• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2.

Anh cảm thấy dường như mình đang đi giữa lớp sương mù dày đặc.

Lớp sương mù rất dày, dày tới mức không thể nhìn thấy gì xung quanh, đưa tay ra chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng, hoàn toàn mất phương hướng. Cúi đầu cũng không nhìn thấy chân mình, không biết phía trước có gì. Bác sĩ không dám tùy ý di chuyển.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Ký ức cuối cùng của anh là bước vào Á Xá, sao lại giống như vừa chớp mắt đã đến đây rồi?

Bác sĩ hoảng loạn một lúc, đột nhiên lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện từ xa vọng tới. Cứ đứng chôn chân ở đây cũng không phải các, bác sĩ cho rằng mình đang tỏng mộng cảnh, nên anh nghĩ chắc sẽ không có chuyện ảnh hưởng tới sự an nguy của mình, vì thế đưa chân bước về phía phát ra âm thanh.

Sương mù dần dần tan ra, bác sĩ nhìn thấy chân mình đang giẫm trên nền gạch xanh. Loại gạch xanh này khác với gạch xanh trong căn mật thất ở Á Xá mà anh từng thấy, gạch xanh dưới chân có khắc hoa hoàn mỹ, ở giữa khảm nạm thiếp vàng và các loại ngọc thạch, đẹp đến nỗi khiến người ta không thốt nên lời.

Lúc này, sương mù vây quang anh dần dần tan ra, bác sĩ thấy mình đang đứng giữa một cung điện vô cùng tráng lệ, xung quanh có nhiều người mặc đồ cổ trang rườm rà. Đột nhiên nhìn thấy cảnh này, bác sĩ bắt đầu sợ hãi, đợi đến khi phát hiện những người này vốn không nhìn thấy mình, anh mới yên tâm.

Quả nhiên là đang nằm mơ. Bác sĩ hứng thú đi lại nhìn ngắm trong cung điện, thu hút anh nhất chính là một người đàn ông mặc Hán phục đứng trước tiên. Người này cao lớn uy nghi, dáng đứng thẳng, giống như cây tùng bách chót vót, tư thế oai hùng hơn người. Tuổi tác cũng ngoài hai mươi nhưng có khí độ cai trị thiên hạ.

Bác sĩ tò mò nhìn người này lâu một chút, bây giờ mới phát hiện ra trên tay người đàn ông có ôm tã lót, bên trong có một em bé đang ngủ ngon lành.

“Núi có cây phù tô, ruộng có hoa sen. Con trưởng của bản vương, đặt tên là Phù Tô đi”. Người đàn ông cao lớn đang ôm đứa bé mỉm cười thoải mái nói, đám quan viên lớn nhỏ bên dưới liên tiếp lên tiếng chúc mừng. Tiếng chúc mừng vang lên lúc này khiến đứa bé đang ngủ say bị đánh thức, đứa bé bắt đầu lớn tiếng khóc, còn bác sĩ đứng bên cũng sững sờ.

Phù Tô? Trên thế giới này có mấy người mang tên này? Trong lịch sử chỉ có một công tử Phù Tô.

Lẽ nào người đàn ông cao lớn uy nghi kia chính là Tần Thủy Hoàng?

Bác sĩ muốn nhìn thêm chút nữa thì lớp sương mù vốn đã tản đi ban nãy bây giờ lại xuất hiện, dường như trong nháy mắt đã bao phủ khắp không gian, không chỉ che khuất tầm nhìn mà ngay cả âm thanh cũng bị chặn, dần dần ngay cả tiếng khóc của đứa bé cũng không nghe thấy nữa.

Bác sĩ vẫn tưởng rằng mình đang trong mộng cảnh, vì thế không hoảng loạn, vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Không lâu sau, sương mù lại đột ngột tản đi, lần này đổi sang một tòa cung điện hùng vĩ hơn, nhưng về cơ bản kết cấu không khác cung điện ban nãy là bao. Thậm chí, ngay cả những viên gạch xanh dưới đất cũng giống nhau. Nhìn giống nơi nghị sự, hai bên trái phải ngồi kín các kiểu quan viên, người đàn ông anh nghĩ là Tần Thủy Hoàng đang ngồi trên vị trí cao nhất, điều khiến bác sĩ cảm thấy bất ngờ chính là người đứng trước mặt mọi người bẩm báo nghị sự chỉ là một cậu bé chừng mười tuổi. Trong đại điện ít nhất có hơn trăm người nhưng cậu bé này không hề sợ hãi, nói năng đĩnh đạc, khắp đại điện rộng lớn bỗng chốc vang vọng tiếng trẻ con lảnh lót.

