Tống Việt tỉnh dậy sau cơn mê man, cảm thấy phía gáy đau nhức dữ dội, mất một lúc sau mới định thần trở lại.
Chuyện gì vậy? Ban nãy anh bị xe tông phải không nhỉ? Chẳng lẽ là được đưa đến bệnh viện rồi? Tống Việt nhìn khoảng trắng xóa trước mặt mình, tay đỡ lấy gáy, cố gắng ngồi dậy.
Anh vẫn nhớ mình đến phỏng vấn ứng tuyển ở văn phòng luật sư Tần Thị, trên đường về có một chiếc xe con vượt đèn đỏ lao tới, anh không tránh kịp, âm thanh cuối cùng nghe thấy trong đầu là tiếng phanh xe chói tai và tiếng kêu la của những người xung quanh.
Thử cảm nhận những chỗ khác trên cơ thể, Tống Việt nhận ra mình vẫn còn may mắn, chỉ trừ chỗ đau sau gáy, những chỗ khác đều không có gì bất thường. Xem chừng chỉ là bị ngã thôi, trong cái rủi vẫn còn cái may.
"Tỉnh rồi à? Có chỗ nào thấy khó chịu không?"
Một tiếng nói trầm trầm cất lên bên giường bệnh, làm Tống Việt giật mình. Theo phản xạ anh quay đầu nhìn, nhưng vì quay đầu hơi nhanh quá, anh lại chóng mặt, mắt hoa lên, một lúc sau mới nhìn rõ người kia.
Nhưng khi anh nhìn rõ được người kia là ai, thì lại giật bắn mình, đôi môi run rẩy, hai tiếng "sếp Tần" như biến mất khi vừa thoát khỏi miệng. Khi anh cất tiếng mới phát hiện ra cổ họng mình như bị mài bằng giấy ráp, khản đặc không thể nói nổi.
Tống Việt lúc này mới nhận ra mình đang ở một phòng bệnh đơn, một phòng xa hoa chắc phải đến một nghìn tệ một ngày trở lên. Một người bình dân từ nhỏ như anh đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng xa hoa này, nghĩ bụng chẳng lẽ tay tài xế xe con đâm phải anh là người rất giàu có? Nhưng đó không phải vấn đề. Vấn đề là tại sao người đang bên giường bệnh của anh lại là Tần Mặc, tổng giám đốc văn phòng luật sư Tần Thị?
Tần Mặc là nhân vật hàng đầu được công nhận trong ngành, chưa đến ba mươi tuổi đã có văn phòng luật sư riêng, có quan hệ với rất nhiều ngành nghề khác, trong ngành này anh ta rất nổi tiếng. Tần Thị không giống như những văn phòng luật sư có số má khác, họ thích tuyển người mới, nên Tống Việt vừa nhận được chứng chỉ luật sư, liền đến đó phỏng vấn xin việc, nhưng anh không thể ngờ nổi sau khi bị xe đâm mở mắt ra là thấy Tần Mặc. Theo lý mà nói anh vẫn chưa phải là nhân viên của Tần Mặc mà? Hơn nữa hình như ngã tư nơi xảy ra tai nạn cũng cách văn phòng Tần Thị rất xa...
Mọi sự hoang mang nghi ngờ trong lòng Tống Việt đều thể hiện hết ra trên mặt, Tần Mặc đều thấy hết. Anh hơi nhíu mày, đưa tay ấn nút gọi trên đầu giường, trong lúc đợi bác sĩ đến anh tranh thủ hỏi: "Ai đánh cậu, có nhìn rõ mặt người đó không?"
Đánh? Tống Việt càng thấy khó hiểu, lần này thì anh tìm lại được giọng nói của mình, cất tiếng một cách khó khăn: "Không phải tôi bị tai nạn giao thông sao?"
Sau khi anh nói, Tần Mặc sững người, đến lúc bác sĩ y tá xông vào đẩy anh ra một bên anh vẫn không có phản ứng gì nhìn chằm chằm vào Tống Việt, như thể nhìn thấy một con quái vật.
Tống Việt tỏ ra rất áp lực với ánh mắt đó, nhưng anh vẫn quay lại trả lời câu hỏi của bác sĩ. Một lúc sau, trong phòng bệnh còn xuất hiện hai người mặc quân phục cảnh sát, Tống Việt cố nén cơn đau đầu, nhìn Tần Mặc trao đổi với hai viên cảnh sát, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của họ, khiến Tống Việt cảm thấy đây không phải một vụ tai nạn bình thường.
Cô y tá treo một bình truyền dịch cho Tống Việt, bác sĩ cũng làm vài cuộc kiểm tra, đến khi anh quay lại phòng bệnh, thì hai viên cảnh sát đã đi, Tần Mặc đang ngồi trong phòng bệnh đợi, vẻ mặt rất nghiêm trọng, câu hỏi đầu tiên sau khi ngẩng đầu lên nhìn anh lại là: "Rốt cục anh là ai?"
"Tống Việt". Tống Việt không đến nỗi quên cả tên của mình, trả lời không chút do dự. Anh nhớ lại đoạn đối thoại của hai người khi trước, bỗng cười phá lên: "Sếp Tần, không phải anh nghĩ tôi bị người khác nhập vào sau khi xảy ra tai nạn đấy chứ?"
"Cậu quen tôi?" Tần Mặc ngạc nhiên nhướn mày lên.
Tống Việt cảm thấy có chút bối rối, hôm nay anh được Tần Mặc phỏng vấn xong, chẳng nhẽ Tần đại thiếu gia lại hay quên đến thế, mới đấy mà đã quên ngay sao? Nhưng đối diện với ánh mắt như quét X quang của Tần Mặc, Tống Việt vẫn thành thực ữả lời: "Hôm nay tôi vừa tới văn phòng luật sư Tần Thị để phỏng vấn xin việc, tất nhiên là biết anh".
"Phỏng vấn?" Tần Mặc nghe xong đờ người, nhìn Tống Việt như đang nghĩ một câu hỏi rất khó, một lúc sau mới nhăn nhó cười nói: "Cậu cho rằng năm nay là năm bao nhiêu?"
"Không phải năm 2008 à?" Tống Việt cảm thấy câu hỏi của anh ta thật bó tay, anh cũng rất không quen với việc anh ta nói chuyện với mình theo thái độ của hai người bạn. Anh vẫn nhớ rất rõ trong cuộc phỏng vấn mấy tiếng trước, vẻ mặt Tần Mặc nghiêm túc đến cứng đờ.
Tần Mặc không nói gì, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm mấy cái trên màn hình, rồi đặt trước mặt anh. Tống Việt thầm nhủ quả đúng là người có tiền, điện thoại nhìn xịn thật! Lại còn là màn hình cảm ứng? Anh vẫn cứ nghĩ chiếc Nokia N85 mình mua mấy hôm trước là loại xịn nhất rồi chứ!
Nhưng câu lẩm bẩm đó vừa cất lên được một nửa thì đã ngưng luôn, Tống Việt trố mắt nhìn ngày tháng hiện trên màn hình điện thoại, năm 2012? Điên rồi!
2
Tống Việt há hốc mồm, Tần Mặc cũng không biết nói gì. Bác sĩ mau chóng được gọi đến, lại tiến hành một loại kiểm tra rắc rối cho Tống Việt, sau đó kết luận anh bị chứng mất trí nhớ chọn lọc. Kiểu mất trí nhớ này là do não bộ chấn thương, dẫn đến việc người bệnh không thể nhớ ra sự việc trong một khoảng thời gian nhất định, tức là chỉ nhớ chuyện cũ chứ không nhớ chuyện hiện tại. Rất rõ ràng, hiện tại Tống Việt bị mất ký ức của khoảng thời gian bốn năm.
Nhưng với Tống Việt mà nói, dường như anh chỉ ngủ một giấc, mở mắt tỉnh dậy, đã trôi qua bốn năm.
