? Chu Cẩn cúi mặt, che giấu nỗi thất vọng và đau khổ trong mắt.
Sau đó, cô nghe thấy chính mình đang trả lời: "Được, đệ biết rồi".
Chẳng phải cô đã nói, phò tá chàng, cô sẽ không hối hận sao? Giờ sao đây? Cô bắt đầu hơi hối hận rồi...
Chu Cẩn ngồi trong phòng, lặng lẽ nhìn màu đỏ tràn ngập khắp nơi. Từ sau khi chấp nhận hôn sự với Tiểu Kiều, cô thường xuyên qua nhà họ Kiều, một là vì bây giờ là chồng người ta rồi, tất nhiên phải thể hiện thành ý, hai là để tránh Tôn Sách, không muốn nhìn thấy chàng.
Thành thân... Hai chữ này cách xa cô quá đỗi, cô vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội để thành thân, nhưng không thể ngờ rằng mình lại trở thành chồng của người khác...
Năng lực của cây lược Lưu Thanh, là biến cô thành nam giới thật, và cũng có thể cho cô trở lại thân phận nữ nhi... Cầm chặt chiếc lược Lưu Thanh trong tay, Chu Cẩn biết mình đang càng lúc càng băn khoăn, nhất là trong căn phòng bày đầy đồ trang điểm, bộ quần áo cô dâu treo trên giá, khiến cô vừa tức mắt vừa ước ao.
Cô... cô cũng muốn mặc nó một lần...
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, đã như một mầm cỏ chui lên khỏi mặt đất, dù Chu Cẩn kìm nén đến mức nào, cũng không thể nhổ bỏ nổi ngọn cỏ đó khỏi lòng mình.
Chỉ... chỉ mặc một lát thôi... chắc không sao chứ...
Tiểu Kiều đã ra ngoài đi hội đạp thanh với một tiểu thư nhà khác, bây giờ trong nhà này không có ai nữa, mà chỗ cô đang ở lại là một gian nhà chái, người hầu kẻ hạ nếu không báo trước cũng không đẩy cửa vào.
Chu Cẩn giống như bị trúng tà, không thoát ra được. Cô đứng dậy, ngón tay chạm vào bộ áo cô dâu, cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay khiến cô không kìm nén nổi.
Tháo bỏ chiếc khăn buộc tóc cho nam giới, lấy lược Lưu Thanh chải lên đầu, cẩn thận tỉ mỉ khoác lên mình bộ áo cưới với một sự tôn sùng thật sự, rồi cô nhìn thấy trong gương một gương mặt vừa quen lại vừa lạ lẫm.
Người đó để tóc xõa dài, mặc chiếc áo vạt chéo màu đỏ đậm, tay áo rộng, thân áo bó, vẽ nên đường cong hoàn mỹ trên người cô, Chu Cẩn đã mười năm nay không mặc áo nữ, không biết thân hình mình lại đẹp như vậy.
Chỉ có điều, gương mặt để mộc, không giống như một cô dâu.
Chu Cẩn ngồi xuống bàn trang điểm, mở ra những chiếc hộp son phấn tầng tầng lớp lớp.
Đắp phấn chì, thoa phấn trắng, bôi bột nga hoàng, vẽ mi đen, kẻ môi, vẽ má lúm... Chu Cẩn tỉ mỉ trang điểm cho mình, dù cô chưa từng trang điểm, nhưng vẫn nhớ mẹ cô mỗi sáng đều làm như thế, cô tỉ mỉ và thành kính như đã tập vô số lần.
Khi Chu Cẩn định thần trở lại, cô bị gương mặt trong chiếc gương đồng làm cho sững sờ.
Hóa ra, đây mới là Chu Cẩn.
Hóa ra, nếu cô sống một cuộc sống bình thường, thì Chu Cẩn sẽ chính là hình dáng trong gương đồng kia.
Chu Cẩn vẫn chưa thôi, cô tết lại mái tóc dài thành búi, động tác hơi ngượng tay, bên má vẫn lòa xòa vài sợi tóc, lại càng khiến cô trở nên yêu kiều, cuối cùng là cài chiếc trâm Khổng Tước đồi mồi nạm vàng, rồi quấn lên búi tóc một dải tua rua ngũ sắc.