Lẽ nào đây chính là Phù Tô công tử trong truyền thuyết?

Bác sĩ đã phát hiện ra người đàn ông anh nghĩ là Tần Thủy Hoàng đã không còn nét ngây thơ giữa đôi mày trên khuôn mặt nữa, khí chất cũng trầm ổn, uy nghiêm hơn, nhìn cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, cảnh tượng này rõ ràng là nhiều năm sau khi Phù Tô công tử ra đời. Nhưng tướng mạo của cậu bé chừng mười tuổi này hoàn toàn không có điểm nào giống với Tần Thủy Hoàng trên đại điện cả.

Dù sao những người ở đây cũng không nhìn thấy anh nên bác sĩ đi thẳng tới trước mặt cậu bé và dừng lại. Cậu bé da trắng môi đỏ, chỉ cao tới eo anh, bác sĩ càng nhìn càng thấy cậu bé này rất quen, đáp án trong lòng anh hình như được vẽ như thật.

Đang nghi ngờ đột nhiên bác sĩ bị ai đó vỗ một cái từ phía sau, giọng nói quen thuộc vang lên như trút được cơn lo lắng: “Cuối cùng đã tìm được cậu rồi”.

Bác sĩ quay đầu, thấy gương mặt trắng bệch của gã chủ tiệm, sau đó cứ hết nhìn gã chủ tiệm lại nhìn cậu bé như gặp ma, há hốc miệng không nói được một câu.

Gã chủ tiệm gượng cười: “Không ngờ cậu lại tới đây, không sai, đưa bé này chính là tôi hồi nhỏ”.

Bác sĩ cảm thấy cổ họng như bị ai bóp chặt, trân trân nhìn gã chủ tiệm, khó mà tin nổi.

Anh bắt đầu cảm thấy đây không phải giấc mơ, ảo tưởng của anh cho dù có xa rời thực tế đến mấy cũng không thể mơ tới mộng cảnh được sắp đặt đầy đủ thế này được.

Lúc này, trong điện vang lên một giọng nói uy nghiêm, chậm rãi: “Cam La đi sứ nước Triệu, không tốn một binh một tốt vẫn giành được vùng Hà Gian, công lao đáng khen. Phong làm thượng khanh, ban cho ông nội Cam Mậu ruộng đất nhà cửa”.

Bác sĩ chỉ cậu bé đang cúi đầu tạ ơn trên điện, lắp bắp nói: “Anh… đây là Cam La? Là thần đồng Cam La mười hai tuổi đã xưng tướng?”.

“Trong chế độ nhà Tần, cấp quan của thừa tướng và thượng khanh ngang hàng nhau, vì thế mới có cách nói mười hai tuổi xưng tướng”. Gã chủ tiệm nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ hoài niệm, cuối cùng ánh mắt dồn vào một chỗ. Bác sĩ nhìn theo tầm mắt gã, thấy đằng sau tấm bình phong sau lưng Doanh Chính Tần Thủy Hoàng, có một cậu bé chừng hơn mười tuổi đứng ở đó, khôi ngô tuấn tú, áo mũ chỉnh tề, mặc dù không có khí thế uy hiếp người khác như Doanh Chính, nhưng ngũ quan lại giống như tạc.

“Đây chính là công tử Phù Tô?”. Bác sĩ luôn cảm thấy khi nhìn người này trong lòng anh có cảm giác khác lạ, nhưng cụ thể như thế nào anh không hình dung được. Không đợi anh thông suốt tư duy, ngay cả cung điện cũng biến mất. Kỳ lạ thật, mặc dù sương mù rất dày nhưng bác sĩ vẫn nhìn thấy gã chủ tiệm đứng cạnh mình.

“Tôi biết cậu có nhiều thắc mắc, cứ tiếp tục xem đi cậu sẽ biết những gì cậu muốn biết”. Gã chủ tiệm nói giọng đều đều, giữa những đám mây lượn lờ xung quanh, toàn thân gã nhìn có phần hư ảo.

Bác sĩ định thần lại, mặc dù những lời gã chủ tiệm nói vô cùng lạ lùng, nhưng quả thực trước đó có nghe gã chủ tiệm nói Bạch Xà là một con rắn thuốc do sư phụ gã nuôi, mà Bạch Xà đã hơn hai nghìn năm, tướng mạo của Cam La lại giống gã chủ tiệm như thần…

Lẽ nào gã chủ tiệm thực sự là Cam La?