Olympic Bắc Kinh anh không được xem, World cup Nam Phi anh cũng chỉ được nghe Tây Ban Nha đoạt cúp, còn hình như đến cuối năm nay thì tận thế... Điều đó không quan trọng lắm, Tống Việt cúi xuống dùng thử chiếc Iphone 4S trong tay mình một cách hơi ngượng ngập, mới biết là chiếc Iphone màn hình cảm ứng tân tiến này là của chính mình. Trong danh bạ có quá nửa số người là anh không biết, trong lòng Tống Việt dâng lên một sự hoang mang. Cứ như có ai đó chưa được sự cho phép của anh đã sử dụng cơ thể anh trong bốn năm.
"Bác sĩ nói anh có thể ra viện được rồi, não bộ không có cục máu đông hay vết chấn thương nào, bác sĩ kiến nghị anh tốt nhất là trở về môi trường quen thuộc, sẽ có lợi cho việc khôi phục trí nhớ". Tần Mặc vừa dặn dò Tống Việt, vừa lấy điện thoại ra dặn trợ lý giúp Tống Việt làm thủ tục xuất viện.
Môi trường quen thuộc? Bố mẹ thì đều ở quê, trên thành phố này anh chỉ có một căn nhà thuê chung với bạn, nhưng anh cảm thấy bản thân mình sau bốn năm mà vẫn còn thuê chung nhà thì có vẻ không phải. Bởi vì anh thấy chiếc áo veston Tần Mặc đưa cho anh là hàng hiệu nổi tiếng, bán ở nơi nổi bật nhất trong plaza. Chiếc veston này bằng giá tiền mấy tháng thuê chung căn nhà kia rồi.
Cúi đầu xác nhận quần mình đang mặc và áo khoác đúng là một bộ xong, Tống Việt mới run run mặc lên người, có một cảm giác không chân thực.
Tỉnh được một thời gian rồi, phía sau gáy được tiêm thuốc giảm đau cũng đỡ đau rồi. Tống Việt ra khỏi bệnh viện cùng Tần Mặc, khi đi qua cửa lớn, anh còn bất chợt nhìn bóng mình phản xạ trên tấm kính.
Đúng là mặt của anh rồi, bốn năm không quá dài, anh hiện giờ cũng không khác nhiều so với khi vừa tốt nghiệp đại học bốn năm trước. Nhưng kiểu tóc và quần áo thì đều gây cho người khác cảm giác trưởng thành nhờ tôi luyện trong xã hội. Tống Việt cảm thấy anh hiện tại nếu nét mặt cương nghị nghiêm túc thêm chút nữa, thì rất giống Tần Mặc...
Ngồi trong xe BMW của Tần Mặc, Tống Việt không nhịn được phải nhìn ngó xung quanh, kết quả là anh bị một câu nói của Tần Mặc làm cho suýt ngất: "Đừng nhìn nữa, đây là xe của cậu". Tần Mặc thoáng thấy vẻ mặt cứng đờ của Tống Việt, hiểu nhầm ý, liền kiến nghị: "Hay là cậu lái đi?"
Tống Việt lắc đầu, anh nhớ là mình chưa có bằng lái. Tất nhiên, ký ức của anh không được đầy đủ, vậy có nghĩa là trong bốn năm qua, anh không chỉ đã thi lấy bằng mà còn mua BMW?
Trời đất ơi! Anh biết là luật sư kiếm tiền rất nhiều, nhưng có luật sư nào trong lúc mới đi làm mà không phải làm trợ lý bị vắt sức đâu? Anh đã làm gì vậy?
Ngồi nhấp nhổm ở ghế lái phụ, Tống Việt nhìn thành phố ngoài cửa kính xe, phát hiện ra sau bốn năm, thành phố này cũng trở nên xa lạ, rất nhiều nhà cao ốc anh chưa từng thấy đã thay thế cho những căn nhà cũ, xe cộ đông đúc chật chội, một loáng sau họ đã kẹt giữa đường.
Có vẻ Tần Mặc rất quen với cảnh tắc đường này, bình tĩnh nhích từng chút một theo dòng xe cộ phía trước. Tống Việt chợt nhớ ra câu mà Tần Mặc nói lúc anh tỉnh dậy, sờ lên chỗ gáy vẫn đau ê ẩm, nghi hoặc hỏi: "Vết thương của tôi... là bị người khác đánh?"
"Phải, lúc đó cậu đang gọi điện cho tôi để nói về vụ án vừa tiếp nhận". Bàn tay cầm vô lăng của Tần Mặc hơi nắm chặt lại một chút, cố gắng nén lửa giận trong lòng.
Tống Việt im lặng, anh biết luật sư rất dễ đắc tội với người khác, nhưng việc xảy ra với chính mình, thì không thể dễ dàng cười trừ mà bỏ qua được. Anh cười một cách miễn cưỡng nói: "Có lẽ đối phương chỉ muốn cảnh cáo tôi, nếu không thì đã không chọn lúc tôi gọi điện để ra tay".
Đôi tay nắm chặt của Tần Mặc lại thả lỏng ra, rất hài lòng vì tuy Tống Việt mất ký ức của bốn năm, nhưng đầu óc bình tĩnh tỉnh táo thì không mất đi: "Cậu về nhà nghỉ mấy hôm đi, đợi khỏe lại thì đi làm tiếp".
"Không cần, ngày mai tôi đi làm, cứ thế này tôi cũng không nghỉ được". Tống Việt cảm thấy để anh ở nhà không cho làm gì thì anh điên mất, "Hơn nữa không phải bác sĩ bảo là tôi phải đến nơi môi trường quen thuộc mới khôi phục trí nhớ sao? Tôi nghĩ là trong bốn năm qua, thời gian tôi ở văn phòng luật sư nhiều hơn ở nhà nhiều".
Câu nói này tất cả các sếp đều thích nghe, cho dù Tần Mặc hiện giờ tâm trạng không được tốt lắm, nhưng cũng phải mỉm cười. Lúc này dòng xe cộ đang bắt đầu chậm chạp tiến lên,
Tần Mặc nhìn thấy có chỗ trống, đánh tay lái gọn ghẽ rẽ vào một khu nhà ở cao cấp: "Thôi được, tám giờ sáng mai tôi qua đón cậu".
Lúc này Tống Việt mới biết anh và Tần Mặc cùng ở một khu, anh biết luật sư cao cấp trong văn phòng luật Tần Thi được đãi ngộ rất tốt, còn được giải quyết vấn đề nhà cửa nữa, anh chỉ không ngờ bản thân mình lại làm ăn tốt đến mức này.
Nhìn Tần Mặc khóa xe, đưa chìa khóa cho mình rồi lên thang máy, Tống Việt cũng ngoan ngoãn đi theo sau, không nói tiếng nào, đi đến tận cửa nhà của Tần Mặc, Tần Mặc nhìn thấy Tống Việt định vào nhà mình, mới bất lực chỉ sang cửa đối diện nói: "Cậu đúng là không nhớ gì rồi, cậu ở gian đối diện".
"Ồ...". Tống Việt tìm được chìa khóa ở trong túi áo, quay lại thử, quả nhiên là mở được.
Tần Mặc nheo mắt nhìn Tống Việt đi vào, kiên nhẫn đợi một lát, sau khi thấy không có gì bất thường mới đóng cửa phòng.
Anh cảm thấy Tống Việt sau khi mất trí nhớ, tính cách hoàn toàn khác trước...
Tối nay Tống Việt ngạc nhiên tột độ về việc mình có một nơi ở không nhỏ chút nào ở cái thành phố tấc đất tấc vàng này, anh mở chiếc máy tính vừa tân tiến vừa xa lạ và cảm thấy vô cùng may mắn vì mật khẩu vẫn như xưa, Tống Việt mất cả tối để lục lọi xem bốn năm qua đã xảy ra những chuyện gì, tiếc là phòng của anh hình như đã thuê nhân viên dọn theo giờ, dọn dẹp sạch không còn hạt bụi, chẳng còn mấy thứ khiến anh nhớ lại được gì cả.