"Sách "Nghi Lễ", chương "Sĩ Hôn Lễ" có nói rằng, "chủ nhân vào phòng, tự tay tháo dải tua rua cho vợ"... Tiểu Cẩn, sau này em lấy chồng, hãy nhớ buộc một dải tua rua ngũ sắc lên đầu nhé! Chỉ có chồng em mới được tháo dải ngũ sắc xuống thôi...". Năm ấy, khi phu tử lên lớp, huynh trưởng giở sách đến đoạn đó, quay đầu lại cười và nói đùa cô như thế.
Nhìn hai dải tua rua lúc lắc, Chu cẩn cứ ngẩn người một hồi lâu, cho đến khi có người đẩy cửa vào và khẽ thốt lên một tiếng "ý", cô mới hững hờ quay đầu lại, rồi giật mình thất sắc.
Tôn Sách? Sao chàng lại vào nhà họ Kiều lúc này? Chu Cẩn vội vàng tránh vào sau chiếc bình phong, tim đập thình thịch, không biết phải làm sao.
Phía ngoài bình phong vọng tới tiếng xin lỗi vội vã và tiếng đóng cửa, Chu Cẩn nhất thời không rõ anh ta có nhận ra cô hay không, nhưng khi bước ra ngoài bình phong, cô nhìn thấy mình trong chiếc gương đồng, thì cũng cười khổ sở.
Gương mặt này tới cô còn chẳng nhận ra, huống gì là người khác?
Nhưng mà... Chu Cẩn nhìn dải tua rua ngũ sắc rơi xuống trong lúc cô vội vã trốn, khe khẽ thở dài một tiếng, lại tháo búi tóc và tẩy trang.
Nằm mơ một lần là đủ rồi.
Dù giấc mơ đẹp đến đâu, cũng phải có lúc tỉnh lại.
Tôn Sách cúi đầu, vẻ mặt rất bối rối, rời khỏi nhà họ Kiều. Mấy ngày nay chàng không gặp Công Cẩn, nghĩ là anh ta sắp thành thân, nên coi như cho nghỉ. Nhưng hôm nay đúng lúc có việc quân khẩn cấp cần tìm anh ta hỏi ý kiến, bèn đến thẳng nhà họ Kiều để tìm.
Có điều không ngờ lại gặp phải người đẹp.
Không ngờ... cô bé con ngày xưa, đã trở nên đẹp đến vậy... Tôn Sách thầm ngưỡng mộ diễm phúc của nghĩa đệ, nhưng lại không ngờ mình vừa đi ra đã gặp ngay Tiểu Kiều đang đi vào. Nàng mặc một chiếc váy màu xanh lam, trên đầu búi tóc Bách Hợp, mái tóc dài được tết thành mấy cụm trên đỉnh đầu, chải đều hai phía trước sau, mái tóc đen như những cánh hoa bách hợp đang nở, đẹp rực rỡ, khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Tôn Sách vừa nhìn là nhận ra ngay cô bé năm xưa, nhưng nếu đây là Tiểu Kiều, thì người mà chàng vô tình chạm mặt ban nãy là ai?
Tiểu Kiều không ngờ lại gặp Tôn Sách, vừa nghe Tôn Sách hỏi, nàng cũng lấy làm lạ, nhưng rồi lập tức cười yêu kiều: "Người tướng quân gặp chắc là chị của nô gia rồi, ngứa ngáy nên mặc áo cưới của nô gia thôi".
Tôn Sách giật mình, ban nãy chàng chẳng nghĩ gì, bởi vì chàng nghĩ mình gặp Tiểu Kiều, tất nhiên là không có ý đồ gì với vợ của huynh đệ mình.
Nhưng bây giờ... nhớ lại gương mặt kiều diễm vừa thoáng gặp, Tôn Sách cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó rồi, có một sự thân quen đến kỳ lạ.
Nhưng lại nghĩ tiếp, nếu người đó là chị ruột của Tiểu Kiều, thì chắc chắn là giống Tiểu Kiều, nên có cảm giác đó cũng không có gì lạ.
Chỉ có điều, vẫn cứ thấy hình như không phải...
Tiểu Kiều nghiêng đầu, nhìn thần sắc kỳ lạ trên mặt Tôn Sách, trong đầu bỗng nảy ra một ý, cô nở nụ cười tươi nói: "Tướng quân, chị của nô gia đến giờ này vẫn chưa thành thân đâu".