Bác sĩ nhìn gã chủ tiệm chằm chằm, sương mù dày đặc, thần sắc trong mắt gã càng nhìn càng khó mà phân biệt. Bỗng nhiên bác sĩ nhớ lại trong lịch sử, năm sinh năm mất Cam La không rõ, sử sách vốn không ghi chép vị thần đồng khiến người đời khiếp sợ này cuối cùng có kết cục như thế nào. Về lý mà nói Cam La thân là quý tộc Tần quốc cho dù sống thọ chết tại nhà đi nữa thì trong lịch sử triều Tần cũng có thể tra đọc được đôi câu vài lời, nhưng người này giống một ngôi sao băng, đột nhiên sáng vụt giữa triều đường Đại Tần rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Hay là… sử sách không ghi chép nguyên nhân cái chết của Cam La, bởi vì hắn vốn không hề chết?

Đột nhiên bác sĩ cảm thấy cổ họng khô rát, đang định lên tiếng hỏi thì sương mù lại tan đi rất nhanh. Lần này cảnh tượng không phải cung điện mà là thư phòng được bài trí rất trang nhã. Thời gian dường như đã trôi qua vài năm, Cam La từ một cậu bé đã trở thành một chàng thiếu niên, diện mạo càng giống gã chủ tiệm hơn, chỉ là giữa trán không có khí chất thâm thúy đặc biệt như gã chủ tiệm, mà chỉ có nét ngây thơ và lãng mạn.

“Vua Tần phong tôi là thượng khanh, với công lao của tôi khi đi sứ nước Triệu lúc đó thì không gánh vác được, cũng không phải sự hứng chí nhất thời của Thủy hoàng đế, mà vì muốn động viên giai cấp quý tộc cũ của nước Tần. Tôi dù làm thượng khanh nhưng chẳng ai coi tôi là thượng khanh cả. Thủy hoàng đế dường như sớm đã biết được tình cảnh này sẽ xảy ra, sau đó không lâu đã để tôi cùng học với Phù Tô công tử, cùng làm bạn học với cậu ấy từ đó”. Gã chủ tiệm chậm rãi kể, bác sĩ cũng nhìn thấy công tử Phù Tô đã là một thanh niên bước vào thư phòng, hai người bắt đầu bàn chuyện chính sự rất thân thuộc, lúc thì lại vỗ tay cười lớn, lúc thì tranh cãi đỏ mặt tía tai.

Lúc này bác sĩ mới biết tại sao trong lịch sử những chuyện liên quan tới Cam La chỉ dừng lại ở việc cậu xưng tướng năm mười hai tuổi, bởi vì Cam La đã trở thành bạn học của thái tử, sự thực chính là Tần Thủy Hoàng đã chuẩn bị người phò tá đắc lực cho Phù Tô. Nếu công tử Phù Tô đăng cơ, vậy thì Cam La ẩn giật phía sau chắc chắn sẽ đóng góp công lao to lớn trong lịch sử triều Tần.

Đáng tiếc sau cùng Tần Nhị Thế không phải là Phù Tô, mà là em trai của Phù Tô, chính là Hồ Lợi (*).

(*) Năm 210 TCN, Tần Thủy Hoàng chết. Con thé là Hồ Lợi được Triệu Cao và Lý Tư mạo di chiếu lập lên ngôi, tức là Tần Nhị Thế.

Nghĩ tới việc hoàng thái tử chân chính đầu tiên của Trung Quốc, chàng thanh niên ôn hòa như ngọc lại chết yểu khi đương tráng niên, bác sĩ lại không nén nổi nỗi buồn đau thương xót trong lòng. Cảm giác này thật khó diễn tả, vốn là một bác sĩ tận tụy với công việc, anh sớm đã quen với việc thản nhiên trước sinh ly tử biệt, huống hồ công tử Phù Tô đã chết hơn hai nghìn năm trước rồi, anh đau xót thay cậu ấy làm gì cơ chứ?

Bác sĩ nhanh chóng cân bằng lại tâm trạng vui vẻ, có ý quay đầu lại nhìn gã chủ tiệm, thu vào tầm mắt ánh mắt ngập tràn hoài niệm của gã chủ tiệm.

Nhiều cảm xúc nhất có lẽ là gã chủ tiệm.