Lịch sử Chat của QQ và MSN sạch tinh, xem ra mọi khi anh dùng máy tính ở cơ quan là chính. Tin nhắn trong điện thoại cơ bản cũng chỉ là tin quảng cáo và tin nhắn rác, nghĩ lại thì có lẽ là do gọi điện là chính.
Tối đó, Tống Việt lên mạng tìm hiểu hết những chuyện lớn xảy ra trong ngoài nước vào bốn năm qua. Qua nửa đêm, khi cơn buồn ngủ ập đến, thuốc giảm đau trong người cũng đã hết tác dụng, Tống Việt uống mấy viên thuốc giảm đau do bác sĩ kê cho cũng không thấy có tác dụng, anh bị cơn đau hành hạ, nửa tỉnh nửa mê, trời vừa sáng đã mò dậy luôn.
Ăn tạm vài lát bánh mì, Tống Việt mở tủ quần áo ra, rồi lại lập tức bị cả một tủ đồ làm cho choáng váng. Bây giờ anh rất muốn ra ngân hàng kiểm tra tài khoản của mình, liệu có bị âm chưa?
Nhưng anh cũng biết, những thứ hoa lệ bề ngoài là không thể tránh khỏi, làm việc ở một nơi cao cấp như văn phòng luật sư Tần Thị, mỗi ngày không được mặc quần áo lặp lại hôm trước là văn hóa của công ty. Chọn bừa một bộ suit màu xám bạc không nổi bật, đứng trước gương thắt chiếc cà vạt kẻ, Tống Việt nhận ra rằng quần áo đẹp đến đâu cũng không che nổi vẻ tiều tụy của anh. Còn ai xui xẻo được như anh, vừa nhắm mắt rồi mở mắt đã đánh mất luôn bốn năm tuổi trẻ.
Đứng trước gương tự cười giễu mình, đúng tám giờ Tống Việt mở cửa, bắt gặp luôn Tần Mặc đi từ căn nhà đối diện ra.
"Chào, hôm nay đi xe tôi". Tần Mặc gật đầu với anh, rồi đi trước về phía thang máy.
Tống Việt đi cùng anh xuống bãi đỗ xe, nhìn thấy hai người khác cũng đang đợi thì mới biết, thì ra sếp Tần tương đối gần gũi, không phải anh được đãi ngộ đặc biệt gì mà được đi làm cùng, có vẻ như cùng ghép xe đi chung với nhân viên là truyền thống của Tần Thị.
Nhưng Tống Việt phát hiện ra, hai người đi cùng xe với họ là những người góp cổ phần ở Tần Thị, hơn nữa có vẻ rất thân quen với anh, vừa gặp mặt đã quan tâm hỏi han vết thương hôm qua ra sao. Tống Việt còn chưa biết phải trả lời ra sao, may mà Tần Mặc đã nhanh chóng chuyển chủ đề, có vẻ như không muốn người khác biết hiện trạng của anh.
Mấy người mau chóng bàn sang chuyện vụ án họ đang làm, Tống Việt lặng lẽ nghe, biết rằng Tần Mặc cố tình gợi chuyện đó, bởi vì nghe nói vụ này cũng đã qua tay anh. Chỉ có điều một vụ án dân sự về chuyện chia tài sản sau ly hôn rất bình thường, tuy con số có vẻ lớn, nhưng cũng không thể đẩy anh đến bước bị người khác hành hung để cảnh cáo được.
Rất nhanh chóng Tống Việt đã phát hiện ra vì sao Tần Mặc lại ghép xe đi buổi sáng, bởi vì giao thông thành phố thực sự quá khó khăn, rõ ràng chỉ cách văn phòng cổ mười phút đi xe, vậy mà bị tắc gần một tiếng trên đường. Nhưng trong một tiếng đồng hồ đó, mấy người bọn họ cũng không rảnh rỗi, đã lấy máy tính ra giải quyết vài vụ, viết được mấy lá thư tố cáo gửi đi.
Tống Việt cả đêm không ngủ, nhìn bên ngoài cũng biết hình của anh rất tệ, nên anh có giữ im lặng thì cũng không ai thấy có gì ngạc nhiên. Trong dòng xe cộ chậm chạp di chuyển, bốn người tính giờ để chín giờ có mặt tại tòa nhà của văn phòng luật sư Tần Thị. Văn phòng luật sư Tần Thi nằm ở tầng mười sáu đến tầng mười tám của tòa nhà, Tống Việt không biết nơi làm việc của mình ở đâu, may mà Tần Mặc nói đi cùng với anh, Tống Việt bèn tự nhiên đi lên tầng mười tám, rồi giật mình nhận ra tên mình đặt trước cửa một văn phòng.
Tống Việt chỉ chỉ, không tin vào mắt mình, Tần Mặc chậm rãi gật đầu. Tống Việt lại càng thấy sợ, anh còn hẳn một văn phòng riêng ở Tần Thị ư?
Thôi được, liên hệ với việc mình có căn nhà sang trọng và xe BMW, thì việc có một văn phòng làm việc riêng cũng không có gì lạ. Tống Việt lơ ngơ đẩy cửa phòng, bên trong gọn gàng sạch sẽ, cũng không khác phòng làm việc bình thường khác. Tống Việt ngồi lên chiếc ghế bọc da, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần để mở máy tính ra xem tình hình, thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
"Anh Tống, em là Trương Quan, trợ lý của anh, em vào được chứ?" Một giọng thanh niên cất lên trong điện thoại, chắc bởi vì Tần Mặc đã nói tình hình của anh, nên vừa nhấc máy cậu ta đã nhanh chóng giới thiệu bản thân.
Tống Việt tất nhiên là không từ chối, hiện giờ anh đang rất cần một người tới phổ cập kiến thức cho anh, mà Tần Mặc thì rõ ràng không có thời gian, dù gì cũng là giám đốc văn phòng luật, hôm qua tự mình tới viện đưa anh ra cũng đã là tốt lắm rồi. Trương Quan là một cậu luật sư thực tập, gương mặt rất trẻ, nhìn là biết sinh viên mới tốt nghiệp. Cậu này vóc dáng rất cao, tay chân dài ngoẵng, nhưng làm việc thì rất nhanh nhẹn, cũng không rõ Tần Mặc nói gì với cậu ta, cậu ta không hỏi gì nhiều, vừa tới đã đưa cho Tống Việt một cốc cà phê đen đậm, rồi lại ra ngoài ôm một chồng hồ sơ dày cộp, đặt lên bàn làm việc của Tống Việt.
"Anh Tống, đây là những vụ anh xử lý sau khi vào văn phòng làm việc, sếp Tần bảo em tìm hết ra cho anh xem một lượt, có khi anh lại nhớ được gì đó". Trương Quan rất hay chuyện, mồm mép lanh lợi, nhanh chóng sắp xếp lại chồng hồ sơ cao nửa mét, rồi tìm tập cũ nhất ra đặt trước mặt Tống Việt.
Tống Việt nhìn thời gian, thì là năm 2008, chắc là vụ đầu tiên anh giải quyết sau khi vào đây làm việc, liền lập tức thấy hứng thú. Anh biết đây là cách đơn giản nhất để tìm hiểu bốn năm công tác của anh, bèn không đắn đo gì, vùi đầu vào giở hồ sơ.
Càng xem càng kinh ngạc, tất cả hồ sơ đều đã được chỉnh lý ngay ngắn, Tống Việt ban đầu chỉ tập trung vào vụ án, dần dần thì bị ghi chép phiên tòa trong hồ sơ thu hút hết sự chú ý. Theo như trong hồ sơ, năm 2009 anh mới bắt đầu nhận án riêng, còn trước đó thì đều làm trợ lý cho các luật sư khác. Trong ghi chép phiên xử án sau khi anh đã độc lập nhận án, có thể thấy tài năng biện hộ rất cao siêu của anh, chất vấn và biện luận đều đúng trọng tâm, đơn giản nhưng mạnh mẽ. Tống Việt gần như không dám tin những lời như vậy là do mình nói ra/ anh không có chút ký ức nào cả.