Tôn Sách hiểu ngầm ý của Tiểu Kiều, nhớ lại gương mặt khiến chàng không thể quên ấy, bỗng nhiên tim chàng đập mạnh.
"Phu quân, đêm khuya rồi, đi nghỉ sớm thôi". Tiểu Kiều bưng một bát canh, nhẹ nhàng bước vào.
Chu Cẩn bóp hai bên Thái Dương đang hơi đau nhức, bỏ tập báo cáo của quân đội trên tay xuống.
Tiểu Kiều biết phu quân mình mấy ngày nay đang buồn phiền điều gì, nàng cũng rất bực tức trong bụng: "Anh rể mình làm sao vậy? Diệt xong Lưu Huân thuộc hạ cũ của Viên Thiệu, đoạt được Hoán Thành rồi chẳng thèm về. Lập tức đi đánh thái thú Giang Hạ Hoàng Tổ chỗ Lưu Biểu, việc này thôi cũng chấp nhận được, biết là anh ta báo thù cho cha. Nhưng mà anh ta lại còn chạy đi đánh cả Dự Chương, chiêu hàng thái thú Dự Chương rồi, sao vẫn còn chưa về? Lại mặc kệ một mình phu quân giải quyết đám lộn xộn này ở quân Giang Đông à?".
"Có phải đám lộn xộn gì đâu". Chu Cẩn cười nhăn nhó. Cô biết gần đây những việc làm của Tôn Sách rất bất thường, nhưng cô cũng không tìm ra nguyên nhân, hình như... hình như bắt đầu từ khi Tôn Sách thành thân với Đại Kiều...
Trong lòng Chu Cẩn vẫn đầy đắng chát, cho dù sự việc đã qua từ lâu, nhưng mỗi khi cô nhớ lại, vẫn không khỏi cảm thấy buồn bực. Sau khi Tôn Sách vô tình bắt gặp cô trong hình dạng con gái ở nhà họ Kiều, liền vội vã đặt lời kết hôn với Đại Kiều. Sau khi kết hôn được vài ngày thì đã đem quân xuất chinh, đến nay vẫn chưa về.
Chẳng lẽ chàng đã phát hiện ra điều gì? Chu Cẩn nhớ lại thần sắc khi Tôn Sách nhìn cô trầm ngâm nghĩ ngợi ngay trước lúc đi, bất chợt cảm thấy nóng ruột.
Không nghĩ ngợi nữa, lần sau gặp mặt, cứ nói thẳng ra là xong. Chu Cẩn ngầm hạ quyết tâm.
Tuy Tiểu Kiều thấy phu quân nhà mình đã không còn thân mật với nàng như hồi xưa, nhưng nàng cũng không thấy làm sao cả, nàng không còn là đứa trẻ bỏ nhà đi chỉ vì một lần cãi lời với cha, tính khí tiểu thư cũng dần dần bớt đi nhiều. Thời đại này, chuyện "cử án tề mi", vợ chồng kính trọng nhau như khách là một thứ đạo đức truyền thống, hơn nữa phu quân nàng cũng chưa từng ngó ngàng đến những cô gái khác, nếu thực sự muốn bới lông tìm vết, thì chỉ là phu quân nàng quá tốt với Tôn Sách.
(Vợ mang đồ lên cho chồng thì phải đưa chiếc mâm cao lên ngang lông mày, thể hiện sự kính trọng)
Tốt đến mức nàng cũng có chút đố kỵ.
"Tiểu Kiều, nàng năng qua chỗ chị nàng một chút đi". Chu Cẩn ho khẽ lên một tiếng, khiến Tiểu Kiều định thần trở lại.
"Cũng được". Tiểu Kiều biết chị gái mình mấy hôm nay ủ rũ buồn bã, nên cũng không nói gì thêm. Chỉ có điều nàng không muốn cứ thế mà đi, nàng vẫn cảm thấy phu quân thì ở bên cạnh mình, nhưng trái tim chàng thì ở chỗ khác.
Chu Cẩn không để ý tới vẻ mặt kỳ lạ của Tiểu Kiều, vẫn chau mày nhìn xuống tập báo cáo quân tình trên bàn, trong lòng lo lắng. Thái thú Trần Đăng chiêu dụ dư đảng của Nghiêm Bạch Hổ, định làm loạn ở quận Ngô, Tôn Sách lại đem quân đi đánh. Dù rằng chỉ cần Tôn Sách đi thì chuyện dẹp loạn sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng trong lòng Chu Cẩn vẫn không hết lo lắng, hàng lông mày vẫn cau lại.