Bác sĩ không hiểu một người cô độc sống trên thế gian này hơn hai nghìn năm có cảm giác như thế nào, nhìn bạn bè người thân của mình lần lượt ra đi, chỉ còn lại mình mình lưu lạc bốn phương…

Bỗng nhiên bác sĩ hiểu thêm một chút, tại sao gã chủ tiệm lại buôn bán đồ cổ. Chỉ có cổ vật mới có thời gian lâu dài như gã, chìm đắm trong bề dày lịch sử, nhìn cảnh cũ người xưa đời đời kiếp kiếp…

Sương mù đến rồi lại đi, xuất hiện hết cảnh này tới cảnh khác, có lúc chỉ trong khoảnh khắc, có lúc lại kéo dài rất lâu. Bác sĩ cảm thấy hình như mình đang đọc hồi ức của một người.

Chắc mười phần thì có tám chín phần là của gã chủ tiệm, anh nghĩ thế.

Cảnh tượng xuất hiện trong sương mù, hình bóng Tần Thủy Hoàng càng lúc càng nhiều, bác sĩ nghe không hiểu lắm những đoạn đối thoại pha lẫn văn ngôn và bạch thoại giữa họ, cũng cảm thấy họ bàn luận chính trị rất vô vị nên không nhờ gã chủ tiệm phiên dịch. Lúc này đang là cảnh tượng gay cấn nhất được truyền tụng thiên cổ - Kinh Kha hành thích Tần vương.

Kinh Kha bình tĩnh quỳ lạy trước mặt vua Tần, cung kính đưa bản đồ. Trục cuộn của bản đồ mở ra từng tí một, cuối cùng, giấy hết đoản kiếm lộ ra, Kinh Kha bay người thò tay túm tay áo vua Tần, một tay vung đoản kiếm sáng lạnh xé không gian lao vút tới, thế kiếm mạnh mẽ đâm về phía Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng cởi áo, thoát được một kiếm.

Kinh Kha hụt kiếm giữa không trung, hắn ôm quyết tâm không giết được Tần vương quyết không buông tay. Tần vương rút kiếm nghênh chiến, chém thương Kinh Kha. Máu tươi phun ra, Kinh Kha ném đao về phía Tần vương, nhưng lại hụt lần nữa, bản thân lại bị Tần vương đâm trúng, bị thương ngã gục ra đất.

Thấy Kinh Kha giãy giụa mắc Tần vương bạo ngược, bác sĩ không nén được liền hỏi: “Chủ tiệm, anh nói xem Tần Thủy Hoàng có phải bạo quân không?”.

Gã chủ tiệm liếc anh một cái, nói đều đều: “Thái tử Đan phái Kinh Kha ám sát Thủy hoàng đế, Thủy hoàng đế suýt chút nữa mất mạng, nhưng khi Tần diệt Yên, thậm chí không làm tổn thương tới tính mạng của vương công đại thần của Yên quốc. Sau khi Thủy hoàng đế thống nhất Trung Nguyên chiếm lĩnh sáu nước, không giết hại dân trong thành, không tiến hành đồ sát vương công quý tộc của sáu nước, nhưng những người này sau đó lại trở thành lực lượng chủ lực phản Tần. Nếu Thủy hoàng đế thực sự là bạo quân vậy người nước Sở Lưu Bang sao có thể làm quan? Vậy hậu duệ quý tộc Hạng Vũ của Sở quốc sao có thể lớn lên thuận lợi như vậy?”.

Bác sĩ nghe xong sững sờ, bởi những lời của gã chủ tiệm, cũng bởi đúng lúc này Kinh Pha bị đám quân Tần chém ngay dưới điện. Máu tươi phun ra đang chảy tới chân anh, mặc dù cảnh tượng này cách hơn hai nghìn năm lịch sử với anh, nhưng dường như bác sĩ vẫn ngửi thấy mùi máu tươi ghê sợ xộc vào mũi. “Anh nói lực lượng phản Tần là quý tộc vương công của sáu nước? Nhưng tôi nhớ khởi nghĩa đầu tiên là của Trần Thắng Ngô Quảng ở Đại Trạch mà? Họ đều là dân thường, do chế độ lao dịch của Tần Thủy Hoàng quá nặng nề khiến họ buộc phải tạo phản”.