Xem hồ sơ hết cả một ngày, Tống Việt thấy đầu óc quay quay, càng lúc càng cảm thấy bốn năm qua như có ma quỷ nhập vào người, anh liền gạt đống hồ sơ trên bàn sang một bên, nhìn Trương Quan từ nãy vẫn giở hồ sơ cùng anh, hỏi: "Trương Quan, cậu năm ngoái tới làm việc phải không?" Điều này thì dễ đoán, nhìn là biết Trương Quan là một sinh viên ra trường còn chưa tiếp xúc nhiều với xã hội.
Thấy Trương Quan gật đầu, Tống Việt tiếp tục hỏi: "Cậu vừa đến là đã làm việc với tôi luôn? Vậy thì trong mắt cậu, tôi là người thế nào?"
Trương Quan từ nãy vẫn thoải mái thì bây giờ lại do dự, câu này không dễ trả lời! Nhưng cậu ta biết bây giờ mà không nói tức là tự tìm đường chết, bèn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Anh Tống là người được mọi người kính trọng". Cậu ta nói xong thì dừng một lúc, thấy Tống Việt nhíu mày, vội nói tiếp: "Tất nhiên mọi người kính trọng năng lực của anh Tống. Nhưng bình thường thì anh không bao giờ cười, cũng không nói chuyện phiếm với bọn em bao giờ, luôn luôn làm theo phép công. Mọi người hay nói với nhau rằng anh Tống là kẻ nghiện công việc".
Tống Việt cạn lời, tập hồ sơ ban nãy Trương Quan lấy ra chỉ là một phần, sau đó lại lấy ra rất nhiều hồ sơ nữa, nhìn là đủ biết trong bốn năm qua anh tiếp nhận rất nhiều án, mà hiệu suất công việc của anh rất cao, nên nếu như vậy thì việc anh leo lên được vị trí ngày hôm nay cũng không phải chuyện bất ngờ quá.
Nhưng như thế thì thật vô lý! Tính cách chỉ biết đến công việc này rõ ràng không phải của anh!
Trương Quan nhìn thấy Tống Việt không còn lạnh băng như ngày xưa nữa, bèn mạnh dạn nói chuyện phiếm. Cậu vốn là người thích nói, bây giờ được "mở máy", Tống Việt lại càng được biết thêm nhiều thông tin. Tống Việt vừa biết mình đã trở thành người góp cổ phần cho kế hoạch phát triển của Tần Thị, chỉ cần đợi đến đại hội cổ đông cuối tháng này là có thể xác nhận tư cách cổ đông.
Đây đương nhiên không phải là nguyên nhân anh bị người khác đánh, những kẻ ghen ăn tức ở lòng dạ đen tối chắc không dùng đến trò bạo lực bẩn quá mức đơn giản này, mà phải dùng những âm mưu hiểm độc hơn mới đúng.
Tống Việt lại mở xem lại vụ án mà anh đang tiếp nhận, chẳng có ai có động cơ gây án. Dù sao anh cũng chỉ là luật sư dân sự, không động tới những vụ án hình sự, nhưng khi anh đọc hết những ghi chép phiên xử án xong thì lại không dám chắc nữa. Bởi vì trong phòng xử án anh rất độc miệng, đến bản thân anh còn không chịu nổi, nữa là đương sự?
Hay là có tay nào mới ra tù? Tìm anh để trả thù? Vụ án dân sự thông thường là sẽ hòa giải bên ngoài tòa án, cho dù có vào tù thì cũng có thời gian rất ngắn. Tống Việt nói suy nghĩ của mình cho Trương Quan nghe, hai người liền bắt đầu sàng lọc các vụ án, vừa làm được một lúc thì Tần Mặc đẩy cửa bước vào, nói là lấy được hình ảnh camera ghi được khi xảy ra vụ án từ phía cảnh sát.
Tống Việt biết Tần Mặc chắc chắn là bỏ rất nhiều công sức, nếu không phía cảnh sát đã không hành động nhanh như vậy. Ba người cùng nhìn vào những hình ảnh trên màn hình máy tính. Thời gian vụ án vào lúc buổi chiều, có người qua đường, Tống Việt nhìn trên màn hình thấy mình vừa gọi điện thoại vừa đi tới, sau đó nhìn rất rõ có một bóng người lao ra từ phía bên cạnh, dùng gậy gỗ đánh anh vào sau đầu, rồi lập tức chạy thoát.
Camera giám sát không có âm thanh, nhưng Tống Việt xem xong cũng cảm thấy đau nhức sau gáy. Tiếp theo đó vẫn còn một phần ghi hình nữa, ba người lại lặng lẽ xem, nhìn Tống Việt nằm bất tỉnh nhân sự trong đoạn clip. Bỗng nhiên Tống Việt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nếu bảo anh nói chỗ nào sai thì anh không biết phải nói gì.
Đến khi nhìn thấy Tần Mặc xuất hiện trong đoạn clip ghi hình, thì hình ảnh mới dừng lại, Tần Mặc thấy ánh mắt nghi ngờ của Tống Việt, chỉ tay vào điện thoại nói: "May mà có tính năng đinh vị, hơn nữa khi cậu và tôi nói chuyện, cậu có nói vị trí của mình cho tôi biết".
"Kẻ tình nghi đội mũ, không thể nhìn thấy mặt, sau khi xảy ra chuyện em có hỏi mấy người bán hàng quanh đó, nhưng không ai chú ý đến có kẻ khả nghi nào". Trương Quan rõ ràng là hôm qua cũng có đến hiện trường một lần, tiếc rằng dân số lưu động trong thành phố quá lớn, không thể tiếp tục điều tra được, "Chiếc gậy gỗ tìm được trong thùng rác ở gần đó, nhưng không lấy được dấu vân tay, manh mối đứt rồi".
"Vì thế Tống Việt cậu mấy hôm nay đừng có đi lại một mình". Tần Mặc ra quyết định. Trong nhiều năm làm luật sư của anh, cũng không phải chưa từng gặp trường hợp báo thù, nhưng lần này người bị hại là nhân viên anh rất coi trọng, hơn nữa lại xảy ra đúng vào lúc anh đang gọi điện, nên phải điều tra ra sự thật.
3
Thế là Tống Việt được sắp xếp chu đáo, hàng ngày sếp Tần Mặc tự mình đưa đón, còn những việc vặt khác do Trương Quan phụ trách hoàn toàn, anh chỉ việc vùi đầu vào đống hồ sơ để tìm lại ký ức.
Một tuần sau đó, không có việc ngoài ý muốn nào xảy ra, Tống Việt cũng đã thuộc nằm lòng mọi vụ án qua tay anh trong bốn năm, hôm đó, là ngày anh ra biện hộ ở tòa án.
"Anh Tống, anh ổn không? Có cần điều người khác thay anh không?" Sau khi Trương Quan quen với Tống Việt rồi, lời ăn tiếng nói bắt đầu có phần cá mè một lứa. Nếu so sánh, thì cậu ta thích Tống Việt sau khi mất trí nhớ hơn, bởi vì con người Tống Việt trước kia không tùy tiện nói cười, trông như một người máy chỉ biết làm việc.
"Không cần, tôi ứng phó được". Tống Việt sắp xếp tài liệu trong tay, tuy anh mất bốn năm ký ức, nhưng kiến thức pháp luật học trong trường thì hoàn toàn không hề mất, hơn nữa cả tuần anh ngồi đọc ghi chép phiên xử án, những vụ án dân sự hay xuất hiện cũng chỉ có chuyện tranh chấp tài sản, không phải ly hôn thì là tranh tài sản thừa kế, chẳng có mấy thứ gì mới lạ. Tuy anh không tự tin mình sẽ làm nhanh gọn được như ngày xưa, nhưng không đến nỗi không giải quyết nổi.