"Phu quân, chàng sao thế? sắc mặt chàng không được tốt!". Tiểu Kiều đưa tay đỡ lấy Chu Cẩn, Chu Cẩn co tay lại theo phản xạ, tay áo quệt qua mặt bàn, khiến lược Lưu Thanh bị kéo theo luôn.
Chỉ nghe thấy một tiếng khô giòn, chiếc lược rơi xuống đất.
Hai người cùng sững lại, đờ người nhìn chiếc lược Lưu Thanh đã bị rơi gãy mất một răng, trong lòng thoáng qua một nỗi u ám.
Lược gãy răng là điềm rất rất xấu.
Ngoài bình phong, một thị vệ thân cận đẩy cửa vào, hô lên gấp gáp: "Tướng quân! Không hay rồi! Chúa công bị bắn ở Đơn Đồ rồi!".
Chu Cẩn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, Tiểu Kiều đang la hét gì đó cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Chu Cẩn lặng lẽ ngồi trong linh đường, trước mặt là một màu trắng đến nhức mắt. Cô không biết mình đã ở đây bao lâu, chỉ biết những người xung quanh đã đến rồi lại đi, tiếng khóc cất lên rồi lại ngừng, nhưng linh hồn của cô hình như không ở đây nữa.
Hôm nhận được tin, cô phi ngựa mấy trăm dặm trong đêm, chạy tới Đơn Đồ để gặp mặt chàng lần cuối.
Chàng đã mê man vì trọng thương, phải mất một lúc lâu rồi mới nhận ra cô, chàng chỉ nắm tay cô, khó khăn lắm mới cất lên được một từ.
"Cờ Hiêu".
Cô hiểu ý chàng, cũng như bao năm nay cô vẫn hiểu. Chàng gửi thác cho cô, nếu quân cờ Hiêu chết, thì quân Tán có thể trở thành quân Hiêu.
Chàng muốn để cô kế thừa quân đoàn Giang Đông của chàng, nhưng cô không thể. Nếu thực sự cô muốn vậy, năm xưa có đến lượt chàng lãnh quân hay không? Vậy thì cờ Hiêu? Còn ai có thể thành quân Hiêu được đây? Cô có chắc mình còn có thể phò tá người đó như phò tá Tôn Sách không?
"Công Cẩn...". Bên cạnh vang lên một giọng nói thanh niên, Chu cẩn giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt trẻ trung, lờ mờ như nhập làm một với gương mặt Tôn Sách mười năm trước.
"Công Cẩn, huynh nên nghỉ một chút đi, huynh không thể gục ngã được". Nét mặt Tôn Quyền đầy lo lắng, chàng từ lâu vẫn biết giao tình giữa Công cẩn và anh trai chàng rất thân thiết, nhưng không ngờ anh ta lại đau lòng đến mức này. Người cô tiều tụy võ vàng gần như một hồn ma, tới một cơn gió cũng có thể thổi bay.
"Công Cẩn... đại ca dặn dò ta trước lúc ra đi, việc trong không quyết được thì hỏi Trương Chiêu, việc ngoài không quyết được thì hỏi Công Cẩn..."
Chu Cẩn giật mình, đôi mắt từ nãy chỉ nhìn xa xa bỗng sắc lại, lập tức cô chống tay đứng dậy. Chỉ có điều không rõ đã quỳ ở đây bao lâu rồi, lúc đứng dậy đôi chân không còn nghe lời cô nữa, may có Tôn Quyền ở một bên, mới không ngã xuống.
"Công Cẩn... huynh... hãy nén đau thương...". Cuối cùng Tôn Quyền cũng phải cất lời, người này toát ra sự đau thương cực độ, nặng nề đến mức người khác nhìn vào cũng đủ thấy sợ.
"Yên tâm". Chu cẩn cuối cùng cũng đứng được lên, đứng thẳng người. "Việc dẫn dắt người ở Giang Đông, quyết trận thắng thua với kẻ địch, tranh bá với anh hùng thiên hạ, thì ngài không bằng Bá Phù. Nhưng việc dùng ngườỉ hiền tài, khiến quan tướng trên dưới đều dốc lòng giữ cho Giang Đông hình an, thì Bá Phù không bằng ngài".