Gã chủ tiệm lạnh lùng hừ một tiếng: “Tư Mã Thiên nhà Hán nói, Trần Thắng và Ngô Quảng bạo động là do phục dịch chậm trễ sẽ bị chém đầu. Nhưng thẻ tre đời Tần mới được khai quật gần đây có viết hình phạt cho việc chậm trễ trong vòng năm ngày là phê bình, hơn năm ngày cũng chỉ phạt tiền. Ai ai cũng nói pháp luật triều Tần nghiêm khắc, nhưng thực tế ngược lại, trong pháp luật của đế quốc Tần, đã thể hiện điều khoản bảo vệ phạm tội mà hơn hai nghìn năm sau phương Tây mới xuất hiện. Trong ‘Sử ký’ cũng có ghi chép, án kiện Tần Thủy Hoàng giao cho nhiều lần đều không thể phá án, điều này hậu thế rất khó tưởng tượng. Bởi vì đằng sau cực hình, cho dù không tìm được tội phạm cũng sẽ tìm người chết thay. Điều này có nghĩa là triều Tần không hề dùng cực hình ép cung, so với các triều đai sau án oan vô số, triều Tần cũng coi như văn minh lắm rồi”.

Bác sĩ nghe xong không có gì phản bác, mặc dù cảm thấy cứng họng nhưng lại cảm thấy mới lạ: “lẽ nào, Tần Thủy Hoàng là vị hoàng đế anh minh thần võ không có khuyết điểm? Vậy những tội trạng kia lẽ nào đều do sắp đặt?”.

“Có tội trạng gì? Cậu nói nghe coi”. Gã chủ tiệm mỉm cười, thành kiến của thế nhân với Tần Thủy Hoàng gã đã nhịn đủ hai nghìn năm rồi, nếu kể những chuyện này cho người khác chắc chắn họ nghĩ gã bị điên. Gã quay đầu lại nhìn bác sĩ với vẻ dò xét, bây giờ anh đứng đây có thể nhìn thấy cảnh tượng hơn hai nghìn năm trước, vận mệnh chuyển vần mấy nghìn năm, xoay xoay vòng vòng, nhưng lúc này dường như lại quay về điểm khởi đầu - gã và anh năm đó cũng như vậy, đứng trên nền gạch xanh bóng nhoáng, bàn luận chính sự, không có ai là thái tử, không có ai là thư đồng học cùng, chỉ có cùng lý tưởng và chí hướng xây dựng Đại Tần thiên thu vạn đại!

Mặc dù bác sĩ vẫn chưa tìm được ký ức của kiếp trước, nhưng cảm giác được tranh luận thẳng thắn đã từ lâu lắm rồi gã chủ tiệm chưa được trải qua…

Bác sĩ không chú ý tới thần sắc ngẩn ngơ của gã chủ tiệm, móc ruột bới gan tìm tội trạng bảo ngược của Tần Thủy Hoàng, nhặt tạm tội nhẹ nói trước đã: “Hắn giết người vô tội”.

“Hừ, Thủy hoàng đế tại vị 37 năm chưa từng giết một danh tướng hay một đại thần. Các triều đại sau này đều nhổ cỏ tận gốc không có ngoại lệ với các triều đại trước diệt vong. Thậm chí có người còn đuổi cùng giết tận với những người cùng triều đại. Hán Cao Tổ Lưu Bang hầu như còn giết hết tất cả chiến hữu tạo phản với hắn, đều tịch thu tài sản chém giết hết, không có bất cứ ngoại lệ nào. Đời sau có ai mắng Lưu Bang là bạo quân không? Không có. Bởi vì người hận hắn ta đều bị nhổ cỏ tận gốc, bị tiêu diệt hoàn toàn. Ngay cả trong ‘Sử ký’ Tư Mã Thiên cũng không dám viết bừa, nếu không Hán Vũ đế sẽ nhẹ nhàng cho một mồi lửa thiêu rụi tâm huyết viết sách bao nhiêu năm của ông ta đi”. Trên khuôn mặt gã chủ tiệm hiện lên sự khinh bỉ.

“Vậy, chẳng phải Tần Thủy Hoàng cũng đốt sách chôn nhà Nho sao? Đây chẳng phải cũng nhổ cỏ tận gốc với những người mắng hắn ta sao?”. Bác sĩ bực tức tỏ vẻ bất bình.

Gã chủ tiệm không trả lời ngay mà im lặng chờ đợi mây mù xung quanh tản đi. Khung cảnh lúc này ở ngự hoa viên ngập tràn sắc xuân, Tần Thủy Hoàng ngồi trên ghế không còn bộ dạng uy nghiêm nữa, mà khuôn mặt hiền từ trêu đùa đứa bé trong lòng. Phù Tô và Cam La đứng đằng xa, trên khuôn mặt Phù Tô đã trưởng thành không giấu nổi vẻ ghen tị.

“Đứa bé này là ai?”. Bác sĩ quên mất cuộc tranh luận ban nãy, kinh ngạc khi nhìn thấy nét hiền hậu khó gặp trên mặt Tần Thủy Hoàng.