"Ơ? Anh Tống này, anh hôm nay không đeo cái nhẫn ngón cái đó sao?" Trương Quan thấy Tống Việt đã sắp xếp xong chuẩn bị đi, lập tức nhắc nhở. Nhưng vừa nói dứt thì cậu nhớ ra là Tống Việt không nhớ chuyện gì cả, liền chủ động tới bên cạnh anh, kéo ngăn bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ, "Anh có một thói quen, đó là chiếc nhẫn ngón cái này lúc nào tới phòng xử án anh cũng đem theo".
Tống Việt hơi ngẩn người ra, có một vật may mắn cũng không có gì lạ, ví dụ như hồi còn đi học mỗi khi kiểm tra anh chỉ dùng một cây bút để làm bài, quả thật việc này cũng giống phong cách của anh. Nhưng điều khiến anh ngẩn người ra là, chiếc nhẫn này anh vẫn có ấn tượng.
Bốn năm trước, không lâu trước khi anh tới Tần Thị tham gia phỏng vấn, anh có tìm được nó ở một tiệm đồ cổ. Đó là một chiếc nhẫn ngón cái có hình gồ lên, trên đó còn có một rãnh cong, chất liệu bằng xương, bởi vì niên đại đã xa, nên có màu nâu nhạt, chủ tiệm nói là làm bằng xương hổ. Thực ra là chất liệu gì anh cũng không để ý lắm, anh thử đeo chiếc nhẫn này, sau đó thì không có cách nào tháo ra được, cũng may giá thành không đắt, nên lúc đó anh không để ý lắm, mua luôn.
Tống Việt nhớ lại, hình như lúc ý anh đeo chiếc nhẫn đó đến tham gia phỏng vấn ở văn phòng luật sư Tần Thị, lúc ấy Tần Mặc còn tò mò hỏi lai lịch chiếc nhẫn. Sau đó đến lúc tai nạn xe hơi, chắc chắn là anh vẫn đeo nhẫn.
Thì ra sau vụ tai nạn, anh tháo được chiếc nhẫn này ra?
Không hiểu vì sao Tống Việt cảm thấy việc mình mất đi ký ức bốn năm là có liên quan đến chiếc nhẫn cổ quái này, nên khi Trương Quan đưa nhẫn cho anh, anh liền từ chối, thậm chí không sờ vào nó, bảo Trương Quan để lại chỗ cũ. Trương Quan tuy rằng thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì, còn nghĩ chắc do Tống Việt không có ấn tượng gì với chiếc nhẫn.
Phiên tòa tiến hành rất thuận lợi, tuy nói một cách chính xác thì Tống Việt mới lần đầu tiên ra bào chữa, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì, bản án đã được anh bào chữa thắng.
Tống Việt để ý thấy Trương Quan tỏ ra kinh ngạc, liền hỏi cậu ta, bởi vì dạo này cậu ta đã thân vớỉ anh, nên có gì nói đấy luôn, cậu tỏ ra ngạc nhiên vì Tống Việt thay đổi phương pháp chất vấn và biện luận.
Trương Quan lấy võ hiệp ra so sánh cho có hình tượng, nói Tống Việt bình thường vẫn dùng kiếm pháp của Tây Môn Xuy Tuyết, võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh thì mới không phá được, trực tiếp tấn công, đánh thẳng vào trung tâm. Còn bây giờ thì Tống Việt lại giống Quách Tĩnh, luyện tập nội công, lấy sức để thắng, lấy đức để phục người.
Tống Việt nghe xong giật giật khóe mắt, cái kiểu so sánh linh tình gì đây. Nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng cách so sánh đó rất trực quan. Tống Việt đã quen với hồ sơ vụ án bốn năm qua, tất nhiên biết trên phiên tòa phải dùng lời lẽ sắc sảo thế nào thì mới giành thắng lợi nhanh chóng, nhưng như thế thì cũng hơi thiếu tình người.
Làm người vẫn nên khéo léo một chút, sức mạnh của ngôn từ còn hơn cả đao kiếm, thậm chí còn đáng sợ hơn đao kiếm, vết thương do nó gây ra là không thể nhìn thấy, nhưng cũng khó chữa lành hơn.
Mà điều mấu chốt là, kẻ giỏi chiến trận thì chết vì binh đao, kẻ giỏi bơi lội thì chết ở dưới nước, thanh đao mang tên "ngôn từ" đó là một thanh đao hai lưỡi, không chỉ biết chém người khác, mà còn có thể hại bản thân. Tống Việt biết mình bị người khác ám hại, có thể cũng vì họa từ miệng ra.
Cũng chẳng hiểu bốn năm qua anh nghĩ gì, về lý mà nói tính anh không độc miệng như vậy, nhưng mấy ngày này anh lần lượt tìm hiểu những sự việc trong bốn năm qua, anh lại bắt đầu thấy hoang mang. Bởi vì đồ đạc trong phòng đều sắp xếp theo thói quen của anh, đến cả các folder trong máy tính cũng vậy, nên tìm tài liệu rất tiện.
Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là vì sao, Tống Việt trở lại văn phòng, tươi cười chào hỏi đồng nghiệp, sau đó hơi bối rối khi thấy họ tỏ vẻ lạ lẫm, anh vội vàng chạy về phòng làm việc của mình. Đã cả tuần lễ rồi, chẳng lẽ họ vẫn còn chưa quen hay sao? Chẳng lẽ sau này anh lại phải làm bộ mặt lầm lì ư?
Uể oải mở máy tính, Tống Việt nhìn thấy clip ghi hình camera giám sát trên desktop, anh liền cứ thế mở lên, tua đi tua lại để xem. Anh nhìn bóng dáng của kẻ tình nghi, cố gắng nhớ lại chút dấu vết gì, nhưng càng xem, mặt anh lại càng khó coi.
Khi Tần Mặc đẩy cửa vào, nhìn thấy Tống Việt ngồi sau màn hình máy tính, sa sầm mặt mày, trong thoáng chốc còn tưởng anh đã tìm lại được ký ức bốn năm qua, bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Phải biết rằng từ ngày Tống Việt đi làm ở văn phòng này, anh được công nhận là "núi băng", chẳng có qua lại gì nhiều với người khác, chỉ có mỗi chút giao lưu với vị sếp này, mà chắc cũng chỉ vì Tần Mặc là chủ của cái văn phòng luật này mà thôi, anh rõ ràng là một kẻ nghiện công việc đến điên cuồng. Tất nhiên nhân viên như thế cũng là loại Tần Mặc rất thích, nên trong bốn năm qua không ngừng cất nhắc anh. Nhưng khi các vụ án Tống Việt tiếp nhận ngày một nhiều, thì Tần Mặc lại bắt đầu cảm thấy không vừa ý. Ngành luật sư này, cần nhất là mối quan hệ, hơn nữa hôm nay có thể bào chữa cho hai bên đối lập, nhưng ngày mai họ cũng có thể mời nhau tới giúp đỡ.
Cái miệng của Tống Việt rất dễ đắc tội người khác, nên Tần Mặc cũng không dám để anh tiếp xúc với khách hàng lớn, đành để anh phụ trách các án dân sự. Chứ nếu để Tống Việt xử lý mấy vụ án hình sự, có khi đã bị người ta chém cho mấy dao rồi. Anh đặc biệt chú ý bản ghi chép phiên xử ngày hôm nay, bỗng phát hiện ra rằng Tống Việt sau khi mất trí nhớ không chỉ thay đổi về tính cách, mà kỹ xảo tranh tụng trên tòa cũng thay đổi. Anh giành thắng lợi một cách trọn vẹn, đối thủ phải tâm phục khẩu phục, không có chút oán thán nào, rất phù hợp với tôn chỉ "hòa khí sinh tài" của Tần Mặc.