"Công Cẩn...". Tôn Quyền nghe xong, nhất thời không hiểu là cảm giác gì.
"Vùng Trung Nguyên gặp loạn, chúng ta dựa vào quân lực Ngô Việt, địa thế Tam Giang, đủ để chắp tay đứng nhìn thành bại rồi". Chu cẩn chậm rãi nói, từng câu từng chữ, dùng giọng khàn khàn vì mệt mỏi của mình để cất lên: "Yên tâm, tôi sẽ phò tá ngài".
Một lời, là lời hứa trọn đời.
"Ta là Chu Du, tự Công cẩn, đại đô đốc Đông Ngô".
Trên đời này, không còn Chu Cẩn nữa, chỉ còn Chu Du.
5
Hai ngàn năm sau.
Lúc sắp xếp lại đồ cổ, gã chủ tiệm phát hiện ra cây lược Lưu Thanh gãy mất một răng đặt trong chiếc hòm ở góc nhà, liền chìm vào hồi ức miên man.
Phải, chiếc lược này, năm xưa gã tặng cho một bé gái. Một cô bé muốn sống thay cho anh trai mình.
Gã chủ tiệm lấy tay chà lên những đường vân trên lược Lưu Thanh, năm đó gã còn rất nhiệt tình, trong thời Tam Quốc, đi tìm kiếp sau của Phù Tô, dẫn theo bên người để dạy dỗ dìu dắt, tới cả Chu Cẩn hoàn toàn chẳng chút liên quan, gã cũng có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng, đưa cho cô chiếc lược Lưu Thanh.
Nhưng tấm lòng ấy, cũng đã nhạt nhòa dần theo năm tháng. Gã không thể tiếp tục chịu đựng việc những đứa trẻ mình tự tay nuôi nấng lần lượt phải chết ngay trước mắt mình. Vì thế về sau, gã chấp nhận chỉ đứng nhìn từ xa, biết kiếp sau của Phù Tô sống khỏe mạnh là được, cố gắng không gặp mặt.
Không gặp, thì không quen.
Không quen, thì không biết.
Không biết, thì không nhớ...
Chỗ răng lược gãy rất trơn nhẵn, như một nỗi niềm bị cắt đứt.
Gã chủ tiệm cảm thấy Chu Cẩn rất giống, nhưng lại rất khác mình.
Họ đều có tâm nguyện muốn giúp một người hoàn thành bá nghiệp, nhưng cuối cùng Chu Cẩn thì cúc cung tận tụy để hoàn thành di nguyện của Tôn Sách. Còn gã ích kỉ hơn đôi chút, muốn tìm lại người đó thôi.
Phải rồi, sau đó vì gã không yên tâm nên đến gặp cô lần nữa, rồi người đó trả lại cây lược cho gã, nói là năm xưa cô không nên giữ cây lược lại, ngay từ đầu đã phải quyết tâm làm đàn ông...
"Ơ? Chủ tiệm này, cây lược đẹp thế! Tiếc là gãy mất một răng rồi!". Bác sĩ giúp gã thu dọn nhà kho phát hiện ra gã đang thẫn thờ, bèn sán lại gần: "Cây lược này làm bằng gì? Hình điêu khắc bên trên đúng là tỉ mẩn tinh tế đấy!". Bác sĩ ở A Xá đã lâu, con mắt cũng tinh đời hơn, chỉ nhìn thấy chiếc lược sáng bóng là biết nó thường xuyên được cầm trên tay. Hơn nữa nó lại trơn nhẵn sáng bóng, sắc nhuần như ngọc, màu khá giống hổ phách, nhìn là biết đồ cổ có niên đại khá xa.
"... Đây là lược Lưu Thanh, làm bằng trúc. Lấy trúc Âm Sơn trồng mấy trăm năm thời thượng cổ, giữ lại lớp cột xanh ngoài cùng của thân trúc để điêu khắc thành hình, nên gọi là Lưu Thanh Trúc Khắc". Gã chủ tiệm bình thản nói, rồi tiện tay đặt lược Lưu Thanh vào chiếc hộp gấm: "Nhưng đã gãy mất một chiếc răng, nên không dùng được nữa".
(Chú: Chương này hoàn toàn hư cấu, không có chứng cứ lịch sử, chỉ mang tính chất giải trí).