Gã chủ tiệm nhắm mắt lại, thở dài nói: “Nó chính là Hồ Hợi”.

Bác sĩ hít một hơi, đây chính là Tần Nhị Thế Hồ Hợi bạo ngược bại gia thực sự? Mặc dù anh biết Tần Thủy Hoàng có thể có những tội ác như vậy nhưng xét cho cùng hắn ta cũng là Thủy Hoàng Đế thống nhất Trung Nguyên, nhưng giang sơn do hắn một tay gây dựng lại không được gìn giữ thiên thu vạn đại như hắn mong muốn, mà bị đứt trong tay Tần Nhị Thế. Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của cậu bé, bác sĩ không thể tưởng tượng nổi sau khi lớn lên cậu bé lại trở nên tàn bạo vô tình như vậy.

“Còn nhớ miếng ngọc làm khóa Trường mệnh tôi kể với cậu chứ? Chính là vào lúc này, Thủy Hoàng Đế thống nhất Trung Nguyên, mang ngọc Hòa Thị đẽo gọt thành ngọc tỉ truyền quốc, hai miếng ngọc còn thừa được ban cho con trưởng Phù Tô và con út Hồ Hợi”. Gã chủ tiệm nói. Lúc này chính là cảnh Phù Tô nhận được miếng ngọc thô trong suốt như ngọc, không dám chạm trổ điêu khắc, chỉ phối với dây đỏ đeo bên mình.

“Cái này… tôi nhớ thời Chiến Quốc người kế thừa vương quốc hình như không có lập trưởng lập đích?”. Bác sĩ cũng để ý được hàm ý sâu xa trong lời nói của gã chủ tiệm.

“Đúng thế, vì thế mặc dù ngoài mặt quyền thừa kế Phù Tô là người đầu tiên, nhưng người có mắt đều nhìn ra sự thiên vị của Thủy Hoàng Đế dành cho Hồ Hợi”. Gã chủ tiệm nhìn trong khung cảnh mờ ảo Tần Thủy Hoàng đang mắng Phù Tô té tát, khẽ thở dài: “Thực ra Thủy Hoàng Đế có phần nghiêm khắc với công tử Phù Tô, là bởi vì hắn muốn giao đế quốc này cho Phù Tô. Yêu chiều Hồ Hợi là bởi vì đứa con út sau này không cần kế thừa một quốc gia lớn mạnh thế này. Haizz,… thực ra công tử Phù Tô vốn không thích quyền mưu chính sự, thích nhất là đọc sách y…”. Câu cuối cùng gã chủ tiệm nói rất khẽ, nhưng vẫn tò mò quay sang nhìn bác sĩ đứng bên.

Bác sĩ không nghe thấy câu cuối cùng gã chủ tiệm nói, trong lòng chê bai, nếu Tần Thủy Hoàng không khiến Hồ Hợi nhận thức sai lầm về sự đối xử bình đẳng, thì có lẽ sẽ không có những chuyện sau này xảy ra. Có điều nói đi cũng phải nói lại, một vị hoàng đế nếu ngay cả quyền tự do sủng ái ai đó cũng không có, thì chẳng phải quá đáng thương hay sao?

Vì chuyện này xen ngang nên cả hai không tiếp tục tranh luận nữa, không khí vui vẻ được lặp lại. Gã chủ tiệm nhìn cảnh tượng sương mù thay đổi không ngừng, thỉnh thoảng chỉ điểm một số sự kiện nhân vật cho bác sĩ, bác sĩ nghe say mê hứng thú giống như đang xem bộ phim truyền hình với khung cảnh 3D chân thực.

“À, đúng rồi, Tần Thủy Hoàng có một tội lớn, đó là xây dựng rầm rộ. Trường Thành, cung A Phòng, lăng mộ Ly Sơn, có chỗ nào không phải công trình lớn đâu?”. Bác sĩ nhìn cảnh Tần Thủy Hoàng đứng trước bản đồ bắt đầu nghiên cứu vị trí xây dựng Trường Thành, chợt nhớ tới chủ đề lúc trước họ vừa nói tới.

Gã chủ tiệm bĩu môi, thở dài: “Triều Tần tranh bá sáu nước xong, đám binh sĩ còn lại thì sao? Cởi giáp về vườn? Đây không phải cách giải quyết. Bình an lâu ngày tất sẽ loạn, nếu không phải tiếp tục bành trướng ra ngoài thì buộc phải xây dựng công trình. Triều đại nào cũng vậy, không có ngoại lệ. Giống Hán Vũ Đế sau này nhiều lần xuất binh chinh phục Hung Nô, Tùy Đường, Tống Minh cũng thế, ngay cả Khang Hy triều Thanh cũng ngự giá thân chinh ngay cả trong thời bình, đây là một cách giải quyết mâu thuẫn nội bộ”.