Luật sư không đắc tội với người khác là cực hiếm, phải hiểu rằng nghề luật sư này sinh ra là để đắc tội với người khác.
Tất nhiên, Tống Việt trước đây thì hơi quá đáng quá.
Tần Mặc vẫn còn đang tiếc nuối, nhưng bước chân thì không dừng lại, đi tới xem màn hình máy tính của Tống Việt, ngạc nhiên khi nhìn thấy trên màn hình bật đoạn ghi hình của camera giám sát: "Sao rồi? Cậu tìm ra được gì rồi?"
Tống Việt chỉ vào những người đi qua đi lại trên màn hình, thấp giọng nói: "Chỗ tôi bị đánh cách công ty không xa, nhưng đến lúc anh chạy được tới thì cũng phải mất năm phút, vậy mà trong năm phút đó, bao nhiêu người đi qua, không có một ai tới kiểm tra tình hình, cùng lắm là gọi 110 báo cảnh sát".
Lần đầu tiên Tống Việt nhìn đã cảm thấy có gì đó sai sai, bây giờ thì anh đã hiểu ra. Giữa ban ngày ban mặt, kẻ tình nghi hành hung người, không có ai tới ngăn cản đã đành rồi, vậy mà lại còn để anh nằm đó mặc kệ sống chết? Như thế thì quá đáng quá!
Tần Mặc thì lại hơi sững người, sau đó cười nhăn nhó: "Tống Việt này, xem ra cậu vẫn còn chưa khôi phục trí nhớ, bây giờ người làm việc tốt ít lắm, đặc biệt là ở thành phố này của chúng ta. Hơn nữa... nói ra thì, việc này cũng có nguyên nhân do cậu nữa".
Tống Việt ớ người, thế này là thế nào?
Tần Mặc nhìn một lượt phòng làm việc của Tống Việt, mấy ngày này Tống Việt vẫn xem các vụ án của bốn năm qua, nên hồ sơ vẫn để nguyên đó. Tần Mặc tìm một hồi, lôi ra một túi hồ sơ ở phía dưới cùng của chồng hồ sơ, đưa cho Tống Việt: "Cậu tự mình xem đi".
Tống Việt cầm lấy hồ sơ, là của năm 2008, vụ án đúng vào lúc anh mới vào Tần Thị, bởi vì lúc đó anh chỉ là trợ lý của luật sư khác, nên không phải luật sư bào chữa chính, trong ghi chép phiên xử án không có tên anh, vì thế lúc trước Tống Việt mới không xem. Anh nghi hoặc mở hồ sơ ra, lập tức Tống Việt hiểu ý của Tần Mac.
Thực chất đây là một vụ án rất đơn giản, bị cáo và nguyên cáo nảy sinh va chạm ở một nơi nào đó, nguyên cáo bị gãy chân, yêu cầu bị cáo bồi thường viện phí. Nhưng một vụ án nhỏ như vậy, mà kết thúc của nó thì không đơn giản chút nào. Bởi vì ghi chép của phía cảnh sát bị mất, nên bị cáo đã lật lại lời khai, nói rằng mình đi qua đường có lòng tốt mới đỡ nguyên cáo dậy. Bị cáo còn thông báo cho một số trang mạng quen biết, sự việc này liền được phóng đại lên, lại còn thêm mấy tờ báo nhảy vào như thể họ sợ thiên hạ không đại loạn, chẳng mấy chốc mà vụ việc trở nên phức tạp.
Tống Việt cầm tập hồ sơ mà không biết làm gì, anh không biết mình lúc ấy đóng vai trò gì, bởi vì trong hồ sơ không nhắc nhiều đến tên anh, nhưng nhớ tới những ghi chép trong bốn năm qua, thì anh là người phải dùng mọi cách để đạt mục đích.
"Chúng ta là luật sư bên bị, hồi ấy cũng chịu ảnh hưởng không ít, luật sư năm đó phụ trách vụ này, sau khi kết án đã chuyển sang văn phòng luật khác làm việc". Tần Mặc lật hồ sơ, chỉ vào một bản photo trong đó nói: "Vụ này cuối cùng là chúng ta thất bại, tất nhiên đây là chuyện bình thường. Dù sao thì đúng là bị cáo đã đâm vào người kia, nhưng không ai ngờ có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến thế. Bên nguyên và bên bị đã đạt được thỏa thuận, trên cơ sở bị cáo bồi thường thiệt hại, đôi bên ký thỏa thuận không được tiết lộ những tin tức liên quan tới vụ án cho báo chí".
"Như vậy tức là không còn ai biết được sự thật nữa sao?" Tống Việt sững người, thỏa thuận này rõ ràng là để che đậy cho bị cáo. Một kẻ dối trá, lại thoát khỏi chỉ trích của dư luận, đã thế còn có vẻ như phải bồi thường oan.
Tần Mặc không nói gì nhiều, chỉ chậm rãi nói một câu: "Tống Việt, chúng ta là luật sư".
Tống Việt im lặng, ngành luật sư này, từ khi anh chọn học luật, đã hiểu rất rõ. Đó chính là, bất kể người được mình bào chữa có tội hay không có tội, đều phải tranh thủ được quyền và lợi ích cao nhất. Nếu xét theo tiêu chuẩn đó, thì vụ án này quả thực rất thành công, nhưng...
"Không ai ngờ ảnh hưởng của nó lại lớn đến vậy". Tần Mặc vỗ vai an ủi Tống Việt, "Mấy tháng trước cũng có phóng viên đăng tin lại vụ này, phỏng vấn bí thư ủy ban Chính pháp, đã công khai hoàn toàn tình tiết vụ án, chỉ tiếc là đã không còn ai quan tâm đến sự thật ra sao nữa. Trong thời đại thông tin, những thứ thu hút phải là những sự kiện xấu xa, sự chú ý của dư luận cũng thay đổi chóng mặt, sự thật là gì, rất ít người chịu đi khai quật lại".
Cổ họng Tống Việt tắc nghẹn, anh không thể biết bản thân mình bốn năm trước phải đối diện thế nào với vụ án này, phần ký ức về chuyện này trong đầu anh là hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng nếu thời gian quay trở lại bốn năm trước, thì anh sẽ lựa chọn thế nào?
Đó là một câu hỏi không thể trả lời.
Đúng là luật sư thì phải nói sự thật, nhưng cũng được phép lựa chọn chỉ nói một phần sự thật.
Tống Việt thở mạnh một hơi, bắt đầu nói: "Tôi cho rằng, người đó đến đánh tôi, có khi là vì muốn tự tôi phải trải qua cảm giác cô độc khi bị bỏ mặc giữa đường. E rằng anh luật sư Lý phụ trách vụ này cũng gặp chuyện tương tự".
Tần Mặc nghe xong vội vàng gọi điện hỏi, sau đó lại gọi thêm mấy cú điện thoại nữa, quả nhiên thở dài nói: "Không sai, anh Lý cũng gặp chuyện tương tự như cậu, cả bị cáo cũng thế. Còn thẩm phán thụ lý vụ này thì không sao, có lẽ bởi vì đã chuyển sang thành phố khác, nên không tìm được".
Gương mặt của Tống Việt không hề giãn ra vì được giải tỏa nghi vấn, mà lại còn càng trở nên nặng nề.
Tần Mặc không nói gì, anh biết làm cái nghề này, đạo đức chính là một bậc cửa phải vượt qua.
Tống Việt ngày xưa làm việc quá mức mạnh mẽ nhanh gọn, còn Tống Việt bây giờ, rõ ràng là cần phải suy nghĩ lại.
Đã làm rõ được ý đồ của kẻ tình nghi, đối phương chỉ muốn dạy cho họ một bài học chứ không có ý định làm gì, Tống Việt không còn thấp thỏm lo sợ như trước nữa.
Nhưng dường như trong tim có một cái dằm đâm phải, làm cách nào cũng không nhổ ra nổi.
Như vậy cũng tốt, có thể nhắc nhở mình giới hạn khi làm việc sau này.
Tống Việt giải quyết thuận lợi rất nhiều vụ án, trở thành cổ đông mới của văn phòng luật sư Tần Thị, diện tiếp xúc cũng rộng hơn trước nhiều.
Hôm đó, anh nhận được cuộc điện thoại của Trương Quan, nói là có người đến tìm anh, nhưng không có hẹn trước. Trương Quan còn thêm một câu là, người đó rất kỳ quái.
Tống Việt lúc này cũng đang rỗi rãi, liền bảo Trương Quan dẫn người đó vào, lát sau đã thấy có người đẩy cửa vào, Tống Việt lập tức nhìn thấy một gã trẻ tuổi mặc áo sơ mi đen thêu hình rồng.
Hình như hơi quen, trước đây gặp ở đâu rồi thì phải? Khi Tống Việt định đưa danh thiếp và chào hỏi, thì người đó đã xua tay từ chối nói: "Tôi không đến nhờ anh tư vấn luật, tôi đến để mua lại một món đồ từ chỗ anh".
"Là đồ gì?" Tống Việt ngạc nhiên, không hiểu ý của gã đó.
"Một chiếc nhẫn ngón cái". Gã đó chậm rãi nói: "Ngẫm ra thì thứ đó bây giờ cũng không có tác dụng với anh nữa rồi, hãy bán lại cho tôi đi".
Tống Việt lúc này mới nhớ ra, người này chắc là chủ tiệm đồ cổ mà bốn năm trước anh mua chiếc nhẫn ngón cái đó, lúc ấy gã mặc bộ đồ Trung Sơn thêu rồng đỏ, giờ thì đổi kiểu quần áo rồi! Tống Việt rất phản cảm với chiếc nhẫn ngón cái đó, giữ không được vứt không xong, cho thì cũng không dám, cứ cất trong ngăn kéo không động vào, nghe nói vậy anh lập tức đem ra đưa cho chủ tiệm.
Chủ tiệm cũng không lôi thôi, lấy ra mấy tờ nhân dân tệ đặt lên bàn của anh, rồi lấy chiếc hộp gấm đựng nhẫn định đi.
Tống Việt vội vàng hỏi: "Này chủ tiệm, chiếc nhẫn này lai lịch thế nào?" Anh không dám chắc cuộc sống bất thường của anh trong bốn năm qua là do chiếc nhẫn gây ra, nhưng nếu không hỏi cho rõ thì anh cảm thấy bứt rứt.
Chủ tiệm quay đầu lại, nửa cười nửa như không, nhìn anh nói: "Anh có biết nhẫn ngón cái dùng làm gì không? Loại nhẫn này cổ đại gọi là "thiếp", dùng để ngắm bắn cung. Xuất hiện từ đời Thương, là dụng cụ để xạ thủ giữ dây cung khi săn bắn. Tuy nó không phải hung khí như đao kiếm, nhưng cũng là thứ giúp cho việc hung, nên có sát khí lớn".
Tống Việt nghe xong lặng người, cảm thấy lời của chủ tiệm có ẩn ý. Nghề luật sư này, chẳng phải cũng như chiếc nhẫn đó sao?
"Hơn nữa chiếc nhẫn này Chu Vũ Vương Cơ Phát dùng khi khai sáng triều đại nhà Chu, nên nó có thể khiến người đeo nó chứa đầy sát khí, đưa ra những phán đoán có lợi cho bản thân mình nhất".
Tống Việt không biết phải nói sao, nhưng trong lòng anh thì có chút không phục. Trước giờ đám bán đồ cổ đều giỏi khua môi múa mép, anh là luật sư, cũng là nghề dựa vào miệng lưỡi, vậy mà để gã nói cho không còn biết đối đáp ra sao, thực sự là một việc khó chấp nhận.
"Không cần phải lo, trước đây anh đeo nhẫn vào rồi không tháo ra được, đó có lẽ là vì sát khí còn tồn đọng trong nhẫn ảnh hưởng tới tính cách của anh, nhưng sau vài năm sử dụng, chắc nó cũng đã cạn kiệt rồi". Gã chủ tiệm chậm rãi nói. Trên mặt gã tất nhiên chẳng tỏ ra chút hối lỗi nào, chiếc hổ cốt thiếp này chọn đúng anh ta, không phải là ngẫu nhiên, trong tính cách của anh ta, lý tính và cảm tính đều quá mạnh mẽ, rất dễ lầm đường lạc lối, chủ tiệm cho rằng chiếc hổ cốt thiếp này thực ra không có quá nhiều ảnh hưởng.
Cũng như con rắn dụ dỗ Eva ăn trái cấm trong vườn Địa Đàng, cho dù không có con rắn tội lỗi đó dụ dỗ, thì sớm muộn gì Eva cũng vẫn ăn.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nhưng chuyện như vậy cuối cùng là tốt hay là xấu, chẳng ai biết được. Dù sao theo như lời kể trong "Kinh Thánh", tuy Adam và Eva lén ăn trái cấm, nhưng cuối cùng là sản sinh ra loài người, sai lầm nhất thời cũng không nói lên được điều gì.
Biết sai mà sửa, không gì tốt đẹp hơn.
Tống Việt bây giờ, đã là một luật sư rất tốt, chẳng phải thế sao?
4
Đi ra khỏi tòa nhà, chủ tiệm cúi đầu giống như đang cầm chơi chiếc nhẫn, thực ra là lấy tay nhẹ nhàng ấn con thỏ bông đang từ từ bò ra ngoài từ trong túi áo.
"Cho xem một chút đi mà! Có ai phát hiện ra đâu!" Giọng nói tò mò đến phát cuống của bác sĩ phát ra từ trong túi áo, rõ ràng là không chịu nằm yên được một lát.
"Có người đang nhìn". Gã chủ tiệm thủng thẳng trả lời, nhưng nhìn thấy chú thỏ bông lại tiếp tục bò ra, gã cũng không buồn nhét trở lại túi nữa.
"Vẫn là tên Hồ Hợi chứ ai!" Bác sĩ nhác thấy trong góc tối ở con ngõ có bóng người, bởi vì có mái tóc màu trắng bạc nên rất gây chú ỷ. Vừa hay mấy ngày này gần đó có một cuộc triển lãm truyện tranh cỡ lớn, những người xung quanh nhìn thấy màu mắt và màu tóc kỳ quái cũng nhiều rồi, nên không ai để ý. Có điều chú chim đỏ trên vai hắn, nhỏ nhắn đáng yêu, thỉnh thoảng lại có hành động tình nghịch, tổ hợp soái ca với chim cảnh thì rất dễ gây chú ý, ai cũng muốn ngoái nhìn. Bác sĩ còn nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp từ xa, "Này, cậu thiếu gia này đến đây làm gì nhỉ? Không phải là đi theo dõi chúng ta chứ? Không đúng, không phải là anh đã thu lại đạc Long Văn từ tay Hồ Hợi rồi sao? Anh gọi hắn đến à?"
"Chắc hắn đến là vì chiếc hổ cốt thiếp này".
Gã chủ tiệm chà lên chiếc nhẫn trong tay, mỉm cười: "Tuy rằng hắn bị tôi khống chế bằng đạc Long Văn, nhưng cũng không thể đánh rắn động cỏ được. Đao tốt thì chắc chắn lưỡi đao phải bén". Nói đoạn, chủ tiệm quay đầu, hướng về phía Hồ Hợi, cầm hổ cốt thiếp vẫy vẫy, hiển nhiên là hắn nhìn thấy hết mọi hành động của chủ tiệm, sầm nét mặt xuống, rồi mở chiếc ô đen trong tay ra che lên đầu, rảo bước bỏ đi.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, cảm thấy rất kỳ lạ: "Không phải chứ? Vị thiếu gia đây lại sợ phơi nắng như các cô gái sao?"