Bác sĩ nghe xong mới vỡ lẽ, phương pháp này quả thực được dùng từ cổ chí kim, nói gì tới xã hội bây giờ, một nước nào đó vì muốn chuyển dịch nguy cơ kinh tế trong nước liền châm ngòi cuộc chiến tranh nào đó.

Gã chủ tiệm thấy bác sĩ không phản bác gì liền nói tiếp: “Đời sau tạm thời không nói tới việc xấu tốt của Trường Thành, nhưng sau đời Tần, các triều đại khác cũng tu sửa Trường Thành, lẽ nào không nói lên được tầm quan trọng của Trường Thành sao? Thủy Hoàng Đế không bành trướng ra ngoài là vì suy nghĩ tới vấn đề dân sinh, tôi nói miệng cậu cũng không tin, trong ‘Thụy hổ địa Tần lăng trúc giản’ khai quật được có ghi chép rõ ràng cụ thể, phục dịch cho triều Tần được trả công, có cơm ăn, thậm chí còn phát quần áo. Cậu nghĩ xem, bách tính muốn đánh nhau hay muốn đi là?”.

Bác sĩ quả thật không còn gì để nói, đầu óc vang vọng mấy lời của gã chủ tiệm, một mớ bùng nhùng.

“Đây chính là chân tướng của việc đốt sách chôn nhà Nho”. Đột nhiên gã chủ tiệm nói. Bác sĩ lập tức mở to đôi mắt, gã chủ tiệm sợ anh chỉ nhìn mấy khung cảnh sẽ không hiểu được nguyên do, nên chậm rãi giải thích: “Ngòi nổ của việc đốt sách chôn nhà Nho chính vì Thủy Hoàng Đế theo đuổi việc trường sinh bất lão, nhưng lại sợ bị đầu độc nên các thuật sĩ tiến cống dược hoàn đều buộc phải làm hai viên một lúc, có mấy thị vệ chuyên để thử thuốc. Đợi một tháng sau nếu không có gì khác lạ mới uống. Sau đó có một ngày, một thị vệ nào đó thử thuốc xong, bị chết bất đắc kỳ tử”.

Trong khung cảnh là hình ảnh Tần Thủy Hoàng đang nổi trận lôi đình, những kẻ khốn khó bên dưới im bặt không dám lên tiếng. Bác sĩ chau mày: “Nghiên cứu ngày nay đã chứng minh, thuật luyện đan cổ đại có các vật chất như thủy ngân, phèn chua, đều là kim loại nặng, có độc tố với cơ thể người, tích lũy đến một mức độ nhất định sẽ có tác dụng phụ. Trong thực tế lịch sử, các vị đế vương chết khi dùng đan dược cũng có mấy người, Đường Thái Tông Lý Thế Dân nghe nói cũng chết vì cái này. Theo đuổi trường sinh bất lão cái gì chứ…”. Bác sĩ đột nhiên ngậm miệng, bởi bây giờ anh mới phát hiện ra bên cạnh mình dường như có một người trường sinh bất lão.

Gã chủ tiệm gật đầu không để ý: “Đúng thế, nhưng khi ấy không biết bản thân đan dược vốn đã có độc. Cũng không điều tra tận gốc xem thị vệ thử thuốc ấy đã chết vì ăn đan dược của ai, thêm nữa điều tra được vụ việc Hầu Sinh, Lư Sinh tham ô hối lộ tiêu xài hoang phí, Tần Thủy Hoàng quyết định giết hết những thuật sĩ có liên quan. Nói theo ngôn ngữ bây giờ thì chính là lừa gạt lấy kinh phí nghiên cứu khoa học, bắt chừng bốn trăm sáu mươi ba người vi phạm, ai ai cũng có chứng cớ xác đáng, tội này phải chém, chém đầu từng người. Chỉ có một chuyện chôn nhà Nho như vậy, nói chính xác hơn là chôn đám thuật sĩ. Trong ‘Sử ký’ Tư Mã Thiên cũng cho rằng đó là chôn thuật sĩ, sau này nghe một đồn trăm, thêm dầu vào lửa, mới biến thành chôn giết vô số thư sinh. Còn về sách, sách tre nhà Tần mới khai quật đợt trước vẫn còn, nếu thực sự là đốt sách vậy tại sao vẫn còn một lượng lớn sách tre nhà Tần được khai quật? Thứ Thủy Hoàng Đế đốt chẳng qua là tàng thư của quý tộc sáu nước mà thôi, vì muốn xóa đi lịch sử của họ, ngăn họ làm loạn, kết quả không ngờ chỉ nhân từ đốt sách, vốn không thể ngăn chặn âm mưu tạo phản của họ”.