Chủ tiệm nhìn theo bóng dáng Hồ Hợi đi dưới nắng, cho đến khi hắn đã khuất sau góc phố, không còn nhìn thấy đâu nữa mới chậm rãi nói: "Bởi vì hắn không được tiếp xúc với ánh mặt trời".
"Hả? Hắn là ma cà rồng à mà sợ ánh mặt trời? Có phải sau này lúc nào cần đối phó với hắn thì phải chuẩn bị tỏi và thánh giá không?" Bác sĩ vừa lảm nhảm, vừa chợt nhớ ra một chuyện, sung sướng nói: "Đúng rồi, ngọc Thủy Thương được làm thành hình chúa Giê-su bị đóng đinh trên thập tự giá, vậy thì tên Hồ Hợi đó tự chuốc lấy phiền phức rồi nhỉ?"
Tuy tâm trạng chủ tiệm không tốt, nhưng vừa nghe xong kịch bản của bác sĩ, cũng không khỏi nhếch mép cười.
"Ma cà rồng là loài sinh vật cấp thấp, không đáng nhắc tới. Trước giờ anh không tò mò sao? Áo Xích Long chỉ có hai chiếc, một chiếc tôi đang mặc, còn một chiếc thì chôn theo Phù Tô ở lăng Tần Thủy Hoàng, vậy thì vì sao Hồ Hợi sống được đến bây giờ?"
"Ơ? Không phải vì hắn ăn được thuốc trường sinh bất lão à?" Lúc này bác sĩ mới cảm thấy lạ, anh nghĩ một hồi, vẫn không hiểu: "Thế thì kỳ lạ thật, nhìn mái tóc trắng và con ngươi màu đỏ của hắn... Tên Hồ Hợi này dùng cách thức kỳ quái nào nữa à?"
Chủ tiệm bất giác đưa tay sờ lên vết thương ghê rợn ở trên cổ, thở dài nói: "Tôi và hắn đều uống thuốc trường sinh bất lão, nhưng khác nhau ở chỗ, tôi chết một lần rồi, giống như người đã chết vậy, phải nhờ cả vào áo Xích Long để giữ cho cơ thể không bị thối rữa. Còn Hồ Hợi thì vẫn sống, tuy thuốc trường sinh bất lão là linh dược, có thể khiến người uống giữ mãi tuổi thanh xuân, nhưng đầu tóc thì vẫn bạc trắng như người già, đôi mắt đỏ chắc cũng như vậy. Còn việc không được để mặt trời chiếu vào, thì cũng có thể tưởng tượng được. Hắn là người đáng ra phải chết lâu rồi, lại không có áo Xích Long hỗ trợ, âm khí rất nặng, tất nhiên không thể chịu nổi thứ dương khí cực mạnh như mặt trời chiếu vào. Tuy hắn đã đem nửa chiếc áo Xích Long sửa thành áo khoác gió, nhưng không thể như tôi mặc áo quanh năm suốt tháng được, hiệu quả không được rõ ràng như thế".
Tuy bác sĩ là người xuề xòa không kỹ tính, nhưng cũng nghe ra được nỗi buồn bã trong lời nói của chủ tiệm. Anh chợt nhận ra, vì sao khi chủ tiệm nhìn theo bóng dáng Hồ Hợi, ánh mắt lại phức tạp như vậy.
E rằng trên đời này, người cổ thể được gọi là đồng bệnh tương lân với gã chủ tiệm, cũng chỉ có một mình Hồ Hợi. Hai người đều từng chìm nổi trong ngày tháng của hơn hai nghìn năm, đã nhìn thấy hết sự đổi thay của nhân thế. Bác sĩ bỗng thấy, trường sinh bất lão chẳng phải việc tốt đẹp gì, mỗi chỗ chỉ ở được vài năm, rồi phải vội vã bỏ đi ngay trước khi những người xung quanh kịp nghi ngờ. Cứ phải tự mình nhìn những người thân quen già đi, cuối cùng chỉ biết làm bạn với đồ cổ...
Bác sĩ lặng lẽ lấy đôi tai thỏ đặt lên tay chủ tiệm, để kéo sự chú ý của gã về mình.
Cho dù gã chủ tiệm cô độc đến mấy, cũng đừng có đi tìm Hồ Hợi làm bạn.
Ờ, tên Phù Tô chiếm cơ thể của anh nữa, tên đó thì càng không nên mơ tới!
Phù Tô bỏ cuốn sách y học trên tay xuống, xoa bóp vùng mi tâm đang đau nhức. Dù có ký ức của bác sĩ, nhưng y học là vô cùng, bác sĩ cũng mới chỉ ở trình độ sơ cấp, những thứ cần học thực sự là quá nhiều. Ví dụ như cách khâu ngoại khoa có tới vài chục cách, mỗi cách đều phải phán đoán dựa vào tình trạng bệnh nhân, còn phải luyện tập chăm chỉ trước giường phẫu thuật nữa. Phù Tô là kẻ có xu hướng theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bất kể chuyện gì cũng muốn làm thật tốt, vì thế nên mới mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Một chén trà Bích Loa Xuân vừa mới pha được đặt bên cạnh, Phù Tô ngửi hương trà, cảm thấy đầu đỡ đau hơn một chút. Hơi ngước mắt lên nhìn Hồ Hợi đứng bên, Phù Tô lấy tay cầm chén trà, dùng nắp chén gạt mấy lá trà nổi trên mặt nước, nhẹ nhàng nói: "Không lấy được hổ cốt thiếp hả?"
"Thần đệ lỗ mãng nên không lấy được". Hồ Hợi cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đang đợi người lớn mắng. Thực ra hắn không phải là không có cơ hội lấy hổ cốt thiếp, nhưng hắn đã sống hơn hai nghìn năm, dù phần lớn thời gian là ngủ vùi trong hầm mộ, nhưng cũng biết thời đại này đã khác xưa, tâm nguyện của hoàng huynh e rằng khó đạt được. Ngược lại, hắn cảm thấy, sống cùng với hoàng huynh, hàng ngày nhìn hoàng huynh tới bệnh viện đi làm, hai người sống như hai anh em bình thường, cũng là một lựa chọn tốt.
Phù Tô liếc nhìn hắn, nửa cười nửa như không, rồi không nói gì, chỉ cúi đầu thổi trà cho nguội, khẽ nhấp một ngụm.
Hồ Hợi đã toát mồ hôi ướt lưng áo, dù hoàng huynh không nói một tiếng nào, nhưng thứ khí thế tỏa ra từ hắn thật đáng sợ, khiến Hồ Hợi thậm chí không dám thở mạnh. Hắn luôn cảm thấy hoàng huynh hơi kỳ lạ, dù nói là định lập lại Càn Khôn đại trận, nhưng mấy tháng này, Phù Tô ngày ngày đều đi làm bình thường như bác sĩ, còn chẳng hề ra đến tỉnh ngoài lần nào, Hồ Hợi cảm thấy hơi bất an.
Là do không tin tưởng hắn, hay do đang mưu tính gì khác?
Nhìn thằng em vô dụng toát mồ hôi trên trán, Phù Tô xua tay nói: "Không sao, tối nay ăn vịt quay nhé, ta ngại ra ngoài quá, đệ gọi họ ship đến đi".
Hồ Hợi hơi ngớ người ra một chút, tuy hắn cảm thấy dạo này hoàng huynh mình ngày càng không chịu ra ngoài, nhưng cũng không làm phật ý hoàng huynh, nhấc điện thoại gọi order.
Phù Tô chạm tay lên khối ngọc Hòa Thị trên bàn, hơi nheo mắt, lẩm bẩm nói: "Mới thu thập được sáu món đồ cổ đế vương ư? Chưa vội... chưa vội...".