Bấy giờ bác sĩ hoàn toàn chấm dứt việc tranh luận với gã chủ tiệm, ngoan ngoãn chìm đắm trong bức tranh lịch sử, câu chuyện được kể sau này ít nhiều cũng thay đổi hoàn toàn nhận thức của anh. Tần Thủy Hoàng độc tài nắm đại quyền việc gì cũng phải tự làm. Theo dòng thời gian trôi, hắn phát hiện ra chỉ có sống mới có thể gánh vác sự vận chuyển của cả quốc gia này, vì thế bắt đầu đi tuần thị khắp nơi, để công tử Phù Tô ở triều đình chấp chính. Nhưng công tử Phù Tô nhân nghĩa trung hậu, lý luận trị quốc hoàn toàn ngược lại với Tần Thủy Hoàng. Sau nhiều lần xung đột Tần Thủy Hoàng mới đẩy cậu ta ra biên ải tham quân, dự tính rèn giũa cậu mấy năm, hy vọng có thể bồi dưỡng nên một Phù Tô cương nghị quả cảm. Cam La, cũng chính là gã chủ tiệm năm đó, là thư đồng của Phù Tô nên cũng đi theo.

Cảnh tượng sau đó rất ít khi xuất hiện Tần Thủy Hoàng, phần nhiều là cuộc sống quân đội rất nhạt nhẽo, chinh chiến ở ngoài biên ải quả nhiên đã khiến Phù Tô từ một quý công tử trở thành một tướng lĩnh ưu tú. Không biết bao mùa xuân đi thu tới, đột nhiên có người tới truyền chỉ ý của Tần Thủy Hoàng. Một chỉ truyền tới không ngờ lại trách Phù Tô làm việc không tốt, ban cho tự vẫn cùng tướng quân Mông Điềm.

Bác sĩ sững sờ đứng nhìn, anh biết ý chỉ này thực ra là thánh chỉ giả do Hồ Hợi và Triệu Cao làm, Tần Thủy Hoàng sớm đã về trời trên đường đi tuần thị ở phía Đông. Phù Tô cũng không yếu ớt rút kiếm tự vẫn như được miêu tả trong lịch sử, mà cậu muốn cùng Mông Điềm tướng quân về Hàm Dương hỏi rõ chân tướng, nhưng người của Hồ Hợi và Triệu Cao sớm đã có chuẩn bị, chém giết Phù Tô không nương tay khi cậu có ý định phản kháng từ trong doanh trại.

Cho dù ngăn cách hơn hai nghìn năm lịch sử, nhưng khi nhìn thấy đám binh sĩ cầm kiếm đâm Phù Tô, bác sĩ vẫn kêu thất thanh.

Bởi vì anh phát hiện thấy gã chủ tiệm đứng cạnh mình đã xông lên, không nề hà đứng chắn trước mặt Phù Tô.

Bác sĩ trân trân nhìn thanh kiếm lóe ánh sáng lạnh đâm qua cơ thể hư ảo của gã chủ tiệm, đâm vào lồng ngực Phù Tô.

Gã chủ tiệm quay đầu lại, sững sờ đứng đó.

“Chuyện này không trách anh được…”. Bác sĩ biết năm đó gã chủ tiệm không có mặt ở đây, nếu gã ở đây chắc chắn sẽ có hành động như ban nãy. Trong khoảnh khắc, trong lòng bác sĩ cảm thấy vui mừng, may mà gã chủ tiệm không ở đó.

Chỉ là, khi thấy Phù Tô nằm trên vũng máu chết không nhắm mắt, sống lưng bác sĩ thấy gai lạnh.

Trong lòng Phù Tô, miếng ngọc thô Tần Thủy Hoàng ban tặng cho cậu rơi ra, bác sĩ nhìn miếng ngọc tắm trong máu nóng, thấy lạnh cả người.

“Thực ra không phải vì chính nghĩa mới thắng được tà ác, mà vì lịch sử chỉ có bên thắng cuộc mới được viết sách. Trên thế gian này, chỉ có bên thắng cuộc mới là chính nghĩa mãi mãi”. Lời gã chủ tiệm vang lên xa xa, bác sĩ chưa kịp suy nghĩ thì đã chìm vào bